Đọc truyện online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.

Tiệm Tạp Hóa Âm Dương

Chương 8



Nguyên một buổi tối, cả phòng mạt chược đều là tiếng ù bài của Phan Hồng, bạn chơi cùng bàn đổi tận mấy lượt, vậy mà bà ấy ván nào cũng ù, lại còn ù lớn. Chỉ riêng toàn hàng đã không dưới năm ván, hệt như thần bài trong phim điện ảnh.
Mọi người đều là người trong trấn, thường ngày gặp nhau thường xuyên, ít nhiều gì cũng có hiểu biết về đối phương, huống hồ Phan Hồng mê tín có tiếng. Có người không chịu được đã hỏi: “Phan Hồng, hôm nay bà trúng tà gì thế? Trước khi ra cửa vái thần tài rồi à?”
Phan Hồng thắng cả buổi tối, trong túi nhỏ đã nhét chật ních tiền, vui mừng hớn hở nói: “Hây dà, chỉ may mắn thôi.” Bà ấy thu dọn đồ đạc xong đứng dậy: “Về nghỉ ngơi đây, chỗ này đã bắt đầu đỏ rồi, mấy người ai muốn thì nhanh lên.”
Lưu Minh nhìn thấy bày ấy nhặt lá bùa hình tam giác nho nhỏ cho vào túi, trong đầu xẹt qua một suy nghĩ mơ hồ, lập tức trêu chọc nói: “Lão Phan, bà lấy đâu ra lá bùa chiêu tài này đấy? Công nhận có tác dụng thật!”
Những người khác vừa nghe thấy còn có thứ như “Bùa chiêu tài”, lập tức vây lên mồm năm miệng mười hỏi thăm.
Trấn nhỏ người thắp hương bái Phật không ít, đối với mấy thứ thần quỷ kiểu này cũng rất dễ tiếp nhận, thành tích tối nay của Phan Hồng mọi người đều thấy cả.
Nếu so với nói là may mắn thuần túy, bọn họ càng bằng lòng tin rằng còn có nguyên nhân khác, như vậy bọn họ cũng có thể nghĩ cách đi ké một ít.
Phan Hồng cũng không giấu giếm: “Đây là cô bé hàng xóm nhà tôi vẽ, chính là cháu gái của chú Bạch Đạt, tên Thẩm Như Như, giờ đang mở một cửa hàng hoa……”
Cửa hàng hương nến của Bạch Đạt khách hàng phủ khắp trấn Mộ Nguyên, người ở đây cho dù không quen biết ông, ít nhiều cũng đã từng nghe đến tên, cho nên Phan Hồng vừa nói thế, mọi người liền ồ lên một tiếng.
“Cháu gái của Bạch Đạt tôi biết, mấy năm trước từng gặp một lần. Trước đây nghe nói là học đại học ở thủ đô, là một sinh viên y, sao lại tới đây mở cửa hàng hoa rồi? Bán hoa kiếm nhiều tiền hơn làm bác sĩ à?”
“Điều kiện nhà cô ấy chắc tốt lắm, bố cô ấy không phải làm ăn phát đạt ở thành phố S sao, khẳng định không thiếu tiền, thích làm gì thì làm đó, chủ yếu là sở thích thôi!”
“Còn phải nói, tôi thấy cửa hàng hoa của cô ấy thực sự cũng khá lắm……”
“Cô gái này lợi hại đấy, người cũng xinh đẹp, nghe nói vẫn đang độc thân, chưa có người yêu.”
“Phải không, chỗ tôi vừa hay có anh chàng nhờ tôi giới thiệu, cũng xuất sắc lắm, hôm nào đó đi xem thử……”
“Người ta là người thành phố lớn, làm sao nhìn trúng thanh niên ở nơi nhỏ bé này của chúng ta, bà đừng có bận tâm linh tinh, coi chừng làm người ta khó chịu, không bán bùa chiêu tài cho bà nữa đấy.”
“Đúng rồi, Phan Hồng, lần sau tới nhớ mang cho tôi một lá bùa chiêu tài nhá!”
“Ầy, tôi cũng muốn!”
“Tôi cũng một tấm.”
……
Phan Hồng đồng ý hết, xách túi nhỏ rời khỏi phòng mạt chược, đám đông ở lại bên trong tiếp tục thảo luận, trong tiếng mạt chược xôn xao, cái tên Thẩm Như Như này đã khắc sâu trong đầu tất cả những người chơi bài.
Vô Lượng Tổ Sư gia lại hiển linh rồi.
Đêm khuya, Thẩm Như Như đang ngon giấc, bị một hồi tiếng lộc cộc quen thuộc đánh thức.
Cô ngồi dậy ra cửa liếc nhìn, liền thấy tượng thần của Vô Lượng Tổ Sư đang ngồi ngay ngắn trên bàn trà.
“Tổ sư gia, ngài có chuyện gì ạ?” Thẩm Như Như cung kính hỏi.
Nếu đã tiếp nhận truyền thừa của Huyền Môn, vậy Vô Lượng Tổ Sư đã coi như một nửa thầy kiêm tiền bối của cô rồi, đối đãi với sư trưởng, cô vẫn luôn tôn kính lễ phép.
Vô Lượng Tổ Sư vô cùng hài lòng với thái độ của cô: “Ta quả nhiên không nhìn nhầm, con là một hạt giống tốt, trọng trách phát dương Huyền Môn, sau này sẽ giao lên vai con.”
Theo giọng nói của Vô Lượng Tổ Sư rơi xuống, Thẩm Như Như vô cớ cảm thấy vai phải mình thêm một phần sức nặng vô hình, cô hơi sửng sốt, lập tức hiểu ra: “Là bùa chiêu tài phát huy tác dụng rồi sao?”
Vô Lượng Tổ Sư chậm rãi nói: “Không sai, từ khi ông ngoại con mất, tín đồ của trấn Mộ Nguyên gần như biến mất hết, vừa nãy ta cuối cùng đã cảm nhận lại được tín lực.”
……
Sáng sớm ngày thứ hai, cơn mưa rả rích cả tối đã dừng, mây đen tan đi, mặt trời lên cao.
Thẩm Như Như chậm rãi thức dậy, tập hết một bài giãn cơ trong giếng trời, uống một cốc sữa tươi rồi đi đưa hoa cho nhà họ Từ.
Hôm nay người mở cửa là dì Châu, bà ấy vừa hay mua thức ăn về, hai người chạm mặt ở cổng.
“Cô Thẩm, thật là làm phiền cô quá.” Dì Thẩm hai tay xách giỏ đan, cười hì hì mở cửa, nhiệt tình nói: “Vào đây ngồi một lúc đi, đã ăn sáng chưa, tôi có làm bánh khoai tây củ cải và canh đậu xanh, nếm thử một chút.”
Thẩm Như Như ôm đóa hoa đi theo vào cửa, uyển chuyển từ chối: “Cửa hàng không có người, tôi không thể rời khỏi quá lâu, lần sau có cơ hội sẽ đến chơi vậy.”
Nhà họ Từ rất rộng, trước sau có ba lối vào, kết cấu rộng rãi hơn một chút so với nhà cô đang ở, giếng trời cũng thoáng đãng hơn.
Dì Châu đặt giỏ vào trong ao dưới mái hiên, giơ tay đón bó hoa: “Cô Thẩm, cô vào trong nhà ngồi một lúc, tôi đi gói cho cô hai cái bánh, cô mang về ăn, không mất bao nhiêu thời gian. Bánh khoai tây củ cải tôi làm ngon lắm, ai ăn rồi cũng đều thích!”
Thẩm Như Như buổi sáng chỉ uống một cốc sữa dằn bụng, nghe dì Châu nói vậy, lập tức kích thích sự thèm ăn: “Vậy thì làm phiền dì rồi.”
“Cô Thẩm khách sáo quá, sinh hoạt ở đây rất nhàn nhã, trong nhà chỉ có mỗi một chủ nhân là Từ thiếu gia, việc nhà rất ít. Mỗi ngày tôi đều bỏ ra một đống thời gian để nghiên cứu những món ngon, thỉnh thoảng sẽ đặc biệt làm nhiều một chút biếu hàng xóm láng giềng, mọi người có qua có lại.” Dì Châu vừa nói, vừa cắm hoa vào trong bình gốm, vào nhà bếp gói bánh khoai tây củ cải.
Thẩm Như Như ngồi một mình trong phòng khách, hướng nhà của nhà họ Từ rất tốt, vô cùng chú trọng đến ánh sáng và thông gió, cô ở trong nhà cũng có thể cảm nhận được từng làn gió nhẹ sảng khoái thổi qua, trong gió cũng xen lẫn hương thơm thanh mát của tre trúc.
Tổng thể phong cách trang trí trong nhà họ Từ thiên về kiểu Trung Quốc cổ điển, chính giữa phòng khách bày ghế gỗ gụ và bàn trà, phía sau ghế dựng một bức bình phong chạm khắc hoa văn kiểu cổ, qua những khoảng trống trên bình phong, có thể nhìn thấy cả một mảnh trúc xanh đang đung đưa trước gió ở giếng trời phía sau.
Dì Châu vẫn chưa ra, Thẩm Như Như do dự một chút, vòng qua bình phong đứng cạnh cửa thò đầu xem thử. Chỉ thấy ở chân tường hai bên giếng trời đào một hàng đất rộng ba thước, hai bên trồng trúc. Vườn trúc rậm rạp xanh tươi đã thu hút rất nhiều loài chim đậu trên ngọn trúc hót líu lo.
Chương trước Chương tiếp
Loading...