Tiệm Cá Số 7 (Thất Hào Ngư Quán)
Chương 56: Người gương (3)
Phần 6: Người gương
Chương 56
Trời càng ngày càng tối nhanh, sau khi bưng thức ăn lên bàn, Hình Đình thay bát cháo trắng trước mặt Hà Phục thành cơm. Hà Phục nhìn hắn: “Cậu biết tôi không ăn cơm mà.”
“Anh không cần ăn nhưng không ăn thì vẫn chết. Vậy sao không thử tập ăn cơm như người bình thường?” Hình Đình nhìn chằm chằm Hà Phục. Nửa tháng trước, người này vẫn có chút da chút thịt. Chẳng biết y đã trải qua chuyện gì mà gương mặt búp bê bây giờ gầy tóp lại như thế kia. “Anh bây giờ cảm giác như một cơn gió cũng thổi ngã được luôn đấy. Anh không định nói tôi nghe nửa tháng qua anh đã gặp chuyện gì à?”
Từ sau lần gặp lại Hà Phục trong cung Trường Thanh, hắn phát hiện Hà Phục càng ngày càng ít nói, tuyệt nhiên không chịu nhắc về chuyện bản thân mất tích.
“Tôi sẽ nói cho cậu biết, chờ Dương Minh Trăn tới đây đã.” Hà Phục chậm rãi nhấc đũa. Hình Đình tinh mắt nhìn thấy sợi tơ đỏ trong lòng bàn tay y ngày càng sậm hơn, gần như sắp biến thành màu đen.
“Người gọi điện đến lúc chiều là anh ta hả?” Hình Đình vừa hỏi, vừa múc thêm một bát canh cá diếc cho Hà Phục.
“Ừ. Nghe nói lại xảy ra một vụ án kỳ lạ, cậu ta nghĩ không ra nên muốn tới thảo luận với chúng ta một chút.”
Nói rồi, Hà Phục cầm thìa lên, nhấm nháp từng miếng nhỏ. Kỳ thực, bất kể là thức ăn ngon đến thế nào vào miệng y cũng chỉ có vị như sáp nến. Y là một kẻ trời sinh không có vị giác, cũng không có cảm giác đói khát, thế nhưng hôm nay hình như y lại nếm được vị canh cá diếc. Chẳng lẽ vì hấp thụ một nửa dị năng của Tô Tây nên y đã mạnh lên?
Y nghiêm túc cảm nhận hương vị canh cá diếc, cũng thử gắp những món khác trên bàn, nét ngạc nhiên lộ ra trong ánh mắt.
Thì ra thức ăn có thể ngon đến vậy.
Hình Đình nhìn hành động kỳ lạ của y mà hơi hoảng: “Anh làm sao đấy? Thức ăn dở quá à? Tôi nhớ anh bảo anh ăn gì vào miệng cũng không cảm nhận được hương vị cơ mà.”
Hà Phục mỉm cười: “Ngon lắm.”
Y cười cực kỳ tươi, hệt như đứa trẻ lần đầu được ăn kẹo.
Tiếng cọt kẹt vang lên, cánh của tiệm cá Số 7 bị đẩy ra, Dương Minh Trăn lại một lần nữa đến đúng giờ cơm.
“Tôi nói thật với hai người, đây thực sự là vụ án quái dị nhất tôi từng gặp.”
Trong nửa tiếng đồ hồ tiếp theo, Dương Minh Trăn kể lại toàn bộ đầu đuôi vụ án hôm nay cho Hà Phục và Hình Đình, từ cái chết của Ngạn Thủy Hoa đến chiếc gương thần bí, rồi cả chuyện về Giả Nguyệt do gã điên Giả Đạo Sĩ kể.
Hà Phục quan sát kỹ càng những bức ảnh Dương Minh Trăn đưa cho. Gương mặt Giả Nguyệt và Ngạn Thủy Hoa sau khi chết quả thực khá giống nhau nhưng vẫn giữ lại một số nét vốn có của mỗi người. Sau khi trở nên xinh đẹp, Giả Nguyệt trông như một cô tiểu thư khuê các nhưng vẫn còn một vài tì vết. Đến phiên Ngạn Thủy Hoa, cô gái dường như đã đẹp hoàn hảo hơn.
Những bức ảnh này đem đến cho họ một manh mối rằng những gương mặt tương tự nhau ấy đang không ngừng cải tiến, cái sau đẹp hơn cái trước.
Kể xong, Dương Minh Trăn cảm thán: “Trên đời này đâu ra chiếc gương như thế cơ chứ. Tôi nghi ngờ tên Giả Đạo Sĩ gì gì đó kia đang lừa tôi, chưa biết chừng là gã đã động tay động chân với thi thể, khiến gương mặt hai nạn nhân trở nên giống nhau.”
“Anh ta nói không sai đâu.” Hà Phục khẳng định, “Quả thật có một chiếc gương có công năng như thế. Nó có thể khiến người ta trở nên xinh đẹp.”
“Gì cơ?” Dương Minh Trăn và Hình Đình kinh ngạc nhìn Hà Phục.
“Gương Tần.”
Hà Phục bình thản kể về lai lịch của gương Tần: “Nghe nói trong cung Hàm Dương của Tần Thủy Hoàng có một chiếc gương cao năm thước chín, rộng bốn thước, mặt gương hướng về mặt trời, lưng gương hướng về mặt trăng, trong vắt sáng ngời, xung quanh là hoa văn trang trí kiểu cổ xưa, bụi bặm không hề bám lại.”
Nghe vậy, Dương Minh Trăn chen vào: “Tôi từng đọc được ghi chép về chiếc gương này trong sách. Điểm kỳ dị của nó nằm ở việc nếu đứng trước gương mà soi, ảnh phản chiếu trong gương sẽ bị lật ngược; Nếu đặt tay lên ngực, có thể nhìn thấy lục phủ ngũ tạng bên trong cơ thể… Quan trọng hơn là nó có thể soi ra người ngay, kẻ gian, soi được tương lai đất nước.”
“Sách viết rằng chiếc gương đó là một món bảo vật tuyệt thế. Nhưng Giả Đạo Sĩ lại nói chiếc gương này dùng máu người, đoạt mạng người, rõ ràng là một thứ tà vật.” Dương Minh Trăn cảm thán.
Hà Phục gật nhẹ đầu: “Mặc dù gương Tần rất quý báu nhưng sử dụng sai cách, đương nhiên nó sẽ trở thành tà vật. Khi xưa, lúc có chiếc gương này trong tay, rõ ràng nó có thể phân biệt được thật – giả, trung – gian, thế nhưng Tần Thủy Hoàng lại chỉ dùng nó để soi cung tần mỹ nữ, tìm ra những người “tâm không ngay” mà chém.”
Hình Đình bên cạnh nghe vậy liền tiếc rẻ: “Đúng là lãng phí.”
“Nhưng trong chuyện anh kể, chiếc gương đó đâu có khả năng khiến người ta trở nên xinh đẹp?” Dương Minh Trăn hỏi Hà Phục.
Hà Phục đan hay tay vào nhau, chống trên bàn: “Đây là chuyện hôm nay tôi muốn nói với hai người, cung Trường Thanh.”
Hình Đình và Dương Minh Trăn ngồi thẳng người dậy, nhìn chằm chằm Hà Phục. Bọn họ luôn muốn biết bí mật của cung Trường Thanh, thế nhưng trước đó Hà Phục nhất quyết không chịu tiết lộ.
“Hai người cũng biết cung Trường Thanh bên dưới miếu Thanh Thần là do Lưu Thanh, một vị vua chẳng có tiếng tăm gì, xây dựng nên. Ông ta thậm chí còn không được ghi chép lại trong sử sách vì ông ta chẳng qua chỉ là một vị vua địa phương của Trà Thành này. Sau khi chết, đương nhiên cũng chỉ có người dân Trà Thành còn nhớ đến ông ta.”
“Theo những gì được kể lại, Lưu Thanh cực kỳ xấu xí. Vì trở nên ưa nhìn hơn, ông ta đã bỏ ra rất nhiều tâm sức. Mãi đến khi có được gương Tần, thứ đã bị cải tạo thành tà vật này đã cứu vớt cuộc đời nhưng đồng thời cũng phá hủy vương triều trong tay ông ta. Giống với Ngạn Thủy Hoa và Giả Nguyệt, chỉ cần dùng máu nuôi gương, gương sẽ đem đến diện mạo đẹp đẽ cho họ.”
Hà Phục nhìn chằm chằm Dương Minh Trăn, nói: “Đúng như Giả Đạo Sĩ đã nói, nếu chiếc gương này đã xuất hiện, vậy thì người chết sẽ không chỉ là một.”
Dương Minh Trăn nín thở.
“Cần dùng một mạng người để mở chiếc gương này ra, trở thành ký chủ đầu tiên của gương. Kẻ muốn mở chiếc gương chắc chắn sẽ không tự đâm đầu vào chỗ chết nên kẻ đó sẽ đưa gương cho những người khác, giống như năm xưa Lưu Thanh đưa gương cho các phi tần trong cung để bọn họ thế mạng.”
Dương Minh Trăn kinh ngạc nhìn Hà Phục, hỏi lại với thái độ khó tin: “Ý anh là Giả Nguyệt là nạn nhân đầu tiên. Ký chủ thật sự vẫn ẩn nấp trong bóng tối, chờ đợi nhiều người chết hơn nữa?”
Hà Phục gật đầu: “Đúng vậy. Nếu muốn có được dung mạo hoàn hảo nhất, đương nhiên sẽ phải trả giá rất đắt. Không ai muốn tự trả cái giá đó nên bọn họ cần có kẻ thế mạng. Như chuyện Lưu Thanh năm xưa, khi đó có tổng cộng bốn phi tần phải chết.”
Dương Minh Trăn tức giận đập bàn: “Quá vô liêm sỉ rồi! Thứ bản thân không muốn chịu lại đẩy cho người khác chịu, ép người ta chết thay mình. Đến cuối cùng cũng chỉ vì một gương mặt?”
Hà Phục lắc đầu, thở dài: “Cảnh sát Dương, cậu không phải trải qua nỗi khổ của người xấu xí thì đâu thể hiểu được họ?”
Dương Minh Trăn phản bác: “Vậy cũng không thể chỉ vì một gương mặt mà giết nhiều người đến thế.”
“Không hề.” Hà Phục nói, “Kẻ đó không giết họ. Những cô gái đã chết đều cam tâm tình nguyện trả giá cho nhan sắc xinh đẹp. Một khi đã cam tâm tình nguyện thì sẽ không thấy đau khổ.”
Hình Đình và Dương Minh Trăn đứng sững tại chỗ. Đúng vậy, nếu những người này không ham mê sắc đẹp, không giao kèo khế ước với gương, bọn họ sẽ không chết.
Thế nhưng khi nói ra điều này, Hà Phục lại khiến người ta cảm thấy lạnh sống lưng.
Đối với y, dường như sinh mạng không phải món quà trời cho mà là một hình phạt.
“Nếu đúng như anh nói, năm xưa, Lưu Thanh vì cải thiện diện mạo đã giết chết bốn người. Hiện tại, Giả Nguyệt và Ngạn Thủy Hoa mới chỉ là hai nạn nhân. Nếu tôi muốn tìm ra ký chủ sau lưng, vậy chẳng khác gì mò kim đáy bể.” Dương Minh Trăn uể oải vỗ bàn.
“Không, cậu vẫn có manh mối để tìm ra người tiếp theo.” Hà Phục đưa tư liệu về Ngạn Thủy Hoa và Giả Nguyệt ra cho Dương Minh Trăn nhìn, “Cậu xem đi, hai cô gái ấy có cùng ngày sinh.”
Dương Minh Trăn cúi xuống nhìn, ngày mười lăm tháng bảy âm lịch? Tết Trung nguyên!
“Ban đầu tôi chỉ nghĩ hai người họ trùng hợp trùng ngày sinh thôi. Chẳng lẽ ngày sinh này có vấn đề gì?” Dương Minh Trăn hỏi.
Hà Phục mỉm cười, nói: “Tuy ký chủ có thể tìm người khác thế mạng mình nhưng gương chỉ tiếp nhận những người có cùng ngày sinh. Sau khi đạt đủ số lượng nhất định, ký chủ mới thực sự có được diện mạo đẹp đẽ.”
“Thì ra là thế. Vậy thì tôi phải tìm ra những người sinh vào mười lăm tháng bảy, bảo vệ họ!” Nói rồi, Dương Minh Trăn chuẩn bị rời khỏi tiệm cá Số 7.
Hà Phục thiện ý nhắc nhở: “Tuy tết Trung nguyên là ngày có âm khí nặng nhất nhưng chắc hẳn người được sinh ra vào ngày này cũng rất nhiều. Đội trưởng Dương định tìm trong cả Trà Thành này sao?”
“Cũng phải, như vậy cũng chẳng khác gì mò kim đáy bể!” Dương Minh Trăn gần như sụp đổ. Ai bảo đầu óc hắn không quá lanh lợi, ưu điểm ông trời ban cho hắn chỉ là tài bắn súng mà thôi.
Hà Phục nhếch môi cười, chỉ vào ảnh chụp Giả Nguyệt và Ngạn Thủy Hoa, nói: “Đội trưởng Dương cũng biết hai cô gái này không phải người có tiền đúng không? Thế nhưng quần áo họ mặc lại rất đắt.”
Hình Đình đã nhận ra hai bộ đồ này từ sớm: “Tôi từng thấy chúng trong tủ kính của Cẩm Tú Niên Hoa. Hai bộ váy tiệc này đắt lắm, chúng với hai bộ nữa là một bộ sưu tập.”
Hà Phục nói với vẻ bí hiểm: “Sắp chết rồi vẫn mặc váy tiệc. Trên tay Ngạn Thủy Hoa còn cầm phấn má chuẩn bị dặm lại lớp trang điểm. Cậu nói xem, muộn như vậy rồi, rốt cuộc cô ấy đang đợi ai?”
“Đợi người đã tặng bộ váy!” Dương Minh Trăn và Hình Đình đồng thanh.
Hà Phục nói: “Đội trưởng Dương có thể điều tra xem bộ sưu tập này được ai mua.”
“Ừ.” Dương Minh Trăn chuẩn bị rời đi.
Hà Phục lại thở dài: “Một kẻ biết truyền thuyết về chiếc gương, có khả năng đưa gương ra khỏi cung Trường Thanh chắc chắn đã nghĩ sẵn cách làm sao che dấu thân phận rồi. Nếu chúng ta không điều tra được ra…”
“Vậy chỉ có thể chờ nạn nhân tiếp theo xuất hiện.” Dương Minh Trăn nói.
Hà Phục mỉm cười: “Chờ đợi cái chết thực sự là chuyện vô cùng tàn nhẫn, nhưng hiện tại không còn biện pháp nào tốt hơn.”
Chương 56
Trời càng ngày càng tối nhanh, sau khi bưng thức ăn lên bàn, Hình Đình thay bát cháo trắng trước mặt Hà Phục thành cơm. Hà Phục nhìn hắn: “Cậu biết tôi không ăn cơm mà.”
“Anh không cần ăn nhưng không ăn thì vẫn chết. Vậy sao không thử tập ăn cơm như người bình thường?” Hình Đình nhìn chằm chằm Hà Phục. Nửa tháng trước, người này vẫn có chút da chút thịt. Chẳng biết y đã trải qua chuyện gì mà gương mặt búp bê bây giờ gầy tóp lại như thế kia. “Anh bây giờ cảm giác như một cơn gió cũng thổi ngã được luôn đấy. Anh không định nói tôi nghe nửa tháng qua anh đã gặp chuyện gì à?”
Từ sau lần gặp lại Hà Phục trong cung Trường Thanh, hắn phát hiện Hà Phục càng ngày càng ít nói, tuyệt nhiên không chịu nhắc về chuyện bản thân mất tích.
“Tôi sẽ nói cho cậu biết, chờ Dương Minh Trăn tới đây đã.” Hà Phục chậm rãi nhấc đũa. Hình Đình tinh mắt nhìn thấy sợi tơ đỏ trong lòng bàn tay y ngày càng sậm hơn, gần như sắp biến thành màu đen.
“Người gọi điện đến lúc chiều là anh ta hả?” Hình Đình vừa hỏi, vừa múc thêm một bát canh cá diếc cho Hà Phục.
“Ừ. Nghe nói lại xảy ra một vụ án kỳ lạ, cậu ta nghĩ không ra nên muốn tới thảo luận với chúng ta một chút.”
Nói rồi, Hà Phục cầm thìa lên, nhấm nháp từng miếng nhỏ. Kỳ thực, bất kể là thức ăn ngon đến thế nào vào miệng y cũng chỉ có vị như sáp nến. Y là một kẻ trời sinh không có vị giác, cũng không có cảm giác đói khát, thế nhưng hôm nay hình như y lại nếm được vị canh cá diếc. Chẳng lẽ vì hấp thụ một nửa dị năng của Tô Tây nên y đã mạnh lên?
Y nghiêm túc cảm nhận hương vị canh cá diếc, cũng thử gắp những món khác trên bàn, nét ngạc nhiên lộ ra trong ánh mắt.
Thì ra thức ăn có thể ngon đến vậy.
Hình Đình nhìn hành động kỳ lạ của y mà hơi hoảng: “Anh làm sao đấy? Thức ăn dở quá à? Tôi nhớ anh bảo anh ăn gì vào miệng cũng không cảm nhận được hương vị cơ mà.”
Hà Phục mỉm cười: “Ngon lắm.”
Y cười cực kỳ tươi, hệt như đứa trẻ lần đầu được ăn kẹo.
Tiếng cọt kẹt vang lên, cánh của tiệm cá Số 7 bị đẩy ra, Dương Minh Trăn lại một lần nữa đến đúng giờ cơm.
“Tôi nói thật với hai người, đây thực sự là vụ án quái dị nhất tôi từng gặp.”
Trong nửa tiếng đồ hồ tiếp theo, Dương Minh Trăn kể lại toàn bộ đầu đuôi vụ án hôm nay cho Hà Phục và Hình Đình, từ cái chết của Ngạn Thủy Hoa đến chiếc gương thần bí, rồi cả chuyện về Giả Nguyệt do gã điên Giả Đạo Sĩ kể.
Hà Phục quan sát kỹ càng những bức ảnh Dương Minh Trăn đưa cho. Gương mặt Giả Nguyệt và Ngạn Thủy Hoa sau khi chết quả thực khá giống nhau nhưng vẫn giữ lại một số nét vốn có của mỗi người. Sau khi trở nên xinh đẹp, Giả Nguyệt trông như một cô tiểu thư khuê các nhưng vẫn còn một vài tì vết. Đến phiên Ngạn Thủy Hoa, cô gái dường như đã đẹp hoàn hảo hơn.
Những bức ảnh này đem đến cho họ một manh mối rằng những gương mặt tương tự nhau ấy đang không ngừng cải tiến, cái sau đẹp hơn cái trước.
Kể xong, Dương Minh Trăn cảm thán: “Trên đời này đâu ra chiếc gương như thế cơ chứ. Tôi nghi ngờ tên Giả Đạo Sĩ gì gì đó kia đang lừa tôi, chưa biết chừng là gã đã động tay động chân với thi thể, khiến gương mặt hai nạn nhân trở nên giống nhau.”
“Anh ta nói không sai đâu.” Hà Phục khẳng định, “Quả thật có một chiếc gương có công năng như thế. Nó có thể khiến người ta trở nên xinh đẹp.”
“Gì cơ?” Dương Minh Trăn và Hình Đình kinh ngạc nhìn Hà Phục.
“Gương Tần.”
Hà Phục bình thản kể về lai lịch của gương Tần: “Nghe nói trong cung Hàm Dương của Tần Thủy Hoàng có một chiếc gương cao năm thước chín, rộng bốn thước, mặt gương hướng về mặt trời, lưng gương hướng về mặt trăng, trong vắt sáng ngời, xung quanh là hoa văn trang trí kiểu cổ xưa, bụi bặm không hề bám lại.”
Nghe vậy, Dương Minh Trăn chen vào: “Tôi từng đọc được ghi chép về chiếc gương này trong sách. Điểm kỳ dị của nó nằm ở việc nếu đứng trước gương mà soi, ảnh phản chiếu trong gương sẽ bị lật ngược; Nếu đặt tay lên ngực, có thể nhìn thấy lục phủ ngũ tạng bên trong cơ thể… Quan trọng hơn là nó có thể soi ra người ngay, kẻ gian, soi được tương lai đất nước.”
“Sách viết rằng chiếc gương đó là một món bảo vật tuyệt thế. Nhưng Giả Đạo Sĩ lại nói chiếc gương này dùng máu người, đoạt mạng người, rõ ràng là một thứ tà vật.” Dương Minh Trăn cảm thán.
Hà Phục gật nhẹ đầu: “Mặc dù gương Tần rất quý báu nhưng sử dụng sai cách, đương nhiên nó sẽ trở thành tà vật. Khi xưa, lúc có chiếc gương này trong tay, rõ ràng nó có thể phân biệt được thật – giả, trung – gian, thế nhưng Tần Thủy Hoàng lại chỉ dùng nó để soi cung tần mỹ nữ, tìm ra những người “tâm không ngay” mà chém.”
Hình Đình bên cạnh nghe vậy liền tiếc rẻ: “Đúng là lãng phí.”
“Nhưng trong chuyện anh kể, chiếc gương đó đâu có khả năng khiến người ta trở nên xinh đẹp?” Dương Minh Trăn hỏi Hà Phục.
Hà Phục đan hay tay vào nhau, chống trên bàn: “Đây là chuyện hôm nay tôi muốn nói với hai người, cung Trường Thanh.”
Hình Đình và Dương Minh Trăn ngồi thẳng người dậy, nhìn chằm chằm Hà Phục. Bọn họ luôn muốn biết bí mật của cung Trường Thanh, thế nhưng trước đó Hà Phục nhất quyết không chịu tiết lộ.
“Hai người cũng biết cung Trường Thanh bên dưới miếu Thanh Thần là do Lưu Thanh, một vị vua chẳng có tiếng tăm gì, xây dựng nên. Ông ta thậm chí còn không được ghi chép lại trong sử sách vì ông ta chẳng qua chỉ là một vị vua địa phương của Trà Thành này. Sau khi chết, đương nhiên cũng chỉ có người dân Trà Thành còn nhớ đến ông ta.”
“Theo những gì được kể lại, Lưu Thanh cực kỳ xấu xí. Vì trở nên ưa nhìn hơn, ông ta đã bỏ ra rất nhiều tâm sức. Mãi đến khi có được gương Tần, thứ đã bị cải tạo thành tà vật này đã cứu vớt cuộc đời nhưng đồng thời cũng phá hủy vương triều trong tay ông ta. Giống với Ngạn Thủy Hoa và Giả Nguyệt, chỉ cần dùng máu nuôi gương, gương sẽ đem đến diện mạo đẹp đẽ cho họ.”
Hà Phục nhìn chằm chằm Dương Minh Trăn, nói: “Đúng như Giả Đạo Sĩ đã nói, nếu chiếc gương này đã xuất hiện, vậy thì người chết sẽ không chỉ là một.”
Dương Minh Trăn nín thở.
“Cần dùng một mạng người để mở chiếc gương này ra, trở thành ký chủ đầu tiên của gương. Kẻ muốn mở chiếc gương chắc chắn sẽ không tự đâm đầu vào chỗ chết nên kẻ đó sẽ đưa gương cho những người khác, giống như năm xưa Lưu Thanh đưa gương cho các phi tần trong cung để bọn họ thế mạng.”
Dương Minh Trăn kinh ngạc nhìn Hà Phục, hỏi lại với thái độ khó tin: “Ý anh là Giả Nguyệt là nạn nhân đầu tiên. Ký chủ thật sự vẫn ẩn nấp trong bóng tối, chờ đợi nhiều người chết hơn nữa?”
Hà Phục gật đầu: “Đúng vậy. Nếu muốn có được dung mạo hoàn hảo nhất, đương nhiên sẽ phải trả giá rất đắt. Không ai muốn tự trả cái giá đó nên bọn họ cần có kẻ thế mạng. Như chuyện Lưu Thanh năm xưa, khi đó có tổng cộng bốn phi tần phải chết.”
Dương Minh Trăn tức giận đập bàn: “Quá vô liêm sỉ rồi! Thứ bản thân không muốn chịu lại đẩy cho người khác chịu, ép người ta chết thay mình. Đến cuối cùng cũng chỉ vì một gương mặt?”
Hà Phục lắc đầu, thở dài: “Cảnh sát Dương, cậu không phải trải qua nỗi khổ của người xấu xí thì đâu thể hiểu được họ?”
Dương Minh Trăn phản bác: “Vậy cũng không thể chỉ vì một gương mặt mà giết nhiều người đến thế.”
“Không hề.” Hà Phục nói, “Kẻ đó không giết họ. Những cô gái đã chết đều cam tâm tình nguyện trả giá cho nhan sắc xinh đẹp. Một khi đã cam tâm tình nguyện thì sẽ không thấy đau khổ.”
Hình Đình và Dương Minh Trăn đứng sững tại chỗ. Đúng vậy, nếu những người này không ham mê sắc đẹp, không giao kèo khế ước với gương, bọn họ sẽ không chết.
Thế nhưng khi nói ra điều này, Hà Phục lại khiến người ta cảm thấy lạnh sống lưng.
Đối với y, dường như sinh mạng không phải món quà trời cho mà là một hình phạt.
“Nếu đúng như anh nói, năm xưa, Lưu Thanh vì cải thiện diện mạo đã giết chết bốn người. Hiện tại, Giả Nguyệt và Ngạn Thủy Hoa mới chỉ là hai nạn nhân. Nếu tôi muốn tìm ra ký chủ sau lưng, vậy chẳng khác gì mò kim đáy bể.” Dương Minh Trăn uể oải vỗ bàn.
“Không, cậu vẫn có manh mối để tìm ra người tiếp theo.” Hà Phục đưa tư liệu về Ngạn Thủy Hoa và Giả Nguyệt ra cho Dương Minh Trăn nhìn, “Cậu xem đi, hai cô gái ấy có cùng ngày sinh.”
Dương Minh Trăn cúi xuống nhìn, ngày mười lăm tháng bảy âm lịch? Tết Trung nguyên!
“Ban đầu tôi chỉ nghĩ hai người họ trùng hợp trùng ngày sinh thôi. Chẳng lẽ ngày sinh này có vấn đề gì?” Dương Minh Trăn hỏi.
Hà Phục mỉm cười, nói: “Tuy ký chủ có thể tìm người khác thế mạng mình nhưng gương chỉ tiếp nhận những người có cùng ngày sinh. Sau khi đạt đủ số lượng nhất định, ký chủ mới thực sự có được diện mạo đẹp đẽ.”
“Thì ra là thế. Vậy thì tôi phải tìm ra những người sinh vào mười lăm tháng bảy, bảo vệ họ!” Nói rồi, Dương Minh Trăn chuẩn bị rời khỏi tiệm cá Số 7.
Hà Phục thiện ý nhắc nhở: “Tuy tết Trung nguyên là ngày có âm khí nặng nhất nhưng chắc hẳn người được sinh ra vào ngày này cũng rất nhiều. Đội trưởng Dương định tìm trong cả Trà Thành này sao?”
“Cũng phải, như vậy cũng chẳng khác gì mò kim đáy bể!” Dương Minh Trăn gần như sụp đổ. Ai bảo đầu óc hắn không quá lanh lợi, ưu điểm ông trời ban cho hắn chỉ là tài bắn súng mà thôi.
Hà Phục nhếch môi cười, chỉ vào ảnh chụp Giả Nguyệt và Ngạn Thủy Hoa, nói: “Đội trưởng Dương cũng biết hai cô gái này không phải người có tiền đúng không? Thế nhưng quần áo họ mặc lại rất đắt.”
Hình Đình đã nhận ra hai bộ đồ này từ sớm: “Tôi từng thấy chúng trong tủ kính của Cẩm Tú Niên Hoa. Hai bộ váy tiệc này đắt lắm, chúng với hai bộ nữa là một bộ sưu tập.”
Hà Phục nói với vẻ bí hiểm: “Sắp chết rồi vẫn mặc váy tiệc. Trên tay Ngạn Thủy Hoa còn cầm phấn má chuẩn bị dặm lại lớp trang điểm. Cậu nói xem, muộn như vậy rồi, rốt cuộc cô ấy đang đợi ai?”
“Đợi người đã tặng bộ váy!” Dương Minh Trăn và Hình Đình đồng thanh.
Hà Phục nói: “Đội trưởng Dương có thể điều tra xem bộ sưu tập này được ai mua.”
“Ừ.” Dương Minh Trăn chuẩn bị rời đi.
Hà Phục lại thở dài: “Một kẻ biết truyền thuyết về chiếc gương, có khả năng đưa gương ra khỏi cung Trường Thanh chắc chắn đã nghĩ sẵn cách làm sao che dấu thân phận rồi. Nếu chúng ta không điều tra được ra…”
“Vậy chỉ có thể chờ nạn nhân tiếp theo xuất hiện.” Dương Minh Trăn nói.
Hà Phục mỉm cười: “Chờ đợi cái chết thực sự là chuyện vô cùng tàn nhẫn, nhưng hiện tại không còn biện pháp nào tốt hơn.”