Tiệm Cá Số 7 (Thất Hào Ngư Quán)
Chương 4: Ngọc bội mặt người (4)
Phần 1: Ngọc bội mặt người
Chương 4
Tí tách tí tách, mưa cứ rơi rả rích đến tận trưa mới ngừng. Hình Đình nằm trên giường đã đói đến mức bụng sôi ùng ục. Cuối cùng, không chịu được nữa, hắn bèn xuống khỏi giường để kiếm đồ ăn. Ngoài hai quả táo, trong nhà chẳng còn gì khác.
Hắn vừa gặm táo vừa nghĩ nếu không vì quá nhiều chuyện kỳ quái xảy ra với mình trong những ngày vừa qua, hắn cũng sẽ chẳng đến nông nỗi này. Hắn là khách quen của nhà hàng Tụ Lạc, chủ thuê nào muốn ủy thác hắn làm việc đều phải mời hắn một bữa thịnh soạn tại đó. Thế mà giờ hắn lại rơi vào bước đường chỉ có thể gặm táo.
Vừa nghĩ đến nhà hàng Tụ Lạc, Hình Đình tỉnh táo hơn hẳn.
Hôm qua, lúc ở nghĩa địa Phương Quan Sơn, hắn nói với Hà Phục rằng người truyền lời là một đứa trẻ nhờ bừa trên đường, hắn đã không nhớ nó trông ra sao. Thực chất hắn vẫn nhớ một thứ rất rõ: Trên váy của đứa bé gái đó có thêu một bông hoa diên vĩ.
Không phải hắn nghi ngờ thân phận Hà Phục, chẳng qua là hắn không tin cảnh sát ở Trà Thành. Hắn từng chứng kiến cách phá án của cảnh sát Trà Thành: Vì không bắt được tội phạm, bọn họ tóm bừa một tên trộm ra gánh tội. Tên trộm kia chạy trốn, bị người ta tông chết ở đầu đường. Hình ảnh máu me be bét đó khiến Hình Đình đến bây giờ vẫn không thể quên nổi.
Nếu đã không trông cậy được vào cảnh sát, vậy chỉ có thể tự rửa oan cho mình thôi.
Hình Đình ném hạt táo trên tay xuống, bước vào trong chiếc tủ quần áo, phía sau tủ quần áo của hắn là một căn phòng ẩn. Căn phòng ẩn đó không lớn, chỉ vừa vặn chứa được một chiếc bàn vuông, một chiếc ghế và thêm một tấm gương rất lớn nằm ở chính giữa. Hình Đình ngồi trước gương, lột sạch quần áo trên người.
Sau đó, hắn cầm dao nhẹ nhàng cứa một đường nhỏ ở sau vành tai. Trong căn phòng ẩn tù mù, khung cảnh đó trông có vẻ vô cùng quái đản.
Chỉ thấy Hình Đình lần tay lên vết thương kia rồi xé mạnh ra, toàn bộ lớp da mặt bị hắn bóc xuống. Dần dần, một cái kén khổng lồ kết lại, bao lấy toàn bộ cơ thể hắn bên trong.
Một lát sau, hắn phá kén chui ra, từ tốn đứng dậy, rũ sạch những mảnh kén vụn dính trên người. Hình ảnh phản chiếu trong gương cho thấy Hình Đình đã biến thành một người khác.
Đây là bí mật của Hình Đình. Sau khi bị thương, làn da hắn có thể tái cấu trúc. Trong thời gian tái cấu trúc, cơ thể hắn sẽ xuất hiện một lớp kén bao bọc. Chỉ cần chút thời gian ngắn ngủi, hắn có thể tái tạo làn da mới trong kén và biến thành người khác.
Tuy vậy, thời gian duy trì của “thuật dịch dung” này cũng không dài, đồng thời cũng gây ra tổn thương nhất định cho cơ thể. Vậy nên hắn rất ít khi làm chuyện này.
Nhìn gương mặt hoàn toàn mới của mình xuất hiện trong gương, Hình Đình cảm thấy rất vừa lòng. Hắn đưa tay sờ lên mặt, tạo dáng trước gương vài cái, cuối cùng đưa ra kết luận: “Một lần là biến hình thành công luôn, quá ổn. Nhưng mà gương mặt này không đẹp trai bằng mặt mình.”
Ra khỏi căn phòng ẩn, hắn lấy một bộ quần áo sạch sẽ trong tủ thay lên người. Ăn diện xong, hắn trông khác hẳn thằng nghèo lúc trước.
Sau khi biến hình xong, Hình Đình cười tủm tỉm đi tới nhà hàng Tụ Lạc ở phố Bắc.
Hắn muốn tới đây tìm một người, chính là cô bé mặc váy hoa diên vĩ hắn gặp hôm nọ. Người tiếp xúc với cô bé mặc váy hoa diên vĩ nhiều nhất chính là chủ nhân của gương mặt này.
Chủ nhân của gương mặt này họ Kim, tên Nhân Diệu. Người trong nhà hàng Tụ Lạc đều kính cẩn gọi gã là “ngài Kim”, gã chính là khách sộp của nhà hàng Tụ Lạc. Chỉ có điều không ai biết bối cảnh gia thế của ngài Kim, chỉ biết gã là một kẻ lắm tiền, luôn mặc Âu phục đắt đỏ nhất, xịt nước hoa nồng nhất.
Những khi ăn cơm ở đây, Hình Đình rất nhiều lần trông thấy cạnh bàn ăn của gã luôn có một bé gái.
Hình Đình vừa bước qua ngạch cửa của nhà hàng Tụ Lạc, tên chạy vặt Tống Ai đang cầm khăn lau bàn lon ton bước tới, trên gương mặt là nụ cười nịnh nọt: “Ngài Kim hôm nay tới sớm vậy. Vẫn bốn món thức ăn, một món canh như mọi khi ạ?”
Hình Đình chỉnh lại tay áo, ra vẻ nho nhã, hạ giọng nói: “Cứ như mọi khi.”
Nói rồi, hắn lại sờ lên mặt mình, may mà không lộ ra sơ hở gì. Lại nhìn vào chiếc gương đồng treo trong sảnh nhà hàng Tụ Lạc, khuôn mặt này trông cũng tạm được, thế nhưng đôi mắt thì không đẹp lắm, cứ híp vào với nhau, trông là thấy vẻ đáng khinh thể hiện ra rõ mồn một.
Hắn nhíu mày với khuôn mặt này, một lần nữa thầm cảm thán: Mặt mũi trông khó coi thật đấy, vẫn là mặt mình đẹp trai hơn.
Tên chạy vặt Tống Ai thấy “ngài Kim” nhíu mày thì vội hỏi: “Sao ngài lại nhíu mày vậy ạ? Tại nhà hàng Tụ Lạc chúng tôi tiếp đãi không chu toàn sao?”
Hình Đình mỉm cười: “Không phải vậy. Chỉ là không trông thấy con bé kia nên không vui lắm.”
Lúc nói ra câu này, Hình Đình tự thấy buồn nôn một trăm tám chục lần trong bụng. Mỗi lần đến nhà hàng Tụ Lạc ăn cơm, gã Kim Nhân Diệu này luôn yêu cầu cô bé kia phải đến phục vụ mình. Hình Đình đã vài lần trông thấy gã ta bế cô bé kia lên ngồi lên đùi mình.
Vì khoảng cách khá xa lại thêm bức bình phong che khuất gương mặt, Hình Đình chỉ có thể nhìn thấy nửa người dưới của cô bé.
Hắn nhớ rất rõ rằng chiếc váy cô bé mặc có màu hồng nhạt, may bằng loại tơ lụa rất tốt, bên trên thêu một bông hoa diên vĩ xinh đẹp bằng chỉ màu.
Tuy hình thêu hoa diên vĩ rất phố thông nhưng Hình Đình lại nhớ cực kỳ rõ vì cô bé vào nhà hàng Tụ Lạc truyền tin cho hắn hôm đó cũng mặc chiếc váy tương tự, trên váy cũng thêu một bông hoa diên vĩ.
Đương nhiên, nếu bảo rằng hai người mặc một chiếc váy kiểu dáng giống nhau cũng không phải chuyện gì quá kỳ lạ. Thế nhưng trên người cô bé truyền tin có một mùi hương giống hệt mùi nước hoa của gã họ Kim thích phô phang kia, điều này không khỏi khiến người ta nghi ngờ.
Tống Ai hiểu ẩn ý trong lời “ngài Kim” nói ngay, vội thấp giọng thì thầm: “Chắc ngài Kim chưa biết, Diên Diên bị ốm, đã mấy ngày rồi chưa tới nhà hàng.”
Hình Đình kinh ngạc hỏi: “Ốm nặng lắm à?”
Tống Ai lắc đầu rồi lại gật đầu: “Chắc là nặng.”
Hình Đình nói: “Sao lại “chắc là”?”
Tống Ai đáp: “Vì tôi cũng chưa gặp Diên Diên, không rõ ốm đau ra sao. Chỉ là mấy ngày không thấy mặt nên đoán bệnh nặng thôi. Bằng không, trông thấy ngài Kim, chắc chắn Diên Diên đã chạy đến ngay rồi.”
Tống Ai nói câu cuối cùng bằng ngữ điệu khá mập mờ. Hình Đình rùng mình một cái, cảm giác da gà đang nổi khắp người. Hắn từng trông thấy Diên Diên, đó là một cô bé chỉ khoảng 10 tuổi. Hành vi của gã họ Kim kia vừa nhìn đã biết là chẳng đứng đắn gì, không ngờ nhà hàng Tụ Lạc này lại dùng trẻ con để hầu rượu. Đúng là khiến người ta ghê tởm!
Hắn bỏ tay xuống, hơi không vui, nói: “Hôm nay không ăn nữa. Không thấy con bé, tôi ăn không vào.”
Tống Ai đáp: “Vâng ạ.”
Thấy Hình Đình bước ra ngoài, Tống Ai lại đuổi theo, níu hắn lại, thì thầm: “Ngài Kim, hay là ngài đến thăm người ta đi. Diên Diên ở số 11 hẻm Đồng Hải.”
Hình Đình liếc nhìn hắn, khẽ gật đầu: “Tôi biết rồi.”
Vừa rồi hắn đã có ý định hỏi thăm chỗ ở của Diên Diên, giờ Tống Ai lại chủ động tiết lộ, đúng là bớt việc cho hắn.
Nhưng hẻm Đồng Hải ở đâu? Hắn không dám hỏi thêm, sợ lộ sơ hở. Nếu bị Tống Ai phát hiện hắn không phải ngài Kim thật, có lẽ sẽ gây ra rất nhiều phiền phức.
Sau khi ra khỏi nhà hàng Tụ Lạc, Hình Đình đưa tay che mặt, cố gắng đi thật nhanh.
Hình Đình phát hiện ra bản thân có “thuật dịch dung” vào năm 20 tuổi. Hắn có thể biến thành dáng vẻ của người khác trong một khoảng thời gian ngắn. Tiếc là khả năng ấy cực kỳ không ổn định, hắn rất lo rằng mình sẽ hiện nguyên hình ngay giữa nhà hàng Tụ Lạc.
Sau khi đi thật xa, Hình Đình mới bỏ tay xuống, hỏi thăm vị trí của hẻm Đồng Hải từ người qua đường.
Hẻm Đồng Hải nằm ở một góc cực kỳ hẻo lánh, là một con hẻm hoang chẳng ai sinh sống. Tại sao một cô bé 10 tuổi như Diên Diên lại sống ở đây?
Hắn vừa đi vừa nhẩm đến, nhà số 11 chính là chỗ này.
Hình Đình đứng ngoài cửa, cân nhắc xem mình nên hỏi thăm Diên Diên thế nào để không lộ sơ hở. Hắn ngẩng đầu nhìn cánh cửa, thấy mạng nhện giăng dày đặc. Liệu có thực sự có ai sống ở nơi này không?
Hắn nhòm vào trong qua khe cửa. Còn chưa kịp làm gì, một bàn tay đã thò ra từ trong đó kéo tuột hắn vào rồi quăng mạnh xuống đất.
“Ông chủ, chính là kẻ này. Hắn giả trang thành ngài rồi thăm dò về Diên Diên!”
Hình Đình giật mình vì giọng nói quen thuộc này. Ngẩng đầu lên nhìn, quả nhiên là tên chạy vặt Tống Ai trong nhà hàng Tụ Lạc.
Lại nhìn tiếp ra sau lưng Tống Ai, đó chẳng phải chính là Kim Nhân Diệu bản gốc hay sao?
Kim Nhân Diệu mặc một bộ Âu phục sang trọng màu trắng, đầu cũng đội mũ trắng, đứng đó thôi đã thấy phong lưu phóng khoáng. Tuy vậy, dù có ăn diện bảnh bao đến thế nào đi chăng nữa, gã ta vẫn là một tên cầm thú đội lốt người. Gã ta lạnh lùng nhìn Hình Đình: “Mày là ai, tại sao lại giả dạng thành tao?”
Hình Đình không biết lấy đâu ra dũng khí mà lớn giọng quát lại: “Tao phải nói mày đang giả dạng thành tao ấy chứ, tao mới là Kim Nhân Diệu thực sự!”
Vừa dứt lời, Tống Ai đạp thẳng vào bắp chân, khiến hắn phải quỳ xuống đất.
“Mẹ mày, khai thật cho tao!” Tống Ai quắc mắt nhìn hắn.
Hình Đình khá sửng sốt, tại sao Tống Ai lại nhìn thấu được hắn? Suốt quãng đường tới đây, gương mặt hắn không hề thay đổi, vẫn là gương mặt “ngài Kim”.
Hắn thấy Kim Nhân Diệu khom người xuống, cười tủm tỉm nhìn mình: “Nếu không muốn bị rạch nát mặt thì thành thật trả lời cho tao.”
Nghe thấy chữ “rạch”, Hình Đình lập tức nghĩ đến ba thi thể bị xẻ bụng moi nội tạng.
“Những người đó đều do mày giết?”
Kim Nhân Diệu nhướng mày: “”Những người”? Tao chỉ giết một mình Diên Diên thôi mà?”
Nghe thế, Hình Đình cực kỳ phẫn nộ: “Thằng súc sinh nhà mày! Một cô bé 10 tuổi mà mày cũng không tha!”
Kim Nhân Diệu bật cười, gương mặt trông càng đáng khinh hơn.
“Mày chắc chắn nó chỉ là một con bé 10 tuổi?”
Hình Đình trợn tròn mắt nhìn gã: “Ý mày là sao?”
Kim Nhân Diệu nói: “Nó chẳng qua là một người lùn tao nuôi như búp bê, mạng nó nằm trong tay tao, thích giết thì giết.”
Người lùn?
Hình Đình cảm thấy rất kỳ lạ. Bảo sao cô bé kia luôn đến hầu rượu Kim Nhân Diệu. Hắn còn tưởng Kim Nhân Diệu là kẻ ấu dâm, hóa ra Diên Diên là một người lùn?
“Đó cũng là một mạng người. Tại sao mày lại giết cô ấy?” Hình Đình giận dữ hỏi.
Manh mối điều tra được đến đây thì đứt đoạn. Có lẽ Diên Diên là người duy nhất từng tiếp xúc với người ủy thác. Nào ngờ gã Kim Nhân Diệu chết tiệt này lại chặt đứt manh mối của hắn.
“Tao giết một con thú nuôi không nghe lời mà còn phải hỏi ý kiến mày chắc?” Kim Nhân Diệu sẵng giọng hỏi, “Còn mày, tại sao lại muốn điều tra cái chết của một người lùn?”
Vừa dứt lời, cơ thể Hình Đình bỗng nhiên biến đổi. Gương mặt được tái cấu trúc kia bong ra như rắn lột da.
Cuối cùng, gương mặt thật của hắn bại lộ.
“Hóa ra là mày.” Thấy mặt Hình Đình, Kim Nhân Diệu mỉm cười, “Tao đang muốn tìm mày, thế mà mày lại tự chui đầu vào rọ.”
Gã vỗ tay, ra lệnh: “Đánh nó cho tao. Đánh đến khi nào nó chịu đưa đồ ra thì thôi!”
Tống Ai vung nắm tay, đấm đá túi bụi vào người Hình Đình.
Hình Đình hét lên: “Tao trộm đồ gì của mày? Mày đừng có đổ tội linh tinh!”
Kim Nhân Diệu ngoảnh lại, lạnh giọng nói: “Ngọc bội.”
Bấy giờ Hình Đình mới hiểu hóa ra Kim Nhân Diệu chính là người ủy thác thuê hắn đến nghĩa địa Phương Quan Sơn trộm ngọc bội.
Nói cách khác, do Kim Nhân Diệu nên hắn mới gặp phải chuyện xúi quẩy như thế.
“Mày thuê tao trộm ngọc bội? Mày giết chết những người đó?” Hình Đình nghiến răng hỏi: “Sao mày lại giá họa cho tao!”
Chương 4
Tí tách tí tách, mưa cứ rơi rả rích đến tận trưa mới ngừng. Hình Đình nằm trên giường đã đói đến mức bụng sôi ùng ục. Cuối cùng, không chịu được nữa, hắn bèn xuống khỏi giường để kiếm đồ ăn. Ngoài hai quả táo, trong nhà chẳng còn gì khác.
Hắn vừa gặm táo vừa nghĩ nếu không vì quá nhiều chuyện kỳ quái xảy ra với mình trong những ngày vừa qua, hắn cũng sẽ chẳng đến nông nỗi này. Hắn là khách quen của nhà hàng Tụ Lạc, chủ thuê nào muốn ủy thác hắn làm việc đều phải mời hắn một bữa thịnh soạn tại đó. Thế mà giờ hắn lại rơi vào bước đường chỉ có thể gặm táo.
Vừa nghĩ đến nhà hàng Tụ Lạc, Hình Đình tỉnh táo hơn hẳn.
Hôm qua, lúc ở nghĩa địa Phương Quan Sơn, hắn nói với Hà Phục rằng người truyền lời là một đứa trẻ nhờ bừa trên đường, hắn đã không nhớ nó trông ra sao. Thực chất hắn vẫn nhớ một thứ rất rõ: Trên váy của đứa bé gái đó có thêu một bông hoa diên vĩ.
Không phải hắn nghi ngờ thân phận Hà Phục, chẳng qua là hắn không tin cảnh sát ở Trà Thành. Hắn từng chứng kiến cách phá án của cảnh sát Trà Thành: Vì không bắt được tội phạm, bọn họ tóm bừa một tên trộm ra gánh tội. Tên trộm kia chạy trốn, bị người ta tông chết ở đầu đường. Hình ảnh máu me be bét đó khiến Hình Đình đến bây giờ vẫn không thể quên nổi.
Nếu đã không trông cậy được vào cảnh sát, vậy chỉ có thể tự rửa oan cho mình thôi.
Hình Đình ném hạt táo trên tay xuống, bước vào trong chiếc tủ quần áo, phía sau tủ quần áo của hắn là một căn phòng ẩn. Căn phòng ẩn đó không lớn, chỉ vừa vặn chứa được một chiếc bàn vuông, một chiếc ghế và thêm một tấm gương rất lớn nằm ở chính giữa. Hình Đình ngồi trước gương, lột sạch quần áo trên người.
Sau đó, hắn cầm dao nhẹ nhàng cứa một đường nhỏ ở sau vành tai. Trong căn phòng ẩn tù mù, khung cảnh đó trông có vẻ vô cùng quái đản.
Chỉ thấy Hình Đình lần tay lên vết thương kia rồi xé mạnh ra, toàn bộ lớp da mặt bị hắn bóc xuống. Dần dần, một cái kén khổng lồ kết lại, bao lấy toàn bộ cơ thể hắn bên trong.
Một lát sau, hắn phá kén chui ra, từ tốn đứng dậy, rũ sạch những mảnh kén vụn dính trên người. Hình ảnh phản chiếu trong gương cho thấy Hình Đình đã biến thành một người khác.
Đây là bí mật của Hình Đình. Sau khi bị thương, làn da hắn có thể tái cấu trúc. Trong thời gian tái cấu trúc, cơ thể hắn sẽ xuất hiện một lớp kén bao bọc. Chỉ cần chút thời gian ngắn ngủi, hắn có thể tái tạo làn da mới trong kén và biến thành người khác.
Tuy vậy, thời gian duy trì của “thuật dịch dung” này cũng không dài, đồng thời cũng gây ra tổn thương nhất định cho cơ thể. Vậy nên hắn rất ít khi làm chuyện này.
Nhìn gương mặt hoàn toàn mới của mình xuất hiện trong gương, Hình Đình cảm thấy rất vừa lòng. Hắn đưa tay sờ lên mặt, tạo dáng trước gương vài cái, cuối cùng đưa ra kết luận: “Một lần là biến hình thành công luôn, quá ổn. Nhưng mà gương mặt này không đẹp trai bằng mặt mình.”
Ra khỏi căn phòng ẩn, hắn lấy một bộ quần áo sạch sẽ trong tủ thay lên người. Ăn diện xong, hắn trông khác hẳn thằng nghèo lúc trước.
Sau khi biến hình xong, Hình Đình cười tủm tỉm đi tới nhà hàng Tụ Lạc ở phố Bắc.
Hắn muốn tới đây tìm một người, chính là cô bé mặc váy hoa diên vĩ hắn gặp hôm nọ. Người tiếp xúc với cô bé mặc váy hoa diên vĩ nhiều nhất chính là chủ nhân của gương mặt này.
Chủ nhân của gương mặt này họ Kim, tên Nhân Diệu. Người trong nhà hàng Tụ Lạc đều kính cẩn gọi gã là “ngài Kim”, gã chính là khách sộp của nhà hàng Tụ Lạc. Chỉ có điều không ai biết bối cảnh gia thế của ngài Kim, chỉ biết gã là một kẻ lắm tiền, luôn mặc Âu phục đắt đỏ nhất, xịt nước hoa nồng nhất.
Những khi ăn cơm ở đây, Hình Đình rất nhiều lần trông thấy cạnh bàn ăn của gã luôn có một bé gái.
Hình Đình vừa bước qua ngạch cửa của nhà hàng Tụ Lạc, tên chạy vặt Tống Ai đang cầm khăn lau bàn lon ton bước tới, trên gương mặt là nụ cười nịnh nọt: “Ngài Kim hôm nay tới sớm vậy. Vẫn bốn món thức ăn, một món canh như mọi khi ạ?”
Hình Đình chỉnh lại tay áo, ra vẻ nho nhã, hạ giọng nói: “Cứ như mọi khi.”
Nói rồi, hắn lại sờ lên mặt mình, may mà không lộ ra sơ hở gì. Lại nhìn vào chiếc gương đồng treo trong sảnh nhà hàng Tụ Lạc, khuôn mặt này trông cũng tạm được, thế nhưng đôi mắt thì không đẹp lắm, cứ híp vào với nhau, trông là thấy vẻ đáng khinh thể hiện ra rõ mồn một.
Hắn nhíu mày với khuôn mặt này, một lần nữa thầm cảm thán: Mặt mũi trông khó coi thật đấy, vẫn là mặt mình đẹp trai hơn.
Tên chạy vặt Tống Ai thấy “ngài Kim” nhíu mày thì vội hỏi: “Sao ngài lại nhíu mày vậy ạ? Tại nhà hàng Tụ Lạc chúng tôi tiếp đãi không chu toàn sao?”
Hình Đình mỉm cười: “Không phải vậy. Chỉ là không trông thấy con bé kia nên không vui lắm.”
Lúc nói ra câu này, Hình Đình tự thấy buồn nôn một trăm tám chục lần trong bụng. Mỗi lần đến nhà hàng Tụ Lạc ăn cơm, gã Kim Nhân Diệu này luôn yêu cầu cô bé kia phải đến phục vụ mình. Hình Đình đã vài lần trông thấy gã ta bế cô bé kia lên ngồi lên đùi mình.
Vì khoảng cách khá xa lại thêm bức bình phong che khuất gương mặt, Hình Đình chỉ có thể nhìn thấy nửa người dưới của cô bé.
Hắn nhớ rất rõ rằng chiếc váy cô bé mặc có màu hồng nhạt, may bằng loại tơ lụa rất tốt, bên trên thêu một bông hoa diên vĩ xinh đẹp bằng chỉ màu.
Tuy hình thêu hoa diên vĩ rất phố thông nhưng Hình Đình lại nhớ cực kỳ rõ vì cô bé vào nhà hàng Tụ Lạc truyền tin cho hắn hôm đó cũng mặc chiếc váy tương tự, trên váy cũng thêu một bông hoa diên vĩ.
Đương nhiên, nếu bảo rằng hai người mặc một chiếc váy kiểu dáng giống nhau cũng không phải chuyện gì quá kỳ lạ. Thế nhưng trên người cô bé truyền tin có một mùi hương giống hệt mùi nước hoa của gã họ Kim thích phô phang kia, điều này không khỏi khiến người ta nghi ngờ.
Tống Ai hiểu ẩn ý trong lời “ngài Kim” nói ngay, vội thấp giọng thì thầm: “Chắc ngài Kim chưa biết, Diên Diên bị ốm, đã mấy ngày rồi chưa tới nhà hàng.”
Hình Đình kinh ngạc hỏi: “Ốm nặng lắm à?”
Tống Ai lắc đầu rồi lại gật đầu: “Chắc là nặng.”
Hình Đình nói: “Sao lại “chắc là”?”
Tống Ai đáp: “Vì tôi cũng chưa gặp Diên Diên, không rõ ốm đau ra sao. Chỉ là mấy ngày không thấy mặt nên đoán bệnh nặng thôi. Bằng không, trông thấy ngài Kim, chắc chắn Diên Diên đã chạy đến ngay rồi.”
Tống Ai nói câu cuối cùng bằng ngữ điệu khá mập mờ. Hình Đình rùng mình một cái, cảm giác da gà đang nổi khắp người. Hắn từng trông thấy Diên Diên, đó là một cô bé chỉ khoảng 10 tuổi. Hành vi của gã họ Kim kia vừa nhìn đã biết là chẳng đứng đắn gì, không ngờ nhà hàng Tụ Lạc này lại dùng trẻ con để hầu rượu. Đúng là khiến người ta ghê tởm!
Hắn bỏ tay xuống, hơi không vui, nói: “Hôm nay không ăn nữa. Không thấy con bé, tôi ăn không vào.”
Tống Ai đáp: “Vâng ạ.”
Thấy Hình Đình bước ra ngoài, Tống Ai lại đuổi theo, níu hắn lại, thì thầm: “Ngài Kim, hay là ngài đến thăm người ta đi. Diên Diên ở số 11 hẻm Đồng Hải.”
Hình Đình liếc nhìn hắn, khẽ gật đầu: “Tôi biết rồi.”
Vừa rồi hắn đã có ý định hỏi thăm chỗ ở của Diên Diên, giờ Tống Ai lại chủ động tiết lộ, đúng là bớt việc cho hắn.
Nhưng hẻm Đồng Hải ở đâu? Hắn không dám hỏi thêm, sợ lộ sơ hở. Nếu bị Tống Ai phát hiện hắn không phải ngài Kim thật, có lẽ sẽ gây ra rất nhiều phiền phức.
Sau khi ra khỏi nhà hàng Tụ Lạc, Hình Đình đưa tay che mặt, cố gắng đi thật nhanh.
Hình Đình phát hiện ra bản thân có “thuật dịch dung” vào năm 20 tuổi. Hắn có thể biến thành dáng vẻ của người khác trong một khoảng thời gian ngắn. Tiếc là khả năng ấy cực kỳ không ổn định, hắn rất lo rằng mình sẽ hiện nguyên hình ngay giữa nhà hàng Tụ Lạc.
Sau khi đi thật xa, Hình Đình mới bỏ tay xuống, hỏi thăm vị trí của hẻm Đồng Hải từ người qua đường.
Hẻm Đồng Hải nằm ở một góc cực kỳ hẻo lánh, là một con hẻm hoang chẳng ai sinh sống. Tại sao một cô bé 10 tuổi như Diên Diên lại sống ở đây?
Hắn vừa đi vừa nhẩm đến, nhà số 11 chính là chỗ này.
Hình Đình đứng ngoài cửa, cân nhắc xem mình nên hỏi thăm Diên Diên thế nào để không lộ sơ hở. Hắn ngẩng đầu nhìn cánh cửa, thấy mạng nhện giăng dày đặc. Liệu có thực sự có ai sống ở nơi này không?
Hắn nhòm vào trong qua khe cửa. Còn chưa kịp làm gì, một bàn tay đã thò ra từ trong đó kéo tuột hắn vào rồi quăng mạnh xuống đất.
“Ông chủ, chính là kẻ này. Hắn giả trang thành ngài rồi thăm dò về Diên Diên!”
Hình Đình giật mình vì giọng nói quen thuộc này. Ngẩng đầu lên nhìn, quả nhiên là tên chạy vặt Tống Ai trong nhà hàng Tụ Lạc.
Lại nhìn tiếp ra sau lưng Tống Ai, đó chẳng phải chính là Kim Nhân Diệu bản gốc hay sao?
Kim Nhân Diệu mặc một bộ Âu phục sang trọng màu trắng, đầu cũng đội mũ trắng, đứng đó thôi đã thấy phong lưu phóng khoáng. Tuy vậy, dù có ăn diện bảnh bao đến thế nào đi chăng nữa, gã ta vẫn là một tên cầm thú đội lốt người. Gã ta lạnh lùng nhìn Hình Đình: “Mày là ai, tại sao lại giả dạng thành tao?”
Hình Đình không biết lấy đâu ra dũng khí mà lớn giọng quát lại: “Tao phải nói mày đang giả dạng thành tao ấy chứ, tao mới là Kim Nhân Diệu thực sự!”
Vừa dứt lời, Tống Ai đạp thẳng vào bắp chân, khiến hắn phải quỳ xuống đất.
“Mẹ mày, khai thật cho tao!” Tống Ai quắc mắt nhìn hắn.
Hình Đình khá sửng sốt, tại sao Tống Ai lại nhìn thấu được hắn? Suốt quãng đường tới đây, gương mặt hắn không hề thay đổi, vẫn là gương mặt “ngài Kim”.
Hắn thấy Kim Nhân Diệu khom người xuống, cười tủm tỉm nhìn mình: “Nếu không muốn bị rạch nát mặt thì thành thật trả lời cho tao.”
Nghe thấy chữ “rạch”, Hình Đình lập tức nghĩ đến ba thi thể bị xẻ bụng moi nội tạng.
“Những người đó đều do mày giết?”
Kim Nhân Diệu nhướng mày: “”Những người”? Tao chỉ giết một mình Diên Diên thôi mà?”
Nghe thế, Hình Đình cực kỳ phẫn nộ: “Thằng súc sinh nhà mày! Một cô bé 10 tuổi mà mày cũng không tha!”
Kim Nhân Diệu bật cười, gương mặt trông càng đáng khinh hơn.
“Mày chắc chắn nó chỉ là một con bé 10 tuổi?”
Hình Đình trợn tròn mắt nhìn gã: “Ý mày là sao?”
Kim Nhân Diệu nói: “Nó chẳng qua là một người lùn tao nuôi như búp bê, mạng nó nằm trong tay tao, thích giết thì giết.”
Người lùn?
Hình Đình cảm thấy rất kỳ lạ. Bảo sao cô bé kia luôn đến hầu rượu Kim Nhân Diệu. Hắn còn tưởng Kim Nhân Diệu là kẻ ấu dâm, hóa ra Diên Diên là một người lùn?
“Đó cũng là một mạng người. Tại sao mày lại giết cô ấy?” Hình Đình giận dữ hỏi.
Manh mối điều tra được đến đây thì đứt đoạn. Có lẽ Diên Diên là người duy nhất từng tiếp xúc với người ủy thác. Nào ngờ gã Kim Nhân Diệu chết tiệt này lại chặt đứt manh mối của hắn.
“Tao giết một con thú nuôi không nghe lời mà còn phải hỏi ý kiến mày chắc?” Kim Nhân Diệu sẵng giọng hỏi, “Còn mày, tại sao lại muốn điều tra cái chết của một người lùn?”
Vừa dứt lời, cơ thể Hình Đình bỗng nhiên biến đổi. Gương mặt được tái cấu trúc kia bong ra như rắn lột da.
Cuối cùng, gương mặt thật của hắn bại lộ.
“Hóa ra là mày.” Thấy mặt Hình Đình, Kim Nhân Diệu mỉm cười, “Tao đang muốn tìm mày, thế mà mày lại tự chui đầu vào rọ.”
Gã vỗ tay, ra lệnh: “Đánh nó cho tao. Đánh đến khi nào nó chịu đưa đồ ra thì thôi!”
Tống Ai vung nắm tay, đấm đá túi bụi vào người Hình Đình.
Hình Đình hét lên: “Tao trộm đồ gì của mày? Mày đừng có đổ tội linh tinh!”
Kim Nhân Diệu ngoảnh lại, lạnh giọng nói: “Ngọc bội.”
Bấy giờ Hình Đình mới hiểu hóa ra Kim Nhân Diệu chính là người ủy thác thuê hắn đến nghĩa địa Phương Quan Sơn trộm ngọc bội.
Nói cách khác, do Kim Nhân Diệu nên hắn mới gặp phải chuyện xúi quẩy như thế.
“Mày thuê tao trộm ngọc bội? Mày giết chết những người đó?” Hình Đình nghiến răng hỏi: “Sao mày lại giá họa cho tao!”