Tiệm Tạp Hóa Âm Dương
Chương 68
Cửa hàng ở phố cổ không nhiều, Kính Hoa Duyên coi như là một cửa hàng đặc biệt bắt mắt cho nên lượng khách vô cùng khả quan.
Thẩm Như Như một bên vội vàng kiếm tiền, luyện tập vẽ bùa rồi nâng cao bản thân, một bên bắt tay vào trang trí cho Huyền Thiên Quan, mỗi ngày đều bận đến mức chân không chạm đất. Mỗi khi bận tối mày tối mặt, cô đều cảm thấy may mắn vì mình đã tuyển Mạch Mạch.
Mạch Mạch mặc dù là một người khiếm khuyết nhưng làm việc lại rất lưu loát, hơn nữa ngoài ý muốn anh ấy còn rất am hiểu mặc cả, đồ vật trong quán đều do chính tay Mạch Mạch phụ trách chọn mua, so với dự tính ban đầu phải tiêu phí thì tiết kiệm hơn phân nửa.
Gần đến năm mới, Huyền Thiên Quan hết thảy đều được chuẩn bị, sắp xếp ổn thỏa, còn mỗi việc chọn ngày lành dâng bảng hiệu để bái tổ sư gia.
Bách Lý Vô Thù ở phương diện này rất thành thạo nên nhiệt tình hỗ trợ chọn một ngày lành, là ngày mười lămtháng giêng.
Thẩm Như Như tính toán một chút liền nói chuyện này với người nhà, tỏ vẻ năm nay mình không về thành phố S ăn tết, muốn ở lại trấn Mộ Nguyên bận rộn chuyện đạo quan.
Ba Thẩm mẹ Thẩm vừa lúc cũng không định ở nhà ăn tết, bọn họ đã sớm đặt lịch nghỉ phép ở hải đảo, cho nên người duy nhất còn lại cũng chỉ có Thẩm Thần Thần.
Anh Thẩm nhà ta vì thế mà tức giận không chịu được, cuối cùng phẫn nộ tỏ vẻ mình cũng muốn xin nghỉ phép tới trấn Môn Nguyên, Thẩm Như Như tỏ vẻ bản thân không để ý, cô hoàn toàn không thành vấn đề, trong đạo quán có rất nhiều phòng khách tùy anh ấy chọn, sắp xếp của người một nhà cứ như vậy được đưa ra. Mà điều khiến người ta ngoài ý muốn chính là, Vương Tây Nhã cũng muốn tới trấn Mộ Nguyên đón năm mới.
Cha mẹ cô ấy một tháng trước bởi vì một chút chuyện nhỏ cãi nhau, còn cãi nhau rất lợi hại, hiện tại chiến tranh lạnh ở riêng còn đến mức muốn ly hôn, cô ấy không muốn trở về ngôi nhà ngột ngạt và cũng không muốn nhúng tay vào cuộc sống tình cảm của hai vị trưởng bối, nghĩ tới nghĩ lui liền quyết định tới tìm Thẩm Như Như cùng nhau đón năm mới.
Sau khi người đứng đầu trấn Mộ Nguyên ăn ý quyết định phát triển để thu hút khách du lịch của trấn, tổ làm phim của đài truyền hình đã bắt đầu đến khu phố cũ quay chụp video ngắn để tuyên truyền, Kính Hoa Duyên được thơm lây lọt vào ống kính vài lần, có dấu hiệu trở thành cửa hàng nổi tiếng trên mạng.
Những du khách từ nơi khác bị đoạn phim tuyên truyền thu hút đến thăm quan đều thuận tiện vào cửa hàng xem một lần, sau đó không cầm lòng được mà chi tiền túi mua ít hoa cỏ, thậm chí có du khách vừa vào cửa hàng đã không muốn đi, khung cảnh ở nơi này thật sự khiến mọi người cảm thấy quá thoải mái.
Hôm nay là cuối tuần, du khách trên đường đông hơn gấp đôi ngày đi làm, phía trước hay bên trong Kính Hoa Duyên đều chật kín người, có người mua hoa, có du khách đứng chụp hình, đông đến đứng tràn ra đường. Vương Tây Nhã dãi nắng dầm sương mệt mỏi kéo va li đi từ đầu phố tới, vừa liếc mắt đã nhìn thấy một hàng người thật dài, cô ấy nhanh chân hơn: “Xin lỗi cho qua một chút, đây là nhà của tôi”
Thẩm Như Như đang vội vàng nhận tiền rồi đóng gói hàng, ngày nghỉ đông khách, cô bận rộn cả ngày hôm nay, chưa được nghỉ ngơi một giây nào, đến cơm trưa cũng chưa kịp ăn. Nhìn thấy Vương Tây Nhã bỗng xuất hiện trước cửa, cô hơi ngạc nhiên há miệng: “Không phải chuyến bay của cậu vào ngày mai sao?” Cô đã hẹn ngày mai sẽ đi nhờ xe đến sân bay đón cô ấy xong xuôi rồi.
“Được nghỉ sớm nên đổi vé” Trong cửa hàng quá đông người, không kéo được va li, Vương Tây Nhã dứt khoát khiêng va li lên trên vai, đảo mắt nhìn xung quanh sau đó luồn lách qua đám đông đi tới phía cửa: “Cậu bận gì thì bận đi, tớ đi cất hành lý trước.
Bận rộn tới gần năm giờ chiều mới đóng cửa nghỉ bán, cuối cùng Thẩm Như Như cuối cùng cũng rảnh tay, cô ngồi xuống nghỉ ngơi một lúc rồi mở ngăn tủ ra bắt đầu kiểm kê tiền bạc.
Chỉ trong nửa ngày Vương Tây Nhã đã tự làm quen cả trong và ngoài Kính Hoa Duyên, không chỉ cho Tiểu Hoàng và hai con vẹt ăn, còn tiện tay nấu một nồi nước đường, lúc này thấy cô rảnh rỗi, cô ấy bưng một chén nước đường ấm áp tới, tấm tắc khen ngợi: “Chỗ của cậu thật tuyệt quá, hoàn cảnh sống tốt, không khí trong lành, đến nước cũng uống ngon hơn cả thành phố B, buôn bán lại thịnh vượng như vậy, chẳng trách cậu không muốn về” Cả ngày nay Thẩm Như Như đói rã ruột, ngực sắp dán vào lưng, cô uống một hơi cạn chén nước đường, từ tốn nói: “Kỳ nghỉ đông là mùa cao điểm du lịch, cho nên khách mới đông hơn một ít, bình thường không đông như vậy đâu”
“Vậy lại càng hay!” Vương Tây Nhã đi vài vòng quanh giàn hoa, móc điện thoại ra chụp mấy tấm ảnh đăng lên vòng bạn bè, hơn nữa còn tiện tay thả định vị: “Tiếc là đời sống tinh thần hơi thiếu một chút, địa phương nhỏ không có gì chơi, cầu nhỏ nước chảy ngắm mãi cũng chán, nếu nơi này có thể phát triển thêm một chút thì tớ sẽ ở lại đây không đi nữa, ở đây làm thần côn với cậu, bán bùa sống qua ngày”
Bài vừa đăng lên, lập tức có vài đàn anh đang là nghiên cứu sinh trả lời cô ấy, cô ấy chọn một đàn anh khá thuận mắt trả lời lại: “Như Như, bùa đào hoa của cậu hiệu quả thật đó, còn chưa tới bốn tháng đã có ba mươi mấy người theo đuổi tỏ tình với tớ, tiếc là chẳng có ai là kiểu người tớ thích cả.
“Ai bảo hoa khôi Vương của chúng ta có sức hút vô biên làm chi? Thẩm Như Như cười trêu chọc: “Trước kia lúc học đại học cũng có không ít người theo đuổi cậu, chưa chắc là hiệu quả của bùa chú.
Tính tiền ngày hôm nay xong, Thẩm Như Như đi đến ngân hàng cần đó gửi tiền, làm xong việc này mới được coi là kết thúc công việc của một ngày. Vương Tây Nhã theo trước theo sau đã nhanh chóng quen thuộc các nẻo đường ở con phố cũ này.
Gửi tiền xong hai người từ từ đi dọc theo bờ sông về, gió lạnh thổi lạnh run, mặt sông trống vắng, thuyền nhỏ đã cập bờ nghỉ ngơi từ lâu.
Về đến nhà, Thẩm Như Như mặc tạp dề vào, xắn tay áo lên chuẩn bị xuống bếp. Hiếm khi Vương Tây Nhã đến đây một chuyến, cô phải nấu một bữa tối phong phú để chiêu đãi cô ấy.
Đồ ăn trữ đầy trong tủ lạnh, đều là rau dưa thịt cá tươi ngon mua từ người dân và ngư dân ở đây. Cô nhanh nhẹn sơ chế thịt cá, và ướp gia vị, Vương Tây Nhã dựa lên khung cửa nhìn mà sáng cả mắt: “Như Như, có vẻ như tay nghề nấu nướng của cậu đã tiến bộ không ít nhỉ, lần trước khi nhìn cậu nấu món cá trong nồi đá không lưu loát như vậy đâu.”
“Sau khi tới đây tớ thường hay nấu món này? Thẩm Như Như giải thích, nước sông ở trấn Mộ Nguyên mát lạnh, cá ở đây béo tốt, rất thích hợp nấu canh cá, bản thân cô cũng thích ăn vì thế thường đổi nhiều cách chế biến khác nhau. Cũng từng chụp ảnh đăng lên vòng bạn bè vài lần, bị Lão Vương nhìn thấy, ông ta đã đến chỗ cô gọi món cá nấu nồi đá, từ đó về sau đã trở thành khách quen của Kính Hoa Duyên, hơn nữa ông ta không chỉ ăn một mình, thỉnh thoảng còn dẫn theo mấy bạn quỷ đến đây liên hoan, tay nghề của cô nhờ vậy cũng dần được luyện thành.
Hai người trò chuyện qua lại, bên ngoài có người tới.
Vương Tây Nhã nghe thấy tiếng động thì quay đầu nhìn, sau đó lập tức sững người.
Từ Dẫn Châu mặc một bộ trang phục thời nhà Đường màu đen, trên vai còn phủ thêm một lớp áo choàng cùng màu, cơ thể cao gầy bước chân như mang theo gió cộng thêm khuôn mặt tuấn tú nhợt nhạt gầy gò, trông anh giống như người mẫu quốc tế.
Thẩm Như Như một bên vội vàng kiếm tiền, luyện tập vẽ bùa rồi nâng cao bản thân, một bên bắt tay vào trang trí cho Huyền Thiên Quan, mỗi ngày đều bận đến mức chân không chạm đất. Mỗi khi bận tối mày tối mặt, cô đều cảm thấy may mắn vì mình đã tuyển Mạch Mạch.
Mạch Mạch mặc dù là một người khiếm khuyết nhưng làm việc lại rất lưu loát, hơn nữa ngoài ý muốn anh ấy còn rất am hiểu mặc cả, đồ vật trong quán đều do chính tay Mạch Mạch phụ trách chọn mua, so với dự tính ban đầu phải tiêu phí thì tiết kiệm hơn phân nửa.
Gần đến năm mới, Huyền Thiên Quan hết thảy đều được chuẩn bị, sắp xếp ổn thỏa, còn mỗi việc chọn ngày lành dâng bảng hiệu để bái tổ sư gia.
Bách Lý Vô Thù ở phương diện này rất thành thạo nên nhiệt tình hỗ trợ chọn một ngày lành, là ngày mười lămtháng giêng.
Thẩm Như Như tính toán một chút liền nói chuyện này với người nhà, tỏ vẻ năm nay mình không về thành phố S ăn tết, muốn ở lại trấn Mộ Nguyên bận rộn chuyện đạo quan.
Ba Thẩm mẹ Thẩm vừa lúc cũng không định ở nhà ăn tết, bọn họ đã sớm đặt lịch nghỉ phép ở hải đảo, cho nên người duy nhất còn lại cũng chỉ có Thẩm Thần Thần.
Anh Thẩm nhà ta vì thế mà tức giận không chịu được, cuối cùng phẫn nộ tỏ vẻ mình cũng muốn xin nghỉ phép tới trấn Môn Nguyên, Thẩm Như Như tỏ vẻ bản thân không để ý, cô hoàn toàn không thành vấn đề, trong đạo quán có rất nhiều phòng khách tùy anh ấy chọn, sắp xếp của người một nhà cứ như vậy được đưa ra. Mà điều khiến người ta ngoài ý muốn chính là, Vương Tây Nhã cũng muốn tới trấn Mộ Nguyên đón năm mới.
Cha mẹ cô ấy một tháng trước bởi vì một chút chuyện nhỏ cãi nhau, còn cãi nhau rất lợi hại, hiện tại chiến tranh lạnh ở riêng còn đến mức muốn ly hôn, cô ấy không muốn trở về ngôi nhà ngột ngạt và cũng không muốn nhúng tay vào cuộc sống tình cảm của hai vị trưởng bối, nghĩ tới nghĩ lui liền quyết định tới tìm Thẩm Như Như cùng nhau đón năm mới.
Sau khi người đứng đầu trấn Mộ Nguyên ăn ý quyết định phát triển để thu hút khách du lịch của trấn, tổ làm phim của đài truyền hình đã bắt đầu đến khu phố cũ quay chụp video ngắn để tuyên truyền, Kính Hoa Duyên được thơm lây lọt vào ống kính vài lần, có dấu hiệu trở thành cửa hàng nổi tiếng trên mạng.
Những du khách từ nơi khác bị đoạn phim tuyên truyền thu hút đến thăm quan đều thuận tiện vào cửa hàng xem một lần, sau đó không cầm lòng được mà chi tiền túi mua ít hoa cỏ, thậm chí có du khách vừa vào cửa hàng đã không muốn đi, khung cảnh ở nơi này thật sự khiến mọi người cảm thấy quá thoải mái.
Hôm nay là cuối tuần, du khách trên đường đông hơn gấp đôi ngày đi làm, phía trước hay bên trong Kính Hoa Duyên đều chật kín người, có người mua hoa, có du khách đứng chụp hình, đông đến đứng tràn ra đường. Vương Tây Nhã dãi nắng dầm sương mệt mỏi kéo va li đi từ đầu phố tới, vừa liếc mắt đã nhìn thấy một hàng người thật dài, cô ấy nhanh chân hơn: “Xin lỗi cho qua một chút, đây là nhà của tôi”
Thẩm Như Như đang vội vàng nhận tiền rồi đóng gói hàng, ngày nghỉ đông khách, cô bận rộn cả ngày hôm nay, chưa được nghỉ ngơi một giây nào, đến cơm trưa cũng chưa kịp ăn. Nhìn thấy Vương Tây Nhã bỗng xuất hiện trước cửa, cô hơi ngạc nhiên há miệng: “Không phải chuyến bay của cậu vào ngày mai sao?” Cô đã hẹn ngày mai sẽ đi nhờ xe đến sân bay đón cô ấy xong xuôi rồi.
“Được nghỉ sớm nên đổi vé” Trong cửa hàng quá đông người, không kéo được va li, Vương Tây Nhã dứt khoát khiêng va li lên trên vai, đảo mắt nhìn xung quanh sau đó luồn lách qua đám đông đi tới phía cửa: “Cậu bận gì thì bận đi, tớ đi cất hành lý trước.
Bận rộn tới gần năm giờ chiều mới đóng cửa nghỉ bán, cuối cùng Thẩm Như Như cuối cùng cũng rảnh tay, cô ngồi xuống nghỉ ngơi một lúc rồi mở ngăn tủ ra bắt đầu kiểm kê tiền bạc.
Chỉ trong nửa ngày Vương Tây Nhã đã tự làm quen cả trong và ngoài Kính Hoa Duyên, không chỉ cho Tiểu Hoàng và hai con vẹt ăn, còn tiện tay nấu một nồi nước đường, lúc này thấy cô rảnh rỗi, cô ấy bưng một chén nước đường ấm áp tới, tấm tắc khen ngợi: “Chỗ của cậu thật tuyệt quá, hoàn cảnh sống tốt, không khí trong lành, đến nước cũng uống ngon hơn cả thành phố B, buôn bán lại thịnh vượng như vậy, chẳng trách cậu không muốn về” Cả ngày nay Thẩm Như Như đói rã ruột, ngực sắp dán vào lưng, cô uống một hơi cạn chén nước đường, từ tốn nói: “Kỳ nghỉ đông là mùa cao điểm du lịch, cho nên khách mới đông hơn một ít, bình thường không đông như vậy đâu”
“Vậy lại càng hay!” Vương Tây Nhã đi vài vòng quanh giàn hoa, móc điện thoại ra chụp mấy tấm ảnh đăng lên vòng bạn bè, hơn nữa còn tiện tay thả định vị: “Tiếc là đời sống tinh thần hơi thiếu một chút, địa phương nhỏ không có gì chơi, cầu nhỏ nước chảy ngắm mãi cũng chán, nếu nơi này có thể phát triển thêm một chút thì tớ sẽ ở lại đây không đi nữa, ở đây làm thần côn với cậu, bán bùa sống qua ngày”
Bài vừa đăng lên, lập tức có vài đàn anh đang là nghiên cứu sinh trả lời cô ấy, cô ấy chọn một đàn anh khá thuận mắt trả lời lại: “Như Như, bùa đào hoa của cậu hiệu quả thật đó, còn chưa tới bốn tháng đã có ba mươi mấy người theo đuổi tỏ tình với tớ, tiếc là chẳng có ai là kiểu người tớ thích cả.
“Ai bảo hoa khôi Vương của chúng ta có sức hút vô biên làm chi? Thẩm Như Như cười trêu chọc: “Trước kia lúc học đại học cũng có không ít người theo đuổi cậu, chưa chắc là hiệu quả của bùa chú.
Tính tiền ngày hôm nay xong, Thẩm Như Như đi đến ngân hàng cần đó gửi tiền, làm xong việc này mới được coi là kết thúc công việc của một ngày. Vương Tây Nhã theo trước theo sau đã nhanh chóng quen thuộc các nẻo đường ở con phố cũ này.
Gửi tiền xong hai người từ từ đi dọc theo bờ sông về, gió lạnh thổi lạnh run, mặt sông trống vắng, thuyền nhỏ đã cập bờ nghỉ ngơi từ lâu.
Về đến nhà, Thẩm Như Như mặc tạp dề vào, xắn tay áo lên chuẩn bị xuống bếp. Hiếm khi Vương Tây Nhã đến đây một chuyến, cô phải nấu một bữa tối phong phú để chiêu đãi cô ấy.
Đồ ăn trữ đầy trong tủ lạnh, đều là rau dưa thịt cá tươi ngon mua từ người dân và ngư dân ở đây. Cô nhanh nhẹn sơ chế thịt cá, và ướp gia vị, Vương Tây Nhã dựa lên khung cửa nhìn mà sáng cả mắt: “Như Như, có vẻ như tay nghề nấu nướng của cậu đã tiến bộ không ít nhỉ, lần trước khi nhìn cậu nấu món cá trong nồi đá không lưu loát như vậy đâu.”
“Sau khi tới đây tớ thường hay nấu món này? Thẩm Như Như giải thích, nước sông ở trấn Mộ Nguyên mát lạnh, cá ở đây béo tốt, rất thích hợp nấu canh cá, bản thân cô cũng thích ăn vì thế thường đổi nhiều cách chế biến khác nhau. Cũng từng chụp ảnh đăng lên vòng bạn bè vài lần, bị Lão Vương nhìn thấy, ông ta đã đến chỗ cô gọi món cá nấu nồi đá, từ đó về sau đã trở thành khách quen của Kính Hoa Duyên, hơn nữa ông ta không chỉ ăn một mình, thỉnh thoảng còn dẫn theo mấy bạn quỷ đến đây liên hoan, tay nghề của cô nhờ vậy cũng dần được luyện thành.
Hai người trò chuyện qua lại, bên ngoài có người tới.
Vương Tây Nhã nghe thấy tiếng động thì quay đầu nhìn, sau đó lập tức sững người.
Từ Dẫn Châu mặc một bộ trang phục thời nhà Đường màu đen, trên vai còn phủ thêm một lớp áo choàng cùng màu, cơ thể cao gầy bước chân như mang theo gió cộng thêm khuôn mặt tuấn tú nhợt nhạt gầy gò, trông anh giống như người mẫu quốc tế.