Tiệm Tạp Hóa Âm Dương
Chương 65
Thẩm Như Như thấy sắc mặt anh ta biến tới biến lui giống như sắp hỏng mất, vội vàng trấn an: “Cảnh sát Triệu, anh yên tâm, vật tôi đưa tuyệt đối siêu giá trị, tiền mua mạng rẻ như vậy, nhà khác chắc chắn tìm không thấy” Quên đi, dù sao cũng phải bổ sung, không bằng để cho bọn họ đi theo còn có thể tiết kiệm chút bùa, về phần thân thể của người đàn ông kia, anh ta quản không được.
Cảnh sát Triệu tự mình khuyên giải bản thân mình một phen, quyết định để cho bọn họ cùng mình về nhà. Anh ta chỉ chỉ con hẻm nhỏ phía sau cục công an, xuyên qua con hẻm chính là nhà mình, tuy nơi đó rất gần cục nhưng con hẻm này rất hẹp, xe của Từ Dẫn Châu căn bản không thể đi vào được. Vì vậy bọn họ dứt khoát dừng xe ở trong cục, xuống xe đi bộ.
Con hẻm nhỏ ẩn nấp trong bóng tối phía sau cục công an, đèn đường bị hỏng hai cái nên thỉnh thoảng loé lên một phát thế nhưng ánh sáng vẫn luôn vô cùng ảm đạm.
Thẩm Như Như và Từ Dẫn Châu đi theo phía sau cảnh sát Triệu, ba người đi trong ngõ nhỏ, tiếng bước chân quanh quẩn bên tai. Cô vừa đi vừa lưu ý quan sát xung quanh, ánh mắt lần lượt xẹt qua rãnh nước ven đường hoặc trên cột điện.
Lúc sắp đi ra khỏi ngõ nhỏ, cô ngửi thấy một mùi …
“Thơm quá, hình như có người đang nấu sủi cảo ăn”
Cảnh sát Triệu cũng khịt khịt mũi, trên mặt lộ ra nụ cười thoải mái: “Là quán ăn đêm ở giao lộ, đã bày được mười mấy năm, cửa hiệu cũng lâu đời, tôi ăn từ nhỏ đến lớn, vỏ sủi cảo mỏng mà nhân siêu lớn, vỏ hoành thánh rất mềm, nhân dẻo, đều đặc biệt ngon!”
Bụng Thẩm Như Như khi nghe được những lời miêu tả chân thực như thế không nhịn được mà âm ỉ kêu như trách chủ nhân nó, cô không dấu vết sờ sờ bụng, bản thân có chút muốn ăn, thật sự rất thơm nha.
Từ Dẫn Châu cả đêm không nói chuyện bỗng nhiên nhìn cô một cái, thanh âm thanh lãnh trầm thấp ở trong ngõ nhỏ vang lên: “Tôi có chút đói bụng, chúng ta đi ăn chút đồ ăn khuya đi”
Cảnh sát Triệu lập tức nói: “Tôi mời khách, hai vị ăn thoải mái, buổi tối còn phải thức đêm nên phải ăn nhiều một chút để tránh đói bụng”
Thẩm Như Như vô cùng đồng ý: “Đúng vậy, ăn no mới có sức làm việc”
Chỉ chốc lát sau, ba người ngồi vào chỗ của mình ở quán ăn khuya.
Cảnh sát Triệu quen thuộc gọi ba phần sủi cảo chiên trứng và ba bát hoành thánh thịt tươi, lúc ông chủ bưng thức ăn lên, anh ta sửng sốt một chút: “Hả, sao lại đổi người vậy, ông chủ cũ nghỉ làm rồi?”
Ông chủ quán ăn khuya mười mấy năm trước là một ông chú cao lớn mập mạp khoảng năm mươi tuổi, nam sinh trước mắt này lại có thân hình gầy gò, cho tới bây giờ chưa từng thấy qua ở quán, là từ đâu xuất hiện? “Cha tôi bị bệnh nên tôi làm thay ông ấy.” Nam sinh nhàn nhạt liếc canh ta một cái, trở lại bên nồi tiếp tục làm việc.
Cảnh sát Triệu nhìn người nhỏ tuổi này chằm chằm trong chốc lát, thấy động tác của cậu ta vô cùng nhanh nhẹn thuần thục nên đành thu hồi tầm mắt buồn bực nói: “Tôi ở đây ăn khuya mười mấy năm rồi cũng chưa từng gặp qua người thân của ông chủ, còn tưởng rằng ông ấy sống một mình”
“Có lẽ lúc trước con trai ông ấy mở quán ở chỗ khác làm ăn, trứng gà không thể để trong một cái giỏ được” Thẩm Như Như nói xong liền múc một miếng hoành thánh nóng hổi thổi nguội, chỉ thấy vỏ hoành thánh này tuy rằng óng ánh trong suốt nhưng nếu so với vỏ hoành thánh bình thường thì cái này còn dày hơn một chút, hoàn toàn không bị nước canh nấu tan, mới nhìn qua đã vô cùng mê người.
Trong giới tài chính nói riêng và những người kinh doanh nói chung đều phải biết đến quy tắc “Không nên bỏ trứng vào cùng một giỏ”, nghĩa là đừng đầu tư tất cả tiền mình có vào 1 loại hình đầu tư nhất định để hạn chế rủi ro và đa dạng hóa danh mục đầu tư.
Nghĩa của câu này chắc là hai cha con đều có tài thì mỗi người mở một quán ở hai nơi khác nhau sẽ ít rủi ro hơn mà lợi nhuận vẫn không giảm ấy.
Cô đang muốn cắn một miếng hoành thánh, cảnh sát Triệu bỗng nhiên lại ồ một tiếng: “Sao ngay cả bát đũa cũng đổi rồi”
Thẩm Như Như giương mắt nhìn lại thì chỉ thấy bát hoành thánh trước mặt cảnh sát Triệu không biết từ lúc nào đã biến thành màu xanh. Bát đựng mì, đựng sủi cảo, đựng hoành thánh cũng chuyển từ bát nhựa sang bát sứ trắng.
Cái quan trọng là vẻ mặt của cảnh sát Triệu vô cùng quỷ dị, sau khi anh ta nói xong câu nói kia thì cả người liền dại ra, cả cơ thể giống như cương thi mất đi ý thức, hành động cứng ngắc bưng bát sứ trắng lên đổ mì vào miệng, ngay cả nhai cũng không nhai trực tiếp nuốt vào.
Tên đó xuất hiện rồi!
Từ Dẫn Châu phản ứng rất nhanh, anh không nói hai lời mà giơ tay lên dùng một chưởng đánh vào sau cổ cảnh sát Triệu, người đối diện trợn trắng mắt rồi ngã quỵ trên bàn, bên miệng còn dính mấy sợi mì còn chưa kịp nuốt xuống.
“Rời khỏi nơi này trước” Anh một hơi đã khiêng được cảnh sát Triệu lên, dùng tư thế ôm ngang ở trước người để chạy, thoạt nhìn vô cùng thoải mái.
Thẩm Như Như lập tức dán một tấm bùa trảm sát lên trán cảnh sát Triệu, theo Từ Dẫn Châu chạy ra ngoài quán ăn đêm. Nhưng mà mặc kệ bọn họ đi như thế nào thì khoảng cách mấy bước ngắn ngủi kia dường như vẫn cứ thủy chung không vượt qua được, giống như có thứ gì đó đã vây ở trên quán ăn khuya nho nhỏ này. Từ Dẫn Châu dừng bước, thản nhiên nói: “Thẩm tiểu thư, đối phương không phải người”
Quá đỉnh, như vậy thì dễ xử lý rồi.
Thẩm Như Như đánh mắt nhìn xung quanh, những khách hàng khác trong quán ăn đêm còn đang nói đùa ăn cái gì đó, trợn mắt như mù hồn nhiên không phát hiện tình huống bên này, bọn họ như bị cách ly với thế giới bên ngoài.
Ông chủ nhỏ bên cạnh nồi nước không biết đi đâu rồi, nước trong nồi đã sôi nên không ngừng từ dưới nắp nồi tràn ra chảy đến bếp ga rồi giá, cuối cùng là tràn trên mặt đất, màu đỏ cùng mùi máu tươi đều cho thấy thứ trong nồi cũng không phải nước dùng bình thường.
Tất cả ba bát canh hoành thánh vừa mới gọi đều biến thành màu máu, hoành thánh trắng trắng nộn nộn ngâm ở trong đó, thậm chí có loại cảm giác hấp dẫn khác thường.
Thẩm Như Như yên lặng mở to mắt, trong lòng không khỏi cảm thấy may mắn vì vừa rồi cái gì cũng chưa kịp ăn.
“Không thể tưởng được hóa ra các ngươi còn rất cảnh giác”
Thẩm Như Như chuyển hướng về phía sau, chỉ thấy ông chủ gầy gò vừa rồi đang cười tà nhìn Từ Dẫn Châu: “Chậc, không thể tưởng được một cái trấn Mộ Nguyên nho nhỏ thế nhưng ngọa hổ tàng long! Tôi cho rằng cô gái này đã là thức ăn đủ mê người rồi, không nghĩ tới còn có một bảo bối như cậu. Sát khí nồng đậm như vậy, lại có thân thể đặc biệt, ăn ngươi, ta có thể không công đạt được trăm năm tu vi…..”
nghĩa đen là chỉ con hổ đang nằm và con rồng ẩn náu, khi đó, sẽ không ai biết con hổ dữ tợn thế nào và con rồng có sức mạnh ra sao. Ý câu này hiểu nôm na là trấn Mộ Nguyên có nhiều nhân vật lớn ẩn náu. “Ngươi nghĩ hay lắm!” Trầm Như Như ném ra hai lá bùa trấn tà ra, mục tiêu của lá bùa rõ ràng dán lên người ông chủ kia, vừa nhanh vừa chuẩn.
Ông chủ bất thình lình bị tập kích, đau đến phát ra tiếng, chỉ cảm thấy những nơi bị lá bùa dán vào trong nháy mắt bị hư thối hóa thành khói đen, lưu lại một cái lỗ thủng, bên trong còn có xương cốt biến thành màu đen. Hắn ta vậy mà lại nhập vào cơ thể của người chết.
Ý niệm trong đầu Thẩm Như Như chợt lóe lên, động tác trên tay còn nhanh hơn cả đầu óc, đã ném bùa trảm sát ra ngoài.
Ông chủ nhìn thấy lá bùa này nhất thời vẻ mặt hoảng sợ: “Ngươi lại có lá bùa này!”
Cảnh sát Triệu tự mình khuyên giải bản thân mình một phen, quyết định để cho bọn họ cùng mình về nhà. Anh ta chỉ chỉ con hẻm nhỏ phía sau cục công an, xuyên qua con hẻm chính là nhà mình, tuy nơi đó rất gần cục nhưng con hẻm này rất hẹp, xe của Từ Dẫn Châu căn bản không thể đi vào được. Vì vậy bọn họ dứt khoát dừng xe ở trong cục, xuống xe đi bộ.
Con hẻm nhỏ ẩn nấp trong bóng tối phía sau cục công an, đèn đường bị hỏng hai cái nên thỉnh thoảng loé lên một phát thế nhưng ánh sáng vẫn luôn vô cùng ảm đạm.
Thẩm Như Như và Từ Dẫn Châu đi theo phía sau cảnh sát Triệu, ba người đi trong ngõ nhỏ, tiếng bước chân quanh quẩn bên tai. Cô vừa đi vừa lưu ý quan sát xung quanh, ánh mắt lần lượt xẹt qua rãnh nước ven đường hoặc trên cột điện.
Lúc sắp đi ra khỏi ngõ nhỏ, cô ngửi thấy một mùi …
“Thơm quá, hình như có người đang nấu sủi cảo ăn”
Cảnh sát Triệu cũng khịt khịt mũi, trên mặt lộ ra nụ cười thoải mái: “Là quán ăn đêm ở giao lộ, đã bày được mười mấy năm, cửa hiệu cũng lâu đời, tôi ăn từ nhỏ đến lớn, vỏ sủi cảo mỏng mà nhân siêu lớn, vỏ hoành thánh rất mềm, nhân dẻo, đều đặc biệt ngon!”
Bụng Thẩm Như Như khi nghe được những lời miêu tả chân thực như thế không nhịn được mà âm ỉ kêu như trách chủ nhân nó, cô không dấu vết sờ sờ bụng, bản thân có chút muốn ăn, thật sự rất thơm nha.
Từ Dẫn Châu cả đêm không nói chuyện bỗng nhiên nhìn cô một cái, thanh âm thanh lãnh trầm thấp ở trong ngõ nhỏ vang lên: “Tôi có chút đói bụng, chúng ta đi ăn chút đồ ăn khuya đi”
Cảnh sát Triệu lập tức nói: “Tôi mời khách, hai vị ăn thoải mái, buổi tối còn phải thức đêm nên phải ăn nhiều một chút để tránh đói bụng”
Thẩm Như Như vô cùng đồng ý: “Đúng vậy, ăn no mới có sức làm việc”
Chỉ chốc lát sau, ba người ngồi vào chỗ của mình ở quán ăn khuya.
Cảnh sát Triệu quen thuộc gọi ba phần sủi cảo chiên trứng và ba bát hoành thánh thịt tươi, lúc ông chủ bưng thức ăn lên, anh ta sửng sốt một chút: “Hả, sao lại đổi người vậy, ông chủ cũ nghỉ làm rồi?”
Ông chủ quán ăn khuya mười mấy năm trước là một ông chú cao lớn mập mạp khoảng năm mươi tuổi, nam sinh trước mắt này lại có thân hình gầy gò, cho tới bây giờ chưa từng thấy qua ở quán, là từ đâu xuất hiện? “Cha tôi bị bệnh nên tôi làm thay ông ấy.” Nam sinh nhàn nhạt liếc canh ta một cái, trở lại bên nồi tiếp tục làm việc.
Cảnh sát Triệu nhìn người nhỏ tuổi này chằm chằm trong chốc lát, thấy động tác của cậu ta vô cùng nhanh nhẹn thuần thục nên đành thu hồi tầm mắt buồn bực nói: “Tôi ở đây ăn khuya mười mấy năm rồi cũng chưa từng gặp qua người thân của ông chủ, còn tưởng rằng ông ấy sống một mình”
“Có lẽ lúc trước con trai ông ấy mở quán ở chỗ khác làm ăn, trứng gà không thể để trong một cái giỏ được” Thẩm Như Như nói xong liền múc một miếng hoành thánh nóng hổi thổi nguội, chỉ thấy vỏ hoành thánh này tuy rằng óng ánh trong suốt nhưng nếu so với vỏ hoành thánh bình thường thì cái này còn dày hơn một chút, hoàn toàn không bị nước canh nấu tan, mới nhìn qua đã vô cùng mê người.
Trong giới tài chính nói riêng và những người kinh doanh nói chung đều phải biết đến quy tắc “Không nên bỏ trứng vào cùng một giỏ”, nghĩa là đừng đầu tư tất cả tiền mình có vào 1 loại hình đầu tư nhất định để hạn chế rủi ro và đa dạng hóa danh mục đầu tư.
Nghĩa của câu này chắc là hai cha con đều có tài thì mỗi người mở một quán ở hai nơi khác nhau sẽ ít rủi ro hơn mà lợi nhuận vẫn không giảm ấy.
Cô đang muốn cắn một miếng hoành thánh, cảnh sát Triệu bỗng nhiên lại ồ một tiếng: “Sao ngay cả bát đũa cũng đổi rồi”
Thẩm Như Như giương mắt nhìn lại thì chỉ thấy bát hoành thánh trước mặt cảnh sát Triệu không biết từ lúc nào đã biến thành màu xanh. Bát đựng mì, đựng sủi cảo, đựng hoành thánh cũng chuyển từ bát nhựa sang bát sứ trắng.
Cái quan trọng là vẻ mặt của cảnh sát Triệu vô cùng quỷ dị, sau khi anh ta nói xong câu nói kia thì cả người liền dại ra, cả cơ thể giống như cương thi mất đi ý thức, hành động cứng ngắc bưng bát sứ trắng lên đổ mì vào miệng, ngay cả nhai cũng không nhai trực tiếp nuốt vào.
Tên đó xuất hiện rồi!
Từ Dẫn Châu phản ứng rất nhanh, anh không nói hai lời mà giơ tay lên dùng một chưởng đánh vào sau cổ cảnh sát Triệu, người đối diện trợn trắng mắt rồi ngã quỵ trên bàn, bên miệng còn dính mấy sợi mì còn chưa kịp nuốt xuống.
“Rời khỏi nơi này trước” Anh một hơi đã khiêng được cảnh sát Triệu lên, dùng tư thế ôm ngang ở trước người để chạy, thoạt nhìn vô cùng thoải mái.
Thẩm Như Như lập tức dán một tấm bùa trảm sát lên trán cảnh sát Triệu, theo Từ Dẫn Châu chạy ra ngoài quán ăn đêm. Nhưng mà mặc kệ bọn họ đi như thế nào thì khoảng cách mấy bước ngắn ngủi kia dường như vẫn cứ thủy chung không vượt qua được, giống như có thứ gì đó đã vây ở trên quán ăn khuya nho nhỏ này. Từ Dẫn Châu dừng bước, thản nhiên nói: “Thẩm tiểu thư, đối phương không phải người”
Quá đỉnh, như vậy thì dễ xử lý rồi.
Thẩm Như Như đánh mắt nhìn xung quanh, những khách hàng khác trong quán ăn đêm còn đang nói đùa ăn cái gì đó, trợn mắt như mù hồn nhiên không phát hiện tình huống bên này, bọn họ như bị cách ly với thế giới bên ngoài.
Ông chủ nhỏ bên cạnh nồi nước không biết đi đâu rồi, nước trong nồi đã sôi nên không ngừng từ dưới nắp nồi tràn ra chảy đến bếp ga rồi giá, cuối cùng là tràn trên mặt đất, màu đỏ cùng mùi máu tươi đều cho thấy thứ trong nồi cũng không phải nước dùng bình thường.
Tất cả ba bát canh hoành thánh vừa mới gọi đều biến thành màu máu, hoành thánh trắng trắng nộn nộn ngâm ở trong đó, thậm chí có loại cảm giác hấp dẫn khác thường.
Thẩm Như Như yên lặng mở to mắt, trong lòng không khỏi cảm thấy may mắn vì vừa rồi cái gì cũng chưa kịp ăn.
“Không thể tưởng được hóa ra các ngươi còn rất cảnh giác”
Thẩm Như Như chuyển hướng về phía sau, chỉ thấy ông chủ gầy gò vừa rồi đang cười tà nhìn Từ Dẫn Châu: “Chậc, không thể tưởng được một cái trấn Mộ Nguyên nho nhỏ thế nhưng ngọa hổ tàng long! Tôi cho rằng cô gái này đã là thức ăn đủ mê người rồi, không nghĩ tới còn có một bảo bối như cậu. Sát khí nồng đậm như vậy, lại có thân thể đặc biệt, ăn ngươi, ta có thể không công đạt được trăm năm tu vi…..”
nghĩa đen là chỉ con hổ đang nằm và con rồng ẩn náu, khi đó, sẽ không ai biết con hổ dữ tợn thế nào và con rồng có sức mạnh ra sao. Ý câu này hiểu nôm na là trấn Mộ Nguyên có nhiều nhân vật lớn ẩn náu. “Ngươi nghĩ hay lắm!” Trầm Như Như ném ra hai lá bùa trấn tà ra, mục tiêu của lá bùa rõ ràng dán lên người ông chủ kia, vừa nhanh vừa chuẩn.
Ông chủ bất thình lình bị tập kích, đau đến phát ra tiếng, chỉ cảm thấy những nơi bị lá bùa dán vào trong nháy mắt bị hư thối hóa thành khói đen, lưu lại một cái lỗ thủng, bên trong còn có xương cốt biến thành màu đen. Hắn ta vậy mà lại nhập vào cơ thể của người chết.
Ý niệm trong đầu Thẩm Như Như chợt lóe lên, động tác trên tay còn nhanh hơn cả đầu óc, đã ném bùa trảm sát ra ngoài.
Ông chủ nhìn thấy lá bùa này nhất thời vẻ mặt hoảng sợ: “Ngươi lại có lá bùa này!”