Thuần Hóa Người Chồng Thú Tính Của Tôi
Chương 42: Robert Smith
Cái tên được khắc trên bia mộ rất quen thuộc với Annette.
–Robert Smith. 27 Tuổi. Hi Sinh Trong Cuộc Đàn Áp Kháng Chiến Letan.
Robert. Đó là cái tên mà Rafael lầm bầm trong cơn mộng du. Trong cơn ác mộng, anh hết lần này đến lần khác cầu xin Robert tha thứ. Có lẽ cái tên khắc trên bia mộ này cũng đã khắc sâu vào trái tim Rafael một cách đau đớn.
Rafael không nhìn lại cô. Rafael nhìn vào bia mộ với cả hai tay nắm lấy nhau, hình ảnh ấy đẹp đến mức huyền ảo. Khi anh đứng đó cắn môi, trông anh như một thần chết canh giữ nghĩa trang.
“Cô biết chuyện đó, phải không? Mỗi đêm tôi… ”
Mặt Rafael méo mó như thể anh đang nhắc đến một điều gì đó rất kinh tởm. Mặc dù anh không nói hết những gì mình đang nói, Annete hiểu những lời anh đã bỏ qua. Rafael vốn là một người rất kiêu hãnh, chán ghét sự yếu đuối của mình và không thể chấp nhận được điều đó.
Annette đưa tay ra và trìu mến vòng tay qua bàn tay anh. Đó là một hành động mà cô đã làm trong tiềm thức bởi vì cô không thể chịu được Rafael trông hốc hác như vậy. May mắn thay, Rafael không mở miệng. Anh chỉ liếc nhìn xuống tay cô và ngạc nhiên là không rũ bỏ nó.
"Anh ấy là người như thế nào?"
Annette khẽ hỏi để làm dịu cảm xúc của Rafael một chút. Rafael nuốt khan, và sau đó mở miệng một cách khó khăn.
“Người phụ tá của tôi. Anh ấy là người duy nhất ở lại. Nhưng trong trận chiến, trong khi chúng tôi đang trấn áp lực lượng của Letan…. anh ấy không thể sống lại. Anh ấy đã loạng choạng và rơi xuống hào. Vì thế, anh ấy bị gãy chân. Kẻ thù vẫn tiếp tục xông đến, nhưng Robert với cái chân bị gãy, không thể trèo lên được con hào. Nếu tôi cũng ở lại, cả hai chúng tôi đã chết."
Rafael ngừng nói và nắm chặt cả hai tay. Có lẽ Rafael đã đấu tranh cho đến cùng và buộc phải rút lui, bỏ lại Robert. Và mặc cảm đó vẫn hành hạ anh hàng ngày. Và rồi, anh đã gặp ác mộng về cái chết của Robert mỗi đêm.
Annette cảm thấy thương Rafael. Trong tình huống như vậy, nếu cô bỏ chị dâu của mình, Claire ở lại và rút lui, cả đời cô cũng sẽ cảm thấy tội lỗi. Thay vì an ủi anh qua lời nói, cô chỉ nắm chặt tay anh hơn.
Rafael không nói gì sau đó. Thay vào đó, anh chỉ đưa tay ra, phủi sạch bụi bẩn trên bia mộ của Robert, và cạo sạch lớp rêu mọc giữa cái tên được khắc. Động tác hơi thô bạo nhưng vẫn có cảm giác ấm áp.
Annette nhìn thấy và mỉm cười một chút. Sau đó, cô đột nhiên trở nên tò mò.
'Trong kiếp trước sau khi mình chết, Rafael cũng đã đến mộ mình... liệu anh ấy cũng đã chăm sóc phần mộ của mình như thế này sao?'
Annette cảm thấy choáng váng khi tưởng tượng ra điều đó. Đứng một mình trước bia mộ của cô, mặc một bộ đồ đen, Rafael sẽ có biểu cảm gì? Anh có vui không, nghĩ rằng người vợ ốm yếu và phiền phức của anh cuối cùng đã biến mất? Hay anh chỉ có một mình và cô đơn như thế này?
Đó là một bí ẩn đối với cô đến tận bây giờ. Annette không bao giờ muốn chết vì căng thẳng một lần nữa. Và vì điều đó, cô phải rời Rafael. Bất cứ khi nào cô nhìn thấy anh ghét cô, trái tim Annette lại đau nhói.
‘Nhưng không giống như trước đây, lần này anh ấy kể với mình về Robert.’
Đây là lần đầu tiên Rafael kể với cô về Robert. Ở kiếp trước, cô không biết gì vì cô chưa từng thân thiết với anh. Không những thế, giờ cô mới biết rằng Rafael đang bị chấn thương tâm lý sau chiến tranh, và anh có một cái gai đau trong tim tên là Robert.
Annette không hỏi mà Rafael tự nguyện nói cho cô biết trước. Annette cảm thấy cần phải suy nghĩ về điều này một chút. Rafael có thực sự ghét cô đến vậy không? Một chút hy vọng sáng lên trong trái tim Annette.
"Ừm, Rafael."
Annette không phải kiểu người có thể đoán được điều gì đang xảy ra trong tâm trí người khác và cư xử phù hợp. Cô tin rằng nếu ai đó có bất kỳ câu hỏi nào, cách tốt nhất là hỏi trực tiếp người kia. Mặc dù cô có thể bị tổn thương một lần nữa khi nghe những lời 'Tôi ghét cô' như lần trước, nhưng giờ đây cô đã đến khá gần với sự thật hơn. Annette hắng giọng và đứng thẳng lưng. Sau đó cô nhìn lên Rafael và hỏi.
"Tại sao chàng lại đưa em đến đây?"
Rafael nhìn lại cô với đôi mắt đen. Đôi môi đỏ mọng của anh, đặt trên chiếc cằm trắng, thật đẹp một cách nổi bật.
"Bởi vì cô biết bí mật của tôi."
"Đó là tất cả sao?"
"Vậy thì, nên có một lý do nào khác nữa sao?"
Niềm hy vọng nhỏ nhoi vừa nảy nở trong lòng cô lập tức vụt tắt. Cô thực sự không mong đợi anh sẽ nói những câu đại loại như 'Tôi không còn ghét cô như trước nữa. 'Nhưng, giọng điệu lạnh lùng của anh có vẻ như không mong đợi gì hơn. Chỉ riêng điều này thôi đã đủ thất vọng, nhưng Rafael không chỉ dừng lại ở đó. Sau đó, anh cúi đầu, nắm chặt vai Annette và thì thầm vào tai cô.
“Thậm chí đừng nghĩ đến việc kể một lời nào về chuyện này cho người khác. Tốt hơn là cô nên nằm yên một chỗ.”
Đôi mắt xanh thẳm của Rafael nhìn cô rất dữ tợn. Annette hiểu anh chỉ chia sẻ bí mật của mình vì anh phải làm thế chứ không phải vì anh muốn tâm sự hay trao đổi tình cảm với Annette. Nhìn thấy điều này, Annette nuốt một tiếng thở dài và quyết định im lặng. Có vẻ như tốt hơn là nên sớm ghé thăm hội buôn lậu một lần nữa.
Sau khi rời nghĩa trang, Annette vẫn im lặng. Cô thất thần nhìn ra cửa sổ nhỏ trong xe ngựa. Đôi lông mi vàng óng hơi rũ xuống, khẽ run lên, đôi môi hồng dưới chiếc mũi nhỏ cũng mím chặt. Nhìn thấy điều này, Rafael cảm thấy lồng ngực ngột ngạt lạ thường.
'Cô ấy cảm thấy bị xúc phạm sao?'
Rafael đã quen với một Annette luôn mỉm cười và nói với anh chuyện này chuyện kia. Và hơn hết, sau khi chăm sóc cho cô, anh cảm thấy có chút tình cảm với cô, cho dù anh có thích hay không. Vì vậy, anh đã đưa Annette đến mộ phần của Robert.
Tuy nhiên, vì bản tính đa nghi của mình, anh đã nghi ngờ Annette và khá cảnh giác với cô. Rafael có rất nhiều kẻ thù. Nhưng nếu Annette nói với ai đó về điểm yếu của mình… Điều đó thật quá khủng khiếp để có thể tưởng tượng.
Sẽ thật tuyệt nếu anh có đủ thời gian để kể cho Annette những bí mật của anh. Tuy nhiên, Rafael đã làm mà không chuẩn bị trước và chia sẻ bí mật như thể anh làm vậy chỉ vì anh ta bị ép. Nói một cách dễ hiểu, những gì đã xảy ra thực sự là điều tồi tệ nhất. Vì thế, Annette ngậm chặt miệng hơn một chút so với dự định của anh.
'Lẽ ra mình nên nói nhẹ nhàng hơn.'
Rafael vô tình cau mày và hối hận về hành động của mình. Đối với một đứa con ngoài giá thú như anh, chỉ có một cách để anh tồn tại trong xã hội quý tộc. Và đó là ngẩng cao đầu một cách ngạo mạn hơn ngay cả khi ai đó chỉ tay về phía anh, và anh sẽ cắn những kẻ đã vu khống anh một cách hung dữ như một con thú.
Một người đàn ông bị bao vây bởi kẻ thù tứ phía, không có lựa chọn nào khác ngoài cảnh giác và nhạy cảm về mọi thứ. Điều này cũng đúng với Rafael. Lời nói hung hăng mà anh dùng để bảo vệ mình không thể dễ dàng thay đổi được. Anh tin rằng dù thế nào thì đời này anh cũng sẽ sống một mình nên anh không bao giờ hối hận. Nhưng lần này….. anh thực sự hối hận.
"Annette."
"Dạ."
Annette quay đầu lại khi nghe Rafael gọi cô. Khi ánh mắt họ chạm nhau, một nụ cười thanh lịch theo thói quen xuất hiện trên khuôn mặt Annette. Nhưng đôi mắt hồng của cô ấy không hề mỉm cười.
Trái tim Rafael chùng xuống khi anh nhìn thấy nó. Thật kỳ lạ, Annette đang ngồi ngay bên cạnh nhưng anh lại cảm thấy rất xa. Giống như là cô ấy chuẩn bị mở cửa xe ngựa và đi đến một nơi nào đó thật xa. Thật ra, trực giác của Rafael rất chính xác. Annette đang tự hỏi khi nào nên đến thăm hội bí mật 'Secret' một lần nữa.
Rafael là một người đàn ông có tính cách gần giống với một con thú quý tộc. Đương nhiên, bản năng của anh rất nhạy bén và bây giờ nó thôi thúc anh phải làm điều gì đó. Trong lúc lo lắng, Rafael đã vô tình đưa ra một lời đề nghị hấp tấp.
“Annette, nếu không sao, chúng ta hãy ăn tối quanh đây. Cô thấy sao?"
"….Quanh đây?"
Đôi mắt hấp dẫn của Annette trở nên có chút sinh lực. Bây giờ họ đang ở gần một thị trấn cách dinh thự khá xa. Tất nhiên, đối với Annette, người đã sống cả đời như một bông hoa trong nhà kính, thì đây là một nơi mới lạ. Chỉ sống trong phố Bavaria, cô chưa bao giờ đến một nhà hàng trên đường như thế này.
"Dạ được."
Dù sao, để chuyển đến Osland và bắt đầu một cuộc sống mới, cô cần phải làm quen với cuộc sống của những người dân thường. Sau khi được sự đồng ý của Annette, Rafael thò đầu ra ngoài cửa sổ và ra lệnh cho người đánh xe. Khoảng 10 phút sau, xe ngựa dừng lại trước một con phố đông đúc.
Đầu tiên, Rafael xuống xe, anh mở cửa và nắm tay Annette một cách hết sức cẩn thận. Đó là một cử chỉ ân cần và quan tâm. Tuy nhiên, Annette đang rất thích thú khi nhìn thấy khung cảnh kỳ lạ của những con phố đông đúc nên đã không nhận ra điều đó.
"Ôi Chúa ơi! Đây là lần đầu tiên em đến một nơi như thế này.”
Thị trấn này khác xa với khu mua sắm cao cấp. Vì vậy Rafael hơi lo lắng vì đây không phải là nơi thích hợp với Annette. May mắn thay, Annette có vẻ rất quan tâm, vì vậy Rafael đã hắng giọng và chỉ tay vào đâu đó.
“Theo tôi được biết, từ phố này đến phố kia đều là quán ăn. Hãy nhìn xung quanh và chọn một nơi cô thích. ”
“Em… em có thể chọn sao?”
"Chắc chắn rồi."
Rafael trả lời nhẹ nhàng. Thật ra nó không là gì đối với anh. Ngay lúc đó, Annette nở nụ cười rạng rỡ. Nụ cười không giấu được sự phấn khích của cô đẹp đến mức khó có thể diễn tả được. Nhìn thấy hình ảnh ấy, Rafael không thể thở bình thường và cảm thấy như thể mình đã bị va đập mạnh.
'Tại sao cô ấy lại cười như vậy?'
Đó là một nụ cười đẹp như thể đóa hoa đang nở ngay trước mắt anh. Rafael không biết rằng Annette hiếm khi tự mình đưa ra bất kỳ quyết định nào trong đời. Cha cô, Allamand, là một nhân vật cực kỳ quý tộc và bảo thủ. Ông ấy là một bạo chúa kiểm soát mọi thứ dưới quyền ông. Và Annette cũng được coi như một trong những tài sản của ông.
Vì thế, cuộc sống trước đây của Annette vô cùng thụ động. Nhưng kiếp này cô không muốn sống như vậy. Sự lựa chọn mà Rafael đưa ra cho cô thực sự khiến cô rất hạnh phúc. Annette nhìn vô số nhà hàng trước mặt và với dáng vẻ đầy phấn khích, suy nghĩ xem nên đi đâu.
"Vậy theo hướng này."
Annette với nụ cười thật tươi, bước tới và quên đi mọi nỗi buồn trước đó. Cô thậm chí còn không nhận ra rằng Rafael đang đứng yên, hoàn toàn sững sờ khi nhìn cô.