Tiệm Cá Số 7 (Thất Hào Ngư Quán)
Chương 64: Đảo Tật Lê (1)
Phần 7: Đảo Tật Lê
Chương 64
Gió đêm giá rét nối đuôi nhau tràn vào qua ô cửa sổ. Trong phòng có một người đàn ông mặc áo măng tô màu đen đang tựa lưng vào ghế sô pha mềm mại. Một bản nhạc đang được phát, gã vô cùng thoải mái nhắm nghiền hai mắt.
Cửa bị đẩy nhẹ ra, một người trẻ tuổi ăn mặc kiểu người hầu bước vào. Vào phòng, thấy tấm rèm bị gió thổi tung, anh ta rùng mình một cái vì lạnh, “Ông chủ, đêm nay gió lớn, để tôi đóng cửa sổ giúp ông.”
Người đàn ông ngồi trên sô pha vẫn nhắm mắt, gật nhẹ đầu. Gương mặt trắng mịn như ngọc được ánh đèn trong phòng phủ lên một tầng sắc cam ấm áp. Người hầu bước qua chỗ người đàn ông đang ngồi, anh ta liếc nhìn gương mặt gã theo bản năng. Anh ta đã làm việc ở đây mấy năm rồi nhưng chưa bao giờ thấy mặt ông chủ. Ông chủ luôn đội mũ rộng vành, mặc quần áo dày cui bọc kín bản thân lại như một cái bánh chưng màu đen.
Đây là lần đầu tiên anh ta được trông thấy gương mặt ông chủ ở khoảng cách gần đến vậy. Đóng cửa sổ xong, người hầu nín thở rón rén rời đi, sợ bản thân quấy rầy giấc mộng đẹp của ông chủ. Lúc ra đến cửa, anh ta không kìm được mà ngoảnh lại nhìn gương mặt ấy thêm một lần nữa.
Hồi trước, anh ta chỉ được nghe những cụm từ “hồng nhan họa thủy”, “mỹ mạo khuynh thành” từ người kể chuyện trong quán trà, đến giờ mới biết thì ra trên đời thật sự có người hệt như báu vật trời ban tồn tại.
Anh ta nghĩ: “Tiếc thật, ông chủ là đàn ông.”
Sau khi cửa đóng lại, người đàn ông đang nghỉ trên ghế sô pha mở mắt ra. Đôi mắt hoa đào đa tình mang theo ý cười nhè nhẹ, trông vô cùng quyến rũ.
“Thả ta ra.”
Một giọng nam trầm vang lên trong phòng nhưng người đàn ông điển trai kia vốn không hề nói. Không chỉ không nói, gã còn chẳng mở miệng.
Gã ta hơi nghiêng người, nhìn vào chiếc gương lớn được đặt phía bên phải sô pha, uể oải duỗi người, cởi chiếc mũ đang đội trên đầu xuống.
Không ngờ rằng phía sau đầu gã lại có một gương mặt người. Khác hoàn toàn với gương mặt phía trước, gương mặt phía sau trông cực kỳ xấu xí.
“Anh trai thân yêu, chẳng phải anh cũng rất ghét gương mặt của mình à?” Người đàn ông mỉm cười, “Nếu không ghét, tại sao suốt hai năm qua anh không chịu lộ mặt?”
“Giờ em trở về rồi, chúng ta có thể dùng chung một thân thể, sáng tạo nên tương lai tươi đẹp.”
Người đàn ông tạm dừng một lát rồi mới nói tiếp: “Đáng ra anh phải thấy vui mới đúng.”
“Không! Ta không có thứ em trai như mi.” Gương mặt xấu xí kia phẫn nộ quát, “Mi không xứng được làm người.”
Vẻ giận dữ xuất hiện trên gương mặt người đàn ông điển trai, “Năm đó, anh và kẻ kia thông đồng nhau, phong ấn em vào trong gương còn anh lại trở thành ông chủ của sảnh Long Môn, chuyện này em còn chưa tính với anh đâu. Bắt tay với người ngoài hãm hại người thân, anh đúng là lòng dạ sắt đá.”
“Là mi chiếm đoạt cơ thể ta, ta có quyền đuổi mi đi!” Gương mặt xấu rít lên.
Người đàn ông mỉm cười: “Nhưng chẳng lẽ anh chưa từng thích cuộc sống rực rỡ mà gương mặt của em đem lại cho anh sao?”
Gương mặt xấu im lặng. Không một ai hiểu rõ về hắn hơn kẻ kia. Lúc trước, vì tham lam, hắn chọn cộng sinh với đứa em trai sắp chết thực chất chỉ vì muốn có được gương mặt kia. Sau khi hai người sống chung một xác, em trai dùng gương mặt ưa nhìn của gã sống quang minh chính đại còn bản thân hắn chỉ có thể trốn ra phía sau vì xấu xí. Thời gian dần trôi, gương mặt xấu phát hiện ra cậu em trai của mình bản tính tàn độc, làm nhiều chuyện ác, thậm chí dùng cả dị năng để cấu kết với cảnh sát Trà Thành.
Bọn họ muốn tạo ra nhiều dị nhân hơn nữa để kiếm lợi. Em trai hắn muốn tiền tài còn tay cảnh sát kia thì muốn cơ thể trường sinh bất tử nên đã nhắm vào chủ nhân tiệm cá Số 7. Gương mặt xấu cố gắng giành được quyền điều khiển cơ thể, hợp tác với chủ tiệm, phong ấn em trai vào gương trong thời khắc mấu chốt.
Kể từ đó, chủ tiệm mất tích còn hắn sống ẩn nấp trong bóng tối với thân phận Long Quyện, ông chủ sảnh Long Môn.
Trong suốt hai năm qua, hắn luôn tìm kiếm chủ nhân của tiệm cá Số 7. Hắn hạ lệnh cho người giám sát mọi động tĩnh của cửa tiệm đó, theo dõi rất lâu nhưng vẫn không thấy ai xuất hiện. Mãi đến gần đây, một thanh niên trẻ tên Hà Phục bất chợt xuất hiện tại đó. Hắn nhiều lần theo dõi, phát hiện thanh niên tên Hà Phục này chính là chủ nhân tiệm cá Số 7 năm xưa, chỉ là không biết tại sao đã mất trí nhớ, quên sạch những chuyện từng trải qua.
Vì thế, hắn không tới quấy rầy thanh niên này. Đến tận mấy ngày trước, khi cảnh sát Dương Minh Trăn cùng y lên tầng hai sảnh Long Môn điều tra về cái chết của Lâm Chi, hắn cố tình nghe lén, có thế mới biết về chuyện gương giết người.
Hắn biết cậu em trai đã bị phong ấn trong gương kia sắp trở về.
Đây chắc chắn là chuyện đáng sợ nhất.
Hắn đã từng nghĩ đến chuyện phải nhanh chóng tìm gặp Hà Phục, kể lại tất cả chuyện năm đó, thỉnh cầu Hà Phục phong ấn lại lần nữa. Nhưng hắn thật sự quá yếu đuối. Dùng cùng một thân xác, hắn lại không thể khống chế được dị năng của cơ thể này trong khi em trai hắn làm được.
Hắn chỉ có thể trơ mắt nhìn Hà Phục rơi vào bẫy rập ở cung Trường Thanh.
“Anh vẫn để tâm tới kẻ đó à?” Gã đàn ông điển trai mỉm cười, “Cũng phải ha, đương nhiên anh nên để tâm tới y rồi, dù sao y cũng sẽ chết ngay thôi. Kể cả tên cảnh sát ngu xuẩn kia nữa, tất cả sẽ cùng biến mất khỏi thế gian này!”
Cùng lúc đó, trong tiệm cá Số 7, Hình Đình nhìn Hà Phục bất thình lình trở lại hình dạng người lớn, hơi khó chấp nhận ngay được. Hôm ấy, bọn họ tìm được đường sống thoát khỏi nhà họ Tưởng, hắn và Hà Phục cùng trở về tiệm cá Số 7. Ngay khi tỉnh dậy, Hà Phục bỗng nhiên trở về hình dáng ban đầu.
Hình Đình nhìn Hà Phục ngồi trên sô pha gọt táo, não như đơ ra, cảm giác bản thân còn chưa tỉnh ngủ. Hắn túm tóc mình, hỏi: “Sao mới qua một đêm anh đã biến thành người lớn rồi? Không phải anh bảo là Úc Thung hạ độc anh à?”
“Cậu không mừng khi tôi hồi phục sao?” Hà Phục đặt con dao xuống, nghiêng đầu nhìn Hình Đình.
Hình Đình xua tay, “Đâu có đâu.”
Chỉ là hắn thích Hà Phục nhỏ hơn Hà Phục lớn thôi, mềm mềm, đáng yêu, khiến người ta không kìm được mà muốn ôm. Đối diện với thanh niên trưởng thành thế này, hắn không thích ứng được ngay. Chẳng biết tại sao hắn cũng là đàn ông nhưng lúc nào cũng như gà mẹ khi đối diện với Hà Phục: Muốn chăm sóc Hà Phục, nấu cơm ngày ba bữa, ân cần hỏi han, không thiếu thứ gì. Có lẽ là vì… Hà Phục có gương mặt búp bê đáng yêu nhỉ?
Hà Phục cắn táo, không để tâm tới những suy nghĩ hỗn loạn của Hình Đình.
Y đang suy nghĩ một vấn đề: Người đàn ông xấu xí đưa thuốc cho y qua cửa sổ đêm qua rốt cuộc là ai?
Sau khi gặp nạn ở cung Trường Thanh, một phần ký ức của y đã phục hồi. Y nhớ được rằng y đã phong ấn một người đàn ông ưa nhìn vào trong gương. Sau đó, y bị đánh lén, rơi xuống vách núi. Dưới vực, dung mạo của y bị hủy hoại, lại vừa khéo gặp được cảnh sát Hà Phục sắp chết, y tiếp nhận ủy thác của đối phương…
Vậy nên y biến thành Hà Phục.
Vậy liệu có phải người đàn ông xấu xí tới gặp y đêm qua có liên quan đến chuyện y rơi xuống vách núi hoặc liên quan đến chiếc gương kia không?
Chương 64
Gió đêm giá rét nối đuôi nhau tràn vào qua ô cửa sổ. Trong phòng có một người đàn ông mặc áo măng tô màu đen đang tựa lưng vào ghế sô pha mềm mại. Một bản nhạc đang được phát, gã vô cùng thoải mái nhắm nghiền hai mắt.
Cửa bị đẩy nhẹ ra, một người trẻ tuổi ăn mặc kiểu người hầu bước vào. Vào phòng, thấy tấm rèm bị gió thổi tung, anh ta rùng mình một cái vì lạnh, “Ông chủ, đêm nay gió lớn, để tôi đóng cửa sổ giúp ông.”
Người đàn ông ngồi trên sô pha vẫn nhắm mắt, gật nhẹ đầu. Gương mặt trắng mịn như ngọc được ánh đèn trong phòng phủ lên một tầng sắc cam ấm áp. Người hầu bước qua chỗ người đàn ông đang ngồi, anh ta liếc nhìn gương mặt gã theo bản năng. Anh ta đã làm việc ở đây mấy năm rồi nhưng chưa bao giờ thấy mặt ông chủ. Ông chủ luôn đội mũ rộng vành, mặc quần áo dày cui bọc kín bản thân lại như một cái bánh chưng màu đen.
Đây là lần đầu tiên anh ta được trông thấy gương mặt ông chủ ở khoảng cách gần đến vậy. Đóng cửa sổ xong, người hầu nín thở rón rén rời đi, sợ bản thân quấy rầy giấc mộng đẹp của ông chủ. Lúc ra đến cửa, anh ta không kìm được mà ngoảnh lại nhìn gương mặt ấy thêm một lần nữa.
Hồi trước, anh ta chỉ được nghe những cụm từ “hồng nhan họa thủy”, “mỹ mạo khuynh thành” từ người kể chuyện trong quán trà, đến giờ mới biết thì ra trên đời thật sự có người hệt như báu vật trời ban tồn tại.
Anh ta nghĩ: “Tiếc thật, ông chủ là đàn ông.”
Sau khi cửa đóng lại, người đàn ông đang nghỉ trên ghế sô pha mở mắt ra. Đôi mắt hoa đào đa tình mang theo ý cười nhè nhẹ, trông vô cùng quyến rũ.
“Thả ta ra.”
Một giọng nam trầm vang lên trong phòng nhưng người đàn ông điển trai kia vốn không hề nói. Không chỉ không nói, gã còn chẳng mở miệng.
Gã ta hơi nghiêng người, nhìn vào chiếc gương lớn được đặt phía bên phải sô pha, uể oải duỗi người, cởi chiếc mũ đang đội trên đầu xuống.
Không ngờ rằng phía sau đầu gã lại có một gương mặt người. Khác hoàn toàn với gương mặt phía trước, gương mặt phía sau trông cực kỳ xấu xí.
“Anh trai thân yêu, chẳng phải anh cũng rất ghét gương mặt của mình à?” Người đàn ông mỉm cười, “Nếu không ghét, tại sao suốt hai năm qua anh không chịu lộ mặt?”
“Giờ em trở về rồi, chúng ta có thể dùng chung một thân thể, sáng tạo nên tương lai tươi đẹp.”
Người đàn ông tạm dừng một lát rồi mới nói tiếp: “Đáng ra anh phải thấy vui mới đúng.”
“Không! Ta không có thứ em trai như mi.” Gương mặt xấu xí kia phẫn nộ quát, “Mi không xứng được làm người.”
Vẻ giận dữ xuất hiện trên gương mặt người đàn ông điển trai, “Năm đó, anh và kẻ kia thông đồng nhau, phong ấn em vào trong gương còn anh lại trở thành ông chủ của sảnh Long Môn, chuyện này em còn chưa tính với anh đâu. Bắt tay với người ngoài hãm hại người thân, anh đúng là lòng dạ sắt đá.”
“Là mi chiếm đoạt cơ thể ta, ta có quyền đuổi mi đi!” Gương mặt xấu rít lên.
Người đàn ông mỉm cười: “Nhưng chẳng lẽ anh chưa từng thích cuộc sống rực rỡ mà gương mặt của em đem lại cho anh sao?”
Gương mặt xấu im lặng. Không một ai hiểu rõ về hắn hơn kẻ kia. Lúc trước, vì tham lam, hắn chọn cộng sinh với đứa em trai sắp chết thực chất chỉ vì muốn có được gương mặt kia. Sau khi hai người sống chung một xác, em trai dùng gương mặt ưa nhìn của gã sống quang minh chính đại còn bản thân hắn chỉ có thể trốn ra phía sau vì xấu xí. Thời gian dần trôi, gương mặt xấu phát hiện ra cậu em trai của mình bản tính tàn độc, làm nhiều chuyện ác, thậm chí dùng cả dị năng để cấu kết với cảnh sát Trà Thành.
Bọn họ muốn tạo ra nhiều dị nhân hơn nữa để kiếm lợi. Em trai hắn muốn tiền tài còn tay cảnh sát kia thì muốn cơ thể trường sinh bất tử nên đã nhắm vào chủ nhân tiệm cá Số 7. Gương mặt xấu cố gắng giành được quyền điều khiển cơ thể, hợp tác với chủ tiệm, phong ấn em trai vào gương trong thời khắc mấu chốt.
Kể từ đó, chủ tiệm mất tích còn hắn sống ẩn nấp trong bóng tối với thân phận Long Quyện, ông chủ sảnh Long Môn.
Trong suốt hai năm qua, hắn luôn tìm kiếm chủ nhân của tiệm cá Số 7. Hắn hạ lệnh cho người giám sát mọi động tĩnh của cửa tiệm đó, theo dõi rất lâu nhưng vẫn không thấy ai xuất hiện. Mãi đến gần đây, một thanh niên trẻ tên Hà Phục bất chợt xuất hiện tại đó. Hắn nhiều lần theo dõi, phát hiện thanh niên tên Hà Phục này chính là chủ nhân tiệm cá Số 7 năm xưa, chỉ là không biết tại sao đã mất trí nhớ, quên sạch những chuyện từng trải qua.
Vì thế, hắn không tới quấy rầy thanh niên này. Đến tận mấy ngày trước, khi cảnh sát Dương Minh Trăn cùng y lên tầng hai sảnh Long Môn điều tra về cái chết của Lâm Chi, hắn cố tình nghe lén, có thế mới biết về chuyện gương giết người.
Hắn biết cậu em trai đã bị phong ấn trong gương kia sắp trở về.
Đây chắc chắn là chuyện đáng sợ nhất.
Hắn đã từng nghĩ đến chuyện phải nhanh chóng tìm gặp Hà Phục, kể lại tất cả chuyện năm đó, thỉnh cầu Hà Phục phong ấn lại lần nữa. Nhưng hắn thật sự quá yếu đuối. Dùng cùng một thân xác, hắn lại không thể khống chế được dị năng của cơ thể này trong khi em trai hắn làm được.
Hắn chỉ có thể trơ mắt nhìn Hà Phục rơi vào bẫy rập ở cung Trường Thanh.
“Anh vẫn để tâm tới kẻ đó à?” Gã đàn ông điển trai mỉm cười, “Cũng phải ha, đương nhiên anh nên để tâm tới y rồi, dù sao y cũng sẽ chết ngay thôi. Kể cả tên cảnh sát ngu xuẩn kia nữa, tất cả sẽ cùng biến mất khỏi thế gian này!”
Cùng lúc đó, trong tiệm cá Số 7, Hình Đình nhìn Hà Phục bất thình lình trở lại hình dạng người lớn, hơi khó chấp nhận ngay được. Hôm ấy, bọn họ tìm được đường sống thoát khỏi nhà họ Tưởng, hắn và Hà Phục cùng trở về tiệm cá Số 7. Ngay khi tỉnh dậy, Hà Phục bỗng nhiên trở về hình dáng ban đầu.
Hình Đình nhìn Hà Phục ngồi trên sô pha gọt táo, não như đơ ra, cảm giác bản thân còn chưa tỉnh ngủ. Hắn túm tóc mình, hỏi: “Sao mới qua một đêm anh đã biến thành người lớn rồi? Không phải anh bảo là Úc Thung hạ độc anh à?”
“Cậu không mừng khi tôi hồi phục sao?” Hà Phục đặt con dao xuống, nghiêng đầu nhìn Hình Đình.
Hình Đình xua tay, “Đâu có đâu.”
Chỉ là hắn thích Hà Phục nhỏ hơn Hà Phục lớn thôi, mềm mềm, đáng yêu, khiến người ta không kìm được mà muốn ôm. Đối diện với thanh niên trưởng thành thế này, hắn không thích ứng được ngay. Chẳng biết tại sao hắn cũng là đàn ông nhưng lúc nào cũng như gà mẹ khi đối diện với Hà Phục: Muốn chăm sóc Hà Phục, nấu cơm ngày ba bữa, ân cần hỏi han, không thiếu thứ gì. Có lẽ là vì… Hà Phục có gương mặt búp bê đáng yêu nhỉ?
Hà Phục cắn táo, không để tâm tới những suy nghĩ hỗn loạn của Hình Đình.
Y đang suy nghĩ một vấn đề: Người đàn ông xấu xí đưa thuốc cho y qua cửa sổ đêm qua rốt cuộc là ai?
Sau khi gặp nạn ở cung Trường Thanh, một phần ký ức của y đã phục hồi. Y nhớ được rằng y đã phong ấn một người đàn ông ưa nhìn vào trong gương. Sau đó, y bị đánh lén, rơi xuống vách núi. Dưới vực, dung mạo của y bị hủy hoại, lại vừa khéo gặp được cảnh sát Hà Phục sắp chết, y tiếp nhận ủy thác của đối phương…
Vậy nên y biến thành Hà Phục.
Vậy liệu có phải người đàn ông xấu xí tới gặp y đêm qua có liên quan đến chuyện y rơi xuống vách núi hoặc liên quan đến chiếc gương kia không?