Tiệm Tạp Hóa Âm Dương
Chương 10
Vẽ xong một lá Bùa dẫn đường, cô bỏ bút lông ra, mở APP đặt đồ ăn trên điện thoại. Luyện tập cả buổi sáng, đến trưa đặt đồ ăn nghỉ ngơi một chút.
Đứng dậy vươn người, Thẩm Như Như đi đến giếng trời lấy một bình nước, tưới tắm cho hoa cỏ trong cửa hàng.
Nước giếng dùng Bùa tịnh thủy không chỉ trong lành và ngọt ngào mà còn giữ ẩm rõ rệt cho hoa và cây hơn trước. Cô lấy máy ảnh chụp một tấm, chuyển vào điện thoại đăng lên vòng bạn bè.
Ảnh đăng lên chưa đến năm phút, đã có tận mấy like với comment.
Có thể là liên quan tới linh khí trời sinh, nhân duyên của cô rất tốt, từ nhỏ tới lớn luôn là bạn học được chào đón nhất lớp. Ngay cả bạn học cấp một nhiều năm không gặp, giờ vẫn thỉnh thoảng liên lạc với cô, cũng không phải tìm cô giúp đỡ chuyện gì, chỉ là rảnh rỗi trò chuyện mấy câu.
Phần bình luận một đống người khen ảnh chụp đẹp, còn có mấy bạn cùng lớp đại học để lại lời nhắn hỏi cô đi làm ở đâu rồi.
Thẩm Như Như trả lời từng cái một, không nhắc đến trấn Mộ Nguyên, chỉ nói tự mình mở một cửa hàng hoa.
Qua một lúc sau, đồ ăn đã tới, cô bỏ điện thoại xuống, mở Ipad vừa xem phim vừa ăn. Đến khi cô ăn xong xem vòng bình luận lần nữa, lập tức thấy may mắn vì mình đã không xem điện thoại lúc ăn cơm.
Nếu không tuyệt đối sẽ bị nghẹn chết.
Trong hơn hai mươi bình luận mới, lời nhắn của Dư Bích hết sức bình thường ——
Em mở cửa hàng hoa à? Ở đâu? Vừa hay sinh nhật bạn gái, muốn đặt một bó hoa.
Nhưng mà đối với Thẩm Như Như mà nói, đối tượng yêu đơn phương cũ để lại một dòng bình luận như vậy, cảm giác đó......thật sự là lẫn lộn khó nói.
Đối tượng yêu đơn phương cũ đến mua hàng, rốt cuộc có bán hay không đây.
Thẩm Như Như cân nhắc ba giây, vỗ bàn biểu thị: Đương nhiên phải bán, không có việc gì thì khúc mắc với tiền làm gì! Giữa bọn họ vừa không kết thù, cũng không có vướng mắc tình cảm, chỉ vì yêu đơn phương không thành mà từ chối mọi qua lại, không khỏi quá nhỏ nhen.
Huống hồ nhìn từ thái độ của Dư Bích, dường như vẫn chưa biết được chuyện này. Lá thư tỏ tình làm bộ làm tịch đó của cô có lẽ căn bản chưa tới tay hắn, cũng có lẽ hắn chỉ xem phần mở đầu đã hết kiên nhẫn mà vứt đi, đến phần ký tên cuối thư cũng không quan tâm.
Thẩm Như Như mím môi, có chút may mắn mình lúc cần dứt khoát thì dứt khoát không gửi tin nhắn truy hỏi kết quả, nếu không giờ sẽ khó xử rồi. Cô ôm lấy điện thoại, cân nhắc gõ xuống từng chữ, thống nhất trả lời mọi người cửa hàng hoa không ở thủ đô cũng không ở Ma Đô, nếu có nhu cầu, hỗ trợ mua qua mạng.
Tin nhắn gửi đi chưa lâu, lập tức có người inbox hỏi thăm, đều là bạn cùng lớp quan hệ khá tốt trước kia. Dư Bích cũng gửi tin nhắn đến, bày tỏ muốn đặt một bó hoa hồng, nhân tiện nhắc tới nguyên nhân tại sao muốn mua hoa ở chỗ cô.
Nhìn thấy cái tên quen thuộc này, Thẩm Như Như thầm gật đầu, đồng thời âm thầm quyết định sau khi xong chuyện làm ăn này sẽ gửi một lì xì cho Đỗ Hạo Danh.
Đỗ Hạo Danh là chủ tịch Hiệp hội thực vật của Y Đại, đồng thời cũng là bạn cùng phòng nghiên cứu sinh của Dư Bích.
Cô bởi vì hứng thú mà lúc vào học năm nhất đã tham gia vào Hiệp hội thực vật, mãi cho đến tốt nghiệp đại học mới rời khỏi, bốn năm đó Đỗ Hạo Danh không chỉ một lần khen ngợi thực vật mà cô chăm sóc, thậm chí còn hỏi riêng cô bí quyết chăm sóc nuôi trồng cây cỏ.
Chính vì Đỗ Hạo Danh, cô mới quen biết với Dư Bích, mới có một loạt hành động yêu đơn phương, thư tỏ tình của sau này......nói ra thì, cô thực sự vừa gặp đã thích vẻ ngoài của Dư Bích, chẳng qua hảo cảm đến nhanh tan cũng nhanh, sau khi biết hắn có bạn gái, cô đã không còn chút hứng thú nữa.
Lắc đầu không nghĩ tới mấy thứ linh tinh, Thẩm Như Như chụp mấy tấm ảnh hoa hồng gửi đi, đóa hoa vừa được tưới nước giếng xinh tươi ngậm nước, cánh hoa và lá phủ đầy giọt nước óng ánh, chụp bừa một tấm cũng làm hình nền được, hoàn toàn không cần chỉnh sửa.
Dư Bích lập tức đặt một bó, hẹn thời gian gửi cẩn thận, thanh toán tiền, hai người không còn trao đổi gì nữa.
Bởi vì đăng vòng bạn bè, nên đến chiều thêm tận mấy đơn đặt hàng online, Thẩm Như Như sắp xếp lại bó hoa chậu cảnh, đóng gói xong hết gọi chuyển phát nhanh SF đến lấy hàng.
Gửi hàng xong, thời gian của cô lại trở nên nhàn rỗi, liền tiếp tục luyện tập vẽ bùa. Bùa chú vẽ nhiều lên, cảm giác trì trệ càng yếu, giờ cô có thể trong nửa tiếng vẽ được sáu lá Bùa chiêu tài hoặc Bùa tịnh thủy, trung bình năm phút một lá, hiệu suất rất cao.
Bùa dẫn đường mới học thì chậm hơn rất nhiều, hơn nửa ngày trời mới được một hai lá.
Sáu giờ tối, Kính Hoa Duyên đóng cửa nghỉ ngơi.
Thẩm Như Như tập trung tinh thần bận rộn cả ngày, thời gian làm việc không cảm thấy gì, sau khi thả lỏng nghỉ ngơi lập tức mới cảm nhận được mệt mỏi, sức lực toàn thân như bị rút sạch, bước chân lơ lửng như bước trong mây. Cô đến bữa tối cũng không có tinh thần và sức lực để ăn, trực tiếp tắm rửa rồi đi ngủ.
Ngủ một giấc từ sáu giờ rưỡi tối đến mười hai rưỡi khuya, Thẩm Như Như tỉnh dậy, cô vì thấy khát mà thức dậy, cổ họng khô khốc, không có chút nước nào, nuốt ngụm nước bọt cũng rất khó khăn.
Trong phòng ngủ không có nước, ấm nước và cốc đều đặt trên bàn trà ngoài phòng khách, Thẩm Như Như chỉ đành bò dậy, đến phòng khách rót nước uống. Một cốc nước mát xuống bụng, cổ họng chớp mắt êm dịu thoải mái, cô một hơi uống liền ba cốc.
Đặt cốc nước xuống, đang định trở về phòng tiếp tục nghỉ ngơi, cổng lớn phía trước đột nhiên truyền tới một hồi tiếng gõ cửa, Thẩm Như Như sửng sốt, cô cẩn thận lắng nghe một lát, xác định là tiếng từ cửa nhà mình truyền tới, quay đầu nhìn đồng hồ, thời gian hiển thị rõ ràng là mười hai giờ bốn mươi ba phút.
Thường đến gõ cửa giờ này, nhất định là chuyện quan trọng. Nhưng người tới dường như không sốt ruột, chậm rãi gõ vào then cửa ba cái, cách một lúc lại gõ ba cái, rất có nhịp.
Thẩm Như Như yên lặng chờ đợi hai phút, tiếng gõ cửa vẫn đang tiếp tục, không nhanh không chậm, mỗi cách mười giây gõ ba lần, thời gian căn rất chuẩn. Cô ngẫm nghĩ, cầm lấy điện thoại và một chiếc xẻng sắt nhỏ, đi qua giếng trời, đến cửa hàng phía trước, lại gần cửa sổ nhìn ra ngoài.
Chỉ thấy bên ngoài cửa có một cô gái mặc váy đỏ đang đứng, dáng người cao gầy, đường cong thướt tha, mái tóc uốn lọn to đen nhánh dài đến eo, ở góc độ này không nhìn rõ mặt, nhưng chỉ với dáng vóc và cách ăn mặc, đây là một vị đại mỹ nữ.
Đứng dậy vươn người, Thẩm Như Như đi đến giếng trời lấy một bình nước, tưới tắm cho hoa cỏ trong cửa hàng.
Nước giếng dùng Bùa tịnh thủy không chỉ trong lành và ngọt ngào mà còn giữ ẩm rõ rệt cho hoa và cây hơn trước. Cô lấy máy ảnh chụp một tấm, chuyển vào điện thoại đăng lên vòng bạn bè.
Ảnh đăng lên chưa đến năm phút, đã có tận mấy like với comment.
Có thể là liên quan tới linh khí trời sinh, nhân duyên của cô rất tốt, từ nhỏ tới lớn luôn là bạn học được chào đón nhất lớp. Ngay cả bạn học cấp một nhiều năm không gặp, giờ vẫn thỉnh thoảng liên lạc với cô, cũng không phải tìm cô giúp đỡ chuyện gì, chỉ là rảnh rỗi trò chuyện mấy câu.
Phần bình luận một đống người khen ảnh chụp đẹp, còn có mấy bạn cùng lớp đại học để lại lời nhắn hỏi cô đi làm ở đâu rồi.
Thẩm Như Như trả lời từng cái một, không nhắc đến trấn Mộ Nguyên, chỉ nói tự mình mở một cửa hàng hoa.
Qua một lúc sau, đồ ăn đã tới, cô bỏ điện thoại xuống, mở Ipad vừa xem phim vừa ăn. Đến khi cô ăn xong xem vòng bình luận lần nữa, lập tức thấy may mắn vì mình đã không xem điện thoại lúc ăn cơm.
Nếu không tuyệt đối sẽ bị nghẹn chết.
Trong hơn hai mươi bình luận mới, lời nhắn của Dư Bích hết sức bình thường ——
Em mở cửa hàng hoa à? Ở đâu? Vừa hay sinh nhật bạn gái, muốn đặt một bó hoa.
Nhưng mà đối với Thẩm Như Như mà nói, đối tượng yêu đơn phương cũ để lại một dòng bình luận như vậy, cảm giác đó......thật sự là lẫn lộn khó nói.
Đối tượng yêu đơn phương cũ đến mua hàng, rốt cuộc có bán hay không đây.
Thẩm Như Như cân nhắc ba giây, vỗ bàn biểu thị: Đương nhiên phải bán, không có việc gì thì khúc mắc với tiền làm gì! Giữa bọn họ vừa không kết thù, cũng không có vướng mắc tình cảm, chỉ vì yêu đơn phương không thành mà từ chối mọi qua lại, không khỏi quá nhỏ nhen.
Huống hồ nhìn từ thái độ của Dư Bích, dường như vẫn chưa biết được chuyện này. Lá thư tỏ tình làm bộ làm tịch đó của cô có lẽ căn bản chưa tới tay hắn, cũng có lẽ hắn chỉ xem phần mở đầu đã hết kiên nhẫn mà vứt đi, đến phần ký tên cuối thư cũng không quan tâm.
Thẩm Như Như mím môi, có chút may mắn mình lúc cần dứt khoát thì dứt khoát không gửi tin nhắn truy hỏi kết quả, nếu không giờ sẽ khó xử rồi. Cô ôm lấy điện thoại, cân nhắc gõ xuống từng chữ, thống nhất trả lời mọi người cửa hàng hoa không ở thủ đô cũng không ở Ma Đô, nếu có nhu cầu, hỗ trợ mua qua mạng.
Tin nhắn gửi đi chưa lâu, lập tức có người inbox hỏi thăm, đều là bạn cùng lớp quan hệ khá tốt trước kia. Dư Bích cũng gửi tin nhắn đến, bày tỏ muốn đặt một bó hoa hồng, nhân tiện nhắc tới nguyên nhân tại sao muốn mua hoa ở chỗ cô.
Nhìn thấy cái tên quen thuộc này, Thẩm Như Như thầm gật đầu, đồng thời âm thầm quyết định sau khi xong chuyện làm ăn này sẽ gửi một lì xì cho Đỗ Hạo Danh.
Đỗ Hạo Danh là chủ tịch Hiệp hội thực vật của Y Đại, đồng thời cũng là bạn cùng phòng nghiên cứu sinh của Dư Bích.
Cô bởi vì hứng thú mà lúc vào học năm nhất đã tham gia vào Hiệp hội thực vật, mãi cho đến tốt nghiệp đại học mới rời khỏi, bốn năm đó Đỗ Hạo Danh không chỉ một lần khen ngợi thực vật mà cô chăm sóc, thậm chí còn hỏi riêng cô bí quyết chăm sóc nuôi trồng cây cỏ.
Chính vì Đỗ Hạo Danh, cô mới quen biết với Dư Bích, mới có một loạt hành động yêu đơn phương, thư tỏ tình của sau này......nói ra thì, cô thực sự vừa gặp đã thích vẻ ngoài của Dư Bích, chẳng qua hảo cảm đến nhanh tan cũng nhanh, sau khi biết hắn có bạn gái, cô đã không còn chút hứng thú nữa.
Lắc đầu không nghĩ tới mấy thứ linh tinh, Thẩm Như Như chụp mấy tấm ảnh hoa hồng gửi đi, đóa hoa vừa được tưới nước giếng xinh tươi ngậm nước, cánh hoa và lá phủ đầy giọt nước óng ánh, chụp bừa một tấm cũng làm hình nền được, hoàn toàn không cần chỉnh sửa.
Dư Bích lập tức đặt một bó, hẹn thời gian gửi cẩn thận, thanh toán tiền, hai người không còn trao đổi gì nữa.
Bởi vì đăng vòng bạn bè, nên đến chiều thêm tận mấy đơn đặt hàng online, Thẩm Như Như sắp xếp lại bó hoa chậu cảnh, đóng gói xong hết gọi chuyển phát nhanh SF đến lấy hàng.
Gửi hàng xong, thời gian của cô lại trở nên nhàn rỗi, liền tiếp tục luyện tập vẽ bùa. Bùa chú vẽ nhiều lên, cảm giác trì trệ càng yếu, giờ cô có thể trong nửa tiếng vẽ được sáu lá Bùa chiêu tài hoặc Bùa tịnh thủy, trung bình năm phút một lá, hiệu suất rất cao.
Bùa dẫn đường mới học thì chậm hơn rất nhiều, hơn nửa ngày trời mới được một hai lá.
Sáu giờ tối, Kính Hoa Duyên đóng cửa nghỉ ngơi.
Thẩm Như Như tập trung tinh thần bận rộn cả ngày, thời gian làm việc không cảm thấy gì, sau khi thả lỏng nghỉ ngơi lập tức mới cảm nhận được mệt mỏi, sức lực toàn thân như bị rút sạch, bước chân lơ lửng như bước trong mây. Cô đến bữa tối cũng không có tinh thần và sức lực để ăn, trực tiếp tắm rửa rồi đi ngủ.
Ngủ một giấc từ sáu giờ rưỡi tối đến mười hai rưỡi khuya, Thẩm Như Như tỉnh dậy, cô vì thấy khát mà thức dậy, cổ họng khô khốc, không có chút nước nào, nuốt ngụm nước bọt cũng rất khó khăn.
Trong phòng ngủ không có nước, ấm nước và cốc đều đặt trên bàn trà ngoài phòng khách, Thẩm Như Như chỉ đành bò dậy, đến phòng khách rót nước uống. Một cốc nước mát xuống bụng, cổ họng chớp mắt êm dịu thoải mái, cô một hơi uống liền ba cốc.
Đặt cốc nước xuống, đang định trở về phòng tiếp tục nghỉ ngơi, cổng lớn phía trước đột nhiên truyền tới một hồi tiếng gõ cửa, Thẩm Như Như sửng sốt, cô cẩn thận lắng nghe một lát, xác định là tiếng từ cửa nhà mình truyền tới, quay đầu nhìn đồng hồ, thời gian hiển thị rõ ràng là mười hai giờ bốn mươi ba phút.
Thường đến gõ cửa giờ này, nhất định là chuyện quan trọng. Nhưng người tới dường như không sốt ruột, chậm rãi gõ vào then cửa ba cái, cách một lúc lại gõ ba cái, rất có nhịp.
Thẩm Như Như yên lặng chờ đợi hai phút, tiếng gõ cửa vẫn đang tiếp tục, không nhanh không chậm, mỗi cách mười giây gõ ba lần, thời gian căn rất chuẩn. Cô ngẫm nghĩ, cầm lấy điện thoại và một chiếc xẻng sắt nhỏ, đi qua giếng trời, đến cửa hàng phía trước, lại gần cửa sổ nhìn ra ngoài.
Chỉ thấy bên ngoài cửa có một cô gái mặc váy đỏ đang đứng, dáng người cao gầy, đường cong thướt tha, mái tóc uốn lọn to đen nhánh dài đến eo, ở góc độ này không nhìn rõ mặt, nhưng chỉ với dáng vóc và cách ăn mặc, đây là một vị đại mỹ nữ.