Tiệm Cá Số 7 (Thất Hào Ngư Quán)
Chương 40: Bức tranh chết chóc (8)
Phần 4: Bức tranh chết chóc
Chương 40
Dương Minh Trăn cầm hai bức ảnh ghép thành hoa văn hoa sen ở miếu Thanh Thần, cảm thấy dường như chuyện càng ngày càng khó giải quyết. Hai năm trước, địa điểm xảy ra vụ án mất tích kia của Trà Thành cũng chính là miếu Thanh Thần.
Chỗ ở của cả mười hai nạn nhân mất tích năm đó đều xuất hiện hoa văn hoa sen. Bọn họ tìm kiếm rất lâu mới tìm ra được ngôi miếu Thanh Thần bị bỏ hoang này, phát hiện quái vật ăn thịt người trong miếu. Nếu không tận mắt trông thấy, Dương Minh Trăn cũng không dám tin rằng trên đời lại tồn tại thứ như thế. Kẻ đó có gương mặt người nhưng phần da thịt từ cổ trở xuống lại mọc đầy lông tơ màu vàng, thậm chí một số chỗ còn phát sáng dưới ánh trăng. Cánh tay quái vật dài hơn một phần ba so với người bình thường, ngón tay nhọn hoắt như vuốt rồng.
Có mười ba cảnh sát được phái đi, Dương Minh Trăn chính là một trong số đó.
Thời điểm ấy, hắn vẫn chỉ là một cảnh sát nhỏ nhoi đi theo sau đội trưởng Hà Phục. Hắn tận mắt chứng kiến quái vật kia giết chết ba trong số bốn cảnh sát đi đầu thăm dò, người cảnh sát cuối cùng bị thương rất nặng, trở về báo cáo với đội trưởng Hà Phục rằng cơ thể quái vật đao thương bất nhập.
Đội trưởng nói: “Trên đời này không có bất kỳ thứ gì là tường đồng vách sắt, dù lợi hại đến thế nào đi nữa cũng sẽ có nhược điểm.”
Dương Minh Trăn xung phong nhận nhiệm vụ: “Đội trưởng, tôi tình nguyện tìm nhược điểm của quái vật.”
“Vậy cậu biết nhược điểm của quái vật nằm ở đâu không?” Đội trưởng hỏi.
“Tôi… Tôi không biết.” Dương Minh Trăn vừa vào đội được hai tháng đã gặp phải vụ án khó đến thế, quả thực vẫn còn rất nhiều thứ hắn chưa biết.
Đội trưởng nói: “Đôi mắt.”
“Mắt là nơi yếu ớt nhất. Nếu kỹ năng bắn súng của cậu tốt, nhớ phải bắn vào mắt nó. Đến khi mắt nó bị thương rồi, chúng ta có thể xông lên bắt.”
Dương Minh Trăn gật đầu: “Vâng.”
Hắn cao to thô kệch, đầu óc cũng vô cùng đơn giản, thực sự không có năng lực điều tra phá án. Điểm nổi bật duy nhất chính là kỹ thuật bắn súng. Hồi còn học trong trường cảnh sát, danh hiệu của hắn chính là “Xạ thủ Thần Ưng”.
Sau khi nhận nhiệm vụ, hắn một mình tiến vào miếu Thanh Thần, tìm một chỗ nấp để quan sát tình hình trong miếu. Chỉ cần bắn vào mắt quái vật, hắn sẽ giúp được cả đội chớp được thời cơ giải cứu những người bị bắt cóc.
Ban đầu Dương Minh Trăn không biết tại sao đám quái vật này lại bắt cóc những người kia, mãi đến khi hắn trông thấy quái vật trói những nạn nhân đó vào giường sắt, không ngừng tiêm thứ gì đó vào cơ thể bọn họ. Nạn nhân khổ sở kêu gào nhưng rồi chẳng bao lâu sau, bọn họ đã nhắm mắt bỏ mạng. Một vài người không chết lại bị những kẻ kia biến đổi thành quái vật.
Nghe đến đây, Hình Đình sợ hãi kêu lên: “Bọn họ bắt người về làm thí nghiệm, biến người thành quái vật?”
Dương Minh Trăn gật đầu, tiếp tục nói: “Cậu biết truyền thuyết miếu Thanh Thần không?”
“Bên dưới miếu có một cung điện, nghe nói là do một vị vua vô danh nào đó xây dựng.” Hình Đình hiểu ra ngay, hắn trợn tròn mắt, “Chuyện này có liên quan đến quái vật?”
“Ừ.” Dương Minh Trăn nói, “Sau khi vụ án mất tích xảy ra, đó luôn là nỗi ô nhục của cục cảnh sát. Mọi người ngậm chặt miệng không nhắc về chuyện này. Để bịt miệng tôi, bọn họ đã thăng chức cho tôi. Mặt ngoài, tôi ngoan ngoãn nghe lời bọn họ nhưng vẫn luôn âm thầm điều tra về miếu Thanh Thần. Tôi rất muốn biết rốt cuộc thứ trong ngôi miếu đó là gì.”
“Như những gì cậu vừa nói, bên dưới miếu là cung Trường Thanh. Hồi miếu chưa bị bỏ hoang, nhiều thi thể đã xuất hiện tại đó. Theo lời mọi người đồn đại thì là những kẻ kia bị trừng phạt vì muốn tìm kiếm thần dược. Nhưng thực ra không phải thế, miếu Thanh Thần bị phá là do cục cảnh sát Trà Thành làm.”
“Rốt cuộc chuyện này là sao?” Hình Đình kinh ngạc hỏi. “Không phải vì chuyện ma quái nên miếu Thanh Thần mới bị bỏ hoang à? Sau đó có đứa trẻ nghịch lửa, lỡ đốt miếu, nơi đó mới biến thành phế tích như bây giờ.”
Dương Minh Trăn lắc đầu, “Tôi đã đọc tài liệu bị khóa rồi, trong đó viết rằng cục cảnh sát Trà Thành dùng thuốc nổ phá hủy miếu Thanh Thần. Bên trong ngôi miếu này chẳng có thuốc trường sinh bất lão gì cả, chỉ có một đám tín đồ tà đạo muốn biến con người thành quái vật thôi. Khi trước, đám tín đồ tà đạo này bị bắt cả ổ, cục cảnh sát sợ trong miếu Thanh Thần vẫn còn tai họa ngầm nên đã dùng thuốc nổ phá hủy cả miếu.”
“Tín đồ tà đạo?” Hình Đình chợt nghĩ liệu miếu Thanh Thần có phải một nơi giống với nhà họ Thiện năm xưa hay không? Tuy vậy, nhà họ Thiện luyện người là vì muốn tạo ra một cơ thể hoàn hảo, giúp Thiện Chiết Ngọc thay những bộ phận khiếm khuyết trên người gã.
Hình Đình truy hỏi: “Ý anh là trong phế tích miếu Thanh Thần đã bị phá hủy năm xưa vẫn còn tín đồ tà đạo sống sót, vụ án mất tích hai năm năm trước là do bọn họ gây ra?”
“Tôi không dám chắc. Lúc bắt được đám tín đồ tà đạo kia, tôi vẫn chưa vào cục cảnh sát, chỉ biết được thông tin qua tài liệu được ghi lại thôi.” Dương Minh Trăn nói, “Sau khi chuyện có quái vật xuất hiện tại Trà Thành bị cục cảnh sát giấu giếm, tôi cũng không dám tin vào những thứ được gọi là tài liệu đó nữa. Tôi nghi ngờ tính xác thực của chúng. Bọn họ muốn để chúng ta sống trong một hoàn cảnh lý tưởng nên đã dùng một bức tranh che đi bầu trời trên đầu chúng ta. Trời xanh mây trắng chúng ta được trông thấy đều là giả, đó chỉ là sự vỗ về bọn họ tạo ra. Xé toạc bức tranh kia, những gì trông thấy được mới là sự thật.”
“Nhưng thông thường, chân tướng luôn đem đến tổn thương cho mọi người.”
“Vậy đám quái vật bọn họ luyện ra cuối cùng đều bị các anh giết chết?” Hình Đình cảm thấy đây mới là vấn đề quan trọng nhất. Nếu mười ba người năm đó chưa giết được quái vật, vậy tại sao quái vật kia đã ẩn nấp hai năm lại đột ngột xuất hiện trở lại?
Dương Minh Trăn lắc đầu, hắn xấu hổ nói: “Kỳ thực tôi cũng không biết.”
Ngày đó, nhận nhiệm vụ tiếp cận miếu Thanh Thần để bắn vào mắt quái vật, kết quả hắn lại bị quái vật phát hiện ra trước. Trong quá trình chạy trốn, chân hắn bị quái vật đánh bị thương, là Hà Phục đã cứu hắn.
Hà Phục để hắn nấp trong góc, dẫn mấy cảnh sát còn lại trong đội tiếp cận miếu Thanh Thần. Hắn nghe thấy tiếng kêu thảm thiết liên tục vọng ra từ trong miếu, cảm thấy có lẽ đời cảnh sát của mình sẽ chấm hết tại đây.
Hắn ngó đầu vào nhìn, sau khị bị quái vật cắn, những cảnh sát đã vào miếu thay đổi hoàn toàn, bắt đầu cắn xé chính đồng đội của mình.
Dương Minh Trăn biết bọn họ đã biến dị. Bọn họ sẽ trở thành thứ giống như quái vật kia, gặp người liền cắn xé.
Nếu xử lý chậm trễ, những kẻ này thoát được ra ngoài, người chịu tai vạ chính là dân chúng Trà Thành.
Hà Phục cao giọng gọi hắn: “Nhanh, nổ súng bắn chết bọn họ nhân lúc bọn họ vẫn đang là người.”
Dương Minh Trăn nằm mơ cũng không ngờ được rằng súng của hắn sẽ chĩa vào đồng đội. Hắn nâng súng, nhắm về phía những đồng đội bị lây nhiễm, mỗi viên đạn lại giết một người. Cuối cùng, chỉ còn lại đội trưởng Hà Phục một mình đối mặt với quái vật.
Hà Phục dẫn dụ quái vật tới bên vách núi, giúp hắn trốn tránh thành công.
Nghĩ đến đây, Dương Minh Trăn thấy khá đau lòng. Đây là chuyện hắn không muốn nhắc lại nhất.
“Lúc ấy, mọi người đều chết hết, chỉ còn tôi và đội trưởng Hà Phục.”
Hình Đình ngẩn ra: “Đội trưởng trước của anh cũng tên là Hà Phục.”
“Không chỉ tên là Hà Phục, ngay cả diện mạo cũng giống hệt ông chủ của cậu.” Dương Minh Trăn nói.
Hình Đình trợn tròn mắt. Chuyện đến nước này, rốt cuộc hắn đã hiểu tại sao mỗi lần nhìn Hà Phục, trong ánh mắt Dương Minh Trăn luôn lận lộn nhiều cảm xúc đến thế. Ngoài ghét bỏ, có lẽ chính Dương Minh Trăn cũng không nhận ra rằng hắn xót Hà Phục hệt như ngày trước hắn xót đội trưởng của hắn.
“Đội trưởng nói với tôi rằng anh ấy đã phái người quay về cục cảnh sát xin viện trợ. Chỉ cần thành công giết chết đám quái vật biến dị này, giải cứu nạn nhân bị bắt cóc, mọi chuyện sẽ êm xuôi.” Dương Minh Trăn nói. “Lúc ấy, vì giết quái vật, đội trưởng đã dẫn dụ nó tới bên cạnh vách núi.
Hắn khập khiễng chạy theo sau quái vật, muốn hỗ trợ đội trưởng, hy vọng bản thân sẽ bắn trúng mắt quái vật trong thời điểm then chốt.
Đợi đến khi hắn tìm được đội trưởng, móng vuốt sắc nhọn của quái vật đã xuyên thủng lồng ngực đội trưởng, máu tươi chảy ròng ròng.
Thế nhưng đội trưởng lại dùng ngón tay chọc mù mắt quái vật. Hắn nhân cơ hội ấy nổ súng vào ót quái vật.
“Chắc quái vật chết rồi nhỉ?” Hình Đình hỏi.
Dương Minh Trăn gật đầu, “Lúc đó, nó ngã vật ra đất, tôi không dám tiến tới xem.”
“Tại sao?” Hình Đình nói, “Đáng ra anh phải tiến tới bồi thêm vài viên đạn chứ. Nhỡ chẳng may nó còn sống, cả anh và đội trưởng đều gặp nguy hiểm.”
“Tôi đã giết đội trưởng.” Dương Minh Trăn chần chừ hồi lâu, cuối cùng cũng nói ra bí mật này.
“Lúc tôi đuổi tới nơi, đội trưởng đã không còn là người nữa. Tôi chính mắt nhìn thấy tay anh ấy biến đổi, trở nên giống như tay quái vật…”
Giọng hắn khá nghẹn ngào như đang tự trách bản thân tới trễ.
“Khoảnh khắc anh ấy giết chết quái vật, tôi nổ súng bắn anh ấy…”
Sau khi tiếng súng vang lên, hắn thấy đội trưởng ngã ngửa ra sau, rơi xuống vực, biến mất.
“Tôi muốn tìm thi thể anh ấy để xem có phải anh ấy đã biến dị không. Có một khoảnh khắc, tôi cảm giác như mình bị hoa mắt.” Dương Minh Trăn ảo não nói.
Một mình hắn đứng bên vách núi nhìn rất lâu, cuối cùng mới chậm chạp trở lại miếu Thanh Thần.
“Đến khi tôi quay lại đó, đội viện trợ của cục cảnh sát đã tới nơi. Không có quái vật canh giữ, miếu Thanh Thần bị họ công phá rất dễ dàng. Những kẻ bắt cóc trong miếu bị họ hạ gục nhưng nạn nhân chỉ có bốn người còn sống, những người khác đều đã chết.”
“Ừ. Tôi cùng họ đưa bốn người đó vào bệnh viện. Vì sợ hãi quá mức, bọn họ bị tâm thần nhẹ, chữa trị nửa năm mới bình thường trở lại. Chứng bệnh của Thu Minh Lộ là cảm thấy mắt mình có thể nhìn thấu mọi thứ, ví dụ như cô ta có thể nhìn thấy trong túi áo cậu có gì.”
Hình Đình vuốt cằm, nghĩ: “Có lẽ đó không phải tâm thần mà là cô ta thật sự nhìn được xuyên thấu. Chỉ là cô ta bị đưa vào viện tâm thần nên các anh mới không tin thôi. Vẫn hơn cái gương mặt này của tôi…”
Dương Minh Trăn nhìn chằm chằm vào mặt Hình Đình, “Sao cậu có thể biến thành giống hệt tôi.”
“Đơn giản ấy mà, tôi chỉ cần hủy dung để tái tạo lại da dẻ và ngũ quan mới là có thể biến thành bất kỳ ai tôi từng trông thấy.” Hình Đình xấu hổ nói tiếp, “Nhưng cũng có hạn chế, không duy trì được lâu.”
Dương Minh Trăn truy hỏi: “Vậy Hà Phục thì sao? Dị năng của y là gì, chỉ đơn giản là tái sinh thôi à?”
Lúc này Hình Đình mới nhớ ra chuyện Hà Phục đã bị Dương Minh Trăn nổ súng bắn chết, “Anh vừa bảo anh bắn chết đội trưởng Hà Phục, vậy Hà Phục ở tiệm cá Số 7 là người khác?”
Dương Minh Trăn nói: “Tuy ngoại hình bọn họ giống hệt nhau nhưng tôi vẫn nhận ra được y không phải đội trưởng của tôi.”
“Sau khi tôi bắn chết đội trưởng, cục cảnh sát cũng giấu sự thật này đi. Bọn họ nói rằng Trà Thành không được phép xuất hiện lời đồn về quái vật. Bọn họ tuyên bố cái chết của đội trưởng là mất tích. Ai ngờ nửa năm sau, đội trưởng đã bình an vô sự xuất hiện trong cục cảnh sát. Những đồng đội không biết chuyện tin rằng đó là Hà Phục thật. Bọn họ cùng nhau bàn bạc về những vụ án, tôi lại lặng lẽ lên kế hoạch giết chết người này. Tôi cho rằng Hà Phục giả là do quái vật biến thành.”
“Thế nên anh mới bắn chết anh ấy một lần nữa.”
Hình Đình nhớ có lần mình trông thấy vết sẹo đạn trên ngực Hà Phục khi y thay quần áo.
Hắn hỏi Hà Phục vết sẹo này là sao.
Hà Phục vẫn cười điềm nhiên như trước: Là một người bạn không thân lắm bắn.
Hắn lại hỏi: Tại sao bạn lại bắn anh?
Hà Phục nói: Vì tôi rất quá quắt, biến thành cố nhân cậu ta muốn gặp nhất.
Dương Minh Trăn gục đầu xuống: “Tôi hẹn y ra chỗ vách núi, bắn y. Tôi tận mắt nhìn thấy y ngã ra đất, thậm chí tôi còn chôn xác y. Thế nhưng một năm rưỡi sau, tôi lại trông thấy y ở tiệm cá Số 7!”
“Cho nên anh sợ anh ấy.” Hình Đình nói. “Vì sợ hãi, anh đã hai lần nổ súng bắn chết Hà Phục, một lần là Hà Phục thật, một lần là Hà Phục giả.”
Dương Minh Trăn nghẹn họng.
“Vậy y có từng nói với anh tại sao y phải biến thành Hà Phục không?” Hình Đình hỏi.
Dương Minh Trăn trả lời: “Từng nói, bảo rằng là vì giúp đội trưởng đã chết điều tra chân tướng cái chết.”
“Chân tướng cái chết?” Hình Đình nhíu mày, “Không phải là anh nổ súng bắn chết đội trưởng à?”
“Không.” Dương Minh Trăn kể, “Hà Phục nói với tôi rằng trên người đội trưởng, ngoại trừ viên đạn của tôi còn một viên đạn khác. Tôi cũng cực kỳ chắc chắn rằng viên đạn của tôi bắn vào tay đội trưởng, không đủ giết chết anh ấy. Nhưng viên đạn còn lại kia lại bắn thẳng vào tim.”
“Có mặt tại đó khi ấy chỉ có anh và đội trưởng cùng với một con quái vật sắp chết, thế nhưng lại có người thứ ba nấp trong chỗ tối bắn đội trưởng.” Hình Đình vuốt cằm đăm chiêu, “Không nổ súng về phía anh mà lại bắn đội trưởng. Chẳng lẽ anh ta đã biết được bí mật gì đó nên mới muốn giết người diệt khẩu?”
Dương Minh Trăn ngẩng phắt đầu lên nhìn Hình Đình, lúc này, mặt Hình Đình đã trở lại như bình thường.
“Đi!” Hình Đình kéo tay Dương Minh Trăn, “Tới chỗ Hà Phục nhanh lên, chậm trễ có khi y bị nội gián trong cục cảnh sát các anh xử lý mất.”
“Y lợi hại như thế, sao mà bị xử được. Hơn nữa, chẳng phải tôi đã phái hai anh em họ Thân canh gác rồi còn gì.” Dương Minh Trăn còn lâu mới tin Hà Phục sẽ bị người khác giải quyết.
Hình Đình giận dữ lườm hắn, “Trên đời này không có ai là tường đồng vách sắt. Hà Phục chẳng qua chỉ là một dị nhân thôi, dị nhân bọn tôi sợ nhất là tháng mười!”
Chương 40
Dương Minh Trăn cầm hai bức ảnh ghép thành hoa văn hoa sen ở miếu Thanh Thần, cảm thấy dường như chuyện càng ngày càng khó giải quyết. Hai năm trước, địa điểm xảy ra vụ án mất tích kia của Trà Thành cũng chính là miếu Thanh Thần.
Chỗ ở của cả mười hai nạn nhân mất tích năm đó đều xuất hiện hoa văn hoa sen. Bọn họ tìm kiếm rất lâu mới tìm ra được ngôi miếu Thanh Thần bị bỏ hoang này, phát hiện quái vật ăn thịt người trong miếu. Nếu không tận mắt trông thấy, Dương Minh Trăn cũng không dám tin rằng trên đời lại tồn tại thứ như thế. Kẻ đó có gương mặt người nhưng phần da thịt từ cổ trở xuống lại mọc đầy lông tơ màu vàng, thậm chí một số chỗ còn phát sáng dưới ánh trăng. Cánh tay quái vật dài hơn một phần ba so với người bình thường, ngón tay nhọn hoắt như vuốt rồng.
Có mười ba cảnh sát được phái đi, Dương Minh Trăn chính là một trong số đó.
Thời điểm ấy, hắn vẫn chỉ là một cảnh sát nhỏ nhoi đi theo sau đội trưởng Hà Phục. Hắn tận mắt chứng kiến quái vật kia giết chết ba trong số bốn cảnh sát đi đầu thăm dò, người cảnh sát cuối cùng bị thương rất nặng, trở về báo cáo với đội trưởng Hà Phục rằng cơ thể quái vật đao thương bất nhập.
Đội trưởng nói: “Trên đời này không có bất kỳ thứ gì là tường đồng vách sắt, dù lợi hại đến thế nào đi nữa cũng sẽ có nhược điểm.”
Dương Minh Trăn xung phong nhận nhiệm vụ: “Đội trưởng, tôi tình nguyện tìm nhược điểm của quái vật.”
“Vậy cậu biết nhược điểm của quái vật nằm ở đâu không?” Đội trưởng hỏi.
“Tôi… Tôi không biết.” Dương Minh Trăn vừa vào đội được hai tháng đã gặp phải vụ án khó đến thế, quả thực vẫn còn rất nhiều thứ hắn chưa biết.
Đội trưởng nói: “Đôi mắt.”
“Mắt là nơi yếu ớt nhất. Nếu kỹ năng bắn súng của cậu tốt, nhớ phải bắn vào mắt nó. Đến khi mắt nó bị thương rồi, chúng ta có thể xông lên bắt.”
Dương Minh Trăn gật đầu: “Vâng.”
Hắn cao to thô kệch, đầu óc cũng vô cùng đơn giản, thực sự không có năng lực điều tra phá án. Điểm nổi bật duy nhất chính là kỹ thuật bắn súng. Hồi còn học trong trường cảnh sát, danh hiệu của hắn chính là “Xạ thủ Thần Ưng”.
Sau khi nhận nhiệm vụ, hắn một mình tiến vào miếu Thanh Thần, tìm một chỗ nấp để quan sát tình hình trong miếu. Chỉ cần bắn vào mắt quái vật, hắn sẽ giúp được cả đội chớp được thời cơ giải cứu những người bị bắt cóc.
Ban đầu Dương Minh Trăn không biết tại sao đám quái vật này lại bắt cóc những người kia, mãi đến khi hắn trông thấy quái vật trói những nạn nhân đó vào giường sắt, không ngừng tiêm thứ gì đó vào cơ thể bọn họ. Nạn nhân khổ sở kêu gào nhưng rồi chẳng bao lâu sau, bọn họ đã nhắm mắt bỏ mạng. Một vài người không chết lại bị những kẻ kia biến đổi thành quái vật.
Nghe đến đây, Hình Đình sợ hãi kêu lên: “Bọn họ bắt người về làm thí nghiệm, biến người thành quái vật?”
Dương Minh Trăn gật đầu, tiếp tục nói: “Cậu biết truyền thuyết miếu Thanh Thần không?”
“Bên dưới miếu có một cung điện, nghe nói là do một vị vua vô danh nào đó xây dựng.” Hình Đình hiểu ra ngay, hắn trợn tròn mắt, “Chuyện này có liên quan đến quái vật?”
“Ừ.” Dương Minh Trăn nói, “Sau khi vụ án mất tích xảy ra, đó luôn là nỗi ô nhục của cục cảnh sát. Mọi người ngậm chặt miệng không nhắc về chuyện này. Để bịt miệng tôi, bọn họ đã thăng chức cho tôi. Mặt ngoài, tôi ngoan ngoãn nghe lời bọn họ nhưng vẫn luôn âm thầm điều tra về miếu Thanh Thần. Tôi rất muốn biết rốt cuộc thứ trong ngôi miếu đó là gì.”
“Như những gì cậu vừa nói, bên dưới miếu là cung Trường Thanh. Hồi miếu chưa bị bỏ hoang, nhiều thi thể đã xuất hiện tại đó. Theo lời mọi người đồn đại thì là những kẻ kia bị trừng phạt vì muốn tìm kiếm thần dược. Nhưng thực ra không phải thế, miếu Thanh Thần bị phá là do cục cảnh sát Trà Thành làm.”
“Rốt cuộc chuyện này là sao?” Hình Đình kinh ngạc hỏi. “Không phải vì chuyện ma quái nên miếu Thanh Thần mới bị bỏ hoang à? Sau đó có đứa trẻ nghịch lửa, lỡ đốt miếu, nơi đó mới biến thành phế tích như bây giờ.”
Dương Minh Trăn lắc đầu, “Tôi đã đọc tài liệu bị khóa rồi, trong đó viết rằng cục cảnh sát Trà Thành dùng thuốc nổ phá hủy miếu Thanh Thần. Bên trong ngôi miếu này chẳng có thuốc trường sinh bất lão gì cả, chỉ có một đám tín đồ tà đạo muốn biến con người thành quái vật thôi. Khi trước, đám tín đồ tà đạo này bị bắt cả ổ, cục cảnh sát sợ trong miếu Thanh Thần vẫn còn tai họa ngầm nên đã dùng thuốc nổ phá hủy cả miếu.”
“Tín đồ tà đạo?” Hình Đình chợt nghĩ liệu miếu Thanh Thần có phải một nơi giống với nhà họ Thiện năm xưa hay không? Tuy vậy, nhà họ Thiện luyện người là vì muốn tạo ra một cơ thể hoàn hảo, giúp Thiện Chiết Ngọc thay những bộ phận khiếm khuyết trên người gã.
Hình Đình truy hỏi: “Ý anh là trong phế tích miếu Thanh Thần đã bị phá hủy năm xưa vẫn còn tín đồ tà đạo sống sót, vụ án mất tích hai năm năm trước là do bọn họ gây ra?”
“Tôi không dám chắc. Lúc bắt được đám tín đồ tà đạo kia, tôi vẫn chưa vào cục cảnh sát, chỉ biết được thông tin qua tài liệu được ghi lại thôi.” Dương Minh Trăn nói, “Sau khi chuyện có quái vật xuất hiện tại Trà Thành bị cục cảnh sát giấu giếm, tôi cũng không dám tin vào những thứ được gọi là tài liệu đó nữa. Tôi nghi ngờ tính xác thực của chúng. Bọn họ muốn để chúng ta sống trong một hoàn cảnh lý tưởng nên đã dùng một bức tranh che đi bầu trời trên đầu chúng ta. Trời xanh mây trắng chúng ta được trông thấy đều là giả, đó chỉ là sự vỗ về bọn họ tạo ra. Xé toạc bức tranh kia, những gì trông thấy được mới là sự thật.”
“Nhưng thông thường, chân tướng luôn đem đến tổn thương cho mọi người.”
“Vậy đám quái vật bọn họ luyện ra cuối cùng đều bị các anh giết chết?” Hình Đình cảm thấy đây mới là vấn đề quan trọng nhất. Nếu mười ba người năm đó chưa giết được quái vật, vậy tại sao quái vật kia đã ẩn nấp hai năm lại đột ngột xuất hiện trở lại?
Dương Minh Trăn lắc đầu, hắn xấu hổ nói: “Kỳ thực tôi cũng không biết.”
Ngày đó, nhận nhiệm vụ tiếp cận miếu Thanh Thần để bắn vào mắt quái vật, kết quả hắn lại bị quái vật phát hiện ra trước. Trong quá trình chạy trốn, chân hắn bị quái vật đánh bị thương, là Hà Phục đã cứu hắn.
Hà Phục để hắn nấp trong góc, dẫn mấy cảnh sát còn lại trong đội tiếp cận miếu Thanh Thần. Hắn nghe thấy tiếng kêu thảm thiết liên tục vọng ra từ trong miếu, cảm thấy có lẽ đời cảnh sát của mình sẽ chấm hết tại đây.
Hắn ngó đầu vào nhìn, sau khị bị quái vật cắn, những cảnh sát đã vào miếu thay đổi hoàn toàn, bắt đầu cắn xé chính đồng đội của mình.
Dương Minh Trăn biết bọn họ đã biến dị. Bọn họ sẽ trở thành thứ giống như quái vật kia, gặp người liền cắn xé.
Nếu xử lý chậm trễ, những kẻ này thoát được ra ngoài, người chịu tai vạ chính là dân chúng Trà Thành.
Hà Phục cao giọng gọi hắn: “Nhanh, nổ súng bắn chết bọn họ nhân lúc bọn họ vẫn đang là người.”
Dương Minh Trăn nằm mơ cũng không ngờ được rằng súng của hắn sẽ chĩa vào đồng đội. Hắn nâng súng, nhắm về phía những đồng đội bị lây nhiễm, mỗi viên đạn lại giết một người. Cuối cùng, chỉ còn lại đội trưởng Hà Phục một mình đối mặt với quái vật.
Hà Phục dẫn dụ quái vật tới bên vách núi, giúp hắn trốn tránh thành công.
Nghĩ đến đây, Dương Minh Trăn thấy khá đau lòng. Đây là chuyện hắn không muốn nhắc lại nhất.
“Lúc ấy, mọi người đều chết hết, chỉ còn tôi và đội trưởng Hà Phục.”
Hình Đình ngẩn ra: “Đội trưởng trước của anh cũng tên là Hà Phục.”
“Không chỉ tên là Hà Phục, ngay cả diện mạo cũng giống hệt ông chủ của cậu.” Dương Minh Trăn nói.
Hình Đình trợn tròn mắt. Chuyện đến nước này, rốt cuộc hắn đã hiểu tại sao mỗi lần nhìn Hà Phục, trong ánh mắt Dương Minh Trăn luôn lận lộn nhiều cảm xúc đến thế. Ngoài ghét bỏ, có lẽ chính Dương Minh Trăn cũng không nhận ra rằng hắn xót Hà Phục hệt như ngày trước hắn xót đội trưởng của hắn.
“Đội trưởng nói với tôi rằng anh ấy đã phái người quay về cục cảnh sát xin viện trợ. Chỉ cần thành công giết chết đám quái vật biến dị này, giải cứu nạn nhân bị bắt cóc, mọi chuyện sẽ êm xuôi.” Dương Minh Trăn nói. “Lúc ấy, vì giết quái vật, đội trưởng đã dẫn dụ nó tới bên cạnh vách núi.
Hắn khập khiễng chạy theo sau quái vật, muốn hỗ trợ đội trưởng, hy vọng bản thân sẽ bắn trúng mắt quái vật trong thời điểm then chốt.
Đợi đến khi hắn tìm được đội trưởng, móng vuốt sắc nhọn của quái vật đã xuyên thủng lồng ngực đội trưởng, máu tươi chảy ròng ròng.
Thế nhưng đội trưởng lại dùng ngón tay chọc mù mắt quái vật. Hắn nhân cơ hội ấy nổ súng vào ót quái vật.
“Chắc quái vật chết rồi nhỉ?” Hình Đình hỏi.
Dương Minh Trăn gật đầu, “Lúc đó, nó ngã vật ra đất, tôi không dám tiến tới xem.”
“Tại sao?” Hình Đình nói, “Đáng ra anh phải tiến tới bồi thêm vài viên đạn chứ. Nhỡ chẳng may nó còn sống, cả anh và đội trưởng đều gặp nguy hiểm.”
“Tôi đã giết đội trưởng.” Dương Minh Trăn chần chừ hồi lâu, cuối cùng cũng nói ra bí mật này.
“Lúc tôi đuổi tới nơi, đội trưởng đã không còn là người nữa. Tôi chính mắt nhìn thấy tay anh ấy biến đổi, trở nên giống như tay quái vật…”
Giọng hắn khá nghẹn ngào như đang tự trách bản thân tới trễ.
“Khoảnh khắc anh ấy giết chết quái vật, tôi nổ súng bắn anh ấy…”
Sau khi tiếng súng vang lên, hắn thấy đội trưởng ngã ngửa ra sau, rơi xuống vực, biến mất.
“Tôi muốn tìm thi thể anh ấy để xem có phải anh ấy đã biến dị không. Có một khoảnh khắc, tôi cảm giác như mình bị hoa mắt.” Dương Minh Trăn ảo não nói.
Một mình hắn đứng bên vách núi nhìn rất lâu, cuối cùng mới chậm chạp trở lại miếu Thanh Thần.
“Đến khi tôi quay lại đó, đội viện trợ của cục cảnh sát đã tới nơi. Không có quái vật canh giữ, miếu Thanh Thần bị họ công phá rất dễ dàng. Những kẻ bắt cóc trong miếu bị họ hạ gục nhưng nạn nhân chỉ có bốn người còn sống, những người khác đều đã chết.”
“Ừ. Tôi cùng họ đưa bốn người đó vào bệnh viện. Vì sợ hãi quá mức, bọn họ bị tâm thần nhẹ, chữa trị nửa năm mới bình thường trở lại. Chứng bệnh của Thu Minh Lộ là cảm thấy mắt mình có thể nhìn thấu mọi thứ, ví dụ như cô ta có thể nhìn thấy trong túi áo cậu có gì.”
Hình Đình vuốt cằm, nghĩ: “Có lẽ đó không phải tâm thần mà là cô ta thật sự nhìn được xuyên thấu. Chỉ là cô ta bị đưa vào viện tâm thần nên các anh mới không tin thôi. Vẫn hơn cái gương mặt này của tôi…”
Dương Minh Trăn nhìn chằm chằm vào mặt Hình Đình, “Sao cậu có thể biến thành giống hệt tôi.”
“Đơn giản ấy mà, tôi chỉ cần hủy dung để tái tạo lại da dẻ và ngũ quan mới là có thể biến thành bất kỳ ai tôi từng trông thấy.” Hình Đình xấu hổ nói tiếp, “Nhưng cũng có hạn chế, không duy trì được lâu.”
Dương Minh Trăn truy hỏi: “Vậy Hà Phục thì sao? Dị năng của y là gì, chỉ đơn giản là tái sinh thôi à?”
Lúc này Hình Đình mới nhớ ra chuyện Hà Phục đã bị Dương Minh Trăn nổ súng bắn chết, “Anh vừa bảo anh bắn chết đội trưởng Hà Phục, vậy Hà Phục ở tiệm cá Số 7 là người khác?”
Dương Minh Trăn nói: “Tuy ngoại hình bọn họ giống hệt nhau nhưng tôi vẫn nhận ra được y không phải đội trưởng của tôi.”
“Sau khi tôi bắn chết đội trưởng, cục cảnh sát cũng giấu sự thật này đi. Bọn họ nói rằng Trà Thành không được phép xuất hiện lời đồn về quái vật. Bọn họ tuyên bố cái chết của đội trưởng là mất tích. Ai ngờ nửa năm sau, đội trưởng đã bình an vô sự xuất hiện trong cục cảnh sát. Những đồng đội không biết chuyện tin rằng đó là Hà Phục thật. Bọn họ cùng nhau bàn bạc về những vụ án, tôi lại lặng lẽ lên kế hoạch giết chết người này. Tôi cho rằng Hà Phục giả là do quái vật biến thành.”
“Thế nên anh mới bắn chết anh ấy một lần nữa.”
Hình Đình nhớ có lần mình trông thấy vết sẹo đạn trên ngực Hà Phục khi y thay quần áo.
Hắn hỏi Hà Phục vết sẹo này là sao.
Hà Phục vẫn cười điềm nhiên như trước: Là một người bạn không thân lắm bắn.
Hắn lại hỏi: Tại sao bạn lại bắn anh?
Hà Phục nói: Vì tôi rất quá quắt, biến thành cố nhân cậu ta muốn gặp nhất.
Dương Minh Trăn gục đầu xuống: “Tôi hẹn y ra chỗ vách núi, bắn y. Tôi tận mắt nhìn thấy y ngã ra đất, thậm chí tôi còn chôn xác y. Thế nhưng một năm rưỡi sau, tôi lại trông thấy y ở tiệm cá Số 7!”
“Cho nên anh sợ anh ấy.” Hình Đình nói. “Vì sợ hãi, anh đã hai lần nổ súng bắn chết Hà Phục, một lần là Hà Phục thật, một lần là Hà Phục giả.”
Dương Minh Trăn nghẹn họng.
“Vậy y có từng nói với anh tại sao y phải biến thành Hà Phục không?” Hình Đình hỏi.
Dương Minh Trăn trả lời: “Từng nói, bảo rằng là vì giúp đội trưởng đã chết điều tra chân tướng cái chết.”
“Chân tướng cái chết?” Hình Đình nhíu mày, “Không phải là anh nổ súng bắn chết đội trưởng à?”
“Không.” Dương Minh Trăn kể, “Hà Phục nói với tôi rằng trên người đội trưởng, ngoại trừ viên đạn của tôi còn một viên đạn khác. Tôi cũng cực kỳ chắc chắn rằng viên đạn của tôi bắn vào tay đội trưởng, không đủ giết chết anh ấy. Nhưng viên đạn còn lại kia lại bắn thẳng vào tim.”
“Có mặt tại đó khi ấy chỉ có anh và đội trưởng cùng với một con quái vật sắp chết, thế nhưng lại có người thứ ba nấp trong chỗ tối bắn đội trưởng.” Hình Đình vuốt cằm đăm chiêu, “Không nổ súng về phía anh mà lại bắn đội trưởng. Chẳng lẽ anh ta đã biết được bí mật gì đó nên mới muốn giết người diệt khẩu?”
Dương Minh Trăn ngẩng phắt đầu lên nhìn Hình Đình, lúc này, mặt Hình Đình đã trở lại như bình thường.
“Đi!” Hình Đình kéo tay Dương Minh Trăn, “Tới chỗ Hà Phục nhanh lên, chậm trễ có khi y bị nội gián trong cục cảnh sát các anh xử lý mất.”
“Y lợi hại như thế, sao mà bị xử được. Hơn nữa, chẳng phải tôi đã phái hai anh em họ Thân canh gác rồi còn gì.” Dương Minh Trăn còn lâu mới tin Hà Phục sẽ bị người khác giải quyết.
Hình Đình giận dữ lườm hắn, “Trên đời này không có ai là tường đồng vách sắt. Hà Phục chẳng qua chỉ là một dị nhân thôi, dị nhân bọn tôi sợ nhất là tháng mười!”