Tiếc Thay Minh Châu Phủ Bụi Trần
Chương 11: Phần 11
Những ngày tiếp theo, ta mong ngóng, chờ đợi, cầu xin... chỉ mong Dịch An của ta mau chóng khỏe lại.
Năm Minh Đức thứ mười lăm.
Quân Tây Bắc của Đại tướng quân Lục Mạch An dẫn quân lập chiến công, được dân chúng biên cương yêu mến.
Cố nhân bình an, nhưng Dịch An của ta vẫn chưa khỏe lại.
Năm Minh Đức thứ mười sáu.
Định Quốc công lão Tướng quân qua đời, Hoàng đế đích thân đến viếng.
Vào mùa thu, con ly miêu Như Ý của Diệp Hiền Phi cũng c.h.ế.t già, nàng ấy chôn nó ở bức tường phía Tây cung, nơi gần với tự do nhất.
Nàng ấy nói: "Sinh vật nhỏ bé này rất lanh lợi, chỉ cần nhảy nhẹ một cái là có thể chạy ra khỏi hoàng cung."
Dịch An của ta vẫn chưa khỏe lại.
Năm Minh Đức thứ mười bảy.
Bệ hạ chính thức phong Dịch Lâm làm Thái tử, đề bạt ca ca Hoàng hậu là Cố Trì làm Hộ bộ Thượng thư.
Năm đó, thứ đệ của Hoàng hậu là Cố Cẩn gia nhập quân Tây Bắc. Hắn ta dũng mãnh thiện chiến, trẻ tuổi tài cao.
Nhưng chưa kịp đợi Dịch An của ta khỏe lại, các Thái y ở Tê Ngô cung đã bị Hoàng đế cách chức...
Hoàng thượng có thể từ bỏ nó, nhưng những vị nương nương yêu thương nó sẽ không bao giờ từ bỏ.
Lâm Thục Phi đóng cửa cung, tận tay dạy Dịch An ngốc nghếch tập kiếm. Đức Phi vào những lúc Thái y đến khám định kỳ, sẽ tự tay làm bánh xốp ngó sen cho Dịch An đang khóc lóc. Hiền Phi thậm chí xem Dịch Nhi như nhi tử ruột, kiên nhẫn lật từng trang binh thư, kể chuyện cho Dịch An đang lắc trống lắc.
Mỗi khi như vậy, ta lại cúi đầu trước án thư sắp xếp những phương pháp học tập mà phụ thân đã dạy.
Dịch An mười ba tuổi chơi mệt rồi thì yên lặng dựa vào bên cạnh ta.
"Dịch An, trên đời có nhiều chuyện không công bằng, giải pháp đều nằm trong những quyển sách này. Con chỉ có đọc nhiều, mới có thể mưu cầu phúc lợi cho thiên hạ. Dịch An, con mau khỏe lại đi... đợi con khỏe rồi, a nương sẽ từ từ kể cho con nghe."
Ta khàn giọng, lặp đi lặp lại, kiên nhẫn nói, khẩn cầu như vậy. Nhưng người trước mắt thần sắc mờ mịt, ánh mắt trống rỗng. Khoảnh khắc tiếp theo, như thể bị hoảng sợ, xé nát những tờ giấy này, rồi chạy ra sân chơi xích đu.
Năm này qua năm khác, hoa đào nở rồi tàn, tàn rồi lại nở. Sau một cơn mưa xuân nữa, Lục Đức Phi của An Chiêu cung đã ra đi.
Thái y bẩm: "Đức Phi do đau buồn tổn thương gan, bệnh lâu ngày thành bệnh nặng..."
Ngày đó, ta nắm tay Dịch An, đứng trước điện của Đức Phi:
"Dịch An ngoan, quỳ lạy tiễn Đức nương nương đi nhé. Không có Đức nương nương, sẽ không có Dịch An ngày hôm nay."
Trước khi Dịch An ra đời, Hoàng đế định ban c.h.ế.t cho thai nhi c.h.ế.t trong bụng mẹ, chính Lục Đức Phi đã kịp thời đến khi Thẩm Mỹ nhân sinh nở, cứu được mạng của Dịch An.
Khi Dịch An được mười tháng tuổi, mắc bệnh dịch, sốt cao không giảm. Cũng chính Lục Đức Phi đích thân nghiền thuốc, giữa đêm đến cho Dịch An uống.
Cái gì mà đau buồn tổn thương gan, cái gì mà bệnh lâu ngày thành bệnh nặng... Nữ nhi Lục gia - Lục Ngữ Nhiên, cả đời nếm trăm loại thuốc, tay nghề y thuật tuyệt thế. Nàng ấy đã chết. Nàng ấy đã bị thâm cung này giam chết.
18
Cuối thu gặp đầu đông, Dịch An của ta đã mười lăm tuổi. Chưa kịp đợi nhi tử ta hồi phục như thường, lại đợi được tin dữ từ biên ải.
Năm Minh Đức thứ mười chín, Đại Du hưng binh mười vạn, lại xâm phạm biên cảnh. Quân Tây Bắc liều c.h.ế.t kháng địch, đánh lui man địch hàng trăm dặm. Nào ngờ, trên đường về, lương thảo chậm trễ không đến, Đại Du nghe tin phản công.
Người từng hứa với ta kết tóc phu thê.
Người từng hứa với ta bạc đầu trọn đời.
Lục Mạch An.
Đã đi rồi...