Thưa Phó Tổng, Lần Này Thực Sự Ly Hôn Rồi!
Chương 960
Chương 960
Mấy người y tá nhanh chóng đẩy băng ca ra cổng.
Khi đi ngang Bạch Dương, cô vô tình liếc qua băng ca một cái.
Không ngờ lại gặp người quen, là Cố Việt Bân.
Bạch Dương nhướng máy.
Vậy mà Cố Việt Bân lại đi cấp cứu.
Đã xảy ra chuyện gì?
Rõ ràng lúc họp báo kết thúc, ông ta vẫn còn rất tốt, sao bây giờ lại…
“Thím?” Bạch Dương đang suy nghĩ thì bị một giọng nói trẻ con non nớt cắt ngang.
Đậu Đậu quơ quơ tay Bạch Dương: “Chúng ta không vào sao? Xe cứu thương cũng đi vào rồi.”
“Được, vào thôi.” Bạch Dương cười, sau đó sờ sờ đầu cậu bé, hai người đi vào bệnh viện.
Quên đi, cô quá lười nhát để suy nghĩ đến những chuyện xảy ra với Cố Việt Bân, nó không liên quan đến cô.
Có điều nhìn thấy dáng vẻ này của Cố Việt Bân, cô cũng khá vui.
Sau đó, Bạch Dương và Đậu Đậu đã đến bên ngoài phòng bệnh.
Đi qua tấm kính, Bạch Dương thấy người bên trong không phải là Phó Kình Hiên mà là một bệnh nhân khác, cô ngây người hỏi: ‘Phó Kình Hiên đâu?”
Chẳng lẽ xuất viện?Đọc tại Truyenone.vn để ủng hộ chúng mình ra chương mới nhé!
Trong phòng chăm sóc đặc biệt, Lâm Diệc Hàng đang điều chỉnh nước biển cho bệnh nhân kia, liếc thấy Bạch Dương ở bên ngoài, anh ta hơi nhíu mày, sau đó hoàn thành động tác trên tay, mở cửa đi ra ngoài.
“Sao cô lại đến đây?” Lâm Diệc Hàng để †ay vào túi áo, hỏi.
Bạch Dương trả lời: “Tìm Phó Kình Hiên có chút việc, Phó Kình Hiên xuất viện rồi sao?”
“Không, chuyển đến phòng bệnh bình thường rồi, cũng nằm ở lầu này, là phòng mà cô vừa đi qua đó.” Lâm Diệc Hàng nhún vai nói.
Đây là yêu cầu mãnh liệt của Phó Kình Hiên.
Sau khi Phó Kình Hiên tỉnh lại, anh đã yêu cầu sử dụng một phòng bệnh riêng biệt không cho bệnh nhân khác dùng, nên đã chuyển anh khỏi phòng chăm sóc đặc biệt.
Dù sao, Bạch Dương cũng thật ngốc, bỏ trốn chỉ để cuối cùng cũng ở cùng nhau.
“Thì ra là như vậy.” Bạch Dương gật đầu một cái, tỏ ra đã hiểu.
“Thím, chúng ta đến để gặp người chú đã chơi đùa với chúng ta lúc ở nhà hàng, đóng vai ba con phải không?” Đậu Đậu ngẩng đầu nhìn Bạch Dương hỏi.
Bạch Dương ừ một tiếng: “Đúng rồi.”
Lúc này Lâm Diệc Hàng mới để ý cô còn dắt theo một đứa bé, hơi ngạc nhiên hỏi: “Đứa bé này là ai?”
“Cháu trai của Trình Minh Viễn, cả nhà bọn họ đều có chuyện nên nhờ tôi chăm sóc cậu nhóc hai ngày.’ Bạch Dương nhéo bàn tay nhỏ của Đậu Đậu một cái.
Chưa kể, thịt của con nít rất mềm và đàn hồi, nắm rất thoải mái.
Không kìm được, Bạch Dương lại nhéo thêm hai cái.
Lâm Diệc Hàng ngẩng đầu lên: ‘Được rồi, cô đi tìm Phó Kình Hiên đi, tôi còn phải kiểm tra những bệnh nhân khác nữa, bây giờ không tiện tiếp cô.”