Tiệm Cá Số 7 (Thất Hào Ngư Quán)
Chương 20: Căn phòng bóng quỷ (10)
Phần 2: Căn phòng bóng quỷ
Chương 20
Vảy cá của Ảnh Ngư có chứa kịch độc. Dương Minh Trăn chịu đựng cơn đau truyền đến từ vết thương trên đùi, đi về phía Trương Quan Hà đang bị treo ngược trên cành cây. Hắn thấy gương mặt Trương Quan Hà chi chít vảy cá, từng mảnh găm sâu vào da thịt như một bầy sâu lúc nhúc chen nhau chui vào trong, để lại rất nhiều lỗ máu trên gương mặt.
Dương Minh Trăn nghĩ dù có cứu được Trương Quan Hà, ông ta cũng không sống được thêm bao lâu vì trong giờ phút này, hắn cũng đang phải chịu đựng nỗi đau khi vảy cá đâm vào da thịt. Đùi hắn chỉ trúng duy nhất một miếng vảy, còn khắp mặt Trương Quan Hà đều là vảy cá, thật khó lòng nào tưởng tượng nổi đó là cơn đau thấu tận tâm can đến thế nào.
Hắn chợt nhớ đến cành cây bên kia còn có một người khác đang bị treo ngược. Dương Minh Trăn nghển cổ nhìn sang, Hình Đình cũng đang nhìn hắn: “Cảnh sát Dương nhanh tay lên!”
“Sao trên người cậu không có vảy cá?” Dương Minh Trăn nghĩ nếu Ảnh Ngư đã cắm vảy cá độc vào mặt Trương Quan Hà, vậy tại sao Hình Đình lại không hề hấn gì?
Hình Đình không trả lời, chỉ gấp gáp quát, “Anh cứu lão già đó nhanh lên. Tôi đếm 1, 2, 3, chúng ta cùng làm.”
Dương Minh Trăn còn chưa kịp hiểu đã nghe Hình Đình bắt đầu đếm số.
“Một!”
Dương Minh Trăn vội vàng trèo lên cây, tóm lấy tay Trương Quan Hà, kéo ông ta vào bờ. Thấy có người cứu mình, Trương Quan Hà lại không chịu phối hợp mà cứ giãy giụa điên cuồng, không ngừng hét to: “Quỷ! Quỷ kia! Ông không hại chúng bay, ông không hại chúng bay…”
Không biết Trương Quan Hà đã nhìn người trước mặt ông ta thành gì. Dương Minh Trăn giữ chặt Trương Quan Hà lại từ phía sau, tay kia thì lấy con dao bỏ túi ra, chuẩn bị cắt đứt dây thừng. Thế nhưng hắn rất lo, nếu đoạn dây bên này bị cắt đứt, Hình Đình bên kia sẽ gặp nguy hiểm. Hà Phục không đi cứu Hình Đình, chuyện này liệu có thật sự ổn không?
“Hai!”
Thấy Hình Đình đếm đến 2, Dương Minh Trăn căng người chuẩn bị. Lát nữa, khi dây thừng bị cắt đứt, hắn kéo Trương Quan Hà lên bờ, cả hai sẽ an toàn.
“Ba!”
Hô con số này xong, hai đầu dây thừng đều bị cắt đứt. Dương Minh Trăn ôm Trương Quan Hà nhảy lên bờ, cả hai cùng lăn một vòng trên đất.
“Á!” Hình Đình hét lên một tiếng, Dương Minh Trăn lập tức đứng dậy tìm hắn.
Dương Minh Trăn trông thấy một người trần trùng trục đang nằm trên cỏ. Hắn che chỗ hiểm lại, lật người, nhìn Dương Minh Trăn bằng ánh mắt vô cùng xấu hổ, “Cảnh sát Dương, cho tôi mượn áo khoác của anh mặc chút.”
Dương Minh Trăn không hiểu gì cả. Hình Đình đã làm thế nào? Sao tên đó có thể lột sạch đồ khi đang bị treo ngược trên cành cây rồi xuất hiện lành lặn dưới bãi cỏ, thật sự không thể tin nổi.
Dương Minh Trăn cởi áo khoác của mình ra đưa cho Hình Đình, “Ban nãy cậu làm thế nào vậy?”
Hình Đình nhận lấy chiếc áo khoác, nhanh chóng quấn kín người. Trên ngực hắn có sẹo, dù đã lột da không ít lần nhưng những vết sẹo đó vẫn còn nguyên. Hắn không muốn phơi bày những vết sẹo của mình ra ngoài nên quay lưng về phía Dương Minh Trăn. Sau khi mặc xong quần áo, hắn quay lại, nhếch môi cười rất đắc ý: “Ngón ảo thuật đặc sắc của tôi đấy, lần đầu tiên cảnh sát Dương được chứng kiến đúng không?”
“Sao các người lại cứu lão súc sinh đó!”
Tiếng gào thét của Ảnh Ngư truyền đến từ phía xa. Dương Minh Trăn và Hình Đình lập tức ngoảnh sang nhìn. Cả hai vô cùng sửng sốt với hình ảnh trước mắt.
Đó là người sao? Chắc chắn không phải, trên những mảng da lộ ra mọc đầy vảy cá, ngay cả mười đầu ngón tay trông cứ như vây cá. Hành động của gã cực kỳ mau lẹ, nhưng dù có nhanh hơn nữa vẫn kém sợi tơ đỏ kia.
Sợi tơ đỏ như một con rắn linh hoạt nhanh chóng tấn công gã. Những nơi bị tơ đỏ chạm vào, vảy cá đều bong ra.
Đầu kia của sợi tơ đỏ chính là người điều khiển nó: Hà Phục.
Nhìn sợi tơ đỏ này, Dương Minh Trăn thấy rất quen. Hắn từng nhìn thấy lòng bàn tay phải của Hà Phục, tại đó có một vết sẹo. Ban đầu, hắn tưởng rằng đó chỉ là một vết sẹo đỏ bất thường, giờ xem ra sợi tơ đỏ có sinh mệnh này hẳn chính là vũ khí trong lòng bàn tay Hà Phục.
“Thi thể Trương Tố Như ở đâu?” Hà Phục bỗng đặt câu hỏi, tơ đỏ trói chặt khiến Ảnh Ngư không thể nhúc nhích.
Tiếng “xèo xèo” phát ra từ da thịt Ảnh Ngư. Dường như sợi tơ đỏ đó cực kỳ nóng, làm bỏng cả lớp vảy cá của gã. Đôi mắt đỏ au của gã nhìn chòng chọc vào Hà Phục, “Tại sao anh lại giúp lão ta? Trước giờ anh chưa từng quản những việc này kia mà.”
Ánh mắt Hà Phục vẫn phẳng lặng như vậy, khóe miệng y treo một nụ cười thản nhiên. “Tôi đã quên hết những chuyện lúc trước rồi. Giờ tôi muốn cậu nói cho tôi biết thi thể Trương Tố Như đang ở đâu.”
Tay phải của y dồn lực, sợi tơ đỏ đang trói Ảnh Ngư lập tức siết chặt. Phần vảy cá bên hông Ảnh Ngư tróc ra, để lại một vết thương lớn khó coi.
Ảnh Ngư chợt cười điên dại: “Súc sinh đã hại chết chị tôi, khiến tôi tan cửa nát nhà, khiến tám mươi mấy mạng người cả thôn chết sạch chỉ trong một đêm. Tôi vốn tưởng nhiều năm sau, súc sinh này sẽ biết ăn năn. Ấy vậy mà lão ta đang tâm giết chết con gái mình chỉ để giấu giếm sự thật…”
“Chị anh là cô gái câm đã nhảy sông tự sát kia?” Dương Minh Trăn tiến lên trước.
“Phải, chị tôi biết điều khiển bóng. Cả gia đình tôi từ khi sinh ra đã là dị loại, thế nên bọn tôi luôn phải trốn trong góc tối, không dám gặp ai. Tên súc sinh kia dám vấy bẩn chị tôi nhưng vì người trong thôn đều khinh thường gia đình tôi nên đã sẵn sàng bao che cho lão ta!”
“Cả thôn tôi đều đứng về phía lão ta vì lão đã cho thôn tôi rất nhiều tiền, giúp bọn người nghèo chúng tôi trở nên giàu có. Nhưng để có được sự giàu có đó, thôn bọn tôi đã bị trừng phạt, tám mươi mấy mạng người đã phải gánh chịu hậu quả do lão ta gây ra.”
Khiến gã một đêm biến thành trẻ mồ côi, người duy nhất yêu thương gã trên đời đã biến mất.
Gã thề rằng sẽ báo thù cho chị. Gã ẩn nấp ở tiệm cá Số 7 suốt mười năm ròng, ngày ngày uống máu Hà Phục bất chấp thứ máu kia là kịch độc xé ruột cũng nín nhịn chịu đựng.
Vì có người từng nói với gã rằng máu của chủ nhân tiệm cá Số 7 có thể giúp gã thay da đổi thịt, đem đến sức mạnh vô cùng to lớn cho gã.
Thế nên gã chờ đợi trong bể cá lạnh lẽo kia mười năm, ngày ngày coi mình là con cá đi lấy lòng chủ nhân.
Mười năm sau, cuối cùng gã chờ được cơ hội, trốn khỏi tiệm cá Số 7, tìm được Trương Quan Hà, tiếp cận Trương Tố Như, con gái ông ta, tại hội đèn lồng Thất Tịch.
Gã vốn tưởng Trương Tố Như cũng là tiểu thư nhà giàu chua ngoa, kênh kiệu, tàn nhẫn giống như cha mình, Trương Quan Hà.
Nhưng gã đã lầm. Thực chất, Trương Tố Như là một cô gái rất đơn giản. Cô gái ấy cực kỳ thương gã mắc phải bệnh vảy cá kỳ lạ.
Ảnh Ngư cười lạnh: “Đó vốn chẳng phải bệnh vảy cá gì cả. Đây chỉ là vì có được sức mạnh của anh, tôi buộc phải biến mình thành cá, trốn trong tiệm cá Số 7. Thời gian lâu dần, tôi cũng như bầy cá trong bể của anh, biến thành bộ dạng quái quỷ này.”
Sắc mặt Hà Phục vẫn thản nhiên như thể những điều Ảnh Ngư nói chẳng hề liên quan đến y. Nghe hết câu chuyện, y đưa ra một kết luận, “Cậu rất ngu ngốc.”
Rất ngu ngốc, biến bản thân thành bộ dạng người không ra người, quỷ không ra quỷ chỉ vì báo thù.
“Anh biết cái quái gì chứ!” Ảnh Ngư châm chọc, “Anh nuôi bầy cá kia, có biết hằng ngày chúng thảo luận điều gì không? Chúng muốn ăn thịt anh vì ăn thịt anh rồi, chúng sẽ không phải sợ thợ săn bên ngoài nữa. Anh cất công nuôi chúng, chúng lại muốn ăn tươi nuốt sống anh, so ra, anh còn ngu ngốc hơn tôi.”
Ở phía xa, nghe vậy, chẳng hiểu sao Hình Đình chợt thấy đau lòng. Hà Phục đã từng nói với hắn cá trong tiệm cá Số 7 đều là dị nhân, vì trốn tránh thợ săn săn giết nên mới biến thành cá, ẩn nấp trong tiệm. Hắn rất muốn hỏi Hà Phục tại sao lại nuôi những dị nhân đó.
Cho tới giờ, khi biết được điều này, hắn cảm thấy không đáng thay cho Hà Phục.
Dị nhân muốn ăn thịt Hà Phục nhưng y lại dụng tâm nuôi bọn họ.
Tại sao Hà Phục phải nuôi bọn họ? Chân tình không đổi được báo đáp, cớ gì phải làm thế?
Là vì nhàm chán, vì cô đơn ư?
Vì nhàm chán, cũng vì cô đơn, ngày nào Hình Đình cũng thấy Hà Phục một mình ngồi trên ghế sô pha đọc sách, ngủ gật, cũng từng thấy y một mình cho cá ăn, chơi với cá.
Có lẽ nuôi bầy cá không biết nói ấy chính là niềm vui duy nhất trong sinh mệnh bất tận của Hà Phục.
“Chúng không có bản lĩnh đó.” Hà Phục chợt lên tiếng, “Vì không có bản lĩnh ăn thịt tôi nên chúng chỉ có thể bị cầm tù bởi tôi, cậu cũng giống hệt chúng.”
Tơ đỏ lại siết chặt hơn, Hình Đình thấy phần eo của Ảnh Như đã bị cứa bật máu.
“Tôi không có bản lĩnh đó nhưng tôi sẽ không lạm sát kẻ vô tội như các người!” Ảnh Ngư mỉa mai, “Khi tên súc sinh này xuống tay với con gái ruột, lão ta nên nghĩ đến kết cục ngày hôm nay.”
“Tôi hỏi lại một lần nữa, thi thể Trương Tố Như ở đâu?” Giọng Hà Phục vẫn hiền hòa như vậy, nhưng không biết tại sao, Hình Đình cảm thấy đối phương đang tức giận. Gương mặt búp bê luôn mỉm cười kia tức giận trông vẫn rất nhã nhặn, lịch sự.
“Tôi ăn thịt rồi.” Ảnh Ngư nói.
“Cậu nói dối.” Hà Phục khẳng định rất chắc chắn, “Loài các cậu không ăn người cùng giới tính, cũng tuyệt đối không ăn xác chết.”
Vì bất khuất còn hằn trong cốt tủy nên nhất quyết không chịu xuống tay với xác chết.
Đêm đó, gã tới phủ Trương, thấy Trương Quan Hà cãi cọ với Trương Tố Như. Trương Tố Như bị Trương Quan Hà bóp cổ chết trong cơn nóng giận, thi thể bị vứt xuống giếng.
Gã vốn tưởng một người dù ác độc đến đâu cũng không giết chết người mang máu mủ ruột thịt. Nhưng trước một kẻ đốn mạt như Trương Quan Hà, gã đã nghĩ sai.
Gã đưa thi thể Trương Tố Như dưới giếng đi, lại rình bên ngoài phủ Trương ba ngày, phát hiện Trương Quan Hà không có bất kỳ động tĩnh gì. Gã quyết định điều khiển bóng của Trương Tố Như, ép lão súc sinh kia nhận tội.
Nhưng Trương Quan Hà vẫn cứng đầu cứng cổ, khiến gã giận sôi lên.
Gã bắt cóc hầu gái trong phủ Trương, muốn khiến Trương Quan Hà phải hoảng sợ. Đồng thời, gã cũng để cái bóng “tượng hổ đồng” ở trong phòng Trương Tố Như để đe dọa Trương Quan Hà.
Nhưng súc sinh chung quy vẫn là súc sinh, Trương Quan Hà tiếp tục bình chân như vại. Gã buộc phải hành động, điều khiển bóng của Trương Tố Như đi giết Trương Quan Hà.
Nói đến đây, Ảnh Ngư bỗng bật cười, “Trương Tố Như chết rồi, tôi điều khiển bóng của cô ấy giết cha, không ngờ cô ấy làm trái ý tôi. Đúng là trò cười của thiên hạ mà, đến cái bóng còn có tình nghĩa hơn con người. Bóng cô ấy quỳ xuống đất cầu xin tôi buông tha cho cha cô ấy…”
“Sao tôi có thể buông tha lão ta! Tôi tốn mười mấy năm trời chỉ để đưa lão quay lại đây, để lão cảm nhận một phần đau đớn của thôn dân năm đó, để lão phải chết trong ảo giác sạt lở của chính lão!”
Nghe vậy, Trương Quan Hà với khuôn mặt đã biến dạng hoàn toàn khổ sở kêu lớn: Cứu với, cứu tôi với!”
Trương Quan Hà lăn lộn, giãy giụa, la hét dưới đất. Ông ta đang phải trải nghiệm những đau khổ thôn Đồng Hổ từng phải trải qua…
Dương Minh Trăn và Hình Đình đứng đó, không biết bản thân nên làm gì.
Ảnh Ngư nói: “Điều tôi muốn rất đơn giản, tôi chỉ cần lão ta tạ lỗi với thôn làng này và chị gái tôi. Sau đó, tôi sẽ trả con gái cho lão ta, cho bọn họ gặp lại nhau dưới suối vàng!”
Dương Minh Trăn lập tức nói: “Không được! Tội lỗi do Trương Quan Hà gây ra không phải do anh trừng phạt. Tất cả phải theo tôi về cục cảnh sát!”
Hình Đình dè dặt lên tiếng: “Cảnh sát Dương, chắc lão già kia không trụ được đến lúc về cục cảnh sát đ…”
Lời còn chưa dứt, Trương Quan Hà bỗng nhiên lăn một vòng trên đất, đứt bật dậy, đập đầu vào tảng đá mà chết.
Ông ta không chịu nổi đau đớn trên gương mặt, cũng không chịu nổi nỗi sợ hãi mà ảo ảnh đem đến, cuối cùng lựa chọn tự sát.
Ảnh Ngư cười lớn: “Em báo được thù rồi. Chị ơi, kẻ xấu chết rồi, chị nhìn thấy không? Em đã hứa sẽ bảo vệ chị cả đời…”
Giây tiếp theo, gã giơ con dao trên tay lên, nhắm thẳng vào tim.
“Pằng” một tiếng. Súng trong tay Dương Minh Trăn ra đạn.
Ảnh Ngư quỳ rạp xuống đất, viên đạn kia bắn trúng chân gã.
Gã ngẩng đầu lên nhìn Dương Minh Trăn, hai mắt ầng ậng nước, “Tại sao?”
Dương Minh Trăn trả lời: “Tôi phải đưa anh về cục cảnh sát, giờ anh không được phép chết.”
“Phải trái đúng sai không phải do anh phân định. Nếu ai cũng phán án tử hình cho người khác như anh thì còn cần cảnh sát bọn tôi làm quái gì?”
Ảnh Ngư cười lạnh: “Cảnh sát Dương, đối tượng anh nói là “người”, tôi thì không phải.”
“Ngay từ khi sinh ra đã không được hưởng đãi ngộ dành cho con người, dựa vào đâu mà bọn tôi phải chịu sự định tội của các anh?”
Dương Minh Trăn cứng họng.
“Tất cả những gì có sinh mệnh đều xứng đáng được đối xử bình đẳng dù cho họ tồn tại trên thế gian này bằng bất kỳ hình hài nào đi chăng nữa.” Giọng Hà Phục nhẹ nhàng như đang thôi miên, sợi tơ đỏ đang trói chặt Ảnh Ngư chợt lơi lỏng.
Y cắt đứt sợi tơ đỏ khỏi tay, giao đầu sợi tơ cho Dương Minh Trăn.
Hà Phục mỉm cười, nói: “Cảnh sát Dương, nhiệm vụ của tôi hoàn thành rồi. Hung thủ giao cho anh.”
“Nhưng vẫn chưa tìm thấy thi thể Trương Tố Như…” Dương Minh Trăn vừa nói đến đó, bỗng nhiên có người hét lớn: “Đội trưởng! Đội trưởng! Anh xem em tìm ra gì này! Ô Lan, Tạ Nguyệt và cả Trương Tố Như nữa. Có điều Trương Tố Như chết rồi.”
Giọng hồ hởi kia chính là của cậu cấp dưới nhát gan làm việc chẳng ra hồn: Thôi Lương.
Ngoảnh lại, Thôi Lương đã dẫn hai cô hầu đi về phía này.
Trên lưng cậu ta còn cõng một xác chết…
Dương Minh Trăn chợt nhớ đến câu nói lúc trước của Hà Phục: Khi ăn, Ảnh Ngư sẽ tỏa ra sương trắng.
“Anh chưa ăn thịt hai hầu gái?” Dương Minh Trăn nhìn Ảnh Ngư bị trói ở đầu kia sợi tơ đỏ.
Ảnh Ngư không nói lời nào.
Gã thật sự rất muốn ăn thịt hai cô hầu đó bởi lẽ “ăn” chính là bản năng sinh tồn. Nhưng gã cố nhịn vì gã không muốn làm hại hai người vô tội kia.
Hà Phục nhìn gã, nói: “Chịu đói là một chuyện rất khó đúng không?”
Phải – Gã trả lời trong lòng. Chị gái từng dùng cách thức của riêng chị ấy để nói với gã rằng: Dù có đói đến thế nào cũng không được ăn thịt người vì gã phải học cách sinh tồn giống như con người.
Thế nhưng con người lại hại chết chị gã.
Hoàng hôn thu lại vệt nắng chiều cuối cùng, thôn Đồng Hổ chìm vào bóng tối.
Gió thổi qua đống đổ nát như có người thì thầm bên tai bọn họ.
Họ đứng trên khoảnh đất trống hoang tàn, nhìn sang phía ngọn núi đối diện, vài tán cây trơ trọi đang đong đưa theo gió núi.
Nếu là nhiều năm trước, chắc hẳn nơi này không quạnh quẽ đến vậy nhỉ?
Phần kết: Ngày thường ở tiệm cá Số 7
Sau khi trở về từ thôn Đồng Hổ, Hình Đình nói mình bị ốm, cả ngày nằm lì trên giường không chịu dậy.
Hà Phục thấy hắn còn chẳng buồn đi chợ, cũng tin là hắn bị ốm thật rồi.
Trời mới tờ mờ sáng, Hà Phục đã xách cái làn rau Hình Đình thích nhất đi ra chợ. Y biết Hình Đình rất kén miệng nên chọn mua đồ cũng rất kỹ. Y đi dạo mất khá nhiều thời gian, cuối cùng cũng mua đầy làn thức ăn.
Bác gái bán thức ăn nhìn thấy cái làn rau quen thuộc thì cười tươi rói: “Ây chà, sao hôm nay cậu trai kia không đến mua thức ăn?”
Hà Phục mỉm cười: “Cậu ấy hay đến đây mua thức ăn lắm à?”
Bác gái cười vui phơi phới, xếp thức ăn lại cho Hà Phục: “Đúng vậy. Thằng bé ấy nấu nướng giỏi lắm. Một mình nó mua bao nhiêu thức ăn, cô còn tưởng nó phải nuôi cả đại gia đình ấy. Cô hỏi mới biết có mỗi mình nó ăn thôi. Thằng bé này sức ăn khá thật, một mình mà ăn được nhiều như thế.”
Hiếm lắm Hà Phục mới cười tươi đến mức mắt cũng cười.
Bác gái là người khá thích buôn chuyện, tóm được một người để nói cùng là níu mãi không buông. Thấy dáng vẻ nhã nhặn, lịch sự của Hà Phục, lại thêm gương mặt búp bê rất xinh xẻo, bác gái bèn hỏi: “Chắc đó là anh cháu nhỉ? Cô cứ tưởng một mình nó ăn được nhiều thế thật chứ. Nó còn kêu nếu có ai ăn cùng nó thì tốt biết mấy, một mình nấu bao nhiêu món, ăn không hết lại, đổ đi rõ lãng phí.”
“Thật sao?” Hà Phục nhẹ nhàng hỏi.
“Đương nhiên rồi, cô có lừa ai bao giờ đâu.” Bác gái bĩu môi, trêu đùa, “Nhất là mấy cậu trai trẻ trông hiền lành, ngoan ngoãn như cháu.”
Hà Phục nghiêm túc nói: “Cảm ơn cô.”
Sau đó, y trả tiền rồi chuồn đi vội.
Trên con đường cục cảnh sát tọa lạc, Dương Minh Trăn vừa bước từ trong cục ra, trông thấy Hà Phục, hắn mừng hơn cả thấy mẹ ruột. Nhưng nhớ đến những lời tàn nhẫn mình từng nói với Hà Phục mấy hôm trước, hắn chợt cảm thấy bản thân thật tồi tệ.
Hắn gãi đầu, hỏi: “Đi mua thức ăn à?”
Hà Phục gật đầu một cách điềm đạm.
Chà, người hiền lành thế này chắc chắn không phải quái vật. Dương Minh Trăn tự nhủ trong lòng.
“Về nấu cơm hả?”
Hà Phục lại gật đầu.
Dương Minh Trăn khoác một tay lên vai y, “Đừng về nấu cơm. Anh đi cùng tôi, tôi mời anh một bữa ngon.”
Phá được án, hắn vô cùng phấn khởi, chỉ muốn kéo Hà Phục đi ăn uống thỏa thuê một bữa.
Ai ngờ Hà Phục lại né tránh hắn, nói: “Tôi phải về.”
“Tại sao?”
Hà Phục tươi cười như bé ngoan: “Ở nhà có người chờ tôi ăn cơm.”
Dương Minh Trăn không cố nài ép, “Thôi vậy. Để hôm nào đến nhà, nếm thử anh tay nghề của anh.”
“Ừ, tạm biệt cảnh sát Dương.” Hà Phục vẫy tay chào.
Giữa trưa.
Hình Đình bò dậy khỏi giường, đi đến trước bàn ăn. Hắn trợn tròn mắt nhìn các món ăn trên bàn.
“Có trộm vào nhà hả?”
Giây tiếp theo, Hà Phục bưng một bát cháo trắng bước ra từ phòng bếp, tao nhã ngồi xuống đối diện Hình Đình.
“Mấy món này đều do anh nấu?” Hình Đình cảm thấy rất kỳ lạ. Hắn nhìn Hà Phục với vẻ cảnh giác, “Có phải anh lại có âm mưu gì không! Anh đừng mong tôi sẽ làm gì cho anh nữa. Lần trước anh thấy chết không cứu, tôi thù anh cả đời.”
“Ngồi xuống.” Hà Phục nói. “Một mình nấu bao nhiêu món, ăn không hết lại đổ đi rõ lãng phí.”
Hình Đình nhận ra tên kia đang bắt chước ngữ điệu của hắn ngay lập tức. Đây rõ ràng là lời hắn từng nói với bác gái bán thức ăn.
“Anh nghe lén!” Hình Đình càng tức tối hơn.
“Không hề.” Hà Phục nói, “Hôm nay tôi mời cậu ăn cơm.”
Hình Đình nhìn ra ngoài cửa sổ, “Hôm nay mặt trời mọc đằng Tây à?”
Hắn nửa tin nửa ngờ ngồi xuống. Lát sau, tiệm cá Số 7 truyền ra tiếng rít gào.
“Hà Phục, ĐM anh định đầu độc tôi hả!”
Trời mới biết Hà Phục nấu nướng khó ăn đến thế nào. Hình Đình hắn thề rằng cả đời này sẽ không cho Hà Phục vào phòng bếp nữa.
“Mẹ nhà anh, anh cứ húp cháo đi, đừng có ăn thức ăn. Để tôi đi nấu lại.”
Hà Phục cười tủm tỉm nhìn Hình Đình bưng bàn đồ ăn tệ hại kia vào phòng bếp.
Y biết mấy ngày nay Hình Đình không ốm, chỉ đang giận thôi. Hắn giận y ở thôn Đồng Hổ thấy chết mà không cứu.
Đầu bếp ngốc này rất dễ dỗ, chỉ một bữa cơm đã nguôi giận.
Vào phòng bếp, thấy mấy đĩa đồ ăn cháy đen, Hình Đình lắc đầu bất đắc dĩ.
Người như Hà Phục vĩnh viễn không biết ăn cơm một mình cô độc đến nhường nào bởi y không hề cần ăn cơm.
Chương 20
Vảy cá của Ảnh Ngư có chứa kịch độc. Dương Minh Trăn chịu đựng cơn đau truyền đến từ vết thương trên đùi, đi về phía Trương Quan Hà đang bị treo ngược trên cành cây. Hắn thấy gương mặt Trương Quan Hà chi chít vảy cá, từng mảnh găm sâu vào da thịt như một bầy sâu lúc nhúc chen nhau chui vào trong, để lại rất nhiều lỗ máu trên gương mặt.
Dương Minh Trăn nghĩ dù có cứu được Trương Quan Hà, ông ta cũng không sống được thêm bao lâu vì trong giờ phút này, hắn cũng đang phải chịu đựng nỗi đau khi vảy cá đâm vào da thịt. Đùi hắn chỉ trúng duy nhất một miếng vảy, còn khắp mặt Trương Quan Hà đều là vảy cá, thật khó lòng nào tưởng tượng nổi đó là cơn đau thấu tận tâm can đến thế nào.
Hắn chợt nhớ đến cành cây bên kia còn có một người khác đang bị treo ngược. Dương Minh Trăn nghển cổ nhìn sang, Hình Đình cũng đang nhìn hắn: “Cảnh sát Dương nhanh tay lên!”
“Sao trên người cậu không có vảy cá?” Dương Minh Trăn nghĩ nếu Ảnh Ngư đã cắm vảy cá độc vào mặt Trương Quan Hà, vậy tại sao Hình Đình lại không hề hấn gì?
Hình Đình không trả lời, chỉ gấp gáp quát, “Anh cứu lão già đó nhanh lên. Tôi đếm 1, 2, 3, chúng ta cùng làm.”
Dương Minh Trăn còn chưa kịp hiểu đã nghe Hình Đình bắt đầu đếm số.
“Một!”
Dương Minh Trăn vội vàng trèo lên cây, tóm lấy tay Trương Quan Hà, kéo ông ta vào bờ. Thấy có người cứu mình, Trương Quan Hà lại không chịu phối hợp mà cứ giãy giụa điên cuồng, không ngừng hét to: “Quỷ! Quỷ kia! Ông không hại chúng bay, ông không hại chúng bay…”
Không biết Trương Quan Hà đã nhìn người trước mặt ông ta thành gì. Dương Minh Trăn giữ chặt Trương Quan Hà lại từ phía sau, tay kia thì lấy con dao bỏ túi ra, chuẩn bị cắt đứt dây thừng. Thế nhưng hắn rất lo, nếu đoạn dây bên này bị cắt đứt, Hình Đình bên kia sẽ gặp nguy hiểm. Hà Phục không đi cứu Hình Đình, chuyện này liệu có thật sự ổn không?
“Hai!”
Thấy Hình Đình đếm đến 2, Dương Minh Trăn căng người chuẩn bị. Lát nữa, khi dây thừng bị cắt đứt, hắn kéo Trương Quan Hà lên bờ, cả hai sẽ an toàn.
“Ba!”
Hô con số này xong, hai đầu dây thừng đều bị cắt đứt. Dương Minh Trăn ôm Trương Quan Hà nhảy lên bờ, cả hai cùng lăn một vòng trên đất.
“Á!” Hình Đình hét lên một tiếng, Dương Minh Trăn lập tức đứng dậy tìm hắn.
Dương Minh Trăn trông thấy một người trần trùng trục đang nằm trên cỏ. Hắn che chỗ hiểm lại, lật người, nhìn Dương Minh Trăn bằng ánh mắt vô cùng xấu hổ, “Cảnh sát Dương, cho tôi mượn áo khoác của anh mặc chút.”
Dương Minh Trăn không hiểu gì cả. Hình Đình đã làm thế nào? Sao tên đó có thể lột sạch đồ khi đang bị treo ngược trên cành cây rồi xuất hiện lành lặn dưới bãi cỏ, thật sự không thể tin nổi.
Dương Minh Trăn cởi áo khoác của mình ra đưa cho Hình Đình, “Ban nãy cậu làm thế nào vậy?”
Hình Đình nhận lấy chiếc áo khoác, nhanh chóng quấn kín người. Trên ngực hắn có sẹo, dù đã lột da không ít lần nhưng những vết sẹo đó vẫn còn nguyên. Hắn không muốn phơi bày những vết sẹo của mình ra ngoài nên quay lưng về phía Dương Minh Trăn. Sau khi mặc xong quần áo, hắn quay lại, nhếch môi cười rất đắc ý: “Ngón ảo thuật đặc sắc của tôi đấy, lần đầu tiên cảnh sát Dương được chứng kiến đúng không?”
“Sao các người lại cứu lão súc sinh đó!”
Tiếng gào thét của Ảnh Ngư truyền đến từ phía xa. Dương Minh Trăn và Hình Đình lập tức ngoảnh sang nhìn. Cả hai vô cùng sửng sốt với hình ảnh trước mắt.
Đó là người sao? Chắc chắn không phải, trên những mảng da lộ ra mọc đầy vảy cá, ngay cả mười đầu ngón tay trông cứ như vây cá. Hành động của gã cực kỳ mau lẹ, nhưng dù có nhanh hơn nữa vẫn kém sợi tơ đỏ kia.
Sợi tơ đỏ như một con rắn linh hoạt nhanh chóng tấn công gã. Những nơi bị tơ đỏ chạm vào, vảy cá đều bong ra.
Đầu kia của sợi tơ đỏ chính là người điều khiển nó: Hà Phục.
Nhìn sợi tơ đỏ này, Dương Minh Trăn thấy rất quen. Hắn từng nhìn thấy lòng bàn tay phải của Hà Phục, tại đó có một vết sẹo. Ban đầu, hắn tưởng rằng đó chỉ là một vết sẹo đỏ bất thường, giờ xem ra sợi tơ đỏ có sinh mệnh này hẳn chính là vũ khí trong lòng bàn tay Hà Phục.
“Thi thể Trương Tố Như ở đâu?” Hà Phục bỗng đặt câu hỏi, tơ đỏ trói chặt khiến Ảnh Ngư không thể nhúc nhích.
Tiếng “xèo xèo” phát ra từ da thịt Ảnh Ngư. Dường như sợi tơ đỏ đó cực kỳ nóng, làm bỏng cả lớp vảy cá của gã. Đôi mắt đỏ au của gã nhìn chòng chọc vào Hà Phục, “Tại sao anh lại giúp lão ta? Trước giờ anh chưa từng quản những việc này kia mà.”
Ánh mắt Hà Phục vẫn phẳng lặng như vậy, khóe miệng y treo một nụ cười thản nhiên. “Tôi đã quên hết những chuyện lúc trước rồi. Giờ tôi muốn cậu nói cho tôi biết thi thể Trương Tố Như đang ở đâu.”
Tay phải của y dồn lực, sợi tơ đỏ đang trói Ảnh Ngư lập tức siết chặt. Phần vảy cá bên hông Ảnh Ngư tróc ra, để lại một vết thương lớn khó coi.
Ảnh Ngư chợt cười điên dại: “Súc sinh đã hại chết chị tôi, khiến tôi tan cửa nát nhà, khiến tám mươi mấy mạng người cả thôn chết sạch chỉ trong một đêm. Tôi vốn tưởng nhiều năm sau, súc sinh này sẽ biết ăn năn. Ấy vậy mà lão ta đang tâm giết chết con gái mình chỉ để giấu giếm sự thật…”
“Chị anh là cô gái câm đã nhảy sông tự sát kia?” Dương Minh Trăn tiến lên trước.
“Phải, chị tôi biết điều khiển bóng. Cả gia đình tôi từ khi sinh ra đã là dị loại, thế nên bọn tôi luôn phải trốn trong góc tối, không dám gặp ai. Tên súc sinh kia dám vấy bẩn chị tôi nhưng vì người trong thôn đều khinh thường gia đình tôi nên đã sẵn sàng bao che cho lão ta!”
“Cả thôn tôi đều đứng về phía lão ta vì lão đã cho thôn tôi rất nhiều tiền, giúp bọn người nghèo chúng tôi trở nên giàu có. Nhưng để có được sự giàu có đó, thôn bọn tôi đã bị trừng phạt, tám mươi mấy mạng người đã phải gánh chịu hậu quả do lão ta gây ra.”
Khiến gã một đêm biến thành trẻ mồ côi, người duy nhất yêu thương gã trên đời đã biến mất.
Gã thề rằng sẽ báo thù cho chị. Gã ẩn nấp ở tiệm cá Số 7 suốt mười năm ròng, ngày ngày uống máu Hà Phục bất chấp thứ máu kia là kịch độc xé ruột cũng nín nhịn chịu đựng.
Vì có người từng nói với gã rằng máu của chủ nhân tiệm cá Số 7 có thể giúp gã thay da đổi thịt, đem đến sức mạnh vô cùng to lớn cho gã.
Thế nên gã chờ đợi trong bể cá lạnh lẽo kia mười năm, ngày ngày coi mình là con cá đi lấy lòng chủ nhân.
Mười năm sau, cuối cùng gã chờ được cơ hội, trốn khỏi tiệm cá Số 7, tìm được Trương Quan Hà, tiếp cận Trương Tố Như, con gái ông ta, tại hội đèn lồng Thất Tịch.
Gã vốn tưởng Trương Tố Như cũng là tiểu thư nhà giàu chua ngoa, kênh kiệu, tàn nhẫn giống như cha mình, Trương Quan Hà.
Nhưng gã đã lầm. Thực chất, Trương Tố Như là một cô gái rất đơn giản. Cô gái ấy cực kỳ thương gã mắc phải bệnh vảy cá kỳ lạ.
Ảnh Ngư cười lạnh: “Đó vốn chẳng phải bệnh vảy cá gì cả. Đây chỉ là vì có được sức mạnh của anh, tôi buộc phải biến mình thành cá, trốn trong tiệm cá Số 7. Thời gian lâu dần, tôi cũng như bầy cá trong bể của anh, biến thành bộ dạng quái quỷ này.”
Sắc mặt Hà Phục vẫn thản nhiên như thể những điều Ảnh Ngư nói chẳng hề liên quan đến y. Nghe hết câu chuyện, y đưa ra một kết luận, “Cậu rất ngu ngốc.”
Rất ngu ngốc, biến bản thân thành bộ dạng người không ra người, quỷ không ra quỷ chỉ vì báo thù.
“Anh biết cái quái gì chứ!” Ảnh Ngư châm chọc, “Anh nuôi bầy cá kia, có biết hằng ngày chúng thảo luận điều gì không? Chúng muốn ăn thịt anh vì ăn thịt anh rồi, chúng sẽ không phải sợ thợ săn bên ngoài nữa. Anh cất công nuôi chúng, chúng lại muốn ăn tươi nuốt sống anh, so ra, anh còn ngu ngốc hơn tôi.”
Ở phía xa, nghe vậy, chẳng hiểu sao Hình Đình chợt thấy đau lòng. Hà Phục đã từng nói với hắn cá trong tiệm cá Số 7 đều là dị nhân, vì trốn tránh thợ săn săn giết nên mới biến thành cá, ẩn nấp trong tiệm. Hắn rất muốn hỏi Hà Phục tại sao lại nuôi những dị nhân đó.
Cho tới giờ, khi biết được điều này, hắn cảm thấy không đáng thay cho Hà Phục.
Dị nhân muốn ăn thịt Hà Phục nhưng y lại dụng tâm nuôi bọn họ.
Tại sao Hà Phục phải nuôi bọn họ? Chân tình không đổi được báo đáp, cớ gì phải làm thế?
Là vì nhàm chán, vì cô đơn ư?
Vì nhàm chán, cũng vì cô đơn, ngày nào Hình Đình cũng thấy Hà Phục một mình ngồi trên ghế sô pha đọc sách, ngủ gật, cũng từng thấy y một mình cho cá ăn, chơi với cá.
Có lẽ nuôi bầy cá không biết nói ấy chính là niềm vui duy nhất trong sinh mệnh bất tận của Hà Phục.
“Chúng không có bản lĩnh đó.” Hà Phục chợt lên tiếng, “Vì không có bản lĩnh ăn thịt tôi nên chúng chỉ có thể bị cầm tù bởi tôi, cậu cũng giống hệt chúng.”
Tơ đỏ lại siết chặt hơn, Hình Đình thấy phần eo của Ảnh Như đã bị cứa bật máu.
“Tôi không có bản lĩnh đó nhưng tôi sẽ không lạm sát kẻ vô tội như các người!” Ảnh Ngư mỉa mai, “Khi tên súc sinh này xuống tay với con gái ruột, lão ta nên nghĩ đến kết cục ngày hôm nay.”
“Tôi hỏi lại một lần nữa, thi thể Trương Tố Như ở đâu?” Giọng Hà Phục vẫn hiền hòa như vậy, nhưng không biết tại sao, Hình Đình cảm thấy đối phương đang tức giận. Gương mặt búp bê luôn mỉm cười kia tức giận trông vẫn rất nhã nhặn, lịch sự.
“Tôi ăn thịt rồi.” Ảnh Ngư nói.
“Cậu nói dối.” Hà Phục khẳng định rất chắc chắn, “Loài các cậu không ăn người cùng giới tính, cũng tuyệt đối không ăn xác chết.”
Vì bất khuất còn hằn trong cốt tủy nên nhất quyết không chịu xuống tay với xác chết.
Đêm đó, gã tới phủ Trương, thấy Trương Quan Hà cãi cọ với Trương Tố Như. Trương Tố Như bị Trương Quan Hà bóp cổ chết trong cơn nóng giận, thi thể bị vứt xuống giếng.
Gã vốn tưởng một người dù ác độc đến đâu cũng không giết chết người mang máu mủ ruột thịt. Nhưng trước một kẻ đốn mạt như Trương Quan Hà, gã đã nghĩ sai.
Gã đưa thi thể Trương Tố Như dưới giếng đi, lại rình bên ngoài phủ Trương ba ngày, phát hiện Trương Quan Hà không có bất kỳ động tĩnh gì. Gã quyết định điều khiển bóng của Trương Tố Như, ép lão súc sinh kia nhận tội.
Nhưng Trương Quan Hà vẫn cứng đầu cứng cổ, khiến gã giận sôi lên.
Gã bắt cóc hầu gái trong phủ Trương, muốn khiến Trương Quan Hà phải hoảng sợ. Đồng thời, gã cũng để cái bóng “tượng hổ đồng” ở trong phòng Trương Tố Như để đe dọa Trương Quan Hà.
Nhưng súc sinh chung quy vẫn là súc sinh, Trương Quan Hà tiếp tục bình chân như vại. Gã buộc phải hành động, điều khiển bóng của Trương Tố Như đi giết Trương Quan Hà.
Nói đến đây, Ảnh Ngư bỗng bật cười, “Trương Tố Như chết rồi, tôi điều khiển bóng của cô ấy giết cha, không ngờ cô ấy làm trái ý tôi. Đúng là trò cười của thiên hạ mà, đến cái bóng còn có tình nghĩa hơn con người. Bóng cô ấy quỳ xuống đất cầu xin tôi buông tha cho cha cô ấy…”
“Sao tôi có thể buông tha lão ta! Tôi tốn mười mấy năm trời chỉ để đưa lão quay lại đây, để lão cảm nhận một phần đau đớn của thôn dân năm đó, để lão phải chết trong ảo giác sạt lở của chính lão!”
Nghe vậy, Trương Quan Hà với khuôn mặt đã biến dạng hoàn toàn khổ sở kêu lớn: Cứu với, cứu tôi với!”
Trương Quan Hà lăn lộn, giãy giụa, la hét dưới đất. Ông ta đang phải trải nghiệm những đau khổ thôn Đồng Hổ từng phải trải qua…
Dương Minh Trăn và Hình Đình đứng đó, không biết bản thân nên làm gì.
Ảnh Ngư nói: “Điều tôi muốn rất đơn giản, tôi chỉ cần lão ta tạ lỗi với thôn làng này và chị gái tôi. Sau đó, tôi sẽ trả con gái cho lão ta, cho bọn họ gặp lại nhau dưới suối vàng!”
Dương Minh Trăn lập tức nói: “Không được! Tội lỗi do Trương Quan Hà gây ra không phải do anh trừng phạt. Tất cả phải theo tôi về cục cảnh sát!”
Hình Đình dè dặt lên tiếng: “Cảnh sát Dương, chắc lão già kia không trụ được đến lúc về cục cảnh sát đ…”
Lời còn chưa dứt, Trương Quan Hà bỗng nhiên lăn một vòng trên đất, đứt bật dậy, đập đầu vào tảng đá mà chết.
Ông ta không chịu nổi đau đớn trên gương mặt, cũng không chịu nổi nỗi sợ hãi mà ảo ảnh đem đến, cuối cùng lựa chọn tự sát.
Ảnh Ngư cười lớn: “Em báo được thù rồi. Chị ơi, kẻ xấu chết rồi, chị nhìn thấy không? Em đã hứa sẽ bảo vệ chị cả đời…”
Giây tiếp theo, gã giơ con dao trên tay lên, nhắm thẳng vào tim.
“Pằng” một tiếng. Súng trong tay Dương Minh Trăn ra đạn.
Ảnh Ngư quỳ rạp xuống đất, viên đạn kia bắn trúng chân gã.
Gã ngẩng đầu lên nhìn Dương Minh Trăn, hai mắt ầng ậng nước, “Tại sao?”
Dương Minh Trăn trả lời: “Tôi phải đưa anh về cục cảnh sát, giờ anh không được phép chết.”
“Phải trái đúng sai không phải do anh phân định. Nếu ai cũng phán án tử hình cho người khác như anh thì còn cần cảnh sát bọn tôi làm quái gì?”
Ảnh Ngư cười lạnh: “Cảnh sát Dương, đối tượng anh nói là “người”, tôi thì không phải.”
“Ngay từ khi sinh ra đã không được hưởng đãi ngộ dành cho con người, dựa vào đâu mà bọn tôi phải chịu sự định tội của các anh?”
Dương Minh Trăn cứng họng.
“Tất cả những gì có sinh mệnh đều xứng đáng được đối xử bình đẳng dù cho họ tồn tại trên thế gian này bằng bất kỳ hình hài nào đi chăng nữa.” Giọng Hà Phục nhẹ nhàng như đang thôi miên, sợi tơ đỏ đang trói chặt Ảnh Ngư chợt lơi lỏng.
Y cắt đứt sợi tơ đỏ khỏi tay, giao đầu sợi tơ cho Dương Minh Trăn.
Hà Phục mỉm cười, nói: “Cảnh sát Dương, nhiệm vụ của tôi hoàn thành rồi. Hung thủ giao cho anh.”
“Nhưng vẫn chưa tìm thấy thi thể Trương Tố Như…” Dương Minh Trăn vừa nói đến đó, bỗng nhiên có người hét lớn: “Đội trưởng! Đội trưởng! Anh xem em tìm ra gì này! Ô Lan, Tạ Nguyệt và cả Trương Tố Như nữa. Có điều Trương Tố Như chết rồi.”
Giọng hồ hởi kia chính là của cậu cấp dưới nhát gan làm việc chẳng ra hồn: Thôi Lương.
Ngoảnh lại, Thôi Lương đã dẫn hai cô hầu đi về phía này.
Trên lưng cậu ta còn cõng một xác chết…
Dương Minh Trăn chợt nhớ đến câu nói lúc trước của Hà Phục: Khi ăn, Ảnh Ngư sẽ tỏa ra sương trắng.
“Anh chưa ăn thịt hai hầu gái?” Dương Minh Trăn nhìn Ảnh Ngư bị trói ở đầu kia sợi tơ đỏ.
Ảnh Ngư không nói lời nào.
Gã thật sự rất muốn ăn thịt hai cô hầu đó bởi lẽ “ăn” chính là bản năng sinh tồn. Nhưng gã cố nhịn vì gã không muốn làm hại hai người vô tội kia.
Hà Phục nhìn gã, nói: “Chịu đói là một chuyện rất khó đúng không?”
Phải – Gã trả lời trong lòng. Chị gái từng dùng cách thức của riêng chị ấy để nói với gã rằng: Dù có đói đến thế nào cũng không được ăn thịt người vì gã phải học cách sinh tồn giống như con người.
Thế nhưng con người lại hại chết chị gã.
Hoàng hôn thu lại vệt nắng chiều cuối cùng, thôn Đồng Hổ chìm vào bóng tối.
Gió thổi qua đống đổ nát như có người thì thầm bên tai bọn họ.
Họ đứng trên khoảnh đất trống hoang tàn, nhìn sang phía ngọn núi đối diện, vài tán cây trơ trọi đang đong đưa theo gió núi.
Nếu là nhiều năm trước, chắc hẳn nơi này không quạnh quẽ đến vậy nhỉ?
Phần kết: Ngày thường ở tiệm cá Số 7
Sau khi trở về từ thôn Đồng Hổ, Hình Đình nói mình bị ốm, cả ngày nằm lì trên giường không chịu dậy.
Hà Phục thấy hắn còn chẳng buồn đi chợ, cũng tin là hắn bị ốm thật rồi.
Trời mới tờ mờ sáng, Hà Phục đã xách cái làn rau Hình Đình thích nhất đi ra chợ. Y biết Hình Đình rất kén miệng nên chọn mua đồ cũng rất kỹ. Y đi dạo mất khá nhiều thời gian, cuối cùng cũng mua đầy làn thức ăn.
Bác gái bán thức ăn nhìn thấy cái làn rau quen thuộc thì cười tươi rói: “Ây chà, sao hôm nay cậu trai kia không đến mua thức ăn?”
Hà Phục mỉm cười: “Cậu ấy hay đến đây mua thức ăn lắm à?”
Bác gái cười vui phơi phới, xếp thức ăn lại cho Hà Phục: “Đúng vậy. Thằng bé ấy nấu nướng giỏi lắm. Một mình nó mua bao nhiêu thức ăn, cô còn tưởng nó phải nuôi cả đại gia đình ấy. Cô hỏi mới biết có mỗi mình nó ăn thôi. Thằng bé này sức ăn khá thật, một mình mà ăn được nhiều như thế.”
Hiếm lắm Hà Phục mới cười tươi đến mức mắt cũng cười.
Bác gái là người khá thích buôn chuyện, tóm được một người để nói cùng là níu mãi không buông. Thấy dáng vẻ nhã nhặn, lịch sự của Hà Phục, lại thêm gương mặt búp bê rất xinh xẻo, bác gái bèn hỏi: “Chắc đó là anh cháu nhỉ? Cô cứ tưởng một mình nó ăn được nhiều thế thật chứ. Nó còn kêu nếu có ai ăn cùng nó thì tốt biết mấy, một mình nấu bao nhiêu món, ăn không hết lại, đổ đi rõ lãng phí.”
“Thật sao?” Hà Phục nhẹ nhàng hỏi.
“Đương nhiên rồi, cô có lừa ai bao giờ đâu.” Bác gái bĩu môi, trêu đùa, “Nhất là mấy cậu trai trẻ trông hiền lành, ngoan ngoãn như cháu.”
Hà Phục nghiêm túc nói: “Cảm ơn cô.”
Sau đó, y trả tiền rồi chuồn đi vội.
Trên con đường cục cảnh sát tọa lạc, Dương Minh Trăn vừa bước từ trong cục ra, trông thấy Hà Phục, hắn mừng hơn cả thấy mẹ ruột. Nhưng nhớ đến những lời tàn nhẫn mình từng nói với Hà Phục mấy hôm trước, hắn chợt cảm thấy bản thân thật tồi tệ.
Hắn gãi đầu, hỏi: “Đi mua thức ăn à?”
Hà Phục gật đầu một cách điềm đạm.
Chà, người hiền lành thế này chắc chắn không phải quái vật. Dương Minh Trăn tự nhủ trong lòng.
“Về nấu cơm hả?”
Hà Phục lại gật đầu.
Dương Minh Trăn khoác một tay lên vai y, “Đừng về nấu cơm. Anh đi cùng tôi, tôi mời anh một bữa ngon.”
Phá được án, hắn vô cùng phấn khởi, chỉ muốn kéo Hà Phục đi ăn uống thỏa thuê một bữa.
Ai ngờ Hà Phục lại né tránh hắn, nói: “Tôi phải về.”
“Tại sao?”
Hà Phục tươi cười như bé ngoan: “Ở nhà có người chờ tôi ăn cơm.”
Dương Minh Trăn không cố nài ép, “Thôi vậy. Để hôm nào đến nhà, nếm thử anh tay nghề của anh.”
“Ừ, tạm biệt cảnh sát Dương.” Hà Phục vẫy tay chào.
Giữa trưa.
Hình Đình bò dậy khỏi giường, đi đến trước bàn ăn. Hắn trợn tròn mắt nhìn các món ăn trên bàn.
“Có trộm vào nhà hả?”
Giây tiếp theo, Hà Phục bưng một bát cháo trắng bước ra từ phòng bếp, tao nhã ngồi xuống đối diện Hình Đình.
“Mấy món này đều do anh nấu?” Hình Đình cảm thấy rất kỳ lạ. Hắn nhìn Hà Phục với vẻ cảnh giác, “Có phải anh lại có âm mưu gì không! Anh đừng mong tôi sẽ làm gì cho anh nữa. Lần trước anh thấy chết không cứu, tôi thù anh cả đời.”
“Ngồi xuống.” Hà Phục nói. “Một mình nấu bao nhiêu món, ăn không hết lại đổ đi rõ lãng phí.”
Hình Đình nhận ra tên kia đang bắt chước ngữ điệu của hắn ngay lập tức. Đây rõ ràng là lời hắn từng nói với bác gái bán thức ăn.
“Anh nghe lén!” Hình Đình càng tức tối hơn.
“Không hề.” Hà Phục nói, “Hôm nay tôi mời cậu ăn cơm.”
Hình Đình nhìn ra ngoài cửa sổ, “Hôm nay mặt trời mọc đằng Tây à?”
Hắn nửa tin nửa ngờ ngồi xuống. Lát sau, tiệm cá Số 7 truyền ra tiếng rít gào.
“Hà Phục, ĐM anh định đầu độc tôi hả!”
Trời mới biết Hà Phục nấu nướng khó ăn đến thế nào. Hình Đình hắn thề rằng cả đời này sẽ không cho Hà Phục vào phòng bếp nữa.
“Mẹ nhà anh, anh cứ húp cháo đi, đừng có ăn thức ăn. Để tôi đi nấu lại.”
Hà Phục cười tủm tỉm nhìn Hình Đình bưng bàn đồ ăn tệ hại kia vào phòng bếp.
Y biết mấy ngày nay Hình Đình không ốm, chỉ đang giận thôi. Hắn giận y ở thôn Đồng Hổ thấy chết mà không cứu.
Đầu bếp ngốc này rất dễ dỗ, chỉ một bữa cơm đã nguôi giận.
Vào phòng bếp, thấy mấy đĩa đồ ăn cháy đen, Hình Đình lắc đầu bất đắc dĩ.
Người như Hà Phục vĩnh viễn không biết ăn cơm một mình cô độc đến nhường nào bởi y không hề cần ăn cơm.