Thuần Hóa Người Chồng Thú Tính Của Tôi
Chương 38: Chăm sóc cô ấy
Rafael dựa vào chiếc ghế bên giường và một tay sờ cằm. Một bác sĩ bị gia nhân của Dinh thự Carnesis kéo đến, run rẩy khi kiểm tra Annette. Trước đây, cũng chính vị bác sĩ này đã đến thăm dinh thự để chứng minh sự 'trinh trắng' của Annette.
Trước mặt Rafael, vị bác sĩ trẻ ngoài 30 tuổi đang hồi hộp như gặp phải cọp. Trước con mắt thú tính của RafaeI, người bác sĩ giật mình và run rẩy khi bày tỏ ý kiến của mình.
“Sốt là do vết thương gãy xương bị viêm. Chỗ gãy đã được chữa rồi, vì vậy nếu phu nhân uống thuốc tiêu viêm do tôi kê đơn và nghỉ ngơi đầy đủ, cô ấy sẽ sớm khỏi bệnh ”.
Bác sĩ vừa run rẩy viết đơn thuốc vừa nhìn Rafael với ánh mắt như muốn nói gì đó. Đáp lại, Rafael trừng mắt nhìn anh ta với ánh mắt dữ dội.
"Ngươi đang nhìn gì đó?"
Rafael nghĩ rằng anh ta muốn nói điều gì đó như, "Có vẻ như một người chồng đã đánh vợ của mình." Tất nhiên, đó chỉ là sự ảo tưởng của Rafael, nhưng anh cảm thấy thực sự khó chịu vì điều đó. Đó là bởi vì có khả năng như vậy…
Tất cả những gì Annette cầm trên tay là một cuốn sách và chiếc áo choàng của cô ấy. Chắc chắn chúng không thể đủ nguy hiểm để làm gãy xương ngón tay của cô. Và xét thực tế là Annette vẫn ổn cho đến chiều ngày hôm qua, thủ phạm có lẽ chính là anh. Đôi mắt của Rafael vốn đã trở nên nhức nhối vì mộng du, giờ càng trở nên dữ tợn.
Tuy nhiên, trái với suy nghĩ của Rafael, người học viên hoàn toàn không nghi ngờ anh. Mặc dù người học viên bị uy hiếp bởi hào quang của Rafael, anh ta vẫn lấy ra thứ gì đó bằng đôi tay run rẩy của mình. Đó là một lá thư giới thiệu.
“Ở gần đây có một bác sĩ nữ rất có năng lực. Rõ ràng là, phu nhân có vẻ yếu đuối, nhưng nếu xảy ra trường hợp tương tự, chẳng phải sẽ tốt hơn nếu cô ấy được chăm sóc bởi một người bác sĩ nữ sao? Ừm, nếu ngài không phiền, tôi có thể sắp xếp một cuộc gặp.”
Bất chấp sự sợ hãi của mình, người bác sĩ kiên định đề nghị một đồng nghiệp, và sau đó nhanh chóng rời khỏi biệt thự như thể anh ta đang chạy trốn. Nhìn cách anh ta chạy, dường như anh ta sẽ không bao giờ đến đây nữa. Lời đề nghị một đồng nghiệp có lẽ chính là cách anh ta đẩy một người khác chịu khổ thay cho anh ta.
“Cái gì mà chăm sóc nhau? Chẳng vui."
Rafael cau mày và cố gắng chống lại việc vứt bỏ lá thư giới thiệu mà người bác sĩ đưa cho. Như bác sĩ nói, Annette rất nhỏ nhắn và yếu đuối. Vì vậy, không phải là một ý kiến tồi khi để một người nữ làm bác sĩ của gia đình Carnesis.
Hầu hết các gia đình quý tộc đều đã có bác sĩ gia đình của riêng họ. Nhưng Carnesis là một danh hiệu mới có được hoàn toàn do khả năng của Rafael, và anh chính là Hầu tước đầu tiên của vương quốc Deltium. Dinh thự mới xây cách đây vài năm, còn nguyên mùi nhà mới nên anh không tiện thuê bác sĩ ở riêng.
Rafael tặc lưỡi nhưng cuối cùng lại lấy ra lá thư giới thiệu. Sau khi Annette tỉnh dậy, anh sẽ hỏi ý kiến của cô về việc này. Lần đầu tiên anh không nhận ra mình đang để tâm đến ý kiến của Annette.
Đầu óc Annette rối bời. Điều này là do sốt và viêm do gãy xương. Cú sốc tinh thần và sự mệt mỏi do sự hồi quy gây ra, sự căng thẳng và lo lắng mà cô cảm thấy vì Rafael, hết lần này đến lần khác, cuối cùng bùng nổ. Ngoài ra, cô quyết định vượt biên ra khỏi đất nước và suy nghĩ đến chuyện này chuyện kia. Vậy nên Annette, một người có thể chất ốm yếu bị ốm là điều đương nhiên.
Rafael ngồi trên chiếc ghế hẹp cạnh giường và cau mày. Đã hai ngày kể từ khi Annette bị sốt. Nội thất trong phòng ngủ của Annette có kích thước nhỏ để phù hợp với cơ thể của cô. Do đó, một người đàn ông to khỏe như Rafael phải gập người để có thể ngồi xuống. Rafael ngồi trong tư thế không thoải mái và nhìn Annette với ánh mắt nhăn nhó.
Một chiếc băng quấn quanh bàn tay phải của Annette đang nhô ra khỏi chăn. Bàn tay phải được băng bó của cô dày hơn cả cổ tay mảnh mai và nhìn như cô ấy đang đeo găng tay. Thật kỳ lạ, Rafael thấy bàn tay thật xấu xí. Không muốn nhìn thấy nó nữa, anh lại đẩy nó vào trong chăn. Sau đó Rafael đưa tay ra để đo nhiệt độ cơ thể của Annette và lẩm bẩm một cách hung dữ.
Cơn sốt của Annette không dễ dàng hạ xuống ngay cả khi đã uống thuốc do bác sĩ kê đơn. Rafael chưa bao giờ chăm sóc ai, nhưng kỳ lạ thay, anh cảm thấy như thể mình đã quen với việc chăm sóc Annette. Anh cẩn thận đánh thức cô dậy, đưa thuốc cho cô rồi lấy khăn ướt lau sạch vùng gáy và má cho cô. Anh ấy đã làm tất cả những điều này một cách rất khéo léo như thể anh đã làm điều này rất nhiều lần.
Bàn tay của anh từ trước đến nay chỉ cầm một thanh kiếm giờ đang chăm sóc một người một cách đáng kinh ngạc. Nhờ đó, tình trạng của Annette đã trở nên khá ổn định. Tuy nhiên, chỉ có một vấn đề trong tình huống này…
'Tại sao mình làm điều này?'
Rafael nhớ lại những rắc rối mà anh đã lặp đi lặp lại vô số lần trong hai ngày qua. Anh có thể giao công việc này cho bất kỳ người giúp việc nào làm việc trong dinh thự. Nếu muốn, anh có thể yêu cầu Annette tìm một người giúp việc khác theo giờ để cô được chăm sóc tốt nhất.
Nhưng, tại sao anh không thể rời bỏ mà lại đích thân chăm sóc cô?
Để giải đáp cho câu hỏi chưa có câu trả lời này, Rafael đã nhốt mình trong phòng và cố tình uống rượu. Tuy nhiên, cuối cùng anh quay lại phòng ngủ của cô trong tình trạng say xỉn. Có một sự lo lắng mà anh cảm thấy bất cứ khi nào anh không ở gần Annette. Anh thậm chí không thể tự mình giải thích điều đó, nhưng anh không thể chịu được khi không ở bên cô vì anh nghĩ Annette sẽ đột ngột ngừng thở nếu không có anh ở đó.
Chính anh cũng không biết mình đang nghĩ cái quái gì nữa. Nhìn người phụ nữ Bavaria xui xẻo nhưng trông rất xinh xắn, anh nghĩ mình sắp phát điên lên mất.
'Cô ấy thực sự rất xinh đẹp.'
Đôi mắt xanh thẳm của Rafael liếc qua khuôn mặt Annette. Dù đã hai ngày không rửa mặt nhưng trông cô vẫn rất xinh đẹp khiến anh cảm thấy xấu hổ về bản thân. Trước khi kết hôn với anh, cô được coi là một trong những ứng cử viên công nương tốt nhất trong xã hội thượng lưu của Deltium, vì vậy anh không biết liệu mình có xứng đáng với cô hay không.
Vâng, tất cả là do khuôn mặt nhỏ bé xấu xa của Annette. Người phụ nữ Bavaria đó có vẻ ngoài xinh xắn không cần bàn cãi, vì vậy chắc hẳn là một sai lầm khi cô kết hôn với một kẻ đểu cáng như anh.
Rafael nghiến răng và nhìn xuống Annette với đôi mắt khát máu. Có lẽ cô cảm thấy hoảng sợ khi đang ngủ nên Annette cau mày khiến trán cô ấy nhăn lại. Sau đó cô rên rỉ một chút vì đau.
“Uhm…”
Đôi môi quá đỏ so với khuôn mặt trắng nõn của cô hé ra một chút. Rafael cảm thấy khó xử và hơi bực bội khi thấy Annette đang ngủ một cách thoải mái với miệng hé ra mà không để ý đến mọi rắc rối của anh. Cau mày, anh đưa tay chạm vào đôi môi mọng của cô.
Sau đó, Annette đột nhiên mím môi và nhẹ nhàng mút đầu ngón trỏ của anh. Cô ấy dường như đang mơ được ăn một thứ gì đó. Đôi môi mềm mại như cánh hoa của cô quấn lấy ngón tay anh, và chiếc lưỡi nhỏ ẩm ướt của cô di chuyển xung quanh như thể cô đang ngậm một viên kẹo. Kết cấu của chiếc lưỡi nhỏ bé của cô qua cảm nhận trên đầu ngón tay nhạy cảm của anh nóng bỏng và ngọt ngào đến nỗi anh nghĩ mình sẽ phát điên.
Rafael trở nên cứng đờ và nhìn xuống khuôn mặt của Annette, người đang mút ngón tay của mình. Đôi môi căng mọng và gương mặt trông rất ngây thơ. Nhìn đôi môi xinh xắn của cô ngấu nghiến ngón tay anh, anh muốn đưa thứ gì đó khác ngoài ngón tay của mình vào.
Đột nhiên, thân dưới của anh trở nên cứng ngắc. Rafael giật bắn mình. Anh vội vàng rút ngón tay ra khỏi miệng Annette rồi lập tức chạy ra khỏi phòng ngủ của cô. Những lời chửi thề tuôn ra từ cái miệng méo mó của Rafael. Anh không thể hiểu nổi cơn tức giận đột ngột mà anh cảm thấy. Nhưng đối với anh, anh biết rõ ràng rằng một ngày nào đó, người phụ nữ sa đọa ấy, Annette Bavaria sẽ chui vào trái tim anh và đốt cháy nó.
Đầu Annette trống rỗng. Cô cảm thấy như mình đã ăn một thứ gì đó ngon lành trong giấc mơ của mình. Annette rên rỉ và nâng mi mắt nặng trĩu. Ánh nắng chiều chói chang làm mờ mắt cô. Do đó, thị lực của Annette chỉ trở lại sau khi cô chớp mắt ba bốn lần.
Điều đầu tiên đập vào mắt cô là khung cảnh quen thuộc của phòng ngủ. Annette tỉnh dậy và bàng hoàng nhìn những hạt bụi nhỏ bay lơ lửng trong không khí. Thính giác của cô hồi phục chỉ sau một bước so với thị giác và một âm thanh lạ truyền vào tai Annette.
Nó giống như là…
Đó là một âm thanh nhỏ của một thứ gì đó bằng kim loại va vào nhau thường xuyên. Annette ngẩng đầu lên và nhìn theo hướng phát ra âm thanh. Thật ngạc nhiên, cô thấy Rafael đang ngồi đó.
Rafael với vẻ mặt bất mãn kỳ lạ, anh trông rất lạnh lùng và sắc bén. Anh đang lúng túng ngồi trên chiếc ghế màu kem nhỏ hơn nhiều so với kích thước của anh. Annette ngơ ngác nhìn anh, tự hỏi tại sao anh lại ngồi đó.
Với thứ gì đó trong tay, Rafael đang tạo ra tiếng động kỳ lạ này bằng cách đập nó vào bàn cạnh giường với vẻ mặt chán nản. Annette ngước mắt lên để xem vật trong tay Rafael, và giật mình khi thấy nó thực sự là gì.
'Chiêc nhẫn đó…..!'
Đó là chiếc nhẫn mà Annette nhận được từ Railin, thủ lĩnh của hội buôn lậu. Cô chắc chắn rằng cô đã giấu nó trong ngăn kéo, nhưng cô không thể hiểu làm thế nào mà nó lại rơi vào tay của Rafael. Annette ngạc nhiên, theo phản xạ, cô ngồi dậy. Rafael cảm nhận được chuyển động của cô, quay đầu lại.
“Tốt. Cô thức dậy vừa đúng lúc.”
Rafael với khuôn mặt đanh lại nhướng người đứng dậy khỏi ghế.