Tiệm Tạp Hóa Âm Dương
Chương 144
Thẩm Như Như quay đầu đi về phương hướng ngược lại, không có gì bất ngờ khi vừa đi mấy bước đã đụng phải tường, dường như tạo thành một vòng tường bao quanh cô, ngăn cô ở bên trong.
Rốt cuộc nữ quỷ này muốn làm gì chứ, tách bọn họ ra để công kích riêng lẻ chăng? Cô cứ cảm thấy mọi thứ không hề đơn giản như vậy…
Thẩm Như Như suy nghĩ một lúc, móc rah au thanh kiếm nhỏ thử chọc vào tường, chỉ nghe một tiếng “phốc”, giống như tiếng bong bóng bị xì hơi, mặt tường đó lập tức teo lại rồi biến mất. Cô vội vàng thoát ra khỏi vòng vây của những bức tường đó, thấy sương đen ở bên ngoài đã nhạt dần và thưa thớt hơn, nữ quỷ đang lơ lửng ở khoảng không trên đầu Từ Dẫn Châu, lòng bàn tay đối lòng bàn tay, trên mặt lộ ra vẻ thống khổ, ngược lại Từ Dẫn Châu vẫn là dáng vẻ hờ hững.
Vết ban trên làn da nữ quỷ dần dần nhạt đi rồi biến mất, khi những vết ban đó rút hết, sương đen cũng hoàn toàn tiêu tán. Căn nhà gỗ mà bọn họ đang đứng chớp mắt đã hóa thành tro tàn, bao gồm cả hai bức tường treo đầy nhưng thứ khủng bố cũng không thấy đâu nữa. Con đường trải đá không còn, Nhất Tuyến Thiên lần nữa xuất hiện trong tầm mắt.
Hạ Quân và hai người khác canh giữ ở bên ngoài Nhất Tuyến Thiên nửa ngày trời nhưng mãi không thấy Thẩm Như Như và Từ Dẫn Châu đi ra. Cả bọn bàn bạc rồi quyết định cho người xuống núi đến Huyền Thiên Quan tìm viện binh, cảnh sát không thể trông cậy vào, hẳn là đạo sĩ có thể giúp đỡ ít nhiều nhỉ.
Bọn họ chia thành hai nhóm, một mình Hạ Quân ở lại tiếp tục chờ, Tất Tiểu Mạc và Dương Phàm cùng nhau xuống núi tìm người.
Mắt thấy trời sắp tối đến nơi, Nhất Tuyến Thiên vẫn chưa có người đi ra, người đi gọi viện binh thì mãi chưa thấy về, Hạ Quân tự ôm lấy mình, làm ổ dưới tàng cây phát run. Khi anh ta đang nghĩ có nên kiếm chút củi về đốt một đống lửa hay không thì Thẩm Như Như và Từ Dẫn Châu đột nhiên xuất hiện, hai người ở ngay lối vào Nhất Tuyến Thiên, cùng nhìn về một phương hướng, không biết là đang nhìn cái gì.
Anh ta đi tới, đang muốn nói chuyện, ánh mắt thoáng thấy cô gái sau lưng hai người bọn họ, không khỏi sợ hãi thốt lên: “Hiểu Mẫn…? Sao cô lại biến thành thế này!”
Sau khi vết ban trên người biến mất, dáng vẻ của nữ quỷ trông rất tiểu gia bích ngọc (/), thanh tú dịu dàng, ngũ
quan không hề có tính công kích, người bình thường khó có thể liên tưởng cô ta với ác quỷ lạm sát người vô tội. Nhưng lúc này dáng vẻ tóc bạc mặc đồ tang của cô ta thật sự rất quái dị, ngay cả Hạ Quân cũng cảm giác được không đúng lắm.
() JE: tiểu gia bích ngọc, chỉ người con gái xinh đẹp trong gia đình bình thường.
Cô ta ngước mắt lên, lạnh lùng nhìn thoáng qua người nói, rồi lại quay đầu nhìn chằm chằm Từ Dẫn Châu và Thẩm Như Như với vẻ mặt hung ác: “Tài nghệ không bằng người, tôi nhận tội, nhưng có một chuyện tôi cảm thấy vẫn nên nói cho hai người biết. Có người nói với tôi, cô là người có thể chất thiên linh, chỉ cần đoạt được thân thể của cô, lực lượng sẽ tăng gấp mười lần so với hiện tại”
Cô ta nhìn về phía Thẩm Như Như, trong ánh mắt vẫn không hề che giấu khát vọng cùng với hướng tới, nhìn chằm chằm mà nói.
“Hắn nói có thể giúp tôi đoạt xá, củng cố hồn phách, với điều kiện là tôi phải mang người đàn ông này về” Nữ quỷ tóc trắng nói đến đây thì cười lạnh, nói: “Tôi liền nói thiên hạ này làm gì có bữa ăn nào là miễn phí chứ thì ra hắn là dụ tôi đến để lấp đầy bụng anh?”
Cô ta ngừng một lát, sau đó tiếp tục nói: “Hẳn là hai người cũng biết hắn là ai nhỉ, tôi có thể nói cho hai người biết chỗ ở của hắn, cũng có thể phối hợp với hai người đối phó hắn…”
Từ Dẫn Châu hỏi: “Người mà cô nói là ai? Hắn biết tôi?”
Nữ quỷ tóc trắng sửng sốt, sực nhớ anh đã uống canh nấm, bèn xua tay nói: “Sao tôi biết được, dù sao những chuyện này cũng không quan trọng, anh chỉ cần biết các người không hợp là được. Hắn bị thương còn chưa lành, đang còn điều dưỡng, nhân lúc hắn suy yếu mà lấy mạng của hắn.
“Cô không chỉ khai hắn ra, còn muốn phối hợp với chúng tôi tốc độ lật mặt cũng nhanh quá đi. Thẩm Như Như không hề tin hết những gì nữ quỷ nói, dù cô ta vì dụ hoặc của Liên Vụ nên mới tìm tới, nhưng điều đó cũng không có nghĩa là cô ta vô tội. Cô ta vốn không phải là quỷ tốt, nhìn máu tanh và oán khí trong căn nhà đó là biết, tuyệt đối không thể hợp tác với loại quỷ như vậy.
Thẩm Như Như nói: “Còn nữa, ngay cả Liên Vụ cũng không thể đoạt xá, phải giết người rồi mới có thể nhập hồn, sao có thể giúp cô đoạt xá cơ chứ, cô không chỉ bị xem như một ngọn giáo để sai xử, mà còn bị hắn lừa”
Nữ quỷ tóc trắng lập tức lộ ra vẻ mất kiên nhẫn, mặt mày dâng trào lệ khí: “Không cần cô phải nhắc, rốt cuộc hai người có muốn biết hành tung của hắn hay không?”
Từ Dẫn Châu thản nhiên lắc đầu: “Không có hứng thú”
Quy có hứng thú với anh nhiều lắm, không thiếu một con này.
Hạ Quân nghe mà mơ mơ hồ hồ, đứng một bên không chen miệng được, anh ra gãi gãi đầu nói: “Có gì muốn nói đợi xuống núi rồi nói, lát nữa trời tối đường không dễ đi Nữ quỷ tóc trắng tức đến nghẹn lời, cô ta khẽ đảo mắt, duỗi tay chụp về phía bụng của Thẩm Như Như, đầu móng tay đen nhánh dài chừng bốn xăng ti mét, bén nhọn sắc bén, muốn chọc thủng da bụng không thành vấn đề.
Thẩm Như Như vẫn luôn ở trong trạng thái đề phòng, cảm giác được động tác lạ thường của cô ta lập tức đưa tay lên ngăn cản, trên cánh tay dán mấy tấm bùa hộ thân, hoàn toàn triệt tiêu công kích của nữ quỷ.
“Châu Châu, bắt lấy cô ta.
Thẩm Như Như bình tĩnh hét lên, Từ Dẫn Châu theo bản năng chụp tay lên đầu nữ quỷ, túm tóc giật lui về phía sau, sát khí trong người nữ quỷ lập tức cuồn cuộn không ngừng rót vào kinh mạch của anh, loại cảm giác linh hồn được lấp đầy không ngừng khuếch trương.
Chưa đầy một phút, nữ quỷ tóc bạc biến mất, giống như nấm đen trên vách đá vậy, dường như chưa từng tồn tại.
Từ Dẫn Châu thả lỏng bàn tay đang nắm lại thành nắm đấm, duỗi ra năm ngón tay, thoải mái thở hắt ra.
Hạ Quân đang yên lặng vây xem ở bên cạnh: “…” Đáng sợ quá, người này so với quỷ còn dễ sợ hơn!
Bọn họ dọc theo con đường lúc đến để xuống núi, đi được nửa đường thì gặp được Tất Tiểu Mạc và Dương Phàm đi gọi viện binh trở lại, việc binh gồm có ba người là Bùi Y, Bách Lý Thanh cùng với Bách Lý Vô Thù.
Sau khi gặp nhau, hai bên đều hiểu trong lòng mà không nói, ngậm miệng không nhắc đến chuyện của Liên Vụ, mãi đến khi về đến Huyền Thiên Quan, tách ra với ba vị du khách mới lùi vào phòng tiếp khách thảo luận. Sau khi trải qua một hồi trao đổi kỹ lưỡng, Bùi Y rất ngạc nhiên khi biết Từ Dẫn Châu mất đi một phần ký ức: “Cậu Từ, cậu còn nhớ tôi là ai không?”
Từ Dẫn Châu lắc đầu, ngay cả việc tòa đạo quan này được xây dựng như thế nào mà anh còn không nhớ nữa là, ký ức dừng lại ở thời điểm mới quen biết Thẩm Như Như chưa được bao lâu.
“Tôi là cậu nhỏ của cậu đây” Bùi Y nghiêm túc nói, tiếp đó chỉ về phía Bách Lý Thanh: “Còn đây là cậu hai của cậu, chúng tôi đều là huynh đệ của Như Như. Đầu năm nay hai người đã đăng ký kết hôn, mới tháng trước có dự định mang thai, đúng không Như Như?”
Thẩm Như Như: “…”
Từ Dẫn Châu im lặng, không biết đang nghĩ gì, trên mặt không hề để lộ chút cảm xúc nào. Một lúc sau, anh hỏi: “Liên Vụ mà mọi người nhắc đến đó, hắn là ai, không phải quỷ, tại sao lại muốn bắt tôi?”
Rốt cuộc nữ quỷ này muốn làm gì chứ, tách bọn họ ra để công kích riêng lẻ chăng? Cô cứ cảm thấy mọi thứ không hề đơn giản như vậy…
Thẩm Như Như suy nghĩ một lúc, móc rah au thanh kiếm nhỏ thử chọc vào tường, chỉ nghe một tiếng “phốc”, giống như tiếng bong bóng bị xì hơi, mặt tường đó lập tức teo lại rồi biến mất. Cô vội vàng thoát ra khỏi vòng vây của những bức tường đó, thấy sương đen ở bên ngoài đã nhạt dần và thưa thớt hơn, nữ quỷ đang lơ lửng ở khoảng không trên đầu Từ Dẫn Châu, lòng bàn tay đối lòng bàn tay, trên mặt lộ ra vẻ thống khổ, ngược lại Từ Dẫn Châu vẫn là dáng vẻ hờ hững.
Vết ban trên làn da nữ quỷ dần dần nhạt đi rồi biến mất, khi những vết ban đó rút hết, sương đen cũng hoàn toàn tiêu tán. Căn nhà gỗ mà bọn họ đang đứng chớp mắt đã hóa thành tro tàn, bao gồm cả hai bức tường treo đầy nhưng thứ khủng bố cũng không thấy đâu nữa. Con đường trải đá không còn, Nhất Tuyến Thiên lần nữa xuất hiện trong tầm mắt.
Hạ Quân và hai người khác canh giữ ở bên ngoài Nhất Tuyến Thiên nửa ngày trời nhưng mãi không thấy Thẩm Như Như và Từ Dẫn Châu đi ra. Cả bọn bàn bạc rồi quyết định cho người xuống núi đến Huyền Thiên Quan tìm viện binh, cảnh sát không thể trông cậy vào, hẳn là đạo sĩ có thể giúp đỡ ít nhiều nhỉ.
Bọn họ chia thành hai nhóm, một mình Hạ Quân ở lại tiếp tục chờ, Tất Tiểu Mạc và Dương Phàm cùng nhau xuống núi tìm người.
Mắt thấy trời sắp tối đến nơi, Nhất Tuyến Thiên vẫn chưa có người đi ra, người đi gọi viện binh thì mãi chưa thấy về, Hạ Quân tự ôm lấy mình, làm ổ dưới tàng cây phát run. Khi anh ta đang nghĩ có nên kiếm chút củi về đốt một đống lửa hay không thì Thẩm Như Như và Từ Dẫn Châu đột nhiên xuất hiện, hai người ở ngay lối vào Nhất Tuyến Thiên, cùng nhìn về một phương hướng, không biết là đang nhìn cái gì.
Anh ta đi tới, đang muốn nói chuyện, ánh mắt thoáng thấy cô gái sau lưng hai người bọn họ, không khỏi sợ hãi thốt lên: “Hiểu Mẫn…? Sao cô lại biến thành thế này!”
Sau khi vết ban trên người biến mất, dáng vẻ của nữ quỷ trông rất tiểu gia bích ngọc (/), thanh tú dịu dàng, ngũ
quan không hề có tính công kích, người bình thường khó có thể liên tưởng cô ta với ác quỷ lạm sát người vô tội. Nhưng lúc này dáng vẻ tóc bạc mặc đồ tang của cô ta thật sự rất quái dị, ngay cả Hạ Quân cũng cảm giác được không đúng lắm.
() JE: tiểu gia bích ngọc, chỉ người con gái xinh đẹp trong gia đình bình thường.
Cô ta ngước mắt lên, lạnh lùng nhìn thoáng qua người nói, rồi lại quay đầu nhìn chằm chằm Từ Dẫn Châu và Thẩm Như Như với vẻ mặt hung ác: “Tài nghệ không bằng người, tôi nhận tội, nhưng có một chuyện tôi cảm thấy vẫn nên nói cho hai người biết. Có người nói với tôi, cô là người có thể chất thiên linh, chỉ cần đoạt được thân thể của cô, lực lượng sẽ tăng gấp mười lần so với hiện tại”
Cô ta nhìn về phía Thẩm Như Như, trong ánh mắt vẫn không hề che giấu khát vọng cùng với hướng tới, nhìn chằm chằm mà nói.
“Hắn nói có thể giúp tôi đoạt xá, củng cố hồn phách, với điều kiện là tôi phải mang người đàn ông này về” Nữ quỷ tóc trắng nói đến đây thì cười lạnh, nói: “Tôi liền nói thiên hạ này làm gì có bữa ăn nào là miễn phí chứ thì ra hắn là dụ tôi đến để lấp đầy bụng anh?”
Cô ta ngừng một lát, sau đó tiếp tục nói: “Hẳn là hai người cũng biết hắn là ai nhỉ, tôi có thể nói cho hai người biết chỗ ở của hắn, cũng có thể phối hợp với hai người đối phó hắn…”
Từ Dẫn Châu hỏi: “Người mà cô nói là ai? Hắn biết tôi?”
Nữ quỷ tóc trắng sửng sốt, sực nhớ anh đã uống canh nấm, bèn xua tay nói: “Sao tôi biết được, dù sao những chuyện này cũng không quan trọng, anh chỉ cần biết các người không hợp là được. Hắn bị thương còn chưa lành, đang còn điều dưỡng, nhân lúc hắn suy yếu mà lấy mạng của hắn.
“Cô không chỉ khai hắn ra, còn muốn phối hợp với chúng tôi tốc độ lật mặt cũng nhanh quá đi. Thẩm Như Như không hề tin hết những gì nữ quỷ nói, dù cô ta vì dụ hoặc của Liên Vụ nên mới tìm tới, nhưng điều đó cũng không có nghĩa là cô ta vô tội. Cô ta vốn không phải là quỷ tốt, nhìn máu tanh và oán khí trong căn nhà đó là biết, tuyệt đối không thể hợp tác với loại quỷ như vậy.
Thẩm Như Như nói: “Còn nữa, ngay cả Liên Vụ cũng không thể đoạt xá, phải giết người rồi mới có thể nhập hồn, sao có thể giúp cô đoạt xá cơ chứ, cô không chỉ bị xem như một ngọn giáo để sai xử, mà còn bị hắn lừa”
Nữ quỷ tóc trắng lập tức lộ ra vẻ mất kiên nhẫn, mặt mày dâng trào lệ khí: “Không cần cô phải nhắc, rốt cuộc hai người có muốn biết hành tung của hắn hay không?”
Từ Dẫn Châu thản nhiên lắc đầu: “Không có hứng thú”
Quy có hứng thú với anh nhiều lắm, không thiếu một con này.
Hạ Quân nghe mà mơ mơ hồ hồ, đứng một bên không chen miệng được, anh ra gãi gãi đầu nói: “Có gì muốn nói đợi xuống núi rồi nói, lát nữa trời tối đường không dễ đi Nữ quỷ tóc trắng tức đến nghẹn lời, cô ta khẽ đảo mắt, duỗi tay chụp về phía bụng của Thẩm Như Như, đầu móng tay đen nhánh dài chừng bốn xăng ti mét, bén nhọn sắc bén, muốn chọc thủng da bụng không thành vấn đề.
Thẩm Như Như vẫn luôn ở trong trạng thái đề phòng, cảm giác được động tác lạ thường của cô ta lập tức đưa tay lên ngăn cản, trên cánh tay dán mấy tấm bùa hộ thân, hoàn toàn triệt tiêu công kích của nữ quỷ.
“Châu Châu, bắt lấy cô ta.
Thẩm Như Như bình tĩnh hét lên, Từ Dẫn Châu theo bản năng chụp tay lên đầu nữ quỷ, túm tóc giật lui về phía sau, sát khí trong người nữ quỷ lập tức cuồn cuộn không ngừng rót vào kinh mạch của anh, loại cảm giác linh hồn được lấp đầy không ngừng khuếch trương.
Chưa đầy một phút, nữ quỷ tóc bạc biến mất, giống như nấm đen trên vách đá vậy, dường như chưa từng tồn tại.
Từ Dẫn Châu thả lỏng bàn tay đang nắm lại thành nắm đấm, duỗi ra năm ngón tay, thoải mái thở hắt ra.
Hạ Quân đang yên lặng vây xem ở bên cạnh: “…” Đáng sợ quá, người này so với quỷ còn dễ sợ hơn!
Bọn họ dọc theo con đường lúc đến để xuống núi, đi được nửa đường thì gặp được Tất Tiểu Mạc và Dương Phàm đi gọi viện binh trở lại, việc binh gồm có ba người là Bùi Y, Bách Lý Thanh cùng với Bách Lý Vô Thù.
Sau khi gặp nhau, hai bên đều hiểu trong lòng mà không nói, ngậm miệng không nhắc đến chuyện của Liên Vụ, mãi đến khi về đến Huyền Thiên Quan, tách ra với ba vị du khách mới lùi vào phòng tiếp khách thảo luận. Sau khi trải qua một hồi trao đổi kỹ lưỡng, Bùi Y rất ngạc nhiên khi biết Từ Dẫn Châu mất đi một phần ký ức: “Cậu Từ, cậu còn nhớ tôi là ai không?”
Từ Dẫn Châu lắc đầu, ngay cả việc tòa đạo quan này được xây dựng như thế nào mà anh còn không nhớ nữa là, ký ức dừng lại ở thời điểm mới quen biết Thẩm Như Như chưa được bao lâu.
“Tôi là cậu nhỏ của cậu đây” Bùi Y nghiêm túc nói, tiếp đó chỉ về phía Bách Lý Thanh: “Còn đây là cậu hai của cậu, chúng tôi đều là huynh đệ của Như Như. Đầu năm nay hai người đã đăng ký kết hôn, mới tháng trước có dự định mang thai, đúng không Như Như?”
Thẩm Như Như: “…”
Từ Dẫn Châu im lặng, không biết đang nghĩ gì, trên mặt không hề để lộ chút cảm xúc nào. Một lúc sau, anh hỏi: “Liên Vụ mà mọi người nhắc đến đó, hắn là ai, không phải quỷ, tại sao lại muốn bắt tôi?”