Đọc truyện online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.

Thương Tiểu Quả Phụ - Hoa Bỉ Ngạn

Chương 75: Nương Tử Là Quản Gia



Tuy Ngọc Tú nói từng đi theo Hạ Tri Hà học mấy chữ bất quá nàng cũng chỉ biết tên của mình, biết được trong những sổ sách có mấy văn mấy lượng tiền thôi chứ còn phức tạp hơn thì nàng không hiểu chứ đừng nói chi là viết.
Khi mới bắt đầu xem sổ sách nàng chỉ hiểu được một nửa, còn lại thì chờ Lâm Tiềm về đọc cho nàng nghe, sau nàng thấy vậy thật sự quá phiền phức, hơn nữa nàng nghĩ nếu về sau võ quán này càng lớn hơn mà nàng lại gà mờ thế này sẽ không giúp được gì, vì thế hạ quyết tâm muốn đọc sách và tập viết.
Cách võ quán không xa là thư viện Bình Sơn cho nên xung quanh có mấy thư cục, Ngọc Tú đi nhìn thử mà không biết nên mua cái gì, nàng lớn như vậy rồi mới bắt đầu tập viết thành ra có chút xấu hổ chỉ nói với ông chủ thư cục là mua cho hài tử trong nhà vỡ lòng, ông chủ kia liền đề cử 《 Tam Tự Kinh 》 và《 Thiên Tự Văn 》.
Nàng đem hai quyển sách này về nhà chờ đêm về Lâm Tiềm rảnh dạy cho nàng đọc, ban ngày nàng cũng không thêu thùa nữa chăm sóc Thất Thất xong liền trốn ở trong phòng đọc sách.
Đọc hai quyển sách xong, viết chữ theo trong sách, dùng ngón tay nhúng chút nước viết chữ lên trên bàn từng bước từng bước, cho đến khi cảm thấy mình đã viết ổn mới lấy bút giấy ra viết trên giấy.
Nàng nghiêm túc khổ cực như thế mấy thư sinh ở thư viện bên cạnh còn không so được với nàng, người ta không biết còn tưởng nàng muốn đi thi Trạng Nguyên.
Có điều làm như vậy đúng thật là có hiệu quả, hơn một tháng sau nàng đã có thể cầm bút ghi sổ sách, tuy nói chữ viết xấu và trong sổ sách tới tới lui lui cũng chỉ có ghi mấy thứ nhưng mấy chục chữ đó với nàng mà nói nó đã rất tiến bộ rồi.
Mấy ngày này do nàng muốn tập viết nên đã bỏ rơi hai cha con kia, ban đêm Lâm Tiềm trở về thì nương tử chỉ chăm chỉ ngồi ở bàn không có chú ý gì đến hắn, hắn đành phải ôm nhi tử chơi đùa, hai cha con nhờ thế mà đã thân thiết hơn không ít.
Ngày này là ngày đầu tiên Ngọc Tú ghi sổ sách, trong lòng không khỏi thấy vui sướng, quay đầu nhìn Lâm Tiềm đang ôm nhi tử ngồi ở mép giường rồi đi qua hôn lên mặt nhi tử vài cái.
Lâm Tiềm trông mong mà nhìn nàng, "Nương tử, còn ta nữa."
Ngọc Tú giận hờn liếc hắn một cái, cuối cùng là trong lòng cao hứng quá thế là đỏ mặt tiến lại gần hôn lướt qua
mặt hắn như chuồn chuồn nước.
Lâm Tiềm được một tấc lại muốn tiến một thước, đem gương mặt bên kia đưa qua, "Còn có bên này nữa."
Ngọc Tú không để ý tới hắn, ôm nhi tử vào trong n.g.ự.c trêu đùa.
Lâm Tiềm cũng không nhụt chí, cánh tay vòng qua đem mẹ con nàng ôm vào trong lòng ngực, bản thân thì cúi đầu hôn lên môi Ngọc Tú một cái.
Thất Thất mở to mắt nhìn cha và nương.Editor thường xuyên sửa lỗi và cập nhật lại nên hãy đọc bản hoàn chỉnh tại wattpad chính chủ.
Bị nhi tử nhìn như vậy, Lâm Tiềm lại hôn nàng thêm lần nữa, Ngọc Tú bị hôn liền đỏ mặt tránh né, "Bảo bảo còn đang nhìn kìa."
Lâm Tiềm nhìn nhi tử, búng trán con một cái, "Nhìn cái gì Tiểu Mập Mạp."
Thất Thất bẹp bẹp miệng.
"Ai da chàng nhẹ tay một chút." Ngọc Tú vội đem tay Lâm Tiềm đẩy ra tiến lại gần đầu Thất Thất thổi, da thịt non mịn lúc này đã bị đỏ một lên Ngọc Tú thấy đau lòng trừng mắt với Lâm Tiềm một cái, nói: "Làm cho con khóc chàng tự đi mà dỗ con."
Lâm Tiềm không dám xằng bậy nữa, cũng may Thất Thất không khóc.
Ban đêm sau khi nhi tử ngủ, Lâm Tiềm đương nhiên muốn quấn lấy nương tử hồ nháo một phen, hồi trước Ngọc Tú muốn dậy sớm học chữ nên không chịu, hôm nay tâm tình tói nên nàng để mặc cho hắn.
Sáng ngày hôm sau, nàng cho nhi tử uống sữa xong thì lôi kéo cơ thể bủn rủn lười nhác dựa vào bên cửa sổ chuẩn bị đem sổ sách kiểm tra lại từ đầu.
Hậu viện của võ quán không có nhiều người chỉ có ba người giúp việc.
Nữ đầu bếp phụ trách nấu cơm cho mọi người, ngoài ra còn dọn dẹp chén đũa linh tinh nữa.
Trương đại nương giặt đồ cho mấy học đồ, Lâm Tiềm Tiêu Lâu và quản sự, nếu quần áo có rách bà sẽ may lại, lúc trước bà ấy có từng tới hỏi Ngọc Tú có muốn bà ấy giặt quần áo giúp không nhưng Ngọc Tú từ chối, thứ nhất nàng không muốn làm phiền bà ấy, thứ hai nàng thấy tự mình giặt mới yên tâm.
Còn Lý thúc thì phụ trách quét tước sân, chăm sóc hoa lá, đồng thời cũng là người gác cổng ở hậu viện.
Tiền công hàng tháng của mấy người này đều là một lượng bạc, còn tiền công của quản sự thì được ghi ở tiền viện chứ không ghi trong sổ sách ở hậu viện.
Ngoài ra sổ sách có ghi lại số tiền mua đồ ăn mỗi ngày, tiền mua gạo, mì, dầu.
Mấy chi phí mỗi ngày đó không tính là nhiều nhưng cuối tháng tổng kết lại mới thấy nó là số tiền lớn.
Đây là điều bắt buộc của mỗi tháng, trừ bỏ mấy thứ đó thỉnh thoảng còn có tiền tu bổ phòng ốc, phòng bếp, chén đũa, bàn ghế và gia cụ, trong đại viện lúc nào cũng phải dùng tiền.
Ngọc Tú không biết Lâm Tiềm với Tiêu Lâu đã bỏ vài bao nhiêu tiền, hiện giờ nhìn sổ sách này nàng lo lắng không biết có thu vốn về được không.
Huống chi đây chỉ là sổ sách của hậu viện, tiền viện có nhiều học đồ như thế chắc chắn sẽ phải chi tiêu nhiều hơn ở đây.
Nàng nhìn nhi tử vẫn đang nghịch ngón tay ở bên giường, nhẹ nhàng chọc vào mũi con nói: "Cha con kiếm tiền vất vả như vậy, bảo bảo à, chúng ta phải tiết kiếm thôi."
Nàng suy nghĩ rồi đem sọt kim chỉ bị ném qua một bên hơn một tháng nay ra, tuy số kim chỉ này một tháng chỉ kiếm bán được năm sáu trăm văn nhưng có còn hơn không*, tốt xấu gì nàng cũng có thể kiếm tiền cho mình và nhi tử dùng.
*Nguyên văn: muỗi chân cũng là thịt.
Hôn sự của Tiêu Lâu định vào mùng hai tháng sáu, cuối tháng 5 y trở về
tỉnh thành để chuẩn bị.
Bởi vì võ quán thiếu người nên Lâm Tiềm không thể đến chúc mừng y.
Bước sang tháng sáu, thời tiết bắt đầu nóng hơn, Ngọc Tú lớn lên ở Lý Gia Câu mà Lý Gia Câu ở sau lưng núi nên thời tiết tương đối mát mẻ, hiện tại ở trong huyện nàng bị cái nóng làm cho không chịu nổi.
Ban ngày ở trong phòng phải mở hết cửa ra mới thấy mát hơn một chút.
Sau giờ ngọ, nàng dỗ cho Thất Thất ngủ rồi chuẩn bị đến phòng bếp làm chút nước ô mai uống, vừa ra cửa phòng đã bị một trận khí nóng ụp tới, nàng nhìn trời nắng chói chang mà mấy người ở tiền viện vẫn còn phơi nắng, trong lòng thấy không đành lòng nên làm nhiều hơn chút.
Nàng cũng không dám tự mình ra tiền viện, chỉ đứng ở cửa nhỏ giọng kêu Lâm Tiềm.
Lâm Tiềm tới với cả người ướt đẫm mồ hôi giống như mới từ trong nước đi ra, cả người hắn bốc hơi nước, Ngọc Tú nhón chân lau mồ hôi trên mặt cho hắn, nói: "Thiếp có vào phòng bếp làm chút nước ô mai chàng đem ra cho bọn họ uống đi, trời nóng như hay là chàng cũng nghỉ một lát đi?"
Lâm Tiềm cúi đầu chờ nàng lau xong, mới nói: "Đừng vào phòng bếp, trong bếp rất nóng cứ để cho đầu bếp làm."
Ngọc Tú cười nói: "Đầu bếp giờ đi ngủ trưa rồi sao thiếp lại không biết xấu hổ kêu người ta thức được chứ? Huống chi cũng không phải thiếp làm cho bọn họ, thật ra là do thiếp muốn uống thôi."
Lâm Tiềm gật đầu, đem thùng nước ô mai vào tiền viện.
Mười mấy thiếu niên kia lao đến uống hết tất cả.
Có một người nhỏ giọng nói với mọi người nói: "Vừa rồi ta nghe thấy tiếng tiểu sư nương kêu đại sư phụ ở phía sau cửa, nước ô mai này khẳng định là do tiểu sư nương làm."
Một người khác nói: "Ta cũng nghe thấy."
"Tiểu sư nương thật tốt."
"Người đẹp tâm cũng đẹp."
Mấy tên đó làm mặt quỷ, "Đáng tiếc lại rơi vào trong tay đại sư phụ."
"Lạt thủ tồi hoa*."
*Dùng bàn tay độc ác huỷ hoại đóa hoa xinh đẹp.
"Mỹ nhân và quái thú."
Mấy thiếu niên mới đến không hiểu hỏi, "Vì sao gọi sư phó là đại sư phụ còn sư nương là tiểu sư nương?"
Thiếu niên khác khinh bỉ hắn.
Thiếu niên kia lại đi hỏi Nhất Giáp, "Sư huynh, ngươi biết vì sao không?"
Nhất Giáp vừa nhíu mày suy nghĩ một hồi rồi nói: "Chắc do sư phó đặc biệt to, còn sư nương thì nhỏ."
Lời này nói ra, trong đám thiếu niên truyền đến tiếng cười ái muội.
Nhất Giáp không hiểu gì cho nên quay đầu nhìn đám sư đệ lớn hơn mình rất nhiều tuổi, tuy không biết bọn họ đang cười cái gì nhưng hắn biết mấy mấy tên này sẽ trả giá vì đã cười lớn tiếng như vậy.
Quả nhiên, ánh mắt lạnh lẽo của Lâm Tiềm quét qua nói: "Trở về chỗ, một canh giờ nữa chạy bộ."
Theo sau đó là tiếng kêu than dậy cả trời đất.
Tháng sáu nóng nực, đêm về cũng không thấy mát mẻ gì hơn, nền đá xanh dưới đất hấp thụ cái nóng cả ngày lúc này ngược lại vẫn nóng đến làm người ta bực bội.
Thất Thất chỉ mặc một cái áo tay ngắn, Lâm Tiềm thì trực tiếp ở trần.
Tuy Ngọc Tú cũng chỉ mặc áo mỏng nhưng bên trong còn có một cái áo lót dính sát vào trên người, nàng có thể cảm nhận được n.g.ự.c đã đổ ra một ít mồ hôi, giọt mồ hôi như quả cầu tuyết chảy xuống xẹt qua bụng làm cho ngứa ngáy.
Cảm giác này thật sự rất không thoải mái, mới vừa tắm rửa xong giờ đã vô dụng.
Nàng thấy cửa sổ đã đóng lại, trong phòng cũng không người ngoài nên trốn vào màn giường đem áo lót cởi xuống.
Cố Diệp Phi
Cởi ra xong cảm giác giống như nằm ở trong chăn lâu nay cuối cùng cũng được chui ra ngoài hít thở không khí, thoải mái cực kỳ.
Nàng ló đầu ra đi nhìn thấy Lâm Tiềm đang lau vũ khí nên không nhìn sang bên này, vì thế an tâm mà bế nhi tử bế đi tới đi lui ở trong phòng để dỗ nhi tử ngủ.Editor thường xuyên sửa lỗi và cập nhật lại nên hãy đọc bản hoàn chỉnh tại wattpad chính chủ.
Chắc do cảm thấy nóng, Thất Thất cũng không còn yên tĩnh như ngày thường mà ở trong n.g.ự.c nàng nhích tới nhích lui, vốn bỏ áo lót ra Ngọc Tú đã thấy hơi không được tự nhiên giờ bị động hai cái thì thiếu chút nữa đem vạt áo mở ra, nàng vội đem hai tay nhỏ của con nắm lấy, thấp giọng nói: "Bảo bảo làm sao vậy? Không muốn ngủ sao?"
Nàng suy nghĩ rồi đem Thất Thất đặt ở trên giường còn mình thì nghiêng người một tay chống đầu, một tay quạt cho con, miệng thì ngân nga bài ca dao.
Giờ đây Thất Thất mới từ từ an tĩnh, không lâu sau liền ngủ đi.
Lâm Tiềm nghe thấy tiếng ngân nga nhỏ của nàng, khóe miệng hơi cong lên, quay đầu tới nhìn thoáng qua xong đôi mắt liền không dời đi nơi khác nữa.
Thì ra là do Ngọc Tú chỉ biết dỗ nhi tử mà đã quên bên trong mình không mặc cái gì cả, nghiêng người như vậy nên nhìn xuyên qua vạt áo đã thấy khối thịt tuyết trắng nửa bên lộ ra, hai điểm nho nhỏ nhô lên, lúc ẩn lúc hiện.
Mái tóc đen của nàng thả xuống, trong đó có một vài sợi rơi vào vạt áo làm cho người nhìn chỉ biết nhìn chăm chú và muốn lột nó ra nhìn một cái xem mấy sợi tóc đó có rơi vào chỗ mà mình nghĩ hay không.
Ngọc Tú vô tình nhấc đầu lên thì thấy đôi mắt xanh mơn mởn của hắn đang nhìn chăm chú vào n.g.ự.c mình, cúi đầu nhìn lại rồi vội thở nhẹ một tiếng che lại.
Thấy hắn vẫn còn nhìn mình, nàng không khỏi xấu hổ buồn bực nói: "Chàng nhìn cái gì?"
Đâu phải hắn chưa từng nhìn qua vậy mà người này lại giống như một con sói đói 800 năm, ngửi thấy một chút mùi tanh đã bám riếc không tha.
Ban ngày đã mệt mỏi, ban đêm hễ nàng thả lỏng một chút cho hắn một chút ngon ngọt là bị lăn lộn đến không ngừng, không biết hắn lấy tinh lực này ở đâu nữa.
Tối hôm qua đã cho hắn rồi nên hiện tại bên hông nàng vẫn còn nhức, Ngọc Tú trừng hắn một cái, "Nhìn cũng vô dụng, đêm nay Thất Thất ngủ ở giữa còn chàng ngủ ở bên ngoài, không được lướt qua đây."
Lâm Tiềm chỉ phải rầu rĩ quay đầu lại tiếp tục lau trảm long kích của mình.
Thầm nghĩ nương tử ăn mặc câu dẫn như thế vậy mà nàng lại không cho hắn chạm vào, đây là đạo lý gì vậy chứ..
Chương trước Chương tiếp
Loading...