Thưa Phó Tổng, Lần Này Thực Sự Ly Hôn Rồi!
Chương 737
CHƯƠNG 737
Nghĩ đến đây, Bạch Dương nhịn không được run rẩy.
Cảnh sát không biết cô đang suy nghĩ chuyện gì, tưởng rằng cô bị con số này dọa sợ, khẽ gật đầu: “Đúng vậy, sáu người, xin cô Bạch không được tuyên truyền ra ngoài, điều này rất dễ gây phiên phức đối với việc điều tra của chúng tôi.”
“Được.’ Bạch Dương giật khóe miệng, đồng ý.
Cảnh sát rời đi rồi.
Bạch Dương vẫn còn ngẩn người tại chỗ trong chốc lát, mãi cho đến khi Lương Triết gọi cô, cô mới miễn cưỡng đè nén sự không bình tĩnh trong lòng mình, miễn cưỡng cười, cùng cậu ta rời khỏi cục cảnh sát.
Buổi tối hôm đó, cục cảnh sát gọi điện thoại tới, thông báo đã kết tội Mạnh San và Thạch Đại Phàm, tốc độ nhanh như vậy khiến cho Bạch Dương sửng sốt một hồi lâu.
Từ khi nào cục cảnh sát làm việc năng suất như vậy, hiệu quả như vậy?
Nhưng cũng không nghĩ nhiều, Bạch Dương vội vàng hỏi Mạnh San và Thạch Đại Phàm rốt cuộc bị xét xử như thế nào, hơn nữa còn xét xử bao lâu.
Rất nhanh Bạch Dương đã nhận được câu trả lời.
Thạch Đại Phàm không phải là kẻ chủ mưu, nhưng cũng là đồng phạm, cũng sẽ bị giam giữ, giam giữ mười ngày.
Mà Mạnh San thân là chủ mưu, sẽ bị giam giữ hai mươi ngày, bồi thường tổn thất tinh thần cho cô hai mươi vạn.
Con số này khiến Bạch Dương không khỏi giật mình.
Buổi chiều trên đường trở về, cô gọi điện thoại hỏi thăm tình trạng của Mạnh San. Luật sư nói cho cô biết, mặc dù Mạnh San phạm tội đe dọa, nhưng tình tiết không nghiêm trọng, nhiều nhất là bị giam giữ mười ngày, phí tổn thất tinh thần là năm vạn.
Nhưng bây giờ Mạnh San lại bị giam giữ hai mươi ngày, phí tổn thất tinh thần cũng tăng lên gấp mấy lần, chắc chắn là có vấn đề!
Sau đó, Bạch Dương nghĩ đến buổi chiều lúc mình và Tiểu Triết rời đi, nhưng Phó Kình Hiên vẫn còn ở lại cục cảnh sát chưa rời đi.
Chẳng lẽ lúc đó Phó Kình Hiên ở lại là để làm chuyện này sao?
Cố tình làm cho cục cảnh sát tăng nặng hình phạt của Mạnh San và Thạch Đại Phàm kia sao?
Nghĩ vậy, Bạch Dương mím môi đỏ, gọi điện thoại cho Phó Kình Hiên. Tải ápp Тrцуeл ноlа để đọc tiếp, chúng mình sẽ tập trung lên tại áp nhé.
Biệt thự nhà họ Phó, Phó Kình Hiên đang mở cuộc họp trực tuyến trong phòng sách, bỗng nhiên tiếng chuông điện thoại di động vang lên cắt ngang lời nói của anh, làm anh có chút không vui.
Có điều sau khi nhìn thấy màn hình điện thoại hiển thị dãy số gọi tới, nét không vui trên mặt anh lập tức tan thành mây khói, thay vào đó là chút vui mừng.
Cô vậy mà lại chủ động gọi cho anh!
Phó Kình Hiên cầm lấy điện thoại di động, cũng không lập tức nghe máy, mà nhìn về phía màn hình máy tính: “Cuộc họp tạm dừng, tôi nhận điện thoại trước đã.”
Nói xong, anh đứng dậy đi ra ban công dưới ánh nhìn sững sờ của một nhóm người trên máy tính.
“Trong hội nghị không được phép nghe điện thoại mà, hình như là quy định thép do tổng giám đốc Phó tự mình đặt ra mà?”
“Không sai, nhưng bây giờ lại bị chính bản thân tổng giám đốc tự mình phá vỡ, nhưng mà anh ấy giống như không thấy ngượng vậy.”
“Mấy người nói thử xem là ai gọi đến?”