Tiếc Thay Minh Châu Phủ Bụi Trần
Chương 1: Phần 1
Năm ta vào cung mới chỉ mười sáu tuổi, kinh thành cổ kính vừa đón cơn tuyết đầu tiên của mùa đông. Đội nghi trượng hoàng gia rầm rộ, xuất phát từ Thẩm phủ trâm anh nhiều đời. Cho đến khi kiệu vào đến cửa Tây thành cung, tiếng lễ nhạc vang trời mới đột ngột dừng lại.
Vị công công lớn tuổi cung kính nói:
"Bệ hạ lo rằng lễ phong phi sẽ khiến Hoàng hậu nương nương đau lòng, vậy nên cố ý không cho phép rình rang."
Hoàng đế cực kỳ yêu Hoàng hậu, đây là chuyện cả kinh thành đều biết. Tất nhiên cung nhân cũng không cần phải che giấu chuyện này.
Nghĩ lại cũng đúng, nếu không phải Đế Hậu tình thâm, làm sao Hoàng đế lại chọn đi chọn lại giữa bao nhiêu quý nữ danh môn, phong ta làm Quý phi, rước ta vào cung. Chỉ vì Hoàng hậu Cố Trăn Trăn mà hắn ta không màng tất cả để cưới về là một nữ tử cửa nhỏ gia thế lụn bại, không hiểu quy củ trong cung. Vào cung chỉ ba tháng đã nhiều lần gây ra trò cười, khiến triều đình chỉ trích.
Hắn ta quá cần một nữ tử thế gia biết lễ nghĩa, biết tiến thoái để giúp che đậy sự hoang đường của Hoàng hậu.
Phụ thân ta là đại nho đương triều Thẩm Huyền, cả đời viết sách dạy học, gia phong nghiêm cẩn. Là hòn ngọc quý được phụ thân một tay nuôi dưỡng, người người khen ta huệ chất lan tâm, trang nhã đoan trang, mỗi cử chỉ hành động đều là khuôn mẫu của quý nữ thế gia. Một Thẩm Vân Niệm như vậy, tất nhiên là lựa chọn tốt nhất để dọn dẹp mớ hỗn độn cho người trong lòng hắn ta.
2
Trong Tê Ninh cung, khói hương lượn lờ, nến đỏ cao ngất.
Ma ma hầu hạ ta tắm rửa nói: "Hoàng đế hiền hòa nhân hậu, nương nương đừng sợ."
Sợ ta buồn lòng, bà ấy cười kể cho ta nghe chuyện xưa:
Ma ma kể chuyện một cách hiền lành, ta chăm chú lắng nghe, trong đầu hiện lên lời dạy của phụ thân:
"Con là nữ nhi Thẩm gia, hầu hạ vua, cũng phải trung thành với vua."
Nhưng có vẻ như Hoàng đế chưa bao giờ nghĩ như vậy.
Đêm sương giá lạnh, vị đế vương trẻ tuổi đạp tuyết mà đến.
Hắn ta cúi đầu nghiêm mặt, ánh mắt u ám nhìn về phía ta:
"Ngươi đã vào thâm cung thì phải giữ đúng bổn phận. Ngoài danh phận Quý phi, trẫm sẽ không cho ngươi thêm bất cứ thứ gì."
Ý tứ không thể rõ ràng hơn.
Nữ nhi Thẩm gia, chỉ vì giúp Hoàng hậu có danh tiếng tốt mà vào cung, không xứng được thị tẩm.
Chưa đợi ta gật đầu đồng ý, đế vương đã vội vã quay người, bước nhanh vào trong gió tuyết đầy trời. Hắn ta đang vội đến Phượng Cẩm cung, đi dỗ dành người trong lòng của hắn ta Cố Trăn Trăn.
Hắn ta rước nàng vào cung làm Hoàng hậu, kết thành phu thê, từng hứa với nàng một đời một kiếp một đôi người. Nhưng giờ đây lại phản bội lời hứa, trong vòng một ngày sách phong bốn phi, Hoàng hậu sẽ đau lòng lắm đây.
Phải rồi, trên con đường cung đầy gió tuyết, cùng vào cung với ta còn có nữ nhi của Định Quốc công là Như Uyển được phong làm Hiền Phi, nữ nhi của Lâm Thái phó là Thanh Sương được phong làm Thục Phi, cùng với chất nữ của Lục Lão Tướng quân là Lục Đức Phi.
Đế vương một ngày nạp bốn thiếp, nhưng lại không nỡ để Hoàng hậu rơi lệ, chỉ có thể hạ mình đến Phượng Cẩm cung tạ tội.
Hắn ta dỗ dành nói với Hoàng hậu:
"Nữ nhi Thẩm gia chỉ là công cụ giúp nàng quản lý hậu cung, để nàng có danh tiếng tốt mà thôi. Những nữ tử thế gia khác là vì trẫm cần lôi kéo trọng thần trong triều, ổn định giang sơn Bùi thị, là việc bất đắc dĩ phải làm."
Vị Hoàng đế cửu ngũ chí tôn, như mong muốn giữ được người trong lòng, khiến nàng không phải vì cung quy phiền phức mà chịu khổ rơi lệ. Nhưng vô số nữ tử thế gia cũng từ đây bị nhốt trong thâm cung mười trượng, không còn được thấy gió mát trăng thanh, sông núi mênh mang.