Thưa Phó Tổng, Lần Này Thực Sự Ly Hôn Rồi!
Chương 890
Chương 890
“Đến đây!” Lục Khởi xắn tay áo: “Vừa rồi là tôi không nghĩ là cậu sẽ ra tay nên mới tránh né, giờ tôi không tránh nữa, chúng †a sẽ đánh một trận công bằng. Thấy thế nào? Nhóc có dám hay không?”
“Được! Đánh thì đánh!” Phó Kình Duy lạnh lùng cười: “Có gì mà tôi không dám, nhưng còn anh thì…”
Cậu ta nhìn cánh tay và chân của Lục Khởi, hừ một tiếng khinh thường: “Lát nữa đừng để bị tôi đánh khóc sụt sùi đấy.”
“Hì! Thằng nhóc này…”
“Được rồi!” Thấy hai người lại sắp đánh nhau, Bạch Dương đau đầu khi đứng giữa hai người và lại tách hai người ra: “A Khởi!
Anh cũng sắp ba mươi rồi đấy, còn đi tính toán với một đứa trẻ vị thành niên, anh không biết ngượng à? Còn cậu nữa.”
Cô nhìn Phó Kình Duy: “Còn trẻ vậy mà đã nóng tính đến như thế rồi.”
Cô không thể để hai người này đánh nhau.
Chưa kể đây là bệnh viện, không được đánh nhau, tiếp nữa là A Khởi cơ bản đánh không lại Phó Kình Duy.
A Khởi không biết nhưng cô biết Phó Kình Duy tên nhóc này từng học qua tán thủ, hơn nữa còn cao hơn A Khởi. A Khởi hoàn toàn không phải là đối thủ của Phó Kình Duy.
Tuy Lục Khởi không biết rằng Bạch Dương ngăn cản anh ta đánh nhau là vì sợ anh ta bị đánh thê thảm.
Nhưng nghe thấy câu nói ba mươi rồi còn đi tính toán với đứa trẻ vị thành niên thì anh ta đúng là thấy có hơi xấu hổ trong lòng, da mặt cũng đỏ ửng rồi.
Anh ta c@'n môi dưới và ho: “Được rồi!
Nếu cục cưng đã nói vậy thì anh không chấp nhặt với thằng quỷ nhỏ này nữa, tha cho cậu đấy.”
“Tha cho tôi ư?” Phó Kình Duy giễu cợt: “Chị Bạch Dương! Chị tránh ra đi, để em dạy cho anh ta một bài học, em phải để anh ta biết là ai tha cho ai.”
“Đủ rồi!” Bạch Dương chỉ thấy càng thêm đau đầu.
Cô nắn ấn đường: “Phó Kình Duy! Rốt cuộc giờ tình hình bà nội thế nào rồi?”
Nghe thấy Bạch Dương hỏi tình hình bà cụ, Phó Kình Duy cuối cùng cũng bình Tĩnh trở lại, từ một con sư tử nóng nảy biến thành một con chó hoang bị bỏ rơi, buồn rười rượi nói: “Bà nội đã không sao rồi, bà đã tỉnh lại cách đây một tiếng nhưng tình hình của anh hai thì lại rất nghiêm trọng, giờ vẫn đang ở trong phòng chăm sóc đặc biệt…
“Phòng chăm sóc đặc biệt.” Bạch Dương kinh ngạc há miệng.
Lục Khởi cũng vậy: “Ôi trời! Chắc không phải thật sự mắc bệnh nan y chứ?”
Phải biết là vào phòng chăm sóc đặc biệt thì tình hình thật sự rất nghiêm trọng.
Bạch Dương lấy lại bình tĩnh, nhìn Phó Kình Duy rồi hỏi: “Bà nội đánh nghiêm trọng vậy ư?”
Cô vốn nghĩ Phó Kình Hiên là cháu ruột của bà nội, cho dù bà nội có dùng gia pháp thì cũng sẽ không đánh mạnh đến mức vậy.
Nhưng giờ cô mới nhận ra mình đã quá sai rồi, không ngờ bà nội lại thẳng tay đánh Phó Kình Hiên đến mức phải đưa vào phòng chăm sóc đặc biệt, những người không biết còn cho rằng là kẻ thù đánh ra như vậy.
“Cái gì? Phó Kình Hiên vào phòng chăm sóc đặc biệt rồi, là bị bà cụ nhà họ Phó đánh ư?” Lục Khởi bỗng cao giọng khi nghe thấy Bạch Dương nói vậy.
Chương 890
“Đến đây!” Lục Khởi xắn tay áo: “Vừa rồi là tôi không nghĩ là cậu sẽ ra tay nên mới tránh né, giờ tôi không tránh nữa, chúng †a sẽ đánh một trận công bằng. Thấy thế nào? Nhóc có dám hay không?”
“Được! Đánh thì đánh!” Phó Kình Duy lạnh lùng cười: “Có gì mà tôi không dám, nhưng còn anh thì…”
Cậu ta nhìn cánh tay và chân của Lục Khởi, hừ một tiếng khinh thường: “Lát nữa đừng để bị tôi đánh khóc sụt sùi đấy.”
“Hì! Thằng nhóc này…”
“Được rồi!” Thấy hai người lại sắp đánh nhau, Bạch Dương đau đầu khi đứng giữa hai người và lại tách hai người ra: “A Khởi!
Anh cũng sắp ba mươi rồi đấy, còn đi tính toán với một đứa trẻ vị thành niên, anh không biết ngượng à? Còn cậu nữa.”
Cô nhìn Phó Kình Duy: “Còn trẻ vậy mà đã nóng tính đến như thế rồi.”
Cô không thể để hai người này đánh nhau.
Chưa kể đây là bệnh viện, không được đánh nhau, tiếp nữa là A Khởi cơ bản đánh không lại Phó Kình Duy.
A Khởi không biết nhưng cô biết Phó Kình Duy tên nhóc này từng học qua tán thủ, hơn nữa còn cao hơn A Khởi. A Khởi hoàn toàn không phải là đối thủ của Phó Kình Duy.
Tuy Lục Khởi không biết rằng Bạch Dương ngăn cản anh ta đánh nhau là vì sợ anh ta bị đánh thê thảm.
Nhưng nghe thấy câu nói ba mươi rồi còn đi tính toán với đứa trẻ vị thành niên thì anh ta đúng là thấy có hơi xấu hổ trong lòng, da mặt cũng đỏ ửng rồi.
Anh ta c@'n môi dưới và ho: “Được rồi!
Nếu cục cưng đã nói vậy thì anh không chấp nhặt với thằng quỷ nhỏ này nữa, tha cho cậu đấy.”
“Tha cho tôi ư?” Phó Kình Duy giễu cợt: “Chị Bạch Dương! Chị tránh ra đi, để em dạy cho anh ta một bài học, em phải để anh ta biết là ai tha cho ai.”
“Đủ rồi!” Bạch Dương chỉ thấy càng thêm đau đầu.
Cô nắn ấn đường: “Phó Kình Duy! Rốt cuộc giờ tình hình bà nội thế nào rồi?”
Nghe thấy Bạch Dương hỏi tình hình bà cụ, Phó Kình Duy cuối cùng cũng bình Tĩnh trở lại, từ một con sư tử nóng nảy biến thành một con chó hoang bị bỏ rơi, buồn rười rượi nói: “Bà nội đã không sao rồi, bà đã tỉnh lại cách đây một tiếng nhưng tình hình của anh hai thì lại rất nghiêm trọng, giờ vẫn đang ở trong phòng chăm sóc đặc biệt…
“Phòng chăm sóc đặc biệt.” Bạch Dương kinh ngạc há miệng.
Lục Khởi cũng vậy: “Ôi trời! Chắc không phải thật sự mắc bệnh nan y chứ?”
Phải biết là vào phòng chăm sóc đặc biệt thì tình hình thật sự rất nghiêm trọng.
Bạch Dương lấy lại bình tĩnh, nhìn Phó Kình Duy rồi hỏi: “Bà nội đánh nghiêm trọng vậy ư?”
Cô vốn nghĩ Phó Kình Hiên là cháu ruột của bà nội, cho dù bà nội có dùng gia pháp thì cũng sẽ không đánh mạnh đến mức vậy.
Nhưng giờ cô mới nhận ra mình đã quá sai rồi, không ngờ bà nội lại thẳng tay đánh Phó Kình Hiên đến mức phải đưa vào phòng chăm sóc đặc biệt, những người không biết còn cho rằng là kẻ thù đánh ra như vậy.
“Cái gì? Phó Kình Hiên vào phòng chăm sóc đặc biệt rồi, là bị bà cụ nhà họ Phó đánh ư?” Lục Khởi bỗng cao giọng khi nghe thấy Bạch Dương nói vậy.