Thưa Phó Tổng, Lần Này Thực Sự Ly Hôn Rồi!
Chương 62: Chương 62
Trong lúc cô ta ra ngoài, Bạch Dương chắc hẳn đã thua rất thảm.
Trần Thi Hàm đi tới, ngồi xuống bên cạnh Bạch Dương, liếc nhìn bài của cô thấy vẫn vô cùng thê thảm, cô ta cố hạ thấp giọng: “Sếp Bạch, đối diện không phải ai khác, chính là người tình ánh trăng của chồng cũ cô, cô thật sự giơ mặt ra cho người ta đánh à?”
“Không vội, năm ván thắng ba đấy.
” Bạch Dương khẽ cười.
Từ khi cô vào phòng VIP ngồi xuống đánh bài đến bây giờ, sắc mặt trước sau vẫn bình tĩnh.
Trong lúc trả lời Trần Thi Hàm, Bạch Dương lại ném bài ra.
“Ù.
” Cố Tử Yên đẩy ngã bài trước mặt, bên môi càng lộ rõ ý cười.
Trần Thi Hàm: “…”
“Bạch Dương, cô đã thua Tử Yên hai ván rồi, tôi thấy không cần chơi nữa đâu.
” Cô gái ngồi bên cạnh Cố Tử Yên hừ lạnh, dáng vẻ rất ngạo nghễ: “Tử Yên của chúng tôi không phải là người hẹp hòi, cô xin lỗi cô ấy, chúng tôi sẽ mời thợ xăm tốt nhất tới xóa hình xăm kia giúp cô.
”
Cố Tử Yên hơi ngẩng đầu lên, nhìn về phía Bạch Dương như đang chờ cô cúi đầu chịu thua, giọng nói dịu dàng chậm rãi.
“Cô Bạch, còn đánh nữa không?”
“Đánh.
” Bạch Dương đẩy mạt chược vào trong máy, sắc mặt không thay đổi: “Đã nói trước là năm ván thắng ba.
”
Cô bạn nhỏ của Cố Tử Yên trợn mắt nhìn cô, tức giận nói: “Chúng tôi cho cô cơ hội chịu thua, cô không chịu, cứ nhất quyết muốn đụng vào nòng súng! Tử Yên nhà chúng tôi chơi bài giỏi như vậy, cô chơi cả đời cũng không thắng được cô ấy đâu!”
“Được rồi.
” Cố Tử Yên lên tiếng ngăn cản, trong ánh mắt nhìn về phía Bạch Dương có vẻ đắc ý: “Nếu cô Bạch muốn đánh, tôi đương nhiên sẽ chơi đến cùng.
”
Rất nhanh lại bắt đầu một ván mới.
Bởi vì trong phòng VIP đều là phụ nữ, lúc đánh bài miệng của mọi người cũng không rảnh rỗi, vừa ăn vừa nói chuyện.
Cô bạn nhỏ của Cố Tử Yên tên là Mạnh San, bên tay trái là Bạch Dương, bên tay phải là Cao Linh.
Mạnh San không chỉ nhìn bài, còn bóc quýt đưa cho Cao Linh để lấy lòng: “Chị Linh, lần này chị về Hải thành bao lâu? Chị ở lại qua tết chứ?”
“Năm sau tôi sẽ quay về Nam Giang.
” Động tác Cao Linh ném bài rất vang, nhíu mày nói: “Lý Trấn Nam muốn ly hôn với tôi nên đã sớm về Hải Thành tìm luật sư rồi.
”
Mạnh San bị cô ta làm cho giật mình, giọng nói cũng trở nên dè dặt hơn: “Chẳng phải trước đây nhà họ Lý xin ông nội chị cho Lý Trấn Nam cưới chị à? Bọn họ còn lợi dụng nhà họ Cao các chị để làm không ít chuyện, sao anh ta dám ly hôn với chị chứ?”
“Còn không phải là…” Cao Linh nói được một nửa, nhớ tới điều gì đó lại không nói tiếp nữa, chỉ cười lạnh: “Hừ, tôi không phải là người anh ta muốn cưới thì cưới, muốn ly hôn thì ly hôn được.
Thật ra tôi muốn xem thử có luật sư nào ở Hải Thành dám nhận vụ ly hôn này!”
Bạch Dương lẳng lặng nghe, đôi mắt hơi rủ xuống.
Cô không biết nhiều về nhà họ Lý ở Hải Thành, bởi vì những gia tộc như vậy thường làm việc rất khiêm tốn, kín đáo.
Cô chỉ biết nhà họ Lý có ảnh hưởng rất lớn ở Hải Thành không khác gì nhà họ Cao ở Nam Giang.
Cao Linh dám lớn lối như vậy là vì cô ta có gia thế mạnh, lại có ông nội là lãnh đạo làm chỗ dựa.
Cho dù nhà họ Lý cưới nhà họ Cao xem như ngang hàng, nhưng đó vẫn là nhà họ Lý trèo cao.
Nếu trước đây cô kết hôn với Phó Kình Hiên, nhà họ Bạch không xảy ra chuyện, có phải mẹ chồng còn phải kính trọng cô vài phần không?
Cô cũng không thua chật vật trong cuộc hôn nhân này như vậy?.