Tiệm Tạp Hóa Âm Dương
Chương 61
Nếu không lầm thì cuối tuần là có thể hoàn thành, bức tượng để Vô Lượng Tổ Sư trú được đặt làm theo yêu cầu cũng sắp hoàn thành, không bao lâu nữa là có thể sử dụng.
Thẩm Như Như suy nghĩ một chút, sau lại lắc đầu nói: “Tạm thời còn chưa chuyển, chờ năm sau chọn ngày lành tháng tốt thì chuyển vào. Đến lúc đó tôi sẽ đặc biệt thiết lập một cửa hàng ở thiên môn đạo quan, sẽ không quấy rầy tổ sư gia. Tất cả có thể trực tiếp tới đây cũng không sao”
“Vậy là tốt rồi, tôi còn muốn đặt trang điểm số lượng có hạn cho lễ Giáng Sinh nữa” Thái Thái cười híp mắt nhấc túi mua sắm lên, đi về phía cửa hai bước lại quay đầu lại: “Có chuyện thiếu chút nữa đã quên, vừa rồi tôi ở bên ngoài gặp được một người đàn ông, nhìn cũng không phải hạng tốt lành gì, mặt mang đầy sát khí, trông không khác gì trộm cướp, Thẩm đại sư, cô thân là con gái mà lại sống một mình thì nên cẩn thận một chút, về sau buổi tối nghe được tiếng gõ cửa tốt nhất hỏi trước là ai, bên người mang nhiều bùa chú một chút” “Tôi biết rồi, cảm ơn cô đã nhắc nhở trước. Thẩm Như Như khóa cửa lại, trong lòng không hiểu sao dâng lên một dự cảm chẳng lành, cô chợt nhớ tới hai tháng trước La Tài có nhắc tới tên cuồng giết người b.iến thái và bát mì sợi dính máu.
Chắc không phải như cô nghĩ đâu nhỉ, hai tháng nay trên trấn vẫn gió êm sóng lặng mà, tất cả mọi người đều nói kẻ cuồng giết người kia đã sớm lặng lẽ đào tẩu rồi, ngay cả cảnh sát được phái xuống điều tra cũng sang tỉnh bên cạnh điều tra. Suy nghĩ một hồi cũng không có đầu mối gì, cô liền tắt đèn trở về phòng nghỉ ngơi. Trời vậy mà lại mưa suốt một đêm, ngày hôm sau vẫn tiếp tục mưa nhưng hạt mưa nhỏ đi rất nhiều. Nước đọng trong sân đã dâng đến mắt cá chân, Tiểu Hoàng hưng phấn chạy tới chạy lui trong nước, cảm tưởng như nó có thể chơi mãi như thế mà không chán, Châu Châu thì được mang vào treo dưới mái hiên phòng khách đang cùng bạn mới của nó lượn lờ, bay nhảy.
Chim tương đối thích môi trường khô ráo nên hai bé đều giẫm ở tận cùng bên trong lồng sắt chen chúc thành một cục bông, tránh cho bị mưa bụi dính lên người.
Thẩm Như Như bưng ly sữa đậu nành nóng đứng ở cạnh cửa nhìn trời mưa. Sau khi trời mưa thì nhiệt độ đã giảm xuống không ít, cô khoác một chiếc áo len màu xám bên ngoài cùng chiếc áo sơ mi trắng, tóc dài xõa ra sau đầu, lộ ra đôi bông tai hoa ngọc trắng trên lỗ tai, tổng thể nhìn qua ấm áp lại tươi mát, tựa như một đóa hoa ngọc lan sau cơn mưa.
“A a a! Làng nước ơi! Có người chết rồi!” Một tiếng hét thê lương đột nhiên xuyên thủng màn mưa, vang khắp khu phố cổ.
Vì thanh âm kia cách rất gần nên Thẩm Như Như có chút hoảng sợ, sữa đậu nành nóng trong ly lắc lư lắc lư như muốn chảy ra ngoài, cô lập tức đặt ly xuống chạy ra cửa. Cách đó không xa, dưới hành lang tránh mưa đã có một đống người vây quanh, mọi người đứng rất thoáng, giống như nhìn thấy thứ gì đáng sợ nên sắc mặt đều rất khó coi.
Thẩm Như Như che ô bước nhanh đi qua, đứng ở ngoài đám người xa xa liền nhìn thấy mặt đất mờ mờ hiện những vết máu lớn. Cô thu dù đi vào hành lang tránh mưa, chậm rãi tới gần đám người bên trong, một cảm giác lành lạnh đang dần dần xuyên qua giày thấm vào lòng bàn chân.
Có gì đó không ổn.
Cô đi đến chỗ mọi người đang đứng, sau khi thấy rõ cảnh tượng bên trong thì sống lưng chợt lạnh, sự lạnh lẽo này toả dưới lòng bàn chân càng nặng. Những cô thấy là trên người nạn nhân không có một mảnh vải, cả người không có một mảnh da hoàn chỉnh, dạ dày lại bị cắt ngang một lỗ hổng mười cm, bên cạnh anh ta đặt một cái bát sứ màu trắng, trong bát đựng mì sợi dính máu đã trương thành đống.
Hiện trường sớm có người gọi điện thoại báo cảnh sát, một số người có năng lực chịu đựng tâm lý kém đều chạy đến bên cạnh nôn mửa không ngừng.
Thẩm Như Như tốt xấu gì cũng là người từng học giải phẫu nên phản ứng không lớn như vậy, cô nhìn chằm chằm người chết một lúc lâu liền phát hiện đây là một gương mặt lạ không quen biết. Cô đang xem nghiêm túc, dì Phan đột nhiên xuất hiện kéo cô ra ngoài đám đông.
“Người chết có cái gì đẹp, cháu không sợ buổi tối sẽ gặp ác mộng sao?” Phan Hồng lôi kéo cô trở về: “Vốn tưởng rằng tên biế.n thái kia đã chạy đi rồi, không nghĩ tới vẫn còn ở trấn trên, gần đây cháu đừng ra ngoài, chuyện giao hàng hay việc vặt linh tinh cứ giao cho Mạch Mạch làm là được, một người đàn ông cao to như thế tóm lại vẫn an toàn một chút, đúng rồi, mì sợi tốt nhất cũng đừng ăn……
Một đường về đến tiệm, trong lòng Phan Hồng còn sợ hãi: “Tối hôm qua dì chơi mạt chược trở về còn đi qua nơi đó, lúc ấy vẫn không có chuyện gì xảy ra, đoán chừng người này sau nửa đêm mới chết” “Chết sau mười hai giờ tối hôm qua. Thẩm Như Như vòng qua cái bàn bên cửa sổ lấy ra cuốn Huyền Thiên Chú, một bên lật ra xem, một bên giải thích: “Tối hôm qua hơn mười một giờ cháu đang ở trong tiệm, lúc ấy bên ngoài không có động tĩnh, hơn nữa từ manh mối trên thi thể của nạn nhân mà cháu quan sát được thì thời gian tử vong không vượt qua sáu giờ”
Trước kia cô tuyệt đối sẽ không nghĩ tới một ngày nào đó mình sẽ dùng những kiến thức đã học để giám định thời gian tử vong Phan Hồng nghi hoặc nhìn cô: “Hơn mười một giờ cháu không đi ngủ còn ở trong cửa hàng làm gì?” Thẩm Như Như nghẹn một chút, cười nói: “Trước khi cháu đi ngủ thì chợt nhớ tới hình như không tưới nước”
Sau khi chuẩn bị lật đến một trang nào đó, cô đặt sách sang một bên, lấy bút lông chu sa và giấy vàng ra, ngồi xuống.
“Vậy cháu cứ làm việc của mình đi, dì về trước nấu chút đồ ăn, vừa rồi nghe được tiếng kêu vội vội vàng vàng chạy ra, gạo bỏ vào nồi còn chưa kịp nhóm lửa” Phan Hồng vội vã rời đi, Thẩm Như Như cầm bút lông chuyên tâm vẽ bùa.
Người nọ chết rất kỳ quái, cả thi thể đều bị bao phủ bởi âm khí nồng đậm, quỷ hồn thì không biết tung tích, thật sự không giống mấy án giết người hàng loạt bình thường. Cô đã từng thấy trong một số tác phẩm kinh điển có liên quan rằng trên thế giới sẽ có số tà linh (ác quỷ) hoặc tà ma ngoại đạo (tà giáo) thích hút những linh hồn tươi mới để tăng tu vi, phục vụ cho quá trình tu luyện của bọn họ.
Lá bùa chém trời này có lực sát thương rất mạnh và nó có thể phối hợp với bùa trấn tà để dễ dàng tiêu diệt được ác quỷ.
Mặc kệ đối phương rốt cuộc có phải là người bình thường hay không, có thêm hai lá bùa này bên người thì bảo đảm, tên đó có đến mà không có về.
Bùa chém trời này không dễ học như vậy nhưng có điều, công lực của cô bây giờ đã tăng lên rất nhiều khi so với trước kia, hơn nữa sau khi trải qua lần trừ quỷ ở thành phố S thì lại càng tăng lên về chất, bởi vậy học cái này cũng không quá khó khăn, nửa ngày đã vẽ ra được một cái.
Trong lúc này, xe cứu thương và xe cảnh sát của bệnh viện thị trấn đã tới một chuyến để đưa thi thể nạn nhân đi, thuận đường còn rửa sạch vết máu trong hành lang tránh mưa.
Hiện tại nhìn lại đã hoàn toàn nhìn không ra dấu vết của án mạng, duy chỉ có âm khí ở chỗ kia vẫn như cũ cuộn trào tại chỗ, thật lâu sau vẫn không tiêu tan.
Dưới hành lang tránh mưa bị âm khí quấn quanh, nhiệt độ nơi đây tự nhiên thấp hơn mấy độ so với những nơi khác, hơn nữa vừa mới chết người nên càng thêm âm u, người nhát gan tình nguyện đi đường vòng cũng không chịu đi qua nơi này.
Thẩm Như Như suy nghĩ một chút, sau lại lắc đầu nói: “Tạm thời còn chưa chuyển, chờ năm sau chọn ngày lành tháng tốt thì chuyển vào. Đến lúc đó tôi sẽ đặc biệt thiết lập một cửa hàng ở thiên môn đạo quan, sẽ không quấy rầy tổ sư gia. Tất cả có thể trực tiếp tới đây cũng không sao”
“Vậy là tốt rồi, tôi còn muốn đặt trang điểm số lượng có hạn cho lễ Giáng Sinh nữa” Thái Thái cười híp mắt nhấc túi mua sắm lên, đi về phía cửa hai bước lại quay đầu lại: “Có chuyện thiếu chút nữa đã quên, vừa rồi tôi ở bên ngoài gặp được một người đàn ông, nhìn cũng không phải hạng tốt lành gì, mặt mang đầy sát khí, trông không khác gì trộm cướp, Thẩm đại sư, cô thân là con gái mà lại sống một mình thì nên cẩn thận một chút, về sau buổi tối nghe được tiếng gõ cửa tốt nhất hỏi trước là ai, bên người mang nhiều bùa chú một chút” “Tôi biết rồi, cảm ơn cô đã nhắc nhở trước. Thẩm Như Như khóa cửa lại, trong lòng không hiểu sao dâng lên một dự cảm chẳng lành, cô chợt nhớ tới hai tháng trước La Tài có nhắc tới tên cuồng giết người b.iến thái và bát mì sợi dính máu.
Chắc không phải như cô nghĩ đâu nhỉ, hai tháng nay trên trấn vẫn gió êm sóng lặng mà, tất cả mọi người đều nói kẻ cuồng giết người kia đã sớm lặng lẽ đào tẩu rồi, ngay cả cảnh sát được phái xuống điều tra cũng sang tỉnh bên cạnh điều tra. Suy nghĩ một hồi cũng không có đầu mối gì, cô liền tắt đèn trở về phòng nghỉ ngơi. Trời vậy mà lại mưa suốt một đêm, ngày hôm sau vẫn tiếp tục mưa nhưng hạt mưa nhỏ đi rất nhiều. Nước đọng trong sân đã dâng đến mắt cá chân, Tiểu Hoàng hưng phấn chạy tới chạy lui trong nước, cảm tưởng như nó có thể chơi mãi như thế mà không chán, Châu Châu thì được mang vào treo dưới mái hiên phòng khách đang cùng bạn mới của nó lượn lờ, bay nhảy.
Chim tương đối thích môi trường khô ráo nên hai bé đều giẫm ở tận cùng bên trong lồng sắt chen chúc thành một cục bông, tránh cho bị mưa bụi dính lên người.
Thẩm Như Như bưng ly sữa đậu nành nóng đứng ở cạnh cửa nhìn trời mưa. Sau khi trời mưa thì nhiệt độ đã giảm xuống không ít, cô khoác một chiếc áo len màu xám bên ngoài cùng chiếc áo sơ mi trắng, tóc dài xõa ra sau đầu, lộ ra đôi bông tai hoa ngọc trắng trên lỗ tai, tổng thể nhìn qua ấm áp lại tươi mát, tựa như một đóa hoa ngọc lan sau cơn mưa.
“A a a! Làng nước ơi! Có người chết rồi!” Một tiếng hét thê lương đột nhiên xuyên thủng màn mưa, vang khắp khu phố cổ.
Vì thanh âm kia cách rất gần nên Thẩm Như Như có chút hoảng sợ, sữa đậu nành nóng trong ly lắc lư lắc lư như muốn chảy ra ngoài, cô lập tức đặt ly xuống chạy ra cửa. Cách đó không xa, dưới hành lang tránh mưa đã có một đống người vây quanh, mọi người đứng rất thoáng, giống như nhìn thấy thứ gì đáng sợ nên sắc mặt đều rất khó coi.
Thẩm Như Như che ô bước nhanh đi qua, đứng ở ngoài đám người xa xa liền nhìn thấy mặt đất mờ mờ hiện những vết máu lớn. Cô thu dù đi vào hành lang tránh mưa, chậm rãi tới gần đám người bên trong, một cảm giác lành lạnh đang dần dần xuyên qua giày thấm vào lòng bàn chân.
Có gì đó không ổn.
Cô đi đến chỗ mọi người đang đứng, sau khi thấy rõ cảnh tượng bên trong thì sống lưng chợt lạnh, sự lạnh lẽo này toả dưới lòng bàn chân càng nặng. Những cô thấy là trên người nạn nhân không có một mảnh vải, cả người không có một mảnh da hoàn chỉnh, dạ dày lại bị cắt ngang một lỗ hổng mười cm, bên cạnh anh ta đặt một cái bát sứ màu trắng, trong bát đựng mì sợi dính máu đã trương thành đống.
Hiện trường sớm có người gọi điện thoại báo cảnh sát, một số người có năng lực chịu đựng tâm lý kém đều chạy đến bên cạnh nôn mửa không ngừng.
Thẩm Như Như tốt xấu gì cũng là người từng học giải phẫu nên phản ứng không lớn như vậy, cô nhìn chằm chằm người chết một lúc lâu liền phát hiện đây là một gương mặt lạ không quen biết. Cô đang xem nghiêm túc, dì Phan đột nhiên xuất hiện kéo cô ra ngoài đám đông.
“Người chết có cái gì đẹp, cháu không sợ buổi tối sẽ gặp ác mộng sao?” Phan Hồng lôi kéo cô trở về: “Vốn tưởng rằng tên biế.n thái kia đã chạy đi rồi, không nghĩ tới vẫn còn ở trấn trên, gần đây cháu đừng ra ngoài, chuyện giao hàng hay việc vặt linh tinh cứ giao cho Mạch Mạch làm là được, một người đàn ông cao to như thế tóm lại vẫn an toàn một chút, đúng rồi, mì sợi tốt nhất cũng đừng ăn……
Một đường về đến tiệm, trong lòng Phan Hồng còn sợ hãi: “Tối hôm qua dì chơi mạt chược trở về còn đi qua nơi đó, lúc ấy vẫn không có chuyện gì xảy ra, đoán chừng người này sau nửa đêm mới chết” “Chết sau mười hai giờ tối hôm qua. Thẩm Như Như vòng qua cái bàn bên cửa sổ lấy ra cuốn Huyền Thiên Chú, một bên lật ra xem, một bên giải thích: “Tối hôm qua hơn mười một giờ cháu đang ở trong tiệm, lúc ấy bên ngoài không có động tĩnh, hơn nữa từ manh mối trên thi thể của nạn nhân mà cháu quan sát được thì thời gian tử vong không vượt qua sáu giờ”
Trước kia cô tuyệt đối sẽ không nghĩ tới một ngày nào đó mình sẽ dùng những kiến thức đã học để giám định thời gian tử vong Phan Hồng nghi hoặc nhìn cô: “Hơn mười một giờ cháu không đi ngủ còn ở trong cửa hàng làm gì?” Thẩm Như Như nghẹn một chút, cười nói: “Trước khi cháu đi ngủ thì chợt nhớ tới hình như không tưới nước”
Sau khi chuẩn bị lật đến một trang nào đó, cô đặt sách sang một bên, lấy bút lông chu sa và giấy vàng ra, ngồi xuống.
“Vậy cháu cứ làm việc của mình đi, dì về trước nấu chút đồ ăn, vừa rồi nghe được tiếng kêu vội vội vàng vàng chạy ra, gạo bỏ vào nồi còn chưa kịp nhóm lửa” Phan Hồng vội vã rời đi, Thẩm Như Như cầm bút lông chuyên tâm vẽ bùa.
Người nọ chết rất kỳ quái, cả thi thể đều bị bao phủ bởi âm khí nồng đậm, quỷ hồn thì không biết tung tích, thật sự không giống mấy án giết người hàng loạt bình thường. Cô đã từng thấy trong một số tác phẩm kinh điển có liên quan rằng trên thế giới sẽ có số tà linh (ác quỷ) hoặc tà ma ngoại đạo (tà giáo) thích hút những linh hồn tươi mới để tăng tu vi, phục vụ cho quá trình tu luyện của bọn họ.
Lá bùa chém trời này có lực sát thương rất mạnh và nó có thể phối hợp với bùa trấn tà để dễ dàng tiêu diệt được ác quỷ.
Mặc kệ đối phương rốt cuộc có phải là người bình thường hay không, có thêm hai lá bùa này bên người thì bảo đảm, tên đó có đến mà không có về.
Bùa chém trời này không dễ học như vậy nhưng có điều, công lực của cô bây giờ đã tăng lên rất nhiều khi so với trước kia, hơn nữa sau khi trải qua lần trừ quỷ ở thành phố S thì lại càng tăng lên về chất, bởi vậy học cái này cũng không quá khó khăn, nửa ngày đã vẽ ra được một cái.
Trong lúc này, xe cứu thương và xe cảnh sát của bệnh viện thị trấn đã tới một chuyến để đưa thi thể nạn nhân đi, thuận đường còn rửa sạch vết máu trong hành lang tránh mưa.
Hiện tại nhìn lại đã hoàn toàn nhìn không ra dấu vết của án mạng, duy chỉ có âm khí ở chỗ kia vẫn như cũ cuộn trào tại chỗ, thật lâu sau vẫn không tiêu tan.
Dưới hành lang tránh mưa bị âm khí quấn quanh, nhiệt độ nơi đây tự nhiên thấp hơn mấy độ so với những nơi khác, hơn nữa vừa mới chết người nên càng thêm âm u, người nhát gan tình nguyện đi đường vòng cũng không chịu đi qua nơi này.