Thuần Phục - Thanh Hoan
Chương 8: Đau Không, Thiếu Gia?
"A Hòa, em giận à?"
Giọng điệu của người đàn ông vừa lo sợ thăm dò vừa nhẹ nhàng cẩn trọng.
Kỷ Hòa khẽ nhướng mi, nở một nụ cười.
"Không dám."
"Tôi còn tưởng rằng em muốn gặp Hồ Du..." Kỷ Thiện Sinh ngước đôi mắt đem nháy lên nhìn Kỷ Hòa, đôi mắt ấy trong veo thuần khiết, khi anh nói có vài sợi tóc như tinh linh nghịch ngợm khẽ đung đưa.
Kỷ Hòa xoa xoa ngón tay của anh, nhẹ nhàng mà vuốt ve. Kỷ Thiện Sinh vẫn còn đang luống cuống giải thích vì sợ cô hiểu lầm anh.
“Tôi thậm chí còn không nhớ cô ấy trông như thế nào.” Ý nói là anh vô tội, cô đừng giận anh nữa.
Kỷ Hòa thật sự thích cái dáng điệu này của Kỷ Thiện Sinh đến nỗi cô chỉ muốn trói anh lại để chỉ mình cô có thể nhìn thấy.
"Ồ," Kỷ Hòa chỉ đáp lại một tiếng, nghe không ra ngữ điệu gì "Vậy thì đó là do em hiểu lầm rồi."
Cho tận đến khi về đến nhà, Kỷ Thiện Sinh vẫn không biết rốt cuộc Kỷ Hòa có giận hay không.
***********
Vào buổi tối, đồng hồ trong phòng khách vang lên đến mười lần, cùng lúc đó cửa phòng của Kỷ Thiện Sinh cũng vang lên tiếng gõ.
"Vào đi"
Kỷ Hòa mang theo chiếc đĩa bước vào cửa, trước mặt cô là một người đàn ông với bộ ngực trần săn chắc.
Kỷ Thiện Sinh vừa mới tắm xong, giờ anh đang ngồi trên xe lăn, trên eo quấn một chiếc khăn tắm, chiếc eo thon thả mà rắn chắn, hoàn toàn khiến người khác phải thèm thuồng mà cảm thán.
"Nghe bác sĩ nói, hôm nay thiếu gia đã có một chút cảm giác ở chân?"
Kỷ Hòa bước đến chiếc bàn cạnh giường, đặt chiếc đĩa trên tay xuống rồi ân cần hỏi.
Cô để ý nhất là chân của thiếu gia, vì vậy việc mà ngày nào cô cũng làm đầu tiên là đến chỗ của bác sĩ, hỏi thăm tình hình của Kỷ Thiện Sinh.
"Ừm"
Kỷ Thiện Sinh mỉm cười gật đầu, rồi dùng lực chống đôi tay lên giường, di chuyển người từ trên xe lăn lên trên giường. Thật ra anh không hề yếu đuối như bên ngoài nghĩ, anh chỉ muốn được gần Kỷ Hòa hơn một chút nên chỉ còn cách để cô ôm mình.
Anh trai từng trêu anh rằng, nếu anh cứ như thế thì Kỷ Hòa sẽ không thể coi anh như một người đàn ông thực sự được, nghe xong anh cũng chỉ cười cười rồi mặc kệ. Cách anh với Kỷ Hòa chung sống với nhau, không thể trách người ngoài cuộc không hiểu được.
Theo động tác di chuyển của Kỷ Thiện Sinh, tấm khăn cũng hơi tuột xuống, chỉ còn che đi phần bụng dưới, Kỷ Thiện Sinh không quan tâm, Kỷ Hòa cũng làm như không nhìn thấy, cô xắn tay áo lên, vươn tay chạm tới bắp chân của người đàn ông.
Chân của Kỷ Thiện Sinh bị liệt từ dưới đầu gối. Về cơ bản, ngay từ lúc đầu bác sĩ đã kết luận rằng chân anh vĩnh viễn không thể đứng lên đi lại được. Sau vài năm trị liệu, Kỷ Thần và Kỷ Minh Sinh cũng không còn giữ nhiều hy vọng gì nữa.
Kỷ Hòa thì ngược lại, từ đầu đến cuối vẫn không bỏ cuộc, nhất quyết kiên trì kêu bác sĩ tư của Kỷ gia xoa bóp cho Kỷ Thiện Sinh mỗi ngày.
Cô nghĩ rằng, đến cả việc trong biển người mênh mông như này mà cô vẫn có thể gặp được thiếu gia. Một chuyện khó có thể xảy ra như vậy, vẫn có thể xảy ra thì chắc chắn rằng một ngày nào đó chân của thiếu gia sẽ lành lại.
Bàn tay quanh năm luyện võ của Kỷ Hòa cũng không mềm mại như những cô gái khác, những vết chai dày đặc ở giữa lòng bàn tay khẽ chạm vào bắp chân của Kỷ Thiện Sinh, chậm rãi xoa bóp, rồi dùng một lực ấn nhẹ.
Mặc dù bác sĩ khi xoa bóp cho anh cũng vậy, Kỷ Thiện Sinh đã quen và không cảm thấy gì. Tuy nhiên, khi người chạm vào là Kỷ Hòa, anh lại có chút bồi hồi bất an.
Trong đôi mắt Kỷ Hòa ánh lên nỗi đau xót, cô không nỡ, đúng vậy, cô không nỡ.
Đây đáng nhẽ ra sẽ là một đôi chân tràn đầy sức mạnh, đôi chân có thể vượt qua mọi núi sông, biển cả. Bây giờ nó lại bị gò bó trong từng mét vuông.
"Đau không, thiếu gia?"
Kỷ Thiện Sinh dựa vào đầu giường, nhìn người phụ nữ trước mặt anh, người con gái đang vùi đầu xuống, cố gắng kiềm chế nội tâm của mình.
“Không đau.” Không đau, nhưng bị em động vào có chút ngứa.
“Còn ở đây thì sao?” Kỷ Hòa đưa tay lên xoa nhẹ đầu gối của người đàn ông.
Ngón tay cô ấn từng chút một, theo từng đường dáng xương chân của Kỷ Thiện Sinh, với độ mạnh từ nông đến sâu, từ nhẹ đến nặng.
"Ưm…"
Không biết Kỷ Hòa ấn vào chỗ nào, Kỷ Thiện Sinh kêu lên một tiếng, đầu gối có chút hơi run, Kỷ Hòa vội vàng dừng lại đôi tay của mình, ngẩng đầu lên nhìn Kỷ Thiện Sinh. Và theo ánh mắt cô hướng lên trên, điều đầu tiên cô nhìn thấy không phải là gương mặt lộ ra vẻ đau đớn của thiếu gia, mà lại là đôi má phụng phịu phồng lên.