Tiệm Cá Số 7 (Thất Hào Ngư Quán)
Chương 59: Người gương (6)
Phần 6: Người gương
Chương 59
“Mày là thợ săn!”
Hình Đình kinh ngạc nhìn Úc Thung. Hắn từng đoán có lẽ Úc Thung cũng là dị nhân giống như bọn hắn, đến giờ mới biết thì ra gã lại là thợ săn.
Giá trị vũ lực của thợ săn cao hơn dị nhân rất nhiều. Ông trời trao cho thợ săn khả năng chiến đấu nhưng cũng rút ngắn sự sống của bọn họ. Đồng thời, dị nhân với tuổi thọ dài trở thành cái đinh trong mắt thợ săn. Từ xưa đến nay, dị nhân luôn phải đối đầu với thợ săn. Thợ săn muốn cướp lấy tuổi thọ của dị nhân để kéo dài tuổi thọ của chính mình. Bọn họ bắt dị nhân về luyện thành thuốc uống hằng ngày. Cũng từng có nhiều thợ săn lựa chọn hợp tác với con người. Bọn họ muốn thanh trừ dị nhân, cho rằng những sinh vật đê tiện đó không xứng được sống trên đời.
“Đúng vậy.” Úc Thung dí súng lên đầu Dương Minh Trăn, từng bước tới gần Hình Đình: “Tao vẫn luôn tìm kiếm dị nhân chìa khóa, mãi đến khi phát hiện ra mày bên cạnh Hà Phục. Tao thật sự không hiểu nổi tại sao tên ngốc kia không ăn thịt mày. Chính bản thân y đã rơi vào thế ngàn cân treo sợi tóc, vậy mà cứ nhất quyết để mày sống.”
Nghe thấy mấy chữ “ngàn cân treo sợi tóc”, Hình Đình và Dương Minh Trăn đồng thanh hét lên, “Mày làm gì y rồi?”
Úc Thung mỉm cười nhìn Hình Đình và Dương Minh Trăn, gằn từng chữ: “Y-chết-rồi.”
“Không thể nào!” Hình Đình gào lên, “Mày nói dối, Hà Phục sao có thể chết được!”
“Đêm qua tao dụ y tới cung Trường Thanh, khiến y rơi vào bẫy rập năm xưa, kết liễu y mà chẳng cần tốn nhiều sức.” Úc Thung nói rất thong dong, biểu cảm lại không nén được nét vui sướng. “Đến giờ y vẫn chưa nghĩ ra được tại sao y lại biến thành Hà Phục, nhưng tao lại rõ mười mươi.”
Hình Đình không hiểu câu này nhưng Dương Minh Trăn thì có. Hồi trước, Hà Phục đã nói với hắn, hai năm trước, đội trưởng Hà bị hắn bắn bị thương rơi xuống vực, Hà Phục đã gặp đội trưởng Hà, tiếp nhận ủy thác điều tra chân tướng cái chết của anh. Cũng kể từ khi đó, chủ nhân tiệm cá Số 7 buộc phải biến thành Hà Phục, bước vào cục cảnh sát, điều tra sự thật.
Những chuyện trước khi điều đó xảy ra, Hà Phục không còn nhớ gì. Y chỉ nhớ đêm bản thân biến thành cảnh sát Hà Phục, đồng thời sẽ chịu trách nhiệm vì đã biến thành anh.
“Y bị mất trí nhớ là do mày?” Dương Minh Trăn sẵng giọng chất vấn.
Úc Thung nhếch môi cười: “Đúng vậy. Hồi trước, y đã tốn không ít sức lực để phong ấn chủ nhân tao vào trong gương, tao cũng phải dùng hết sức mạnh mới khiến dung mạo y bị hủy diệt, sức mạnh hoàn toàn biến mất, rơi xuống vách núi. Tao vốn tưởng như thế là y đã chết, ai ngờ y lại gặp được tên cảnh sát xui xẻo kia.”
“Phong ấn vào trong gương?” Hình Đình bắt được trọng tâm, “Chuyện gương giết người là do mày làm?”
“Không thì mày tưởng trên đời thật sự có chiếc gương khiến người ta đẹp lên được à?” Úc Thung trào phúng, “Đó chẳng qua là chủ nhân tao đang giúp mấy con đàn bà ngu xuẩn đó mà thôi. Dùng sức mạnh của người giúp bọn chúng đẹp lên, chỉ cần có đủ số lượng người chết nhất định, chủ nhân tao sẽ thoát được khỏi gương.”
“Giờ tao sẽ giết chúng mày, nghênh đón chủ nhân tao trở về.” Úc Thung còn chưa dứt lời, Hình Đình đã vật Úc Thung ngã ra đất, hắn nghĩ dù có chết thì cũng phải làm được chút gì đó. Súng rơi khỏi tay Úc Thung, Hình Đình nhanh nhẹn cướp được trước, nhắm thẳng vào Úc Thung.
Bóp cò súng, Úc Thung vẫn bình tĩnh đứng yên.
“Sao lại thế!” Hình Đình tuyệt vọng nhìn khẩu súng trong tay. Vào thời điểm mấu chốt này, vậy mà trong súng lại không có đạn.
Úc Thung bật cười ha hả: “Khẩu súng này tao đã không dùng từ lâu lắm rồi, đương nhiên cũng không lắp đạn. Cầm nó đi, chẳng qua là để hù dọa chúng mày thôi.”
“Hèn hạ!” Hình Đình kéo tay Dương Minh Trăn muốn bỏ chạy.
Thế nhưng tốc độ của Úc Thung quá nhanh, sự linh hoạt của thợ săn là thứ dị nhân không thể so được. Gã chặn đường bỏ trốn của Hình Đình và Dương Minh Trăn.
Nếu trốn không được, vậy chỉ có thể đánh thôi.
Ba người lao vào đấm đá nhưng hai người Hình Đình và Dương Minh Trăn hợp sức cũng đấu không lại một mình Úc Thung.
Úc Thung tóm lấy Hình Đình, nhấc bổng hắn lên cao rồi nện mạnh xuống đất. Hình Đình kêu lên đau đớn, hắn thật sự không ngờ tên Úc Thung trông mảnh khảnh lại khỏe đến vậy.
Thấy thế, Dương Minh Trăn nhào tới. Úc Thung nghiêng người, lạnh lùng nhìn Dương Minh Trăn, chân đạp mạnh vào bụng hắn. Dương Minh Trăn ngã ra đất, Úc Thung đạp hắn dưới chân.
“Dương Minh Trăn, còn nhớ lúc trước mày nổ súng bắn chết đội trưởng Hà không?” Úc Thung bâng quơ hỏi một câu.
Nghe thế, Dương Minh Trăn như bị đả kích. Những năm qua, hắn vẫn luôn muốn tra ra được chân tướng rằng cái chết của đội trưởng Hà thực chất không phải do một mình hắn gây nên.
Úc Thung liếc nhìn khẩu súng của mình, bỡn cợt: “Thực ra khi đó không chỉ có một mình này nổ súng. Tao cũng bắn một viên, bằng chính khẩu súng này.”
“Sao mày lại giết anh ấy!” Dương Minh Trăn phẫn nộ nhìn chòng chọc vào gã.
“Tên đó đã biết quá nhiều bí mật, lại có ý đồ chống đối bọn tao. Chẳng qua chỉ là một tên dị nhân đê tiện, nó là cái thá gì mà đòi đối đầu với bọn tao!” Úc Thung vừa nói, vừa lắp đạn vào súng.
Hình Đình lồm cồm bò dậy. Vừa rồi hắn bị Úc Thung ném xuống đất khá mạnh, những viên đá nhọn dưới đất đâm thẳng vào lưng. Thấy Dương Minh Trăn sắp bị Úc Thung bắn chết, hắn vội vàng cầm một viên đá lớn đập vào đầu Úc Thung.
Nhưng Úc Thung vẫn chưa chết. Gã sống dai hệt như một con gián, khi ngoảnh sang nhìn Hình Đình lại càng cười âm hiểm hơn.
“Pằng.” Một tiếng súng vang lên, viên đạn bay thẳng vào bụng Hình Đình. Úc Thung còn đạp thêm một cú vào bụng hắn, Hình Đình ngã vật ra đất.
“Thực ra tao không muốn ăn đồ chết, nhưng mày lại nhất quyết chọc giận tao.” Úc Thung đạp mạnh lên người Hình Đình. Dương Minh Trăn toan chạy tới cứu Hình Đình, Úc Thung không thèm nhìn cũng nã đạn trúng chân trái của hắn.
Hình Đình trợn trừng mắt nhìn Dương Minh Trăn ngã xuống ở vị trí cách mình không xa, thầm nghĩ chẳng lẽ lần này bản thân sẽ chết thật?
Đêm qua Hà Phục bị Úc Thung dụ tới đây, sống chết chưa rõ.
Hôm nay hắn và Dương Minh Trăn cũng bị Úc Thung đưa tới đây, chẳng lẽ mạng của cả ba người bọn họ đều phải chấm dứt ở cung Trường Thanh này?
“Nếu tao đã là người sắp chết, vậy mày cũng nên cho tao được chết một cách rõ ràng chút. Nói tao biết, rốt cuộc Hà Phục là ai!” Hình Đình hỏi, “Trước khi trở thành cảnh sát Hà Phục, rốt cuộc y là ai?”
Úc Thung trầm giọng: “Một kẻ sắp chết không có tư cách ra điều kiện với tao.”
Gã chĩa súng về phía Hình Đình, “Nói lời tạm biệt với thế giới này đi.”
“Kẻ nên nói tạm biệt là ngươi mới đúng!”
Một giọng trẻ con chợt vang lên. Ba người đồng loạt ngoảnh lại liền trông thấy một sợi tơ đỏ cực mảnh đang lao về phía cổ Úc Thung. Tơ đỏ như một con rắn tí hon quấn chặt lấy cổ Úc Thung. Gã buông súng xuống, khổ sở ôm cổ mình.
Ánh sáng yếu ớt chiếu vào từ cửa hang, ba người cùng thấy một đứa trẻ chừng bảy tuổi đang đứng ngay đó.
Đứa trẻ mặc quần áo rộng thùng thình của người lớn, gương mặt búp bê lạnh lùng khiến tất cả lập tức nhớ đến Hà Phục hay cười kia.
“Sao mày vẫn chưa chết, không thể như thế được…” Úc Thung kinh ngạc nhìn đứa trẻ. Đây là Hà Phục, gã cực kỳ chắc chắn.
Hà Phục khoan thai bước về phía gã, sợi tơ đỏ trên cổ càng siết chặt hơn.
“Nếu ta không giả chết thì sao biết được hung thủ hãm hại ta năm đó là ai.” Hà Phục nở một nụ cười mỉm tiêu chuẩn. Y vươn cánh tay ngắn ngủn chỉ vào Hình Đình bên chân Úc Thung.
“Cậu ấy không phải thức ăn của ngươi. Cậu ấy là bạn ta.”
Nghe vậy, Hình Đình tròn mắt nhìn Hà Phục. Hà Phục bị teo nhỏ này thật sự rất đáng yêu, hắn cứ vậy nước mắt lưng tròng ngắm y.
Úc Thung ra sức giãy giụa, tơ đỏ trên cổ càng siết chặt hơn khiến gương mặt gã đỏ bừng, không tài nào thở nổi. “Mày… Kẻ như mày sao có thể có bạn bè. Tao không tin mày chưa từng có suy nghĩ muốn ăn thịt đó để gia tăng sức mạnh.”
Hà Phục lạnh lùng nhìn Úc Thung.
“Ta thích ăn chay, cũng thích giết người…”
Lời còn chưa dứt, Dương Minh Trăn đã vội vàng cản Hà Phục lại: “Anh đừng kích động. Gã là kẻ tình nghi, chúng ta phải bắt về cục cảnh sát. Vụ án gương giết người còn chưa phá xong đâu.”
Hà Phục nhìn Dương Minh Trăn. Thực ra đêm qua y đã đánh nhau với Úc Thung một trận, bản thân rơi vào bẫy nên mất hết sức mạnh, giờ bắt được Úc Thung cũng không khác gì bán mạng cố gắng.
Dương Minh Trăn và Hình Đình đã bị tương, bản thân y cũng không khác gì. Nếu trên đường Úc Thung lại tấn công bọn họ, vậy thì hậu quá rất khó lường.
Y quay người, nhặt khẩu súng rơi dưới đất lên, bắn thẳng một viên đạn vào bụng Úc Thung.
Sau đó, y giao súng cho Dương Minh Trăn, “Trông chừng gã cẩn thận.”
Nói xong, Hà Phục bước về phía Hình Đình. Vì cơ thể bị theo nhỏ, sức của y cũng chẳng còn bao nhiêu, không thể kéo Hình Đình dậy.
“Cậu tự đứng dậy được không?” Giọng Hà Phục rất êm tai, hệt như một đứa bé ngoan đang nói chuyện với người lớn.
Hình Đình gật đầu, chống một tay xuống đất, chầm chậm đứng dậy. May mà phát súng ban nãy Úc Thung bắn không tổn thương đến bộ phận nào quan trọng. Đối với hắn, chỉ đau thôi thì vẫn có thể chịu đựng được. Dù sao những khổ sở hắn từng phải chịu khi ở địa ngục nhà họ Thiện cũng chỉ có hơn chứ chẳng hề kém.
Hà Phục mỉm cười nhìn hắn đứng dậy.
Hình Đình kinh ngạc nhìn y ngã xuống đất, vội vàng vươn tay đỡ lấy.
“Hà Phục! Hà Phục!” Hắn gọi tên Hà Phục, Dương Minh Trăn cũng chạy sang.
Bấy giờ bọn họ mới phát hiện sợi tơ đỏ trong tay Hà Phục đã sắp biến mất.
Nếu y biến thành bộ dạng này từ khi bị trọng thương đêm qua, vậy thì gắng gượng được đến tận lúc này cũng là quá kỳ tích.
Hình Đình bế bổng y lên, Hà Phục teo nhỏ rất nhẹ, nằm yên trên tay Hình Đình như một đứa trẻ sơ sinh.
Miệng y hơi hé ra như muốn nói gì đó.
Hình Đình ghé sát lại, lắng tai nghe.
“Giết gã đi.”
Hình Đình khó xử nhìn Dương Minh Trăn. Nếu giết Úc Thung, vậy thì vụ án gương giết người sẽ không thể điều tra, phá giải, đó sẽ là một tổn thất lớn đối với Dương Minh Trăn. Nhưng nếu hiện tại không giết Úc Thung, vậy thì mạng sống của cả ba người đều sẽ bị uy hiếp.
Dương Minh Trăn cầm súng trầm ngâm rất lâu.
Thấy Úc Thung đang nhăm nhe muốn tấn công mình.
Tiếng súng thứ ba vang lên.
Cung Trường Thanh quay về với sự tĩnh lặng.
Dương Minh Trăn nghiêng người, nhìn Hà Phục trong lòng Hình Đình: “Giờ anh yên tâm nghỉ ngơi được rồi.”
Y vẫn luôn lo lắng bọn họ sẽ bị giăng bẫy nên đã gắng gượng kiên trì đến tận bây giờ chỉ để cứu được họ vào thời khắc mấu chốt.
Dương Minh Trăn nhìn Hình Đình, hỏi: “Cậu nói xem, tại sao y lại muốn dùng cả tính mạng mình để giúp chúng ta chứ?”
Hình Đình cúi đầu nhìn Hà Phục, gương mặt búp bê trắng trẻo dường như càng trắng hơn, màu môi cũng bợt bạt hẳn đi.
“Có lẽ y thật sự không có bạn.”
Vì không có bạn nên mới muốn liều mạng níu giữ những người đã gặp được.
Dương Minh Trăn thở dài: “Liệu y có khôi phục được hình dáng trước kia không?”
“Không biết.” Hình Đình khá đau lòng, nhưng rồi lại cười: “Kể cả y không khôi phục được, tôi sẽ nuôi y, coi như nuôi một đứa bé. Chẳng phải trông y rất đáng yêu à.”
“Cũng phải.” Dương Minh Trăn đưa tay chọc lên gương mặt búp bê của Hà Phục. Hắn đã muốn làm vậy từ rất lâu rồi, rốt cuộc đến giờ cũng được thỏa mãn.
“Ngủ một giấc thật ngon nhé, những chuyện tiếp theo cứ giao cho bọn tôi.”
Chương 59
“Mày là thợ săn!”
Hình Đình kinh ngạc nhìn Úc Thung. Hắn từng đoán có lẽ Úc Thung cũng là dị nhân giống như bọn hắn, đến giờ mới biết thì ra gã lại là thợ săn.
Giá trị vũ lực của thợ săn cao hơn dị nhân rất nhiều. Ông trời trao cho thợ săn khả năng chiến đấu nhưng cũng rút ngắn sự sống của bọn họ. Đồng thời, dị nhân với tuổi thọ dài trở thành cái đinh trong mắt thợ săn. Từ xưa đến nay, dị nhân luôn phải đối đầu với thợ săn. Thợ săn muốn cướp lấy tuổi thọ của dị nhân để kéo dài tuổi thọ của chính mình. Bọn họ bắt dị nhân về luyện thành thuốc uống hằng ngày. Cũng từng có nhiều thợ săn lựa chọn hợp tác với con người. Bọn họ muốn thanh trừ dị nhân, cho rằng những sinh vật đê tiện đó không xứng được sống trên đời.
“Đúng vậy.” Úc Thung dí súng lên đầu Dương Minh Trăn, từng bước tới gần Hình Đình: “Tao vẫn luôn tìm kiếm dị nhân chìa khóa, mãi đến khi phát hiện ra mày bên cạnh Hà Phục. Tao thật sự không hiểu nổi tại sao tên ngốc kia không ăn thịt mày. Chính bản thân y đã rơi vào thế ngàn cân treo sợi tóc, vậy mà cứ nhất quyết để mày sống.”
Nghe thấy mấy chữ “ngàn cân treo sợi tóc”, Hình Đình và Dương Minh Trăn đồng thanh hét lên, “Mày làm gì y rồi?”
Úc Thung mỉm cười nhìn Hình Đình và Dương Minh Trăn, gằn từng chữ: “Y-chết-rồi.”
“Không thể nào!” Hình Đình gào lên, “Mày nói dối, Hà Phục sao có thể chết được!”
“Đêm qua tao dụ y tới cung Trường Thanh, khiến y rơi vào bẫy rập năm xưa, kết liễu y mà chẳng cần tốn nhiều sức.” Úc Thung nói rất thong dong, biểu cảm lại không nén được nét vui sướng. “Đến giờ y vẫn chưa nghĩ ra được tại sao y lại biến thành Hà Phục, nhưng tao lại rõ mười mươi.”
Hình Đình không hiểu câu này nhưng Dương Minh Trăn thì có. Hồi trước, Hà Phục đã nói với hắn, hai năm trước, đội trưởng Hà bị hắn bắn bị thương rơi xuống vực, Hà Phục đã gặp đội trưởng Hà, tiếp nhận ủy thác điều tra chân tướng cái chết của anh. Cũng kể từ khi đó, chủ nhân tiệm cá Số 7 buộc phải biến thành Hà Phục, bước vào cục cảnh sát, điều tra sự thật.
Những chuyện trước khi điều đó xảy ra, Hà Phục không còn nhớ gì. Y chỉ nhớ đêm bản thân biến thành cảnh sát Hà Phục, đồng thời sẽ chịu trách nhiệm vì đã biến thành anh.
“Y bị mất trí nhớ là do mày?” Dương Minh Trăn sẵng giọng chất vấn.
Úc Thung nhếch môi cười: “Đúng vậy. Hồi trước, y đã tốn không ít sức lực để phong ấn chủ nhân tao vào trong gương, tao cũng phải dùng hết sức mạnh mới khiến dung mạo y bị hủy diệt, sức mạnh hoàn toàn biến mất, rơi xuống vách núi. Tao vốn tưởng như thế là y đã chết, ai ngờ y lại gặp được tên cảnh sát xui xẻo kia.”
“Phong ấn vào trong gương?” Hình Đình bắt được trọng tâm, “Chuyện gương giết người là do mày làm?”
“Không thì mày tưởng trên đời thật sự có chiếc gương khiến người ta đẹp lên được à?” Úc Thung trào phúng, “Đó chẳng qua là chủ nhân tao đang giúp mấy con đàn bà ngu xuẩn đó mà thôi. Dùng sức mạnh của người giúp bọn chúng đẹp lên, chỉ cần có đủ số lượng người chết nhất định, chủ nhân tao sẽ thoát được khỏi gương.”
“Giờ tao sẽ giết chúng mày, nghênh đón chủ nhân tao trở về.” Úc Thung còn chưa dứt lời, Hình Đình đã vật Úc Thung ngã ra đất, hắn nghĩ dù có chết thì cũng phải làm được chút gì đó. Súng rơi khỏi tay Úc Thung, Hình Đình nhanh nhẹn cướp được trước, nhắm thẳng vào Úc Thung.
Bóp cò súng, Úc Thung vẫn bình tĩnh đứng yên.
“Sao lại thế!” Hình Đình tuyệt vọng nhìn khẩu súng trong tay. Vào thời điểm mấu chốt này, vậy mà trong súng lại không có đạn.
Úc Thung bật cười ha hả: “Khẩu súng này tao đã không dùng từ lâu lắm rồi, đương nhiên cũng không lắp đạn. Cầm nó đi, chẳng qua là để hù dọa chúng mày thôi.”
“Hèn hạ!” Hình Đình kéo tay Dương Minh Trăn muốn bỏ chạy.
Thế nhưng tốc độ của Úc Thung quá nhanh, sự linh hoạt của thợ săn là thứ dị nhân không thể so được. Gã chặn đường bỏ trốn của Hình Đình và Dương Minh Trăn.
Nếu trốn không được, vậy chỉ có thể đánh thôi.
Ba người lao vào đấm đá nhưng hai người Hình Đình và Dương Minh Trăn hợp sức cũng đấu không lại một mình Úc Thung.
Úc Thung tóm lấy Hình Đình, nhấc bổng hắn lên cao rồi nện mạnh xuống đất. Hình Đình kêu lên đau đớn, hắn thật sự không ngờ tên Úc Thung trông mảnh khảnh lại khỏe đến vậy.
Thấy thế, Dương Minh Trăn nhào tới. Úc Thung nghiêng người, lạnh lùng nhìn Dương Minh Trăn, chân đạp mạnh vào bụng hắn. Dương Minh Trăn ngã ra đất, Úc Thung đạp hắn dưới chân.
“Dương Minh Trăn, còn nhớ lúc trước mày nổ súng bắn chết đội trưởng Hà không?” Úc Thung bâng quơ hỏi một câu.
Nghe thế, Dương Minh Trăn như bị đả kích. Những năm qua, hắn vẫn luôn muốn tra ra được chân tướng rằng cái chết của đội trưởng Hà thực chất không phải do một mình hắn gây nên.
Úc Thung liếc nhìn khẩu súng của mình, bỡn cợt: “Thực ra khi đó không chỉ có một mình này nổ súng. Tao cũng bắn một viên, bằng chính khẩu súng này.”
“Sao mày lại giết anh ấy!” Dương Minh Trăn phẫn nộ nhìn chòng chọc vào gã.
“Tên đó đã biết quá nhiều bí mật, lại có ý đồ chống đối bọn tao. Chẳng qua chỉ là một tên dị nhân đê tiện, nó là cái thá gì mà đòi đối đầu với bọn tao!” Úc Thung vừa nói, vừa lắp đạn vào súng.
Hình Đình lồm cồm bò dậy. Vừa rồi hắn bị Úc Thung ném xuống đất khá mạnh, những viên đá nhọn dưới đất đâm thẳng vào lưng. Thấy Dương Minh Trăn sắp bị Úc Thung bắn chết, hắn vội vàng cầm một viên đá lớn đập vào đầu Úc Thung.
Nhưng Úc Thung vẫn chưa chết. Gã sống dai hệt như một con gián, khi ngoảnh sang nhìn Hình Đình lại càng cười âm hiểm hơn.
“Pằng.” Một tiếng súng vang lên, viên đạn bay thẳng vào bụng Hình Đình. Úc Thung còn đạp thêm một cú vào bụng hắn, Hình Đình ngã vật ra đất.
“Thực ra tao không muốn ăn đồ chết, nhưng mày lại nhất quyết chọc giận tao.” Úc Thung đạp mạnh lên người Hình Đình. Dương Minh Trăn toan chạy tới cứu Hình Đình, Úc Thung không thèm nhìn cũng nã đạn trúng chân trái của hắn.
Hình Đình trợn trừng mắt nhìn Dương Minh Trăn ngã xuống ở vị trí cách mình không xa, thầm nghĩ chẳng lẽ lần này bản thân sẽ chết thật?
Đêm qua Hà Phục bị Úc Thung dụ tới đây, sống chết chưa rõ.
Hôm nay hắn và Dương Minh Trăn cũng bị Úc Thung đưa tới đây, chẳng lẽ mạng của cả ba người bọn họ đều phải chấm dứt ở cung Trường Thanh này?
“Nếu tao đã là người sắp chết, vậy mày cũng nên cho tao được chết một cách rõ ràng chút. Nói tao biết, rốt cuộc Hà Phục là ai!” Hình Đình hỏi, “Trước khi trở thành cảnh sát Hà Phục, rốt cuộc y là ai?”
Úc Thung trầm giọng: “Một kẻ sắp chết không có tư cách ra điều kiện với tao.”
Gã chĩa súng về phía Hình Đình, “Nói lời tạm biệt với thế giới này đi.”
“Kẻ nên nói tạm biệt là ngươi mới đúng!”
Một giọng trẻ con chợt vang lên. Ba người đồng loạt ngoảnh lại liền trông thấy một sợi tơ đỏ cực mảnh đang lao về phía cổ Úc Thung. Tơ đỏ như một con rắn tí hon quấn chặt lấy cổ Úc Thung. Gã buông súng xuống, khổ sở ôm cổ mình.
Ánh sáng yếu ớt chiếu vào từ cửa hang, ba người cùng thấy một đứa trẻ chừng bảy tuổi đang đứng ngay đó.
Đứa trẻ mặc quần áo rộng thùng thình của người lớn, gương mặt búp bê lạnh lùng khiến tất cả lập tức nhớ đến Hà Phục hay cười kia.
“Sao mày vẫn chưa chết, không thể như thế được…” Úc Thung kinh ngạc nhìn đứa trẻ. Đây là Hà Phục, gã cực kỳ chắc chắn.
Hà Phục khoan thai bước về phía gã, sợi tơ đỏ trên cổ càng siết chặt hơn.
“Nếu ta không giả chết thì sao biết được hung thủ hãm hại ta năm đó là ai.” Hà Phục nở một nụ cười mỉm tiêu chuẩn. Y vươn cánh tay ngắn ngủn chỉ vào Hình Đình bên chân Úc Thung.
“Cậu ấy không phải thức ăn của ngươi. Cậu ấy là bạn ta.”
Nghe vậy, Hình Đình tròn mắt nhìn Hà Phục. Hà Phục bị teo nhỏ này thật sự rất đáng yêu, hắn cứ vậy nước mắt lưng tròng ngắm y.
Úc Thung ra sức giãy giụa, tơ đỏ trên cổ càng siết chặt hơn khiến gương mặt gã đỏ bừng, không tài nào thở nổi. “Mày… Kẻ như mày sao có thể có bạn bè. Tao không tin mày chưa từng có suy nghĩ muốn ăn thịt đó để gia tăng sức mạnh.”
Hà Phục lạnh lùng nhìn Úc Thung.
“Ta thích ăn chay, cũng thích giết người…”
Lời còn chưa dứt, Dương Minh Trăn đã vội vàng cản Hà Phục lại: “Anh đừng kích động. Gã là kẻ tình nghi, chúng ta phải bắt về cục cảnh sát. Vụ án gương giết người còn chưa phá xong đâu.”
Hà Phục nhìn Dương Minh Trăn. Thực ra đêm qua y đã đánh nhau với Úc Thung một trận, bản thân rơi vào bẫy nên mất hết sức mạnh, giờ bắt được Úc Thung cũng không khác gì bán mạng cố gắng.
Dương Minh Trăn và Hình Đình đã bị tương, bản thân y cũng không khác gì. Nếu trên đường Úc Thung lại tấn công bọn họ, vậy thì hậu quá rất khó lường.
Y quay người, nhặt khẩu súng rơi dưới đất lên, bắn thẳng một viên đạn vào bụng Úc Thung.
Sau đó, y giao súng cho Dương Minh Trăn, “Trông chừng gã cẩn thận.”
Nói xong, Hà Phục bước về phía Hình Đình. Vì cơ thể bị theo nhỏ, sức của y cũng chẳng còn bao nhiêu, không thể kéo Hình Đình dậy.
“Cậu tự đứng dậy được không?” Giọng Hà Phục rất êm tai, hệt như một đứa bé ngoan đang nói chuyện với người lớn.
Hình Đình gật đầu, chống một tay xuống đất, chầm chậm đứng dậy. May mà phát súng ban nãy Úc Thung bắn không tổn thương đến bộ phận nào quan trọng. Đối với hắn, chỉ đau thôi thì vẫn có thể chịu đựng được. Dù sao những khổ sở hắn từng phải chịu khi ở địa ngục nhà họ Thiện cũng chỉ có hơn chứ chẳng hề kém.
Hà Phục mỉm cười nhìn hắn đứng dậy.
Hình Đình kinh ngạc nhìn y ngã xuống đất, vội vàng vươn tay đỡ lấy.
“Hà Phục! Hà Phục!” Hắn gọi tên Hà Phục, Dương Minh Trăn cũng chạy sang.
Bấy giờ bọn họ mới phát hiện sợi tơ đỏ trong tay Hà Phục đã sắp biến mất.
Nếu y biến thành bộ dạng này từ khi bị trọng thương đêm qua, vậy thì gắng gượng được đến tận lúc này cũng là quá kỳ tích.
Hình Đình bế bổng y lên, Hà Phục teo nhỏ rất nhẹ, nằm yên trên tay Hình Đình như một đứa trẻ sơ sinh.
Miệng y hơi hé ra như muốn nói gì đó.
Hình Đình ghé sát lại, lắng tai nghe.
“Giết gã đi.”
Hình Đình khó xử nhìn Dương Minh Trăn. Nếu giết Úc Thung, vậy thì vụ án gương giết người sẽ không thể điều tra, phá giải, đó sẽ là một tổn thất lớn đối với Dương Minh Trăn. Nhưng nếu hiện tại không giết Úc Thung, vậy thì mạng sống của cả ba người đều sẽ bị uy hiếp.
Dương Minh Trăn cầm súng trầm ngâm rất lâu.
Thấy Úc Thung đang nhăm nhe muốn tấn công mình.
Tiếng súng thứ ba vang lên.
Cung Trường Thanh quay về với sự tĩnh lặng.
Dương Minh Trăn nghiêng người, nhìn Hà Phục trong lòng Hình Đình: “Giờ anh yên tâm nghỉ ngơi được rồi.”
Y vẫn luôn lo lắng bọn họ sẽ bị giăng bẫy nên đã gắng gượng kiên trì đến tận bây giờ chỉ để cứu được họ vào thời khắc mấu chốt.
Dương Minh Trăn nhìn Hình Đình, hỏi: “Cậu nói xem, tại sao y lại muốn dùng cả tính mạng mình để giúp chúng ta chứ?”
Hình Đình cúi đầu nhìn Hà Phục, gương mặt búp bê trắng trẻo dường như càng trắng hơn, màu môi cũng bợt bạt hẳn đi.
“Có lẽ y thật sự không có bạn.”
Vì không có bạn nên mới muốn liều mạng níu giữ những người đã gặp được.
Dương Minh Trăn thở dài: “Liệu y có khôi phục được hình dáng trước kia không?”
“Không biết.” Hình Đình khá đau lòng, nhưng rồi lại cười: “Kể cả y không khôi phục được, tôi sẽ nuôi y, coi như nuôi một đứa bé. Chẳng phải trông y rất đáng yêu à.”
“Cũng phải.” Dương Minh Trăn đưa tay chọc lên gương mặt búp bê của Hà Phục. Hắn đã muốn làm vậy từ rất lâu rồi, rốt cuộc đến giờ cũng được thỏa mãn.
“Ngủ một giấc thật ngon nhé, những chuyện tiếp theo cứ giao cho bọn tôi.”