Tiệm Tạp Hóa Âm Dương
Chương 55
Thẩm Như Như tối hôm qua chỉ lo đi ngăn cản Viên Nghệ mà hoàn toàn không nghĩ đến chuyện này, lúc này được Thẩm Thần Thần nhắc nhở, nhất thời tim như bị đao cắt, cảm thấy rất khó thở. “Anh, thực xin lỗi, em không phải cố ý đâu” Thẩm Thần Thần thích chiếc A Tử của bản thân đến mức nào, Thẩm Như Như cũng biết. Cô vô cùng thức thời, lập tức cúi đầu xin lỗi: “Toàn bộ phí sửa chữa lần này để em trả cho!” Thấy cô sảng khoái cúi đầu nhận sai như vậy, Thẩm Thần Thần lại càng tức giận hơn: “Đây không phải vấn đề phí sửa chữa em có hiểu không, anh hỏi em, mau trả lời cho anh, ngày hôm qua em rốt cuộc đã đi đâu và làm gì?” Thẩm Như Như do dự một lát, sau đó đem sự tình một năm một mười nói ra cho anh mình. Thẩm Thần Thần ngay từ đầu còn thỉnh thoảng có vẻ mặt kinh ngạc xuất hiện, sau khi nghe xong liền chết lặng, mặt không chút thay đổi nhìn cô, thẳng đến sau khi nghe nói đến người chết, vẻ mặt của anh mới xuất hiện dao động lần nữa:
“Vừa rồi trên mạng còn đưa tin tổng giám đốc tập đoàn ăn uống nổi tiếng rạng sáng ở Vân Vụ sơn ngoài ý muốn bỏ mình, hóa ra em cũng dính dáng đến cái này!”
“Thẩm Như Như, lá gan của em thật sự là quá lớn đu, lần này may là vận khí tốt không có việc gì, lần sau nếu như tương đối xui xẻo, em còn có thể bảo vệ tốt chính mình hay không?”
Thẩm Như Như vội vàng trấn an anh trai mình một trận, nói muốn gãy lưỡi luôn, cô phải chỉ trời thề sau này bản thân sẽ không bao giờ xen vào những sự kiện nguy hiểm như thế này nữa thì mới thành công vuốt lông Thẩm Thần Thần.
Sau khi giải quyết vấn đề tương đối nghiêm túc, Thẩm Thần Thần nhìn nhìn áo ngủ cùng tóc của Thẩm Như, vẻ mặt ghét bỏ: “Mau đứng lên thu dọn một chút, đợi lát nữa phải ra ngoài ăn cơm” “Biết rồi biết rồi” Thẩm Như Như đẩy anh trai mình ra cửa, sau đó bắt đầu rửa mặt dọn dẹp. Lúc ngồi trước bàn trang điểm trang điểm, cô nhớ tới chiếc hộp nhỏ mà Từ Dẫn Châu tặng buổi sáng, lập tức lấy nó ra mở ra xem.
Hoá là bông tai.
Trầm Như Như lấy khuyên tai đặt ở trong lòng bàn tay cẩn thận đánh giá, đây là một đôi khuyên tai điêu khắc từ bạch ngọc mà thành, tạo hình vô cùng đơn giản nhưng lại có một chút khác biệt. Bạch ngọc được điêu khắc thành một đóa hoa nhỏ tinh xảo, cánh hoa mềm mại óng ánh trong suốt, trắng mịn mà tinh tế, chỗ nhụy hoakhảm một viên Phỉ Thúy xanh lớn bằng hạt gạo, phong cách tổng thể vô cùng tươi mát, hoàn toàn không phù hợp với hình tượng trước sau như một của Từ Dẫn Châu.
Cô cầm khuyên tai nghiêm túc tưởng tượng hình ảnh anh điêu khắc chiếc khuyên tai này, không nhịn được cười rộ lên.
*
Lại là một bữa liên hoan ngập tràn cẩu lương, cha mẹ Thẩm cùng ngày liền bay ra nước ngoài du ngoạn, anh trai Thẩm Thần Thần thì chạy về công ty làm một con chó tăng ca.
Thẩm Như Như lại ở thành phố S một ngày, xác định Bách Lý Vô Thù và Từ Dẫn Châu còn phải mấy ngày nữa mới trở về, cô liền tự mình đặt vé máy bay trở về.
Đám quỷ trên Wechat kia đã bắt đầu thúc giục cô, buổi tối đến cửa hàng luôn không tìm được người, muốn mua đồ cũng không có chỗ để đi. Cô phải nhanh chóng trở về, thuận tiện đem chuyện của Viên Nghệ nói rõ với dì Tương một chút……
Nghĩ đến Viên Nghệ, trong lòng Thẩm Như Như không khỏi có thêm vài tia trầm trọng. Cô vẫn thủy chung không nghĩ ra, rốt cuộc là thù hận sâu đậm bao nhiêu thì mới có thể làm ra quyết định như vậy.
Sáng sớm ngày thứ ba, cô đeo ba lô lên máy bay về trấn Mộ Nguyên.
Thẩm Như Như về đến nơi đã là hơn mười một giờ trưa, Kính Hoa Duyên vẫn xanh um tươi tốt rực rỡ đầy sắc màu như lúc cô đi. Buổi trưa khách trong quán không nhiều lắm nhưng gần như đến không ngừng nghỉ, một người này đi rồi lại một người khác đến.
Dì Phan đang tưới nước bên giàn hoa, động tác của bà ấy rất quen thuộc, tiếp đãi khách cũng vô cùng nhanh nhẹn.
Khi Thẩm Như Như vào cửa đã chú ý tới một cái lồng chim được treo phía trên cửa sổ ở dưới mái hiên, một con vẹt đuôi gà với hoa văn trân châu đứng ở trong lồng ngủ, trên gương mặt mập mạp của chú còn có hai má hồng tròn tròn, rất đáng yêu.
Chính vì chú vẹt quá đáng yêu nên cô không nhịn được mà ngoái lại nhìn thêm hai lần: “Dì Phan, con vẹt này ở đâu ra vậy?”
Phan Hồng nghe được thanh âm của cô lập tức quay đầu lại nhìn qua: “Như Như đã về rồi, sao không ở nhà thêm vài ngày nữa mà đã đến đây rồi?”
Người phụ nữ đặt bình phun nước xuống đi đến bên cửa sổ: “Con vẹt nhỏ là được khách hàng tặng, nó tên là Châu Châu, dì định đặt nó ở trong sân nhà nhưng vì nó luôn cãi nhau với vịt nhỏ mà khiến cho người ta cảm thấy đau đầu nên dì đành phải treo ở bên ngoài”
Nghe được tên của mình, Châu Châu lập tức tỉnh lại, cảnh giác mà đánh giá chung quanh.
Thẩm Như Như bị động tác của nó chọc cười, bộ dáng thò đầu ra thăm dò nhìn khá ngốc ngốc nhưng lại không kém phần đáng yêu, cô vươn ngón tay trêu chọc con vẹt nhỏ một lát, thấy bộ dáng ngơ ngác rất dịu ngoan không phản kháng của nó liền nói: “Một con có thể quá cô đơn hay không, nếu không thì để cháu đi mua thêm một con nữa cho nó làm bạn”
Phan Hồng gật đầu: “Đây chỉ là con cái, cháu có thể mua thêm con đực, ở chợ hoa và chim trong thành phố có bán, ngày mai đúng lúc dì phải đi vào thành phố một chuyến, đến lúc đó sẽ mang cho cháu một con.
“Làm phiền dì rồi” Thẩm Như Như cười hì hì nói lời cảm ơn, sau khi trở về phòng liền rót cho bản thân một ly trà lạnh giải khát, sau đó trả thù lao cho dì Phan để bà ấy trở về nghỉ ngơi rồi mới cất chiếc túi vẫn mang theo nãy giò.
Ngồi vào bên cửa sổ cầm bút lên, Thẩm Như Như có chút cảm khái, cô rời đi nếu không nhầm thì mới có hai ngày rưỡi, vậy mà đã có loại cảm giác lâu rồi không gặp. Nhớ ngày đó cô rời khỏi thành phố S đi học, quanh năm suốt tháng chỉ có thể về nhà hai ba lần và cũng không có ý niệm về trong đầu. Không biết là bởi vì Kính Hoa Duyên cho cô cảm giác thuộc về quá mạnh mẽ hay là bởi vì tuổi càng lớn thì càng trở nên đa sầu đa cảm. Lần ngồi này vậy mà mất cả một buổi chiều, ngoại trừ có mấy lần đứng dậy vì khách hàng tính tiền hay đóng gói thì thời gian còn lại cô đều dành cho việc vẽ bùa.
Đến chạng vạng, khi mặt trời xuống núi thì cô mới chịu buông bút chuẩn bị nghỉ ngơi một lát để trở về phòng làm cơm tối, chưa kịp ngồi ấm mông thì Triệu Hằng Nhất mấy ngày không gặp lại mang theo giun đất tới cửa. “Chị Như Như, chị đã về rồi!” Triệu Hằng Nhất hôm nay đi xe đạp tới, để xe dựa vào bên tường thật chắc chắn, lúc này cậu ta sải bước vào cửa: “Tôi còn tưởng rằng chị không tới.
“Sao cậu lại nghĩ như vậy?” Thẩm Như Như nhìn kỹ cậu ta vài lần, phát hiện thằng nhóc này hình như đen đi không ít, không kịp suy nghĩ liền thuận miệng hỏi một câu: “Mấy ngày nay làm được những gì rồi?”
Triệu Hằng Nhất đổ mấy con giun vào trong bát cho vịt vàng nhỏ, sau đó chạy đến bên quầy kéo một chiếc ghế nhỏ ra mà ngồi xuống, sờ sờ mặt mình nói: “À, dạy em họ học bơi phơi nắng. Chị Như Như, tôi sắp khai giảng rồi nên không thể mỗi ngày lại đây đưa đồ ăn cho Tiểu Hoàng, sau này liền nhờ chị chiếu cố cho nó vậy.” Thẩm Như Như một lời đáp ứng, đứng dậy đi về phía cửa sau cửa hàng: “Tôi bây giờ đi làm cơm tối, buổi tối nay định nấu mì, cậu đây là muốn ở lại ăn một bữa rồi mới đi hay sao?”
“Vừa rồi trên mạng còn đưa tin tổng giám đốc tập đoàn ăn uống nổi tiếng rạng sáng ở Vân Vụ sơn ngoài ý muốn bỏ mình, hóa ra em cũng dính dáng đến cái này!”
“Thẩm Như Như, lá gan của em thật sự là quá lớn đu, lần này may là vận khí tốt không có việc gì, lần sau nếu như tương đối xui xẻo, em còn có thể bảo vệ tốt chính mình hay không?”
Thẩm Như Như vội vàng trấn an anh trai mình một trận, nói muốn gãy lưỡi luôn, cô phải chỉ trời thề sau này bản thân sẽ không bao giờ xen vào những sự kiện nguy hiểm như thế này nữa thì mới thành công vuốt lông Thẩm Thần Thần.
Sau khi giải quyết vấn đề tương đối nghiêm túc, Thẩm Thần Thần nhìn nhìn áo ngủ cùng tóc của Thẩm Như, vẻ mặt ghét bỏ: “Mau đứng lên thu dọn một chút, đợi lát nữa phải ra ngoài ăn cơm” “Biết rồi biết rồi” Thẩm Như Như đẩy anh trai mình ra cửa, sau đó bắt đầu rửa mặt dọn dẹp. Lúc ngồi trước bàn trang điểm trang điểm, cô nhớ tới chiếc hộp nhỏ mà Từ Dẫn Châu tặng buổi sáng, lập tức lấy nó ra mở ra xem.
Hoá là bông tai.
Trầm Như Như lấy khuyên tai đặt ở trong lòng bàn tay cẩn thận đánh giá, đây là một đôi khuyên tai điêu khắc từ bạch ngọc mà thành, tạo hình vô cùng đơn giản nhưng lại có một chút khác biệt. Bạch ngọc được điêu khắc thành một đóa hoa nhỏ tinh xảo, cánh hoa mềm mại óng ánh trong suốt, trắng mịn mà tinh tế, chỗ nhụy hoakhảm một viên Phỉ Thúy xanh lớn bằng hạt gạo, phong cách tổng thể vô cùng tươi mát, hoàn toàn không phù hợp với hình tượng trước sau như một của Từ Dẫn Châu.
Cô cầm khuyên tai nghiêm túc tưởng tượng hình ảnh anh điêu khắc chiếc khuyên tai này, không nhịn được cười rộ lên.
*
Lại là một bữa liên hoan ngập tràn cẩu lương, cha mẹ Thẩm cùng ngày liền bay ra nước ngoài du ngoạn, anh trai Thẩm Thần Thần thì chạy về công ty làm một con chó tăng ca.
Thẩm Như Như lại ở thành phố S một ngày, xác định Bách Lý Vô Thù và Từ Dẫn Châu còn phải mấy ngày nữa mới trở về, cô liền tự mình đặt vé máy bay trở về.
Đám quỷ trên Wechat kia đã bắt đầu thúc giục cô, buổi tối đến cửa hàng luôn không tìm được người, muốn mua đồ cũng không có chỗ để đi. Cô phải nhanh chóng trở về, thuận tiện đem chuyện của Viên Nghệ nói rõ với dì Tương một chút……
Nghĩ đến Viên Nghệ, trong lòng Thẩm Như Như không khỏi có thêm vài tia trầm trọng. Cô vẫn thủy chung không nghĩ ra, rốt cuộc là thù hận sâu đậm bao nhiêu thì mới có thể làm ra quyết định như vậy.
Sáng sớm ngày thứ ba, cô đeo ba lô lên máy bay về trấn Mộ Nguyên.
Thẩm Như Như về đến nơi đã là hơn mười một giờ trưa, Kính Hoa Duyên vẫn xanh um tươi tốt rực rỡ đầy sắc màu như lúc cô đi. Buổi trưa khách trong quán không nhiều lắm nhưng gần như đến không ngừng nghỉ, một người này đi rồi lại một người khác đến.
Dì Phan đang tưới nước bên giàn hoa, động tác của bà ấy rất quen thuộc, tiếp đãi khách cũng vô cùng nhanh nhẹn.
Khi Thẩm Như Như vào cửa đã chú ý tới một cái lồng chim được treo phía trên cửa sổ ở dưới mái hiên, một con vẹt đuôi gà với hoa văn trân châu đứng ở trong lồng ngủ, trên gương mặt mập mạp của chú còn có hai má hồng tròn tròn, rất đáng yêu.
Chính vì chú vẹt quá đáng yêu nên cô không nhịn được mà ngoái lại nhìn thêm hai lần: “Dì Phan, con vẹt này ở đâu ra vậy?”
Phan Hồng nghe được thanh âm của cô lập tức quay đầu lại nhìn qua: “Như Như đã về rồi, sao không ở nhà thêm vài ngày nữa mà đã đến đây rồi?”
Người phụ nữ đặt bình phun nước xuống đi đến bên cửa sổ: “Con vẹt nhỏ là được khách hàng tặng, nó tên là Châu Châu, dì định đặt nó ở trong sân nhà nhưng vì nó luôn cãi nhau với vịt nhỏ mà khiến cho người ta cảm thấy đau đầu nên dì đành phải treo ở bên ngoài”
Nghe được tên của mình, Châu Châu lập tức tỉnh lại, cảnh giác mà đánh giá chung quanh.
Thẩm Như Như bị động tác của nó chọc cười, bộ dáng thò đầu ra thăm dò nhìn khá ngốc ngốc nhưng lại không kém phần đáng yêu, cô vươn ngón tay trêu chọc con vẹt nhỏ một lát, thấy bộ dáng ngơ ngác rất dịu ngoan không phản kháng của nó liền nói: “Một con có thể quá cô đơn hay không, nếu không thì để cháu đi mua thêm một con nữa cho nó làm bạn”
Phan Hồng gật đầu: “Đây chỉ là con cái, cháu có thể mua thêm con đực, ở chợ hoa và chim trong thành phố có bán, ngày mai đúng lúc dì phải đi vào thành phố một chuyến, đến lúc đó sẽ mang cho cháu một con.
“Làm phiền dì rồi” Thẩm Như Như cười hì hì nói lời cảm ơn, sau khi trở về phòng liền rót cho bản thân một ly trà lạnh giải khát, sau đó trả thù lao cho dì Phan để bà ấy trở về nghỉ ngơi rồi mới cất chiếc túi vẫn mang theo nãy giò.
Ngồi vào bên cửa sổ cầm bút lên, Thẩm Như Như có chút cảm khái, cô rời đi nếu không nhầm thì mới có hai ngày rưỡi, vậy mà đã có loại cảm giác lâu rồi không gặp. Nhớ ngày đó cô rời khỏi thành phố S đi học, quanh năm suốt tháng chỉ có thể về nhà hai ba lần và cũng không có ý niệm về trong đầu. Không biết là bởi vì Kính Hoa Duyên cho cô cảm giác thuộc về quá mạnh mẽ hay là bởi vì tuổi càng lớn thì càng trở nên đa sầu đa cảm. Lần ngồi này vậy mà mất cả một buổi chiều, ngoại trừ có mấy lần đứng dậy vì khách hàng tính tiền hay đóng gói thì thời gian còn lại cô đều dành cho việc vẽ bùa.
Đến chạng vạng, khi mặt trời xuống núi thì cô mới chịu buông bút chuẩn bị nghỉ ngơi một lát để trở về phòng làm cơm tối, chưa kịp ngồi ấm mông thì Triệu Hằng Nhất mấy ngày không gặp lại mang theo giun đất tới cửa. “Chị Như Như, chị đã về rồi!” Triệu Hằng Nhất hôm nay đi xe đạp tới, để xe dựa vào bên tường thật chắc chắn, lúc này cậu ta sải bước vào cửa: “Tôi còn tưởng rằng chị không tới.
“Sao cậu lại nghĩ như vậy?” Thẩm Như Như nhìn kỹ cậu ta vài lần, phát hiện thằng nhóc này hình như đen đi không ít, không kịp suy nghĩ liền thuận miệng hỏi một câu: “Mấy ngày nay làm được những gì rồi?”
Triệu Hằng Nhất đổ mấy con giun vào trong bát cho vịt vàng nhỏ, sau đó chạy đến bên quầy kéo một chiếc ghế nhỏ ra mà ngồi xuống, sờ sờ mặt mình nói: “À, dạy em họ học bơi phơi nắng. Chị Như Như, tôi sắp khai giảng rồi nên không thể mỗi ngày lại đây đưa đồ ăn cho Tiểu Hoàng, sau này liền nhờ chị chiếu cố cho nó vậy.” Thẩm Như Như một lời đáp ứng, đứng dậy đi về phía cửa sau cửa hàng: “Tôi bây giờ đi làm cơm tối, buổi tối nay định nấu mì, cậu đây là muốn ở lại ăn một bữa rồi mới đi hay sao?”