Đọc truyện online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.

Thượng Cổ

Chương 39



Thanh âm trong trẻo vui tai, còn mang theo mấy phần thỏa mãn, người nói trên mặt mỉm cười, người nghe lại toàn thân cứng nhắc.

Hậu Trì ngẩng đầu, khẽ đảo tròng mắt, ngay lập tức ngồi thẳng người dậy, không chớp mắt nhìn chằm chằm Thanh Mục, chỉ vào quả trứng, ánh mắt như điện, nói: "Chuyện xảy ra thế nào? Huynh mau nói rõ ràng cho ta!"

Trong nháy mắt khí thế trở nên mạnh mẽ, thẳng tới mức dồn ép Thanh Mục, nàng không nhớ khi nào lại xảy ra chuyện này, liệu có phải Thanh Mục?

"Nàng nghĩ đi đâu vậy!" Thấy bộ dạng như muốn ngay lập tức nổ tung của Hậu Trì, trong thanh âm của Thanh Mục đầy vẻ bất đắc dĩ, quả trứng nâng trong tay lại ôm gần hơn một chút, nói: "Khi ta thụ kiếp trên Thanh Long đài, sức mạnh của Cửu thiên huyền ta liền lợi dụng Chích Dương thương đem một phần tách ra, luồng sức mạnh này ban đầu chỉ được tưới bằng máu của ta, về sau không biết bằng cách nào lại hút máu của nàng lưu lại bên ngoài màn lôi cùng vào, sau đó độ kiếp kết thúc, liền phát hiện nó đã biến thành như vậy rồi."

Thanh Mục mong đợi đưa quả trứng tới trước mặt Hậu Trì, chỉ chỉ: "Nàng xem, phía trên này có ánh sáng lôi điện, có phải không?"

Hậu Trì nhìn thật kỹ, thấy bên trong kim ngân sắc quả nhiên có một lớp lôi điện màu lam nhàn nhạt phủ lên trên, bên trong vẫn còn một tầng hoa văn cổ xưa, vô cùng khôi lệ, lúc này sắc mặt mới hòa hoãn xuống, tiếp lấy quả trứng trong tay Thanh Mục, dùng linh lực cảm nhận một chút, phát hiện ra bên trong lại có sinh mệnh, thần tình hơi sửng sốt, nói: "Đây rốt cuộc là cái gì, chỉ là năng lượng đơn thuần làm sao lại tạo ra được sinh mệnh?"

Nàng vừa nói vừa không để tâm tung lên hạ xuống, Thanh Mục sắc mặt tái đi, vội vàng đỡ hai bên trái phải, chỉ sợ Hậu Trì không chú ý một cái sẽ làm rơi xuống.

"Ta cũng không chắc lắm, hẳn là phải có máu của chúng ta trong đó, mới có thể biến hóa như vậy." Thanh Mục tùy tiện nói một câu, quay đầu hướng Cổ Quân thượng thần đã bị lãng quên bên ngoài hàng rào nói: "Thượng thần, ngài nói xem đây là có chuyện gì xảy ra?"

Cổ Quân ngưng thần, nhìn quả trứng trong tay Hậu Trì mấy lần, mới làm bộ làm tịch sờ râu nói: "Cửu thiên huyền lôi chính là linh vật vô cùng mạnh mẽ tự nhiên sinh ra trong thiên địa, vốn là một mảnh hỗn độn, ngươi cường hành đem chúng dung hợp tại một chỗ, tự nhiên sẽ sinh ra linh trí yếu ớt, hình thành lớp vỏ bảo hộ, còn về phần hấp thụ máu của các ngươi.. Hẳn là do linh hồn của lôi điện vừa vặn ngưng tụ thành hình, thiếu đi chất dinh dưỡng."

"Người là nói về sau thứ đồ chơi này sẽ phá xác ra ngoài?" Hậu Trì tùy ý liếc Cổ Quân thượng thần một cái, hỏi.

Thấy khuê nữ bảo bối nhà mình thần tình hòa hoãn, trong lòng Cổ Quân thượng thần thầm vui mừng, vội nói: "Đó là đương nhiên, ta thấy mấy trăm năm sau, trứng này tất sẽ có động tĩnh."

Nghe thấy lời này, bàn tay đang giày vò quả trứng của Hậu Trì rõ ràng khựng lại, động tác nhiều hơn mấy phần cẩn trọng: "Nếu đã như vậy, ta đây đành miễn cưỡng nuôi dưỡng thôi, về sau nói không chừng có thể hữu dụng hơn Đại Hắc một chút, Phượng Nhiễm, ngươi trở về Thanh Trì cung tra xem, loại linh hồn sinh ra trong thiên địa này thích ăn cái gì, ta sẽ chuẩn bị sớm một chút."

Thanh âm chứa đầy rối rắm, nhưng vẻ thích thú và cấp thiết trong đó bất kể là ai cũng đều có thể nghe ra được, Thanh Mục nhướng mày, tay gác phía sau, bắt đầu hối hận vì đã đem quả trứng ra sớm như vậy, đối với kẻ mới cầu thân như hắn, Hậu Trì rõ ràng càng chú ý tới quả trứng kỳ dị kia hơn.

Phượng Nhiễm cong môi, uể oải dựa lưng lên thân cây trúc, nói: "Gấp cái gì, không phải vẫn còn mấy trăm năm nữa hay sao, đợi sau khi Thanh Mục từ kết giới tiên yêu trở về rồi tra cũng chưa muộn."

"Không cần tra nữa, bình thường lấy linh lực nuôi dưỡng, đợi thời cơ chín muồi tự khắc phá xác mà ra thôi." Cổ Quân sờ sờ mũi, mở lớn mắt nhìn về phía Hậu Trì: "Khuê nữ, con thấy ta cũng rất hữu dụng đúng không, nếu không thì cũng để ta ở lại được chứ?"

"Thế nào? Không đi nhân gian du lịch nữa?" Hậu Trì lạnh nhạt quan sát hắn, sắc mặt nghiêm túc.

"Không đi không đi, ta còn muốn ở cùng với khuê nữ cơ mà!"

"Không đi vùng man hoang nữa? Không đi cực điểm tứ hải nữa? Không đi lang thang khắp các di tích thượng cổ nữa?"

Theo từng câu nói của Hậu Trì, lông mày của Cổ Quân thượng thần lại khẽ run rẩy, chờ khi nói xong hắn mới nhìn Hậu Trì đáp: "Khuê nữ à, con thật thông minh, sao mà cái gì cũng biết vậy?"

Hậu Trì hừ một tiếng, những năm này nàng không phải chưa từng tìm qua tung tích của Cổ Quân thượng thần, chỉ là mỗi khi tìm được một chút manh mối, thì lại để cho lão đầu tử này bỏ chạy mất..

"Đâu ta cũng không đi nữa, ta sẽ canh giữ tại nơi này, chờ tiểu kim tôn của ta chào đời." Cổ Quân thượng thần tràn đầy tươi cười nháy nháy mắt với Thanh Mục, nói.

Bàn tay cầm trứng của Hậu Trì cứng lại, bối rối khẽ ho một tiếng, sau đó lập tức đứng dậy đi vào trong gian nhà gỗ, tùy ý lẩm bẩm nói: "Tùy người."

Thân ảnh thanh sắc đi nhanh như bay, nhưng tất cả mọi người đều nhìn thấy, vành tai phía sau lại dần dần ửng đỏ. Thanh Mục hướng Cổ Quân thượng thần chắp tay, mỉm cười bất đắc dĩ, vội vàng nhấc gót theo vào.

Cổ Quân từ trên hàng rào nhảy xuống, nhìn hai bóng dáng một xanh một đỏ kia, đôi mắt khẽ nheo, hàng lông mày cũng nhíu lại.

Chẳng trách chịu đựng chín chín hồi Cửu thiên huyền lôi, mà Thanh Mục vẫn chưa tấn vị thượng thần, xem ra tối thiểu có một nửa sức mạnh của lôi điện đã truyền vào bên trong quả trứng kia rồi, chờ tới khi trứng phá xác, cũng là ngày Thanh Mục thành thần.

Vừa rồi hắn không nói ra, linh lực nuôi dưỡng đương nhiên có thể khiến cho trứng trưởng thành, nhưng lại không thể giúp nó phá xác, trừ phi..

Trăm năm sau, rốt cuộc sẽ phát sinh chuyện gì, lúc này cho dù hắn có được thần lực mạnh nhất tam giới, thì cũng không dự đoán ra được tai kiếp của tương lai.

Phượng Nhiễm dựa trên thân trúc tùy ý quay đầu lại, vô tình nhìn thấy ánh mắt lo lắng của Cổ Quân thượng thần lướt qua, thần tình khựng lại, đáy lòng đột nhiên sinh ra một chút cảm giác bất an, ngước mắt lên lần nữa, thấy tiểu lão đầu bên ngoài hàng rào thần tình dung tục, ra sức muốn kéo đổ hàng rào để xông vào bên trong, mỉm cười bất đắc dĩ, nghĩ thầm quả nhiên là gần đây xảy ra quá nhiều chuyện, cho nên bản thân bị trúng tà rồi.

Đêm tối.

Hậu Trì và Thanh Mục tranh luận một hồi lâu, cuối cùng đạt được một thỏa thuận hữu nghị rằng Hậu Trì năm ngày còn Thanh Mục hai ngày dưỡng trứng, hai người ở trong phòng nghiên cứu một lúc, Hậu Trì mới cẩn thận dè dặt đem linh lực truyền vào trong trứng, quan sát một hồi thấy vẫn không có biến hóa gì, khẽ cong môi, ném quả trứng vào trong tay Thanh Mục, nhấc chân ra ngoài tản bộ.

Cũng phải, lão đầu tử nói phải mất mấy trăm năm mới có thể phá xác, bây giờ mà đã nhìn ra thì chỉ có gặp quỷ mà thôi.

Ra khỏi nhà gỗ, nhìn thấy Cổ Quân thượng thần đang chơi xấu la lối om sòm trên mặt đất giống y chang như Đại Hắc, Hậu Trì chậm rãi bước tới, từ trên cao nhìn xuống hắn, tay gác sau lưng, mắt từ từ nheo lại, nói: "Lão đầu tử, chúng ta nói chuyện một chút."

Ngước mắt thoáng nhìn qua sắc mặt đoan chính của Hậu Trì, trong lòng Cổ Quân thượng thần giật thót một cái, vội vàng bò dậy, cười hì hì nói: "Khuê nữ, chuyện gì vậy?"

Hậu Trì móc móc ngón tay với hắn, đi ra bên ngoài hàng rào, Cổ Quân thượng thần cẩn thận dè dặt đi theo sau nàng, chốc chốc lại liếc quan sát sắc mặt của nàng.

"Lão đầu tử, người vì sao muốn để cho Thanh Mục đi Kình Thiên trụ canh giữ trăm năm, đừng nói với con là để mài luyện hắn, loại lý do này chỉ lừa được Thiên đế và Thiên hậu bọn họ mà thôi, đối với con không có tác dụng đâu!"

Cách nhà gỗ trăm thước, Hậu Trì dừng tại một nơi sâu trong rừng trúc, quay người lại, xa xa nhìn thấy mấy đốm ánh sáng trong gian nhà gỗ, sau đó thu hồi tại tầm mắt, ánh mắt sáng rực nhìn Cổ Quân thượng thần.

Vẻ tươi cười trên khuôn mặt của Cổ Quân thượng thần từ từ thu lại, thấy Hậu Trì sắc mặt nghiêm túc, sau một lúc mới nói: "Khuê nữ, con có biết Thanh Mục trên Thanh Long đài đã hứng chịu loại lôi kiếp gì không?"

"Chín chín hồi Cửu thiên huyền lôi, theo như con biết, từ xưa đến nay tấn vị thượng thần chỉ cần sáu sáu hồi là được, Thanh Mục sao lại.." Nghe thấy Cổ Quân thượng thần nhắc tới chuyện lôi kiếp, trong đáy mắt Hậu Trì cũng nhiều thêm một tia nghi hoặc, đáp lời.

"Khi tấn vị thượng thần nếu chịu đựng được càng nhiều lôi kiếp, trong tương lai địa vị sẽ càng cao, thời thượng cổ giới chỉ khi bốn vị chân thần tấn vị mới phải chịu chín chín hồi lôi kiếp, Thanh Mục là người thứ năm kể từ đó cho tới giờ." Cổ Quân thượng thần sờ sờ bộ râu, đáy mắt nhàn nhạt hiện ra hồi ức và phiền muộn.

Hậu Trì lại vì điều đó mà kinh sợ, nếu là như vậy, Thanh Mục há sẽ không trở thành.. Nhưng hiện tại hắn rõ ràng ngay cả thượng thần cũng chưa phải?

Nhìn thấy vẻ nghi hoặc trong đôi mắt sáng ngời của Hậu Trì, Cổ Quân thượng thần do dự một lát mới nói: "Khi thụ kiếp, Thanh Mục đem sức mạnh tách ra, hình thành nên quả trứng kia.." Cổ Quân chỉ chỉ về phía nhà gỗ, tiếp tục nói: "Cho nên hắn mơi chưa tấn vị ngay lập tức, nhưng mà linh lực tụ tập trong cơ thể hắn không kém thượng thần một chút nào, ta đoán rằng, tối đa trăm năm, hắn sẽ dựa vào chính sức lực của mình để tấn vị thượng thần."

"Tấn vị thì tấn vị thôi, có liên quan gì tới chuyện người đưa hắn tới nơi đó?" Hậu Trì khó hiểu nói.

"Hậu Trì, ta làm như vậy, là bởi vì ta căn bản cũng không thể xác định sau trăm năm hắn sẽ là vị thượng thần thứ năm trong tam giới.. Hay là, vị chân thần đầu tiên từ hậu cổ giới khai thiên lập địa cho tới nay."

Thanh âm của Cổ Quân thượng thần không lớn, nhưng lại khiến cho Hậu Trì đột ngột sững sờ, chân thần.. Thanh Mục ư?

"Khuê nữ, thượng thần tuy rằng ngự trị trên chúng tiên, nhưng tốt xấu gì cũng ở trong tam giới, trốn không thoát được khỏi thế tục. Nhưng là chân thần.. cai quản vạn vật, sở hữu sức mạnh của thiên địa, tất sẽ lấy thiên hạ chúng sinh làm trách nhiệm, khó có thể quan tâm đến người bên cạnh, tới lúc đó, Thanh Mục tuyệt đối không phải mối hôn sự tốt, phụ thần không thể mạo hiểm được."

Hậu Trì nhíu mày, đôi mắt khép chặt, khóe mày khẽ run lên, nàng biết Cổ Quân thượng thần nói đúng, thậm chí còn nói giảm tránh đi mấy phần.

Chân thần ngự trị trên thế gian, ngay cả thượng thần cũng chỉ là loài sâu kiến trong mắt, ngày Thanh Mục trở thành thần, có lẽ cũng là lúc bọn họ phải xa cách vĩnh viễn.

Đáy lòng có chút nguội lạnh, trong đầu lại đột nhiên xuất hiện thân ảnh đỏ sẫm lẫm liệt quật cường trên Thanh Long đài, bàn tay đang siết chặt của Hậu Trì dần dần thả lỏng, một lần nữa mở to mắt, nhìn Cổ Quân thượng thần, đáy mắt chứa đầy vẻ tín nhiệm và kiên định.

"Lão đầu tử, Thanh Mục sẽ không đâu, bất luận hắn là thượng thần cũng được, chân thần cũng chẳng sao, đều không có quan hệ, con tin tưởng hắn."

Thần thái trong mắt Hậu Trì giống như mặt trời sáng rực, Cổ Quân thượng thần hơi sửng sốt, thân ảnh vốn lom khom lại đứng thẳng lên không ít, hắn áp xuống vẻ than thở tận sâu trong đáy mắt, chậm rãi nói: "Hậu Trì, con tin tưởng cũng được, một tháng sau hắn tới trấn thủ dưới Kình Thiên trụ trăm năm, nếu như sau trăm năm hết thảy đều yên ổn, phụ thần sẽ làm chủ hôn cho hai con."

Thanh Mục có thể truyền thừa Chích Dương thương, có thể dẫn xuống Cửu thiên huyền lôi, còn có con chó đen thui nhưng lại chỉ thích ăn tiên thạch nóng bỏng, tất cả mọi thứ đều chỉ rõ một khả năng, nhưng mà.. Hậu Trì đã nguyện ý tin tưởng, hắn lại chờ thêm trăm năm nữa thì có sao.

Hậu Trì gật gật đầu, trường bào màu xanh nhảy múa dưới ánh trăng, mơ hồ vẽ ra những tia sáng ngân sắc rực rỡ, cùng với ngân quang đan xen phía trên quả trứng đặc biệt giống nhau.

Cổ Quân thượng thần nhìn luồng ngân quang kia, thần tình hơi nghiêm lại, âm thầm ngưng thần, nhưng vô tình lại nghe thấy khuê nữ bên cạnh khẽ hỏi: "Lão đầu tử, một mình người không thể sinh ra con được, mẫu thân con rốt cuộc là ai vậy!"

Cổ Quân thượng thần sắc mặt cứng nhắc, có vẻ như không nghe thấy gì mà ngáp một cái, lẩm bẩm nói: "Ôi, người già rồi thật là vô dụng, mới đứng có một lúc mà cái lưng đã đau buốt rồi, ta phải về nghỉ ngơi thôi."

Tiếng nói vừa dứt, một cơn gió thổi qua, bóng người đã biến mất sâu trong rừng trúc.

Hậu Trì thấy thế thì buồn cười, lông mày nhướng lên, khóe miệng khẽ nhếch.

Biết hay không biết mẫu thân là ai căn bản không quan trọng, khi còn trong vỏ là phụ thần ở bên nàng, trước khải trí là Bách Huyền lớn lên cùng nàng, thời gian vạn năm cô tịch trong Thanh Trì cung nàng có Phượng Nhiễm, bây giờ cùng nàng phác họa tương lai là Thanh Mục..

Trong cuộc sống của nàng từ sớm đã không thiếu bất cứ ai, có bọn họ, hết thảy cũng đủ rồi.

Thời gian nửa tháng trong nháy mắt sắp hết, Đại Hắc đã quen cùng với tiểu lão đầu khô quắt nằm trên bãi cỏ phơi nắng. Phượng Nhiễm đi đi về về giữa Thanh Trì cung và Liễu Vọng sơn, thu dọn một đám lộn xộn sau khi Cổ Quân thượng thần xuất hiện. Hậu Trì cả ngày ôm theo quả trứng quanh quẩn trong sân, hy vọng có thể thấy nó lớn lên nhanh hơn một chút. Thanh Mục nhân khoảng thời gian rảnh này dựng thêm mấy gian nhà gỗ, sau khi được Cổ Quân thượng thần không ngừng khích lệ lại càng dốc sức hơn nữa.

Giản dị mà yên bình, khi tất cả mọi người đều đắm chìm vào trong cuộc sống nhàn nhã này, thì tin tức mà Phượng Nhiễm như thường lệ từ bên ngoài trở về mang theo lại phá vỡ tất cả yên bình đó.

"Phượng Nhiễm, ngươi nói cái gì?"

Trong sân, Hậu Trì đang ngồi trên ghế dựa đột nhiên bật dậy, bàn tay ôm quả trứng khẽ dùng lực, dường như không thể tin tưởng.

"Hậu Trì, lão Long vương của Bắc hải ngày hôm qua đưa tin tới, nói là chuyện mà Thanh Mục ủy thác đã có manh mối, nửa tháng trước Bắc hải xuất hiện một hang động băng phong ngàn năm quái dị, bọn hắn đã thử mấy lần nhưng đều không thể tiến vào, nghĩ rằng có thể liên quan đến người mà chúng ta đang tìm kiếm, liền đưa tin tức này truyền tới Thanh Trì cung."

Nửa tháng trước, chính là khi Thanh Mục thụ kiếp Cửu thiên huyền lôi, lúc đó tứ hải biến động, những thứ đã bị vùi sâu lại nổi lên cũng không có gì kỳ quái, đó chưa hẳn là Bách Huyền, lão Long vương có thể cũng không thể xác định, nhưng thứ đó chung quy vẫn là mầm họa của Bắc hải, bây giờ phụ thần xuất hiện, hắn phần lớn là muốn mượn lực của phụ thần mà thôi. Hậu Trì ngẫm nghĩ, lại cảm thấy lão Long vương học rộng biết nhiều, hẳn sẽ không nói bừa, nghĩ rằng chắc là không sai được, cứ như vậy lặp lại nhiều lần, tâm trạng liền có chút bất an.

Quả trứng trong tay nhẹ nhàng bị nhấc lên, thanh niên đột nhiên xuất hiện vỗ vỗ vai nàng, thần tình ấm áp: "Đừng lo lắng, ta cùng nàng đi xem một chút."

Nghe thấy thanh âm của Thanh Mục, đáy lòng Hậu Trì đột nhiên trấn định xuống, nàng gật gật đầu, vẫy tay với Cổ Quân thượng thần: "Lão đầu tử, đi sửa soạn một chút, chúng ta phải đi xa rồi."

Một tiếng này vô cùng thoải mái, cũng khiến cho Phượng Nhiễm và Thanh Mục thả lỏng tâm xuống.

Thấy Thanh Mục chỉ một câu nói liền có thể trấn an được Hậu Trì, Cổ Quân thượng thần cong khóe miệng, quay sang Đại Hắc vỗ mạnh một cái, hét to một tiếng: "Đại Hắc, lão đầu tử phải xuất môn rồi, ngươi nhớ giữ nhà thật tốt đấy!"

Đôi mắt tròn xoe chẳng thèm nhìn lấy Cổ Quân thượng thần một cái, Đại Hắc rên hư hử, cái đuôi vẫy vẫy, một lần nữa nằm xuống.

Không mất quá lâu, bốn người chuẩn bị đã xong xuôi, giá vân bay đi Bắc hải.

Trên mây, Hậu Trì kéo ống tay áo lần mò, sắc mặt khẽ biến: "Làm sao đây, ta bỏ quên trứng ở nhà rồi."

"Không sao, ta nhớ mà." Thanh Mục sờ giữa eo, quả trứng liền xuất hiện trong tay hắn, được đưa tới trước mặt Hậu Trì.

Hậu Trì vội vàng đón lấy, ngẩng đầu lên lần nữa, nhìn thấy Thanh Mục quay người đi, đang chuẩn bị trêu chọc tình cha ấm áp của hắn, lại đột nhiên ngây người tại chỗ.

Người thanh niên với mái tóc dài đen nhánh trải trên vai, phần đuôi dùng sợi dây mảnh buộc lại, trong khi nàng còn chưa kịp phát giác, thì một luồng kim sắc thuần túy khó thấy lại mơ hồ hiện ra.

Hoa quý mà khôi lệ, nhưng.. lại băng lãnh xa lạ.

Hậu Trì từ từ khép mắt lại, sau trăm năm, Thanh Mục, huynh vẫn sẽ là huynh chứ?

Chương trước Chương tiếp
Loading...