Tiệm Tạp Hóa Âm Dương
Chương 39
Thời gian trước không có cơ hội để nói với cậu, cho nên mới chưa nhắc đến.
“Chậc chậc, học bá quả nhiên là học bá, học cái gì cũng nhanh. Vương Tây Nhã trêu chọc nói: “Khó trách các chùa miếu đạo quan nổi danh hiện nay nhận người đều yêu cầu có bằng cấp cao. Đúng rồi, cậu có cần quảng cáo không? Hôm nay trong bệnh viện có mấy đồng nghiệp hỏi thăm bí quyết bảo dưỡng của tớ.
Thẩm Như Như suy nghĩ một chút rồi nói: “Thứ này không dễ quảng bá ở bệnh viện, cậu không cần cố ý quảng cáo cho tớ, nếu có người hỏi thì có thể tùy ý nhắc tới. Nếu nói nhiều, cậu có thể bị người khác coi là chào hàng, làm như vậy sẽ ảnh hưởng không tốt đến cậu.
“Ha ha ha, tớ biết chừng mực, đừng lo.”
Sáng ngày hôm sau, quả nhiên Triệu Hằng Nhất đưa mẹ của cậu ta là bà Lâm đến mua [ bùa tịnh thủy ]. Điều kiện kinh tế của nhà cậu ta cũng không tệ, cha mẹ đều là nhân viên nhà nước, ngày thường cho cậu ta không ít tiền tiêu vặt, hoàn toàn có thể mua được bùa tịnh thủy tám trăm tệ.
Có điều bà Lâm vẫn còn tràn ngập nghi ngờ đối với “Bùa chú thần kỳ” trong lời nói của con trai.
Bởi vì tính chất công việc nên gia đình họ không theo tôn giáo tín ngưỡng nào cả, từ đầu đến cuối đều theo chủ nghĩa duy vật. Con trai đột nhiên đòi mua ( bùa tịnh thủy 1 gì đó, bà Lâm lập tức cảm thấy con trai bị người ta lừa. Nhưng mà bà ấy không thẳng thừng từ chối yêu cầu của con trai, mà ngược lại còn đồng ý đến đây với cậu ta một chuyến. Nếu có thể nhân dịp này dạy cho con trai một bài học cũng rất tốt.
Bước vào Kính Hoa Duyên, bà Lâm không khỏi hít sâu một hơi, không khí ở đây thật sự rất tốt. Bà ấy là một người yêu hoa, trong nhà hay ở văn phòng đều trồng rất nhiều cây xanh, nhìn hoa cỏ rực rỡ trước mặt, bà ấy không nỡ rời bước. Bà ấy cẩn thận nhìn những bó hoa và chậu hoa trên giá, cuối cùng, ánh mắt rơi trên người cô gái đang ngồi bên cửa sổ.
Đúng lúc Thẩm Như Như hoàn thành nét vẽ cuối cùng, cô đặt bút lông sang một bên, đứng dậy chào bà Lâm: “Xin chào, mọi người đến mua bùa tịnh thủy phải không?”
Triệu Hằng Nhất gật đầu giống như vịt vàng nhỏ lúc ăn giun: “Đúng vậy, tối hôm qua tôi nằm mơ cũng mơ thấy mình đang uống chè đậu xanh, thật sự rất ngon.
Thẩm Như Như mở hộp gỗ, lấy ra một lá ( bùa tịnh thủy) đặt trên quầy: “Tám trăm tệ một lá, lấy về ném thẳng
vào giếng nước là được. Hiệu quả có thể kéo dài khoảng hai năm.
Bà Lâm bước đến trước quầy hàng, cầm ( bùa tịnh thủy) lên nhìn một chút: “Bà chủ Thẩm, đây là do cô vẽ sao? Thật sự có hiệu quả tốt như vậy ư?”
Thẩm Như Như gật đầu: “Đúng vậy, tôi cung phụng Vô Lượng Tổ Sư của Đạo gia, những lá bùa này đều đã được khai quang, đảm bảo có hiệu quả, nếu ngài không tin có thể uống một ngụm nước nhà tôi.
Bà Lâm có chút tò mò: “Được, cho tôi nếm thử một chút”
Thẩm Như Như rót cho bà ấy một ly nước: “Đây là nước giếng nhà tôi đã được đun sôi.
Bà Lâm uống một ngụm nhỏ, ánh mắt liền thay đổi, sau đó lại uống thêm một ngụm, trong mắt hiện lên sự kinh ngạc, nửa tin nửa ngờ hỏi: “Thật sự chỉ là nước giếng bình thường, không bỏ thêm bất kỳ thứ gì khác sao?” Triệu Hằng Nhất ở bên cạnh thấy vậy thì sốt ruột: “Tất nhiên là thật rồi, chị Như Như sẽ không lừa gạt người khác, nếu không đã sớm bán bùa cho con, cũng không cần con gọi cha mẹ đến.
Nói cũng có lý…
Bà Lâm bất tri bất giác uống hết một ly nước, khi bà ấy lấy lại tinh thần thì hơi xấu hổ, lấy di động ra nói: “Được, tôi mua ( bùa tịnh thủy) này, có thể quét mã thanh toán không?”
Thẩm Như Như đưa thẻ quét mã ra: “Có thể, Wechat hay Alipay đều được, tùy ngài.
“Lấy thêm một chậu hoa lan tử la và một chậu hoa dạ lan hương, à… Thêm một chậu tiên khách lai nữa, tổng cộng là bao nhiêu tiền?”
“Tổng cộng là chín trăm sáu mươi tệ”
Rời khỏi Kính Hoa Duyên với những chậu hoa mới mua, bà Lâm còn đang hồi tưởng lại không khí trong cửa hàng và nước sôi vừa mới uống, vì sao lại ngon như vậy nhỉ?
Nhà của Triệu Hằng Nhất ở gần công viên Mộ Nguyên, nhà ở ở đây hoàn toàn khác với tường trắng ngói xanh mang phong cách cổ kính như phố cổ, xung quanh đều là những tòa nhà tự xây riêng biệt. Trước đây, khi ông nội của cậu ta còn sống chỉ quen sử dụng nước giếng, cho nên khi xây nhà đặc biệt xây một cái sân nhỏ ở tầng dưới, trong sân đào một cái giếng, bây giờ đúng lúc thuận tiện cho cậu ta.
Vừa về đến nhà, cậu ta đã không chờ nổi mà ném [ bùa tịnh thủy ] xuống giếng nước.
“Mẹ, hôm nay chúng ta dùng nước giếng nấu canh xương sườn hầm khoai tây nhé! Đúng rồi, nấu cả chè đậu xanh nữa!”
Bà Lâm bước vào cửa chậm hơn con trai một bước, mỗi tay cầm một chậu hoa: “Nghe thấy rồi, thằng nhóc nhà con, tại sao trước đây không thấy con tham ăn như vậy?”
Triệu Hằng Nhất về phòng lấy thùng múc nước: “Bởi vì nước sau khi lọc rất ngon, nấu canh cũng cực kỳ ngon”
“Ồ, ý con là đồ ăn mẹ nấu không ngon?”
“… Mẹ, mẹ đừng hiểu lầm, con không có ý đó.”
Trong nháy mắt đã đến bữa tối, từng nhà đều thắp đèn, mùi thức ăn nồng đậm lan tràn khắp khu dân cư.
Triệu Hằng Nhất đã sớm đứng canh ở cửa phòng bếp, nóng lòng nhìn thức ăn nóng hổi trên bệ bếp. Cuối cùng cũng đến lúc ăn cơm, cậu ta lập tức chuẩn bị bát đũa và ngồi vào bàn. Triệu Kiện vừa bước vào cửa đã nhìn thấy dáng vẻ này của cậu ta, ông ấy cảm thấy rất ngạc nhiên: “Tại sao hôm nay lại nhiệt tình ăn cơm như vậy, chơi game chán rồi à?”
Triệu Hằng Nhất múc một thìa canh xương sườn, thổi thổi rồi bỏ vào miệng, vẻ mặt rất khoa trương: “Cha đừng nói nữa, cha ngồi xuống ăn đi, ngon lắm ạ.
Triệu Kiện bị phản ứng của cậu ta chọc cười: “Làm sao vậy, lần đầu tiên ăn cơm mẹ con nấu à?” Ông ấy rửa tay ngồi xuống, tùy ý gắp một miếng cá, bỏ vào miệng thì sửng sốt: “Cá hôm nay thật là tươi, thịt rất mềm, vào miệng là tan”
Trên bàn ăn không có ai đáp lại ông ấy, mọi người đều bận động đũa, cá trong đĩa nhanh chóng bị quét sạch. Triệu Kiện trừng mắt, cũng không cam lòng bị vứt lại phía sau.
Ăn một bữa cơm giống như đánh giặc, sau khi mây gió tan đi, trên bàn chỉ còn lại mấy chiếc bát đĩa sạch bóng. Triệu Hằng Nhất thỏa mãn xoa bụng rồi trở về phòng chơi game, Triệu Kiện ngồi trên ghế không nhúc nhích nhìn bà Lâm: “Em giấu anh đi học nấu ăn đúng không?”
Bà Lâm trừng mắt nhìn ông ấy, vừa thu dọn bát đũa vừa nói: “Không phải trù nghệ của em thay đổi, mà là nước nấu ăn hôm nay khác với mọi ngày”
Bà ấy kể lại chuyện hôm nay bị con trai quấy lấy, đòi đến Kính Hoa Duyên mua [ bùa tịnh thủy ], trong mắt hiện rõ sự ngạc nhiên: “Nếu là trước đây, tuyệt đối em sẽ không tin trên đời này có thần thần quỷ quỷ gì đó, nhưng hôm nay, lá bùa này thực sự khiến em mở mang kiến thức.
Triệu Kiện làm việc trong chính phủ, suy nghĩ càng lý trí và cẩn thận hơn một chút, ông ấy dựa vào ghế suy nghĩ một lát, nói: “Em nói với anh về phong thủy, anh còn có thể cảm nhận được một chút.
Nhưng mà mấy thứ như bùa chú này, không phải là quỷ vẽ bùa chứ? Nếu thật sự thần kỳ như vậy thì đã sớm được lan truyền, có khi là dùng mánh lới gì đó để lừa người ta… Không được, ngày mai không dùng nước giếng nấu ăn nữa, đúng lúc anh phải lên thành phố một chuyến, anh sẽ lấy mẫu mang cho đồng nghiệp ở phòng nghiên cứu xem có vấn đề gì không?”
Ấn tượng của bà Lâm đối với Thẩm Như Như không tệ, cảm thấy cô không phải là một cô gái sẽ lừa gạt người khác, nhưng mà vẫn không tránh khỏi có chút nghi ngờ, dù sao thì chuyện này thật sự quá kì diệu.
“Chậc chậc, học bá quả nhiên là học bá, học cái gì cũng nhanh. Vương Tây Nhã trêu chọc nói: “Khó trách các chùa miếu đạo quan nổi danh hiện nay nhận người đều yêu cầu có bằng cấp cao. Đúng rồi, cậu có cần quảng cáo không? Hôm nay trong bệnh viện có mấy đồng nghiệp hỏi thăm bí quyết bảo dưỡng của tớ.
Thẩm Như Như suy nghĩ một chút rồi nói: “Thứ này không dễ quảng bá ở bệnh viện, cậu không cần cố ý quảng cáo cho tớ, nếu có người hỏi thì có thể tùy ý nhắc tới. Nếu nói nhiều, cậu có thể bị người khác coi là chào hàng, làm như vậy sẽ ảnh hưởng không tốt đến cậu.
“Ha ha ha, tớ biết chừng mực, đừng lo.”
Sáng ngày hôm sau, quả nhiên Triệu Hằng Nhất đưa mẹ của cậu ta là bà Lâm đến mua [ bùa tịnh thủy ]. Điều kiện kinh tế của nhà cậu ta cũng không tệ, cha mẹ đều là nhân viên nhà nước, ngày thường cho cậu ta không ít tiền tiêu vặt, hoàn toàn có thể mua được bùa tịnh thủy tám trăm tệ.
Có điều bà Lâm vẫn còn tràn ngập nghi ngờ đối với “Bùa chú thần kỳ” trong lời nói của con trai.
Bởi vì tính chất công việc nên gia đình họ không theo tôn giáo tín ngưỡng nào cả, từ đầu đến cuối đều theo chủ nghĩa duy vật. Con trai đột nhiên đòi mua ( bùa tịnh thủy 1 gì đó, bà Lâm lập tức cảm thấy con trai bị người ta lừa. Nhưng mà bà ấy không thẳng thừng từ chối yêu cầu của con trai, mà ngược lại còn đồng ý đến đây với cậu ta một chuyến. Nếu có thể nhân dịp này dạy cho con trai một bài học cũng rất tốt.
Bước vào Kính Hoa Duyên, bà Lâm không khỏi hít sâu một hơi, không khí ở đây thật sự rất tốt. Bà ấy là một người yêu hoa, trong nhà hay ở văn phòng đều trồng rất nhiều cây xanh, nhìn hoa cỏ rực rỡ trước mặt, bà ấy không nỡ rời bước. Bà ấy cẩn thận nhìn những bó hoa và chậu hoa trên giá, cuối cùng, ánh mắt rơi trên người cô gái đang ngồi bên cửa sổ.
Đúng lúc Thẩm Như Như hoàn thành nét vẽ cuối cùng, cô đặt bút lông sang một bên, đứng dậy chào bà Lâm: “Xin chào, mọi người đến mua bùa tịnh thủy phải không?”
Triệu Hằng Nhất gật đầu giống như vịt vàng nhỏ lúc ăn giun: “Đúng vậy, tối hôm qua tôi nằm mơ cũng mơ thấy mình đang uống chè đậu xanh, thật sự rất ngon.
Thẩm Như Như mở hộp gỗ, lấy ra một lá ( bùa tịnh thủy) đặt trên quầy: “Tám trăm tệ một lá, lấy về ném thẳng
vào giếng nước là được. Hiệu quả có thể kéo dài khoảng hai năm.
Bà Lâm bước đến trước quầy hàng, cầm ( bùa tịnh thủy) lên nhìn một chút: “Bà chủ Thẩm, đây là do cô vẽ sao? Thật sự có hiệu quả tốt như vậy ư?”
Thẩm Như Như gật đầu: “Đúng vậy, tôi cung phụng Vô Lượng Tổ Sư của Đạo gia, những lá bùa này đều đã được khai quang, đảm bảo có hiệu quả, nếu ngài không tin có thể uống một ngụm nước nhà tôi.
Bà Lâm có chút tò mò: “Được, cho tôi nếm thử một chút”
Thẩm Như Như rót cho bà ấy một ly nước: “Đây là nước giếng nhà tôi đã được đun sôi.
Bà Lâm uống một ngụm nhỏ, ánh mắt liền thay đổi, sau đó lại uống thêm một ngụm, trong mắt hiện lên sự kinh ngạc, nửa tin nửa ngờ hỏi: “Thật sự chỉ là nước giếng bình thường, không bỏ thêm bất kỳ thứ gì khác sao?” Triệu Hằng Nhất ở bên cạnh thấy vậy thì sốt ruột: “Tất nhiên là thật rồi, chị Như Như sẽ không lừa gạt người khác, nếu không đã sớm bán bùa cho con, cũng không cần con gọi cha mẹ đến.
Nói cũng có lý…
Bà Lâm bất tri bất giác uống hết một ly nước, khi bà ấy lấy lại tinh thần thì hơi xấu hổ, lấy di động ra nói: “Được, tôi mua ( bùa tịnh thủy) này, có thể quét mã thanh toán không?”
Thẩm Như Như đưa thẻ quét mã ra: “Có thể, Wechat hay Alipay đều được, tùy ngài.
“Lấy thêm một chậu hoa lan tử la và một chậu hoa dạ lan hương, à… Thêm một chậu tiên khách lai nữa, tổng cộng là bao nhiêu tiền?”
“Tổng cộng là chín trăm sáu mươi tệ”
Rời khỏi Kính Hoa Duyên với những chậu hoa mới mua, bà Lâm còn đang hồi tưởng lại không khí trong cửa hàng và nước sôi vừa mới uống, vì sao lại ngon như vậy nhỉ?
Nhà của Triệu Hằng Nhất ở gần công viên Mộ Nguyên, nhà ở ở đây hoàn toàn khác với tường trắng ngói xanh mang phong cách cổ kính như phố cổ, xung quanh đều là những tòa nhà tự xây riêng biệt. Trước đây, khi ông nội của cậu ta còn sống chỉ quen sử dụng nước giếng, cho nên khi xây nhà đặc biệt xây một cái sân nhỏ ở tầng dưới, trong sân đào một cái giếng, bây giờ đúng lúc thuận tiện cho cậu ta.
Vừa về đến nhà, cậu ta đã không chờ nổi mà ném [ bùa tịnh thủy ] xuống giếng nước.
“Mẹ, hôm nay chúng ta dùng nước giếng nấu canh xương sườn hầm khoai tây nhé! Đúng rồi, nấu cả chè đậu xanh nữa!”
Bà Lâm bước vào cửa chậm hơn con trai một bước, mỗi tay cầm một chậu hoa: “Nghe thấy rồi, thằng nhóc nhà con, tại sao trước đây không thấy con tham ăn như vậy?”
Triệu Hằng Nhất về phòng lấy thùng múc nước: “Bởi vì nước sau khi lọc rất ngon, nấu canh cũng cực kỳ ngon”
“Ồ, ý con là đồ ăn mẹ nấu không ngon?”
“… Mẹ, mẹ đừng hiểu lầm, con không có ý đó.”
Trong nháy mắt đã đến bữa tối, từng nhà đều thắp đèn, mùi thức ăn nồng đậm lan tràn khắp khu dân cư.
Triệu Hằng Nhất đã sớm đứng canh ở cửa phòng bếp, nóng lòng nhìn thức ăn nóng hổi trên bệ bếp. Cuối cùng cũng đến lúc ăn cơm, cậu ta lập tức chuẩn bị bát đũa và ngồi vào bàn. Triệu Kiện vừa bước vào cửa đã nhìn thấy dáng vẻ này của cậu ta, ông ấy cảm thấy rất ngạc nhiên: “Tại sao hôm nay lại nhiệt tình ăn cơm như vậy, chơi game chán rồi à?”
Triệu Hằng Nhất múc một thìa canh xương sườn, thổi thổi rồi bỏ vào miệng, vẻ mặt rất khoa trương: “Cha đừng nói nữa, cha ngồi xuống ăn đi, ngon lắm ạ.
Triệu Kiện bị phản ứng của cậu ta chọc cười: “Làm sao vậy, lần đầu tiên ăn cơm mẹ con nấu à?” Ông ấy rửa tay ngồi xuống, tùy ý gắp một miếng cá, bỏ vào miệng thì sửng sốt: “Cá hôm nay thật là tươi, thịt rất mềm, vào miệng là tan”
Trên bàn ăn không có ai đáp lại ông ấy, mọi người đều bận động đũa, cá trong đĩa nhanh chóng bị quét sạch. Triệu Kiện trừng mắt, cũng không cam lòng bị vứt lại phía sau.
Ăn một bữa cơm giống như đánh giặc, sau khi mây gió tan đi, trên bàn chỉ còn lại mấy chiếc bát đĩa sạch bóng. Triệu Hằng Nhất thỏa mãn xoa bụng rồi trở về phòng chơi game, Triệu Kiện ngồi trên ghế không nhúc nhích nhìn bà Lâm: “Em giấu anh đi học nấu ăn đúng không?”
Bà Lâm trừng mắt nhìn ông ấy, vừa thu dọn bát đũa vừa nói: “Không phải trù nghệ của em thay đổi, mà là nước nấu ăn hôm nay khác với mọi ngày”
Bà ấy kể lại chuyện hôm nay bị con trai quấy lấy, đòi đến Kính Hoa Duyên mua [ bùa tịnh thủy ], trong mắt hiện rõ sự ngạc nhiên: “Nếu là trước đây, tuyệt đối em sẽ không tin trên đời này có thần thần quỷ quỷ gì đó, nhưng hôm nay, lá bùa này thực sự khiến em mở mang kiến thức.
Triệu Kiện làm việc trong chính phủ, suy nghĩ càng lý trí và cẩn thận hơn một chút, ông ấy dựa vào ghế suy nghĩ một lát, nói: “Em nói với anh về phong thủy, anh còn có thể cảm nhận được một chút.
Nhưng mà mấy thứ như bùa chú này, không phải là quỷ vẽ bùa chứ? Nếu thật sự thần kỳ như vậy thì đã sớm được lan truyền, có khi là dùng mánh lới gì đó để lừa người ta… Không được, ngày mai không dùng nước giếng nấu ăn nữa, đúng lúc anh phải lên thành phố một chuyến, anh sẽ lấy mẫu mang cho đồng nghiệp ở phòng nghiên cứu xem có vấn đề gì không?”
Ấn tượng của bà Lâm đối với Thẩm Như Như không tệ, cảm thấy cô không phải là một cô gái sẽ lừa gạt người khác, nhưng mà vẫn không tránh khỏi có chút nghi ngờ, dù sao thì chuyện này thật sự quá kì diệu.