Tiệm Tạp Hóa Âm Dương
Chương 46
Trên bàn cơm, cha mẹ Thẩm tình chàng ý thiếp gắp thức ăn và trêu chọc nhau, hai anh em ôm bát cúi đầu uống canh, trên TV đang chiếu bộ phim cổ trang cung đấu đang nổi tiếng gần đây, không khí vô cùng hòa thuận. Cha Thẩm thuần thục bóc một con tôm bỏ vào trong bát của mẹ Thẩm, ông lau tay, đưa mắt nhìn hai đứa nhóc đối diện: “Như Như, con định khi nào thì trở về?”
Thẩm Như Như ngẩng đầu: “Đây không phải là đã về sao?”
“Đừng có giả bộ ngớ ngẩn để lừa cha. Cha Thẩm nhìn cô với vẻ mặt nghiêm túc: “Cha đang hỏi con, khi nào trở về thành phố S làm việc, con cũng không thể sống cả đời ở một nơi nhỏ bé như thị trấn Mộ Nguyên được, đúng không? Sau này tìm bạn trai, kết hôn, sinh con thì làm thế nào?”
Thấy thái độ của cha mình nghiêm túc như vậy, Thẩm Như Như biết mình không thể lừa dối qua ải, cô đặt đĩa xuống, cẩn thận tìm từ ngữ: “Con rất thích nơi đó, sống ở bên đó rất dễ chịu, là cuộc sống mà con muốn. Còn những chuyện khác, con chưa nghĩ xa như vậy, thuyền đến đầu cầu ắt sẽ thẳng, cứ thuận theo tự nhiên là được.
Cha Thẩm nhíu mày, trầm giọng nói: “Cha rất ít khi can thiệp vào quyết định của con, nhưng mà lần này cha phải nhắc con một câu, đỡ cho con về sau hối hận sẽ quay sang oán trách cha mẹ. Khi còn sống, ông ngoại con thương con nhất, nhất định ông ấy cũng hy vọng con sống hạnh phúc cả đời, con không cần vì một lời hứa mà sống chết ở lại thị trấn Mộ Nguyên
Thẩm Như Như đang muốn nói bây giờ mình rất hạnh phúc, nhưng cô chưa kịp mở miệng, Thẩm Thần Thần đã dành nói trước: “Cha, người không cần lo lắng, Như Như thừa kế bản lĩnh vẽ bùa của ông ngoại, cuộc sống tự do tự tại, cửa hàng kinh doanh rất tốt, công việc không mệt mỏi, thu nhập hàng tháng sắp đuổi kịp con rồi. Cha Thẩm sửng sốt một chút mới phản ứng lại: “Vẽ bùa cái gì?”
Mẹ Thẩm lập tức nhắc nhở: “Lần trước Như Như gửi bùa ích khí về, em đặt vào túi áo của anh, không phải mấy ngày nay anh đều nói cảm thấy mình khỏe mạnh hơn sao? Đó chính là công lao của lá bùa đó”
Cha Thẩm im lặng một hồi lâu, nhìn chằm chằm Thẩm Như Như thốt ra một câu: “Con chạy đến nông thôn làm thần côn? Không phải, ông ngoại con biết vẽ loại bùa này từ bao giờ?”
Thẩm Như Như: “… Cha nghe con nói đã, chuyện này hoàn toàn là một sự trùng hợp. Con cũng tình cờ tiếp xúc với lĩnh vực này, lý do dẫn đến chuyện này là…”
Đối mặt với cha mẹ, cô cũng không bịa đặt qua loa lấy lệ mà kiên nhẫn giải thích, cuối cùng cũng khiến cha Thẩm ổn định lại: “Cha đừng lo lắng cho con, con không sao”
“Đang yên đang lạnh tại sao lại biến thành người trong Huyền Môn? Chưa từng nghe thấy thứ này bao giờ… Như Như, con bái Vô Lượng Tổ Sư làm sư phụ, tương lai sẽ không xuất gia tu tiên đấy chứ?” Công hiệu thần kỳ của [ bùa ích khí 1 bày ra trước mặt, cha Thẩm nhanh chóng chấp nhận cách nói của Thẩm Như Như, nhưng mà sự lo lắng của ông không giảm đi mà còn tăng lên: “Con học mấy thứ này, tương lai càng khó gả cho một người đáng tin cậy. Bỏ đi, nếu thật sự không được thì cũng đừng nhân nhượng, nhà chúng ta không thiếu một bát cơm
cho con”
Mẹ Thẩm không hề lo lắng, còn vui vẻ múc cho ông một bát canh: “Con gái của em vừa xinh đẹp vừa có dáng người, lại là tài nữ, sao phải lo lắng mấy thứ đó? Mấy hôm trước Phan Hồng còn nói với em, mỗi ngày đều có mấy thanh niên đẹp trai đến cửa hàng tìm Như Như. Anh còn nhớ nhà họ Từ chứ, nghe nói tên nhóc nhà đó tuấn tú lịch sự, nhưng mà sức khỏe hơi kém một chút, còn có một đạo sĩ trẻ, còn có…”
Mẹ Thẩm thuộc như lòng bàn tay,liệt kê lần lượt những vị khách nam thường xuyên tới Kính Hoa Duyên, ngay cả Lý Mạnh Huy và Triệu Hằng Nhất cũng có trong danh sách, con tràn đầy tự hào nói: “Con gái chúng ta có sức hấp dẫn như vậy, từ đàn ông hơn ba mươi tuổi cho đến thiếu niên mười mấy tuổi đều thích con bé.
Sau khi mẹ Thẩm nói ra những lời này, ánh mắt của cha Thẩm và Thẩm Thần Thần đều thay đổi, hai cha con đều nhìn về phía Thẩm Như Như, Thẩm Thần Thần dẫn đầu hỏi: “Ma ốm, đạo sĩ, đàn ông lớn tuổi, trẻ vị thành niên… Thẩm Như Như, em nói một chút xem đây là cái quái gì, không có ai bình thường sao?”
Cha Thẩm cũng một mặt đau lòng: “Thật quá đáng, cha sẽ không đồng ý những người này. Cha thà rằng con không lấy chồng, độc thân cả đời”
Đối mặt với mẹ Thẩm nói hươu nói vượn cùng với anh trai và cha Thẩm đột nhiên làm khó dễ, Thẩm Như Như cầm đũa ngồi cứng người ở trên ghế…
“Không phải, mọi người nghe con giải thích, con không có.”
Khó khăn lắm mới kết thúc bữa tối khiến người ta khó tiêu này, Thẩm Như Như kiếm cớ trốn về phòng ngủ. Nếu cô tiếp tục ở cạnh bọn họ, mọi chuyện của cô sẽ bị lộ hết. Đúng là hiện trường đại hộ thẩm vấn, lẽ ra cô không nên trở về, vẫn là cha mẹ trong nhóm WeChat dịu dàng và hòa nhã hơn!
Ôm gấu bông ngồi trên cửa sổ lồi, Thẩm Như Như ngây người nhìn chằm chằm vào những ánh đèn rực rỡ bên ngoài cửa sổ. Đã quen với màn đêm yên tĩnh ở thị trấn Mộ Nguyên, đột nhiên trở lại với thành phố lớn đầy xe cộ, cô vẫn còn chưa thích ứng. Cách đó không xa, trên màn hình đèn LED cao chót vót đang phát một đoạn quảng cáo nước hoa, nữ minh tinh để lộ nửa vai ngọc, khuôn mặt xinh đẹp nở nụ cười tự tin và quyến rũ, cô ấy đang hôn gió với bên ngoài màn hình, vừa quyến rũ vừa đáng yêu.
Đúng là cảm giác nhộn nhịp và hối hả đã lâu không thấy…
Cô mở WeChat, trả lời mấy tin nhắn hỏi hộp quà gói hoa, sau đó đến vòng bạn bè xem cẩu lương ngày hôm nay.
Hiện nay, lễ Thất Tịch được lưu truyền phổ biến trong giới trẻ, cô lướt xuống dưới, tất cả đều là những bức ảnh hẹn hò, hoa tươi và quà tặng. Thẩm Như Như ấn thích cho một vài bức ảnh, sau đó bỏ điện thoại xuống chuẩn bị đọc sách.
Đúng lúc này, một cuộc điện thoại gọi đến.
Thẩm Như Như có chút ngạc nhiên, cúi đầu nhìn lại, là Lão Quan.
Bỏ qua cảm giác mất mát chợt thoáng qua trong lòng, cô nhận điện thoại: “Lão Quan, có chuyện gì vậy?”
“Thẩm đại sư, bây giờ cô có tiện không? Bách Lý đại sư xảy ra chuyện, cô mau đến xem đi!” Giọng nói run rẩy của Lão Quan truyền tới, bên phía ông ta vô cùng yên tĩnh, ngoài tiếng thở dốc của anh ta thì không nghe thấy tiếng động nào khác.
Thẩm Như Như lập tức bật dậy, đeo ba lô nhanh chóng bước ra ngoài: “Bây giờ ông đang ở đâu? Tôi sẽ đến ngay lập tức.
Núi Vân Vụ là khu vực nổi tiếng dành cho người có tiền ở thành phố S, hoàn cảnh yên tĩnh, giao thông thuận tiện lại tiếp giáp với bờ biển, xung quanh còn có rất nhiều trường quốc tế, sinh sống ở đây rất thích hợp. Thẩm Như Như đang lái xe trên đường núi, cô tranh thủ nhìn thời gian, còn ít nhất hai phút nữa mới đến địa chỉ mà Lão Quan cho cô, cô không chút nghĩ ngợi, lập tức đạp ga, chiếc xe việt dã màu tím sặc sỡ phóng như bay trên đường quốc lộ vắng tanh, vượt qua một loạt khúc cua.
Núi Vân Vũ có rất nhiều ngã rẽ, mỗi nhà lại cách nhau rất xa, người không quen rất dễ bị đường đi phức tạp làm cho đi đường vòng. Thẩm Như Như quen thuộc nơi này là vì nhà họ từng ở đây hai năm, nhưng bởi vì mẹ Thẩm chê nơi này không náo nhiệt, lại cách công ty rất xa, đi lại mất thời gian nên bọn họ mới dọn đi. Vượt qua giao lộ cuối cùng, Thẩm Như Như thả chậm tốc độ chạy đến trước cửa nhà của Lão Quan. Nhà của Lão Quan là một căn biệt thự hướng núi với khuôn viên rộng một ngàn mét vuông, trong sân trồng rất nhiều cây cối hoa cỏ, xanh mát tươi tốt, nhìn vào ban ngày chắc hẳn là rất đẹp, nhưng ban đêm ánh sáng quá mờ, liếc mắt nhìn chỉ thấy không khí âm trầm u ám.
Thẩm Như Như ngẩng đầu: “Đây không phải là đã về sao?”
“Đừng có giả bộ ngớ ngẩn để lừa cha. Cha Thẩm nhìn cô với vẻ mặt nghiêm túc: “Cha đang hỏi con, khi nào trở về thành phố S làm việc, con cũng không thể sống cả đời ở một nơi nhỏ bé như thị trấn Mộ Nguyên được, đúng không? Sau này tìm bạn trai, kết hôn, sinh con thì làm thế nào?”
Thấy thái độ của cha mình nghiêm túc như vậy, Thẩm Như Như biết mình không thể lừa dối qua ải, cô đặt đĩa xuống, cẩn thận tìm từ ngữ: “Con rất thích nơi đó, sống ở bên đó rất dễ chịu, là cuộc sống mà con muốn. Còn những chuyện khác, con chưa nghĩ xa như vậy, thuyền đến đầu cầu ắt sẽ thẳng, cứ thuận theo tự nhiên là được.
Cha Thẩm nhíu mày, trầm giọng nói: “Cha rất ít khi can thiệp vào quyết định của con, nhưng mà lần này cha phải nhắc con một câu, đỡ cho con về sau hối hận sẽ quay sang oán trách cha mẹ. Khi còn sống, ông ngoại con thương con nhất, nhất định ông ấy cũng hy vọng con sống hạnh phúc cả đời, con không cần vì một lời hứa mà sống chết ở lại thị trấn Mộ Nguyên
Thẩm Như Như đang muốn nói bây giờ mình rất hạnh phúc, nhưng cô chưa kịp mở miệng, Thẩm Thần Thần đã dành nói trước: “Cha, người không cần lo lắng, Như Như thừa kế bản lĩnh vẽ bùa của ông ngoại, cuộc sống tự do tự tại, cửa hàng kinh doanh rất tốt, công việc không mệt mỏi, thu nhập hàng tháng sắp đuổi kịp con rồi. Cha Thẩm sửng sốt một chút mới phản ứng lại: “Vẽ bùa cái gì?”
Mẹ Thẩm lập tức nhắc nhở: “Lần trước Như Như gửi bùa ích khí về, em đặt vào túi áo của anh, không phải mấy ngày nay anh đều nói cảm thấy mình khỏe mạnh hơn sao? Đó chính là công lao của lá bùa đó”
Cha Thẩm im lặng một hồi lâu, nhìn chằm chằm Thẩm Như Như thốt ra một câu: “Con chạy đến nông thôn làm thần côn? Không phải, ông ngoại con biết vẽ loại bùa này từ bao giờ?”
Thẩm Như Như: “… Cha nghe con nói đã, chuyện này hoàn toàn là một sự trùng hợp. Con cũng tình cờ tiếp xúc với lĩnh vực này, lý do dẫn đến chuyện này là…”
Đối mặt với cha mẹ, cô cũng không bịa đặt qua loa lấy lệ mà kiên nhẫn giải thích, cuối cùng cũng khiến cha Thẩm ổn định lại: “Cha đừng lo lắng cho con, con không sao”
“Đang yên đang lạnh tại sao lại biến thành người trong Huyền Môn? Chưa từng nghe thấy thứ này bao giờ… Như Như, con bái Vô Lượng Tổ Sư làm sư phụ, tương lai sẽ không xuất gia tu tiên đấy chứ?” Công hiệu thần kỳ của [ bùa ích khí 1 bày ra trước mặt, cha Thẩm nhanh chóng chấp nhận cách nói của Thẩm Như Như, nhưng mà sự lo lắng của ông không giảm đi mà còn tăng lên: “Con học mấy thứ này, tương lai càng khó gả cho một người đáng tin cậy. Bỏ đi, nếu thật sự không được thì cũng đừng nhân nhượng, nhà chúng ta không thiếu một bát cơm
cho con”
Mẹ Thẩm không hề lo lắng, còn vui vẻ múc cho ông một bát canh: “Con gái của em vừa xinh đẹp vừa có dáng người, lại là tài nữ, sao phải lo lắng mấy thứ đó? Mấy hôm trước Phan Hồng còn nói với em, mỗi ngày đều có mấy thanh niên đẹp trai đến cửa hàng tìm Như Như. Anh còn nhớ nhà họ Từ chứ, nghe nói tên nhóc nhà đó tuấn tú lịch sự, nhưng mà sức khỏe hơi kém một chút, còn có một đạo sĩ trẻ, còn có…”
Mẹ Thẩm thuộc như lòng bàn tay,liệt kê lần lượt những vị khách nam thường xuyên tới Kính Hoa Duyên, ngay cả Lý Mạnh Huy và Triệu Hằng Nhất cũng có trong danh sách, con tràn đầy tự hào nói: “Con gái chúng ta có sức hấp dẫn như vậy, từ đàn ông hơn ba mươi tuổi cho đến thiếu niên mười mấy tuổi đều thích con bé.
Sau khi mẹ Thẩm nói ra những lời này, ánh mắt của cha Thẩm và Thẩm Thần Thần đều thay đổi, hai cha con đều nhìn về phía Thẩm Như Như, Thẩm Thần Thần dẫn đầu hỏi: “Ma ốm, đạo sĩ, đàn ông lớn tuổi, trẻ vị thành niên… Thẩm Như Như, em nói một chút xem đây là cái quái gì, không có ai bình thường sao?”
Cha Thẩm cũng một mặt đau lòng: “Thật quá đáng, cha sẽ không đồng ý những người này. Cha thà rằng con không lấy chồng, độc thân cả đời”
Đối mặt với mẹ Thẩm nói hươu nói vượn cùng với anh trai và cha Thẩm đột nhiên làm khó dễ, Thẩm Như Như cầm đũa ngồi cứng người ở trên ghế…
“Không phải, mọi người nghe con giải thích, con không có.”
Khó khăn lắm mới kết thúc bữa tối khiến người ta khó tiêu này, Thẩm Như Như kiếm cớ trốn về phòng ngủ. Nếu cô tiếp tục ở cạnh bọn họ, mọi chuyện của cô sẽ bị lộ hết. Đúng là hiện trường đại hộ thẩm vấn, lẽ ra cô không nên trở về, vẫn là cha mẹ trong nhóm WeChat dịu dàng và hòa nhã hơn!
Ôm gấu bông ngồi trên cửa sổ lồi, Thẩm Như Như ngây người nhìn chằm chằm vào những ánh đèn rực rỡ bên ngoài cửa sổ. Đã quen với màn đêm yên tĩnh ở thị trấn Mộ Nguyên, đột nhiên trở lại với thành phố lớn đầy xe cộ, cô vẫn còn chưa thích ứng. Cách đó không xa, trên màn hình đèn LED cao chót vót đang phát một đoạn quảng cáo nước hoa, nữ minh tinh để lộ nửa vai ngọc, khuôn mặt xinh đẹp nở nụ cười tự tin và quyến rũ, cô ấy đang hôn gió với bên ngoài màn hình, vừa quyến rũ vừa đáng yêu.
Đúng là cảm giác nhộn nhịp và hối hả đã lâu không thấy…
Cô mở WeChat, trả lời mấy tin nhắn hỏi hộp quà gói hoa, sau đó đến vòng bạn bè xem cẩu lương ngày hôm nay.
Hiện nay, lễ Thất Tịch được lưu truyền phổ biến trong giới trẻ, cô lướt xuống dưới, tất cả đều là những bức ảnh hẹn hò, hoa tươi và quà tặng. Thẩm Như Như ấn thích cho một vài bức ảnh, sau đó bỏ điện thoại xuống chuẩn bị đọc sách.
Đúng lúc này, một cuộc điện thoại gọi đến.
Thẩm Như Như có chút ngạc nhiên, cúi đầu nhìn lại, là Lão Quan.
Bỏ qua cảm giác mất mát chợt thoáng qua trong lòng, cô nhận điện thoại: “Lão Quan, có chuyện gì vậy?”
“Thẩm đại sư, bây giờ cô có tiện không? Bách Lý đại sư xảy ra chuyện, cô mau đến xem đi!” Giọng nói run rẩy của Lão Quan truyền tới, bên phía ông ta vô cùng yên tĩnh, ngoài tiếng thở dốc của anh ta thì không nghe thấy tiếng động nào khác.
Thẩm Như Như lập tức bật dậy, đeo ba lô nhanh chóng bước ra ngoài: “Bây giờ ông đang ở đâu? Tôi sẽ đến ngay lập tức.
Núi Vân Vụ là khu vực nổi tiếng dành cho người có tiền ở thành phố S, hoàn cảnh yên tĩnh, giao thông thuận tiện lại tiếp giáp với bờ biển, xung quanh còn có rất nhiều trường quốc tế, sinh sống ở đây rất thích hợp. Thẩm Như Như đang lái xe trên đường núi, cô tranh thủ nhìn thời gian, còn ít nhất hai phút nữa mới đến địa chỉ mà Lão Quan cho cô, cô không chút nghĩ ngợi, lập tức đạp ga, chiếc xe việt dã màu tím sặc sỡ phóng như bay trên đường quốc lộ vắng tanh, vượt qua một loạt khúc cua.
Núi Vân Vũ có rất nhiều ngã rẽ, mỗi nhà lại cách nhau rất xa, người không quen rất dễ bị đường đi phức tạp làm cho đi đường vòng. Thẩm Như Như quen thuộc nơi này là vì nhà họ từng ở đây hai năm, nhưng bởi vì mẹ Thẩm chê nơi này không náo nhiệt, lại cách công ty rất xa, đi lại mất thời gian nên bọn họ mới dọn đi. Vượt qua giao lộ cuối cùng, Thẩm Như Như thả chậm tốc độ chạy đến trước cửa nhà của Lão Quan. Nhà của Lão Quan là một căn biệt thự hướng núi với khuôn viên rộng một ngàn mét vuông, trong sân trồng rất nhiều cây cối hoa cỏ, xanh mát tươi tốt, nhìn vào ban ngày chắc hẳn là rất đẹp, nhưng ban đêm ánh sáng quá mờ, liếc mắt nhìn chỉ thấy không khí âm trầm u ám.