Tiệm Tạp Hóa Âm Dương
Chương 119
Hai ngày cuối tuần trôi qua nhanh như chó chạy ngoài đồng, Vưu Nhất làm công tác vệ sinh suốt hai ngày ở Huyền Thiên Quan, mang trên mình trọng trách lừa bạn nam cùng phòng, ngồi máy bay về thành phố B. Huyền Thiên Quan vẫn náo nhiệt như cũ. Có mấy đạo hữu ngày trước đến gõ cửa cầu đạo lần lượt rời đi, song đồng thời cũng có những đạo hữu ở các địa phương khác nghe được tin tức, cố tình ghé thăm. Người đến kẻ đi, số lượng người ở đây không những vơi đi mà ngược lại càng ngày càng đông hơn.
Nghĩ đến việc cứ phải thuê khách sạn trường kỳ sẽ tiêu tốn một khoản tiền lớn, Chiêm Hạc bắt đầu công cuộc cơi nới, mở rộng đạo quan.
“Quan chủ, tôi nghe nói mấy căn nhà bên cạnh đều chuẩn bị chuyển lên thành phố sinh sống, chúng ta mua nhà để xây dựng thêm đạo quan đi. Chỗ ở trong quan quá ít, diện tích phòng ăn cũng không đủ. Với lại chỉ có một điện chính thì ít quá, ngoại trừ Tổ Sư gia, chúng ta còn phải cung phụng mấy tiểu thần có danh tiếng khác như Thần Tài, Thần Giữ Cửa, Thổ Địa vân vân. Như vậy thì mọi người sẽ không phải ở ngoài mà có thể chia đến những nơi khác trong điện, không bị rảnh rỗi.
Danh tiếng của chúng ta càng ngàng càng lớn, đến lúc cần có sĩ diện… Thẩm Như Như nghĩ thầm những hàng xóm bên cạnh chuyển đi cũng không bán nhà cho họ. Hiện tại phố cổ đang phát triển lĩnh vực du lịch, chắc chắn sau này giá nhà sẽ tăng gấp bội, cho thuê mặt bằng sẽ kiếm được bộn tiền, nếu không nghèo khó thiếu tiền thì chẳng ai bán. Cô không khỏi sầu não, chỗ nghỉ và phòng ăn đúng là một vấn đề lớn.
Chiêm Hạc thấy cô không lên tiếng thì nghiễm nhiên coi là cô đồng ý, ngay sau đó nói: “Tôi đã gặp các hàng xóm để thương lượng, cho bọn họ đăng kí thành đệ tử kí danh của chúng ta. Bọn họ đồng ý bán nhà với giá thấp hơn cho chúng ta.
Đệ tử kí danh cao cấp hơn đệ tử tục gia kí danh như Lý Mạnh Huy hồi trước, không những có quyền lợi tham gia đạo quan pháp hội, mỗi tháng còn được đạo quan phát bùa cho, dành tặng phúc lợi cao cấp.
Điều kiện để làm đệ tử kí danh tương tối khắt khe, hiện tại trong quan chưa có ai.
Thẩm Như Như: “”
Làm vậy cũng được hả??
Sau khi về trường học, chuyện đầu tiên Vưu Nhất làm là nhờ bạn cùng phòng giúp đỡ để hẹn gặp Hướng Ân Trừng. Mỗi tay xách một đống đồ ăn vặt khổng lồ, hùng hục leo lên phòng ngủ ở tầng sáu, chưa vào phòng đã gào lên: “Lão Mã! Ra đón trẫm!”
Gần như là ngay lập tức, cửa phòng ngủ được bật mở. Lão Mã ló nửa trên cơ thể trần trụi, một tay còn vò mái tóc ướt đẫm, phối hợp hùa theo: “Hoàng Thượng có gì sai bảo?”
“Ha ha, đừng sốt ruột, ăn trước đã. Vưu Nhất xách đồ ăn vặt vào phòng ngủ, hất mông đóng cửa lại, sau đó đặt túi đồ ăn lên bàn học, lấy khoai tây lát, Coca, cổ vịt, gà nướng vân vân bày ra đầy trên bàn. Trong chớp mắt, hương thơm nức mũi lan tỏa khắp căn phòng ngủ. Hôm nay không có tiết học, Lão Mã nằm lì trên giường ngủ nướng cả ngày, vừa mới bò dậy đi tắm, bụng rỗng tuếch lại thêm hương thơm kíc,h thích, dạ dày réo ọt ọt liên tục.
Tay vò tóc của cậu ta khựng lại, nhìn đồ ăn trên bàn bằng ánh mắt cảnh giác và thèm thuồng, nuốt một ngụm nước miếng: “Anh Vưu, chắc không phải anh thầm mến tôi đâu nhỉ, sao toàn món ăn vặt tôi thích thế này? Đến mẹ của tôi cũng không nhớ rõ như vậy.
“Nói nhăng nói cuội gì đấy? Vưu Nhất vỗ mạnh vào vai cậu ta, nghiêm nét mặt: “Lão Mã, bình thường người anh em này đối xử với cậu có tốt không?”
Lão Mã lập tức dẹp điệu bộ đùa cợt: “Rốt cuộc xảy ra chuyện gì? Hai chúng ta còn gì mà phải khách sáo như vậy, anh có khó khăn gì cứ việc nói, nhất định tôi sẽ giúp đỡ hết mình!”
Vưu Nhất hài lòng gật đầu, vẻ mặt trịnh trọng: “Chuyện này liên quan đến tương lai sau này của tôi, cực kỳ quan trọng.
Lão Mã, tương lai của tôi xán lạn hay không phụ thuộc hoàn toàn vào cậu?
Mở màn dông dài như vậy, xem ra vấn đề thật sự rất nghiêm trọng. Lão Mã nghe mà hãi hùng khiếp vía: “Được rồi, anh nói thẳng ra đi, chỉ cần anh không phạm pháp thì nhất định tôi sẽ giúp!”
Rốt cuộc cũng đợi được câu này, Vưu Nhất nở nụ cười sung sướng, thoải mái xua tay, nói: “Thật ra không phải chuyện gì to tát cả, cậu nghĩ cách hẹn gặp Hướng Ân Trừng ra giúp tôi với, tôi có chuyện phải gặp anh ta trực tiếp.”
Lão Mã: “… Đệt!”
Trong khi Lão Mã chịu đựng khuất nhục và sự chán ghét, bị ép buộc chủ động tìm Hướng Ân Trừng, công tác xây dựng thêm của Huyền Thiên Quan đã được lên kế hoạch, bắt đầu khởi công. Sau khi thỏa thuận thành công với các hàng xóm, Chiêm Hạc bắt đầu chuẩn bị cho công tác xây dựng của đạo quan một cách rình rang.
Trước kia ông ấy từng đảm đương công việc như này nên lúc làm việc cực kỳ suôn sẻ, tháo dỡ nhà cửa, lại còn phải đến cơ quan chức năng để xin giấy phép cho thi công, liên hệ với đội thi công, sắp xếp thời gian hợp lý, bản vẽ cho khu vực xây dựng thêm của đạo quan vân vân.
Hết thảy không cần Thẩm Như Như nhọc lòng một chút nào, sau khi có phương án, chỉ cần cô quyết định có thực thi hay không là được. Bây giờ trong quan chẳng có gì ngoài nhân lực, Chiêm Hạc phân công mọi việc đâu ra đấy, liên hệ với các đệ tử tục gia có gia thế ở địa phương, nhờ móc nối quan hệ. Chỉ mới hai ngày mà đã hoàn thành xong công tác chuẩn bị, đến ngày thứ ba bắt đầu chính thức khởi công.
Tuệ Trí phụ trách sắp xếp sinh hoạt, ăn uống và chương trình tập luyện cho các đạo hữu. Sáng sớm mỗi ngày, anh ấy đều triệu tập mọi người đến đại điện để rèn luyện sáng, thỉnh thoảng nổi hứng còn đặc biệt gọi mọi người tập trung ở dưới tán cây nhà trước để lý giải đạo pháp và ngộ đạo.
Quả nhiên hiệu quả không tệ, thu phục được không ít đàn em đi theo. Các đàn em không quan tâm có được quan chủ thu nhận hay không, chỉ cần Tuệ Trí đại sư còn ở đây thì nơi này rất đáng ở lại. Một nhóm người nhất quyết ở lại Huyền Thiên Quan. Ấy thế mà Thẩm Như Như không có cảm giác bất ngờ, không biết từ khi nào, ấn tượng mà Tuệ Trí để lại trong lòng cô đã âm thầm thay đổi. Ban đầu là một tay già đời, kinh nghiệm phong phú, đam mê bảo dưỡng, bây giờ trở thành đại sư đạo pháp cao thâm, mạnh vì gạo bạo vì tiền.
Cô cũng không định tìm hiểu tận gốc, mỗi người đều có bí mật của riêng mình, chỉ cần lòng dạ không độc ác thì không cần thiết phải đeo bám mãi không tha. Đương nhiên quan trọng nhất vẫn là do hơi thở phả ra từ người Tuệ Trí cực kỳ thuần khiết, tuyệt đối là đệ tử Đạo gia chân chính, hơn nữa tướng mạo lại hiền lành chính trực, ánh mắt sáng ngời trong veo, không có ác ý với Huyền Thiên Quan.
Bất kể anh ấy đến đây với mục đích gì, chỉ cần không gây ra rắc rối cho người khác thì cô cũng chẳng buồn quản lý.
Chớp mắt lại đến thứ bảy.
Sáng sớm, Thẩm Như Như đã rời giường đến vườn hoa trong nhà để cắt tỉa cành lá. Tuệ Trí đang dẫn dắt các đạo hữu rèn luyện sáng ở đại điện, thỉnh thoảng có tiếng tụng kinh loáng thoáng vọng đến.
Buổi sáng sớm cuối mùa xuân, không khí trong lành tràn ngập hương thơm của cỏ xanh hoa tươi, loáng thoáng trong đó là tiếng tụng kinh như có như không. Thẩm Như Như cúi người đùa nghịch những nhành hoa trong vườn, trong lòng cảm thấy vô cùng yên bình tĩnh lặng.
Những ngày như vậy thật là thoải mái.
Bận rộn xử lý những việc vặt ở nhà sau xong, cô thay một bộ quần áo mới sạch sẽ đến Kính Hoa Duyên mở cửa buôn bán. Cuối tuần du khách đông đúc, vừa mới mở cửa đã có người đi ngang qua cửa hàng ghé vào xem, dạo quanh một vòng.
Thẩm Như Như không thích bám theo khách hàng sát sàn sạt, mặc kệ cho bọn họ tự mình dạo bước.
Nghĩ đến việc cứ phải thuê khách sạn trường kỳ sẽ tiêu tốn một khoản tiền lớn, Chiêm Hạc bắt đầu công cuộc cơi nới, mở rộng đạo quan.
“Quan chủ, tôi nghe nói mấy căn nhà bên cạnh đều chuẩn bị chuyển lên thành phố sinh sống, chúng ta mua nhà để xây dựng thêm đạo quan đi. Chỗ ở trong quan quá ít, diện tích phòng ăn cũng không đủ. Với lại chỉ có một điện chính thì ít quá, ngoại trừ Tổ Sư gia, chúng ta còn phải cung phụng mấy tiểu thần có danh tiếng khác như Thần Tài, Thần Giữ Cửa, Thổ Địa vân vân. Như vậy thì mọi người sẽ không phải ở ngoài mà có thể chia đến những nơi khác trong điện, không bị rảnh rỗi.
Danh tiếng của chúng ta càng ngàng càng lớn, đến lúc cần có sĩ diện… Thẩm Như Như nghĩ thầm những hàng xóm bên cạnh chuyển đi cũng không bán nhà cho họ. Hiện tại phố cổ đang phát triển lĩnh vực du lịch, chắc chắn sau này giá nhà sẽ tăng gấp bội, cho thuê mặt bằng sẽ kiếm được bộn tiền, nếu không nghèo khó thiếu tiền thì chẳng ai bán. Cô không khỏi sầu não, chỗ nghỉ và phòng ăn đúng là một vấn đề lớn.
Chiêm Hạc thấy cô không lên tiếng thì nghiễm nhiên coi là cô đồng ý, ngay sau đó nói: “Tôi đã gặp các hàng xóm để thương lượng, cho bọn họ đăng kí thành đệ tử kí danh của chúng ta. Bọn họ đồng ý bán nhà với giá thấp hơn cho chúng ta.
Đệ tử kí danh cao cấp hơn đệ tử tục gia kí danh như Lý Mạnh Huy hồi trước, không những có quyền lợi tham gia đạo quan pháp hội, mỗi tháng còn được đạo quan phát bùa cho, dành tặng phúc lợi cao cấp.
Điều kiện để làm đệ tử kí danh tương tối khắt khe, hiện tại trong quan chưa có ai.
Thẩm Như Như: “”
Làm vậy cũng được hả??
Sau khi về trường học, chuyện đầu tiên Vưu Nhất làm là nhờ bạn cùng phòng giúp đỡ để hẹn gặp Hướng Ân Trừng. Mỗi tay xách một đống đồ ăn vặt khổng lồ, hùng hục leo lên phòng ngủ ở tầng sáu, chưa vào phòng đã gào lên: “Lão Mã! Ra đón trẫm!”
Gần như là ngay lập tức, cửa phòng ngủ được bật mở. Lão Mã ló nửa trên cơ thể trần trụi, một tay còn vò mái tóc ướt đẫm, phối hợp hùa theo: “Hoàng Thượng có gì sai bảo?”
“Ha ha, đừng sốt ruột, ăn trước đã. Vưu Nhất xách đồ ăn vặt vào phòng ngủ, hất mông đóng cửa lại, sau đó đặt túi đồ ăn lên bàn học, lấy khoai tây lát, Coca, cổ vịt, gà nướng vân vân bày ra đầy trên bàn. Trong chớp mắt, hương thơm nức mũi lan tỏa khắp căn phòng ngủ. Hôm nay không có tiết học, Lão Mã nằm lì trên giường ngủ nướng cả ngày, vừa mới bò dậy đi tắm, bụng rỗng tuếch lại thêm hương thơm kíc,h thích, dạ dày réo ọt ọt liên tục.
Tay vò tóc của cậu ta khựng lại, nhìn đồ ăn trên bàn bằng ánh mắt cảnh giác và thèm thuồng, nuốt một ngụm nước miếng: “Anh Vưu, chắc không phải anh thầm mến tôi đâu nhỉ, sao toàn món ăn vặt tôi thích thế này? Đến mẹ của tôi cũng không nhớ rõ như vậy.
“Nói nhăng nói cuội gì đấy? Vưu Nhất vỗ mạnh vào vai cậu ta, nghiêm nét mặt: “Lão Mã, bình thường người anh em này đối xử với cậu có tốt không?”
Lão Mã lập tức dẹp điệu bộ đùa cợt: “Rốt cuộc xảy ra chuyện gì? Hai chúng ta còn gì mà phải khách sáo như vậy, anh có khó khăn gì cứ việc nói, nhất định tôi sẽ giúp đỡ hết mình!”
Vưu Nhất hài lòng gật đầu, vẻ mặt trịnh trọng: “Chuyện này liên quan đến tương lai sau này của tôi, cực kỳ quan trọng.
Lão Mã, tương lai của tôi xán lạn hay không phụ thuộc hoàn toàn vào cậu?
Mở màn dông dài như vậy, xem ra vấn đề thật sự rất nghiêm trọng. Lão Mã nghe mà hãi hùng khiếp vía: “Được rồi, anh nói thẳng ra đi, chỉ cần anh không phạm pháp thì nhất định tôi sẽ giúp!”
Rốt cuộc cũng đợi được câu này, Vưu Nhất nở nụ cười sung sướng, thoải mái xua tay, nói: “Thật ra không phải chuyện gì to tát cả, cậu nghĩ cách hẹn gặp Hướng Ân Trừng ra giúp tôi với, tôi có chuyện phải gặp anh ta trực tiếp.”
Lão Mã: “… Đệt!”
Trong khi Lão Mã chịu đựng khuất nhục và sự chán ghét, bị ép buộc chủ động tìm Hướng Ân Trừng, công tác xây dựng thêm của Huyền Thiên Quan đã được lên kế hoạch, bắt đầu khởi công. Sau khi thỏa thuận thành công với các hàng xóm, Chiêm Hạc bắt đầu chuẩn bị cho công tác xây dựng của đạo quan một cách rình rang.
Trước kia ông ấy từng đảm đương công việc như này nên lúc làm việc cực kỳ suôn sẻ, tháo dỡ nhà cửa, lại còn phải đến cơ quan chức năng để xin giấy phép cho thi công, liên hệ với đội thi công, sắp xếp thời gian hợp lý, bản vẽ cho khu vực xây dựng thêm của đạo quan vân vân.
Hết thảy không cần Thẩm Như Như nhọc lòng một chút nào, sau khi có phương án, chỉ cần cô quyết định có thực thi hay không là được. Bây giờ trong quan chẳng có gì ngoài nhân lực, Chiêm Hạc phân công mọi việc đâu ra đấy, liên hệ với các đệ tử tục gia có gia thế ở địa phương, nhờ móc nối quan hệ. Chỉ mới hai ngày mà đã hoàn thành xong công tác chuẩn bị, đến ngày thứ ba bắt đầu chính thức khởi công.
Tuệ Trí phụ trách sắp xếp sinh hoạt, ăn uống và chương trình tập luyện cho các đạo hữu. Sáng sớm mỗi ngày, anh ấy đều triệu tập mọi người đến đại điện để rèn luyện sáng, thỉnh thoảng nổi hứng còn đặc biệt gọi mọi người tập trung ở dưới tán cây nhà trước để lý giải đạo pháp và ngộ đạo.
Quả nhiên hiệu quả không tệ, thu phục được không ít đàn em đi theo. Các đàn em không quan tâm có được quan chủ thu nhận hay không, chỉ cần Tuệ Trí đại sư còn ở đây thì nơi này rất đáng ở lại. Một nhóm người nhất quyết ở lại Huyền Thiên Quan. Ấy thế mà Thẩm Như Như không có cảm giác bất ngờ, không biết từ khi nào, ấn tượng mà Tuệ Trí để lại trong lòng cô đã âm thầm thay đổi. Ban đầu là một tay già đời, kinh nghiệm phong phú, đam mê bảo dưỡng, bây giờ trở thành đại sư đạo pháp cao thâm, mạnh vì gạo bạo vì tiền.
Cô cũng không định tìm hiểu tận gốc, mỗi người đều có bí mật của riêng mình, chỉ cần lòng dạ không độc ác thì không cần thiết phải đeo bám mãi không tha. Đương nhiên quan trọng nhất vẫn là do hơi thở phả ra từ người Tuệ Trí cực kỳ thuần khiết, tuyệt đối là đệ tử Đạo gia chân chính, hơn nữa tướng mạo lại hiền lành chính trực, ánh mắt sáng ngời trong veo, không có ác ý với Huyền Thiên Quan.
Bất kể anh ấy đến đây với mục đích gì, chỉ cần không gây ra rắc rối cho người khác thì cô cũng chẳng buồn quản lý.
Chớp mắt lại đến thứ bảy.
Sáng sớm, Thẩm Như Như đã rời giường đến vườn hoa trong nhà để cắt tỉa cành lá. Tuệ Trí đang dẫn dắt các đạo hữu rèn luyện sáng ở đại điện, thỉnh thoảng có tiếng tụng kinh loáng thoáng vọng đến.
Buổi sáng sớm cuối mùa xuân, không khí trong lành tràn ngập hương thơm của cỏ xanh hoa tươi, loáng thoáng trong đó là tiếng tụng kinh như có như không. Thẩm Như Như cúi người đùa nghịch những nhành hoa trong vườn, trong lòng cảm thấy vô cùng yên bình tĩnh lặng.
Những ngày như vậy thật là thoải mái.
Bận rộn xử lý những việc vặt ở nhà sau xong, cô thay một bộ quần áo mới sạch sẽ đến Kính Hoa Duyên mở cửa buôn bán. Cuối tuần du khách đông đúc, vừa mới mở cửa đã có người đi ngang qua cửa hàng ghé vào xem, dạo quanh một vòng.
Thẩm Như Như không thích bám theo khách hàng sát sàn sạt, mặc kệ cho bọn họ tự mình dạo bước.