Thưa Phó Tổng, Lần Này Thực Sự Ly Hôn Rồi!
Chương 67: Chương 67
“Phòng VIP đang yên đang lành sao lại có một con chim sẻ bay vào vậy?” Giọng nói của Lục Khởi chợt vang lên trong phòng.
Ngay sau đó, Lục Khởi mặc áo sơ mi đen tùy ý, buông thả bước vào phòng VIP với vẻ chán ghét: “Con chim sẻ này cứ ríu ra ríu rít, thật ầm ĩ, có thể cắt lưỡi nó, làm nó câm mồm đi thì tốt rồi.”
Những lời nói độc ác của anh ta làm Mạnh San cảm giác đầu lưỡi lạnh toát, bất giác lùi lại vài bước.
Lục Khởi đứng lại trước mặt Mạnh San, liếc nhìn cô ta từ trên xuống dưới, tặc lưỡi nói: “Cô lùi lại làm chứ? Sợ à? Lẽ nào cô là con chim sẻ kia?”
“Không, không phải.” Mạnh San lắp bắp nói.
“Tôi thấy chắc là phải đấy.
Giọng cô rất giống với con chim sẻ kia.” Lục Khởi chợt nắm tóc Mạnh San, ép mạnh đầu cô ta xuống bàn mạt chược, nói với vẻ không để tâm: “Này, có ai rảnh rỗi lấy con dao tới đây cho tôi không?”
Trần Thi Hàm lập tức cầm lấy con dao gọt hoa quả trong đĩa trái cây đưa lên, còn rất hiểu chuyện nói: “Lưỡi dao này rất sắc, anh đừng để cắt vào tay đấy.”
Hai chân Mạnh San run lên, sợ tới mức khóc òa: “Tử, Tử Yên… chị Cao Linh…”
Nhưng trong phòng Vip rất yên tĩnh, không ngờ không có ai mở miệng nói giúp cô ta.
Cố Tử Yên siết chặt ống tay áo của Phó Kình Hiên, tức giận cắn răng muốn đứng lên, lại bị Phó Kình Hiên dùng tay giữ lại, ra hiệu cho cô ta ngồi xuống.
Anh ta muốn xem thử Lục Khởi này có năng lực lớn tới mức nào mà muốn ra mặt cho Bạch Dương.
“Thế nào, tất cả câm hết rồi à?”
Lục Khởi nhìn quanh mới thấy Phó Kình Hiên và Cố Tử Yên cũng đang ở đây.
Anh ta cười lạnh, lại nhìn về phía Trần Thi Hàm mới đưa con dao gọt hoa quả cho mình: “Cô nói cho tôi biết, có phải bọn họ vừa bắt nạt cục cưng nhà tôi không?”
“Nào chỉ có bắt nạt chứ!” Trần Thi Hàm lập tức đi qua, nói lại tất cả mọi chuyện cho Lục Khởi nghe.
Sau khi Lục Khởi nghe xong, liếc nhìn Phó Kình Hiên và hừ lạnh một tiếng, vừa hất Mạnh San trong tay ra, vừa nói với Bạch Dương: “Các em về phòng VIP trước, anh xử lý xong chuyện bên này sẽ qua sau.”
“Không cần, chúng ta đi thôi.” Bạch Dương kéo khuỷu tay anh ta, không muốn anh ta tranh cãi với nhà họ Cao vì mình: “Sinh nhật của anh quan trọng hơn.”
Mà động tác này in sâu vào trong mắt Phó Kình Hiên, ánh mắt càng tối hơn.
“Vậy không được, em đã bị bắt nạt, trúc mã là anh đây không thể khoanh tay đứng nhìn được.” Lục Khởi vẫy tay, bảo Trần Thi Hàm dẫn Bạch Dương rời đi: “Anh chỉ dạy dỗ bọn họ một chút thôi, sẽ không ra tay đâu.”
“Sếp, chúng ta đi thôi, Lục Khởi tự biết chừng mực.” Trần Thi Hàm kéo Bạch Dương, hai người nhanh chóng ra khỏi phòng VIP.
Lục Khởi nhanh chóng đi tới bên cạnh bàn đánh mạt chược, tùy tiện tìm một chỗ ngồi xuống: “Nào, chúng ta lại đánh mấy ván.”
“Các người tùy tiện để ba người lên, gom thành một bàn là được.” Anh ta cúi đầu châm điếu thuốc, hít một hơi rồi mới thờ ơ nói: “Bất kể người nào có thể ù được từ bài trong tay tôi, tôi cho người đó ba mươi tỷ, còn quỳ xuống gọi người ấy là bà nội luôn.
Nếu tôi ù từ bài của các người, các người lại cởi quần áo ra, rời khỏi phòng VIP trong tình trạng như vậy.”
So với số tiền đặt cược mà Lục Khởi đưa ra, thua cởi quần áo quả thật không đáng nhắc tới, làm mấy người phụ nữ trong phòng VIP đều động lòng.
Đánh bài ù một lần là có thể kiếm được ba mươi tỷ!.