Thưa Phó Tổng, Lần Này Thực Sự Ly Hôn Rồi!
Chương 841
Chương 841
Có lẽ là nghe nhầm, dù sao quan hệ giữa Diệc Hàng và Tử Yên rất tốt, bà lại là mẹ của Tử Yên, anh ta sao có thể cười nhạo bà.
Nghĩ như vậy, trong lòng bà Cố bình thường trở lại, cười khổ nói: “Diệc Hàng này, mặc dù cậu nói Tử Yên sẽ không bị tự kỷ, nhưng nhìn dáng vẻ đó của Tử Yên tôi vẫn có chút lo lắng. Tôi nhớ rõ, cậu từng vì làm cho Tử Yên tỉnh lại còn đặc biệt ra nước ngoài thực hiện tâm lý học, cho nên tôi muốn mời cậu qua thăm Tử Yên, khuyên bảo nó.”
“Tôi nhượng bộ cũng không thành vấn đề, nhưng tôi cảm thấy cô ta chưa chắc đã muốn gặp tôi.” Lâm Diệc Hàng khoanh tay.
Bà Cố không hề biết Lâm Diệc Hàng và Cố Tử Yên đã chấm dứt mấy ngày trước, chỉ cho rằng anh ta đang nói đùa.
“Sao có thể, bây giờ bên cạnh Tử Yên ngoại trừ tôi, ba nó và chị nó ra thì không có bạn bè nào khác, nhóc con nhà họ Cao kia cũng đã cắt đứt với Tử Yên từ lâu, còn nhóc con nhà họ Mạnh kia tuy không có, nhưng bây giờ còn đang bị giam giữ chưa ra ngoài, cho nên bạn bè bây giờ của Tử Yên cũng chỉ có cậu, Tử Yên nhìn thấy cậu vui vẻ còn không kịp, sao có thể không muốn nhìn thấy cậu chứ.” Bà Cố nói.
Lâm Diệc Hàng cười nói: “Nếu đã như vậy thì tôi đi thăm cô ta thử vậy, hy vọng bà Cố đừng hối hận, đi thôi.”
Anh ta đút tay vào túi áo khoác trắng, ra khỏi phòng khám trước một bước.
Vài phút sau, đã đến phòng bệnh của Cố Tử Yên.
Vừa đi tới trước phòng bệnh, cửa phòng bệnh đã lập tức mở ra, Cố Mạn Tình dụi mắt từ bên trong đi ra.
Bà Cố nhìn thấy vậy, vội vàng lôi kéo cô †a lại hỏi: “Mạn tình, con làm sao vậy?”
“Con không sao, là em gái, con muốn an ủi em gái nhưng em ấy không muốn nhìn thấy con, đuổi con ra ngoài.” Cố Mạn Tình khóc nức nở nói. Tải ápp Тrцуeл ноla để đọc tiếp, chúng mình sẽ tập trung lên tại áp nhé.
Bà Cố nhíu mày: “Đứa nhỏ này xảy ra chuyện gì vậy, lần trước còn đồng ý rất hay, nói rằng sẽ hòa thuận ở cùng với con, sao bây giờ lại…”
“Được rồi mẹ, đừng để ý chuyện của em gái, là lỗi của con, là con làm mất mặt em gái cho nên em ấy mới chán ghét con.
Nhưng con cũng đâu có muốn đâu, nếu như con từ nhỏ cũng lớn lên ở trong nhà, bây giờ chắc chắn con sẽ không như thế này.” Cố Mạn Tình rưng rưng nước mắt nhìn bà Cố.
Bà Cố đau lòng ôm cô ta vào lòng ngực: “Đều là do tên khốn Bạch Hạo kia, nếu không phải ông ta ôm con đi, con sao có thể lưu lạc đến một gia đình như vậy, Tử Yên cũng thế, rõ ràng là biết điều này, lại còn đối đãi với chị mình như thế, thật đúng là không biết đúng sail”
Bà Cố vỗ lưng Cố Mạn Tình, oán trách nói.
Nếu không phải do năm đó Mạn Tình biến mất, đứa bé Tử Yên kia cũng sẽ không bị đưa đến gia tộc Cố.
Bà coi Tử Yên, đối đãi với cô ta như con gái ruột của mình, liền tính con gái ruột của bà trở về, bà cũng không lấy lại chút yêu thương nào từ Tử Yên.
Nhưng Tử Yên lại đối xử với con gái ruột của bà như vậy, thật làm lòng bà khó chịu muốn chết.
Cố Mạn Tình nhận ra sự oán giận của Bà Cố đối với Tử Yên, ở nơi bà Cố không nhìn thấy, cô ta chậm rãi nhếch miệng, lộ ra một nụ cười đắc thắng, chỗ nào còn bộ dạng tủi thân, khóc lóc.
Lâm Diệc Hàng ỷ vào chiều cao của mình, tự nhiên thấy sự thay đổi của Cố Mạn Tình, hơi nhướng mày.
Đây là cô con gái lớn mà gia tộc Cố mới Tìm về?
Thực sự là một nhân vật không đơn giản, hai ba câu liền ngụy trang bản thân thành một người đáng thương, gợi lên sự thương tiếc của bà Cố, đồng thời còn đẩy địa vị của Cố Tử Yên trong lòng bà Cố xuống.