Thưa Phó Tổng, Lần Này Thực Sự Ly Hôn Rồi!
Chương 785
Chương 785
Nghĩ như vậy, cô đưa tay nhận lấy túi.
Đội trưởng đội vệ sĩ thở phào nhẹ nhõm: “Cô Bạch, cô cứ dùng từ từ.”
“Thay tôi cảm ơn Tổng giám đốc Phó của mấy anh.” Bạch Dương nhìn cậu ta và nói.
Đội trưởng đội vệ sĩ đáp: “Yên tâm đi, tôi hiểu rồi”
Nói xong, cậu ta đi ra ngoài phục mệnh.
Trong xe, từ xa, Phó Kình Hiên đã nhìn thấy đội trưởng đội vệ sĩ tay không đi tới, hiểu được Bạch Dương đã nhận bánh ngọt, nét căng thẳng trên khuôn mặt anh mới chậm rãi được buông lỏng.
Cô đã nhận!
“Tổng giám đốc Phó.” Người vệ sĩ đến trước xe.
Phó Kình Hiên giơ tay lên: “Tôi biết cậu muốn nói cái gì, cô ấy nhận là được rồi. “
“Vâng.” Đội trưởng đội vệ sĩ nuốt lại những gì cậu ta muốn nói vào trong.
Phó Kình Hiên nhìn đồng hồ đeo tay: “Còn khoảng bao lâu nữa thì cô ấy đi ra ngoài?”
“Có lẽ là còn một lát nữa, người tạt axit sulfuric kia còn đang tiến hành thẩm vấn điều tra, cũng không thể nhanh như vậy.”
Người vệ sĩ quay lại.
Người kia cố ý ném đồ vật nguy hiểm như vậy về phía cô Bạch, hành vi này thuộc loại cố ý giết người, đây đã là án hình sự rồi.
Vì thế, không thể chỉ được hỏi vài câu là đã có thể rời đi như cô Bạch được.
Phó Kình Hiên cũng biết điều này, anh đưa tay lên xoa xoa huyệt thái dương, cũng không hỏi tiếp nữa mà chỉ nói: “Cậu cứ quay về cục cảnh sát đi, Bạch Dương cần cái gì, cậu đi làm cái đó.”
“Vâng.” Người vệ sĩ kia đáp một tiếng.
Tại đồn cảnh sát, sau khi Bạch Dương ăn một cái bánh nhung đỏ và uống một chai sữa, bụng cô gần như đã no.
Cô lau tay rồi đứng dậy và đi vứt rác.
Đội trưởng đội vệ sĩ thấy vậy, lập tức cướp túi rác: ‘Cô Bạch, cô cứ ngồi nghỉ ngơi đi, loại chuyện này cứ để tôi làm là được rồi”
“.” Khóe miệng Bạch Dương giật giật, không nói gì mà chỉ nhìn cậu ta.
Được, không cần đoán là biết, đây nhất định là do Phó Kình Hiên phân phó!
Thôi, chỉ là vứt rác thôi mà, cậu ta muốn đi thì cứ để cậu ta đi.
Bạch Dương nhún vai, ngồi lại vị trí.
Đột nhiên, điện thoại di động của cô đổ chuông.
Bạch Dương mở túi xách ra, nhìn thấy hai chữ Tiểu Triết không ngừng hiện lên trên màn hình. Cô lập tức hiểu ra, Tiểu Triết đã biết chuyện ngày hôm nay rồi.
“Alo, Tiểu Triết.” Bạch Dương nghe điện thoại.
Ở đầu dây bên kia, Lương Triết đang ngồi một mình trong phòng trang điểm rộng lớn. Khuôn mặt được trang điểm một cách tinh xảo cũng không giấu được vẻ u ám lạnh lùng của cậu ta: “Chi, chị không ám lạnh lùng của cậu ta: “Chị, chị không sao chứ?”
Cậu ta thật không thể ngờ được, cậu ta chỉ đi vào rừng để chụp ảnh tạp chí, vậy mà sau khi ra khỏi rừng, khi có tín hiệu, trong điện thoại di động lập tức có rất nhiều tin tức về chị gái.