Thưa Phó Tổng, Lần Này Thực Sự Ly Hôn Rồi!
Chương 586
Cố Tử Yên hơi cúi đầu, nửa gương mặt ẩn trong bóng tối, khiến người ta nhìn không rõ ghen ghét trên mặt cô ta.
Buổi sáng khi cô ta thức dậy thì nghe ba nói khoảng mười một giờ tối hôm qua Kình Hiên xảy ra tai nạn giao thông, sau đó vội vội vàng vàng chạy đến, cũng không hỏi kỹ càng Kình Hiên xảy ra tai nạn giao thông ở đâu.
Không ngờ anh lại bị tai nạn giao thông ở Vịnh Tiên Thủy, chẳng trách anh không muốn đến nhà họ Cố tìm cô ta, hóa ra là đi tìm Bạch Dương.
Cơ thể Cố Tử Yên khẽ run rẩy.
Vu Y Cơ thấy vậy, vội hỏi: “Tử Yên, cháu sao vậy?”
Cố Tử Yên ngẩng đầu, lộ ra đôi mắt đỏ bừng ướt đẫm, nghẹn ngào trả lời: “Cháu không sao, cháu chỉ là…”
“Chỉ là nghe thấy Kình Hiên ở bên chỗ Dương Dương nên không vui chứ sao nữa.”
Bà cụ nhếch miệng nói tiếp.
Cố Tử Yên bị nói vậy thì nghẹn lại không nói nên lời.
Vu Y Cơ tức giận vỗ xuống bắp đùi: “Cái đồ lắng lơ kia!”
“Tôi thấy Dương Dương chỉ giội nước cô đã là nhẹ lắm rồi” Bà cụ lạnh lùng nhìn bà †a.
Vu Y Cơ tức giận bất bình: “Mẹ, sao mẹ lại nói giúp người ngoài.”
“Ai nói Dương Dương là người ngoài hả, cho dù nó không phải là cháu dâu của tôi thì vân là cháu gái cúa tôi, còn thân thiết hơn hai người các cô nhiều.” Bà cụ khinh bỉ nói.
Cố Tử Yên đứng dậy, mang theo khổ sở nói: “Bác gái, cháu đi trước, bà cũng không hoan nghênh cháu.”
Bà cụ cười xùy một tiếng, lười chẳng muốn nói tiếp.
Vu Y Cơ đứng dậy: “Tử Yên, không đợi Kình Hiên tỉnh sao?”
“Bao giờ Kình Hiên tỉnh thì cháu lại đến, đến lúc đó làm phiền bác gái báo cho cháu một tiếng.” Nói xong, Cố Tử Yên không nỡ liếc nhìn người đàn ông trên giường bệnh, sau đó cầm túi xách rời đi.
Nếu còn không đi, cô ta sợ mình sẽ không nhịn xuống được suy nghĩ muốn bóp chết bà già này.
Rời khỏi phòng bệnh, Cố Tử Yên hít sâu một hơi, biểu cảm trên mặt lập tức thay đổi, đâu còn chút khổ sở nào, chỉ có hung tàn cay độc khiến người ta rùng mình.
Cô ta lấy điện thoại di động ra bấm mấy cái, đưa đến bên tai: “Alo, Diệc Hàng, tôi muốn gặp anh!”
Trong một căn phòng dưới mặt đất mờ tối, mắt kính của Lâm Diệc Hàng phản chiếu lại ánh sáng, cong môi đồng ý: “Được, gặp ở phòng bao lần trước đi”
Trò chuyện kết thúc, anh ta đưa di động đến trước mặt, bấm một dãy số khác gọi đi.
Tập đoàn Thiên Thịnh.
Bạch Dương đang trò chuyện với Lương Triết.
Cô rót ly cà phê cho cậu ta: “Hôm nay cậu không có việc gì sao? Còn chạy đến nơi này của tôi, không sợ người đại diện †ìm kiếm khắp nơi à?”
“Đúng lúc em kết thúc quay chụp ở Glacier dài đến hai tháng, vì vậy bên phía công ty đặc biệt cho em nghỉ một tuần, để em nghỉ ngơi thật tốt, điều chỉnh chênh lệch thời gian.” Lương Triết nhấp một ngụm cafe, giọng nói ấm áp trả lời.
Bạch Dương gật đầu: “Thì ra là vậy.”
“Chị, không phải chị chê em phiền, muốn đuổi em đi đấy chứ?” Lương Triết tủi thân nhìn cô.
Bạch Dương khẽ cười: “Sao có thể như vậy, cậu chính là em trai tôi, nào có người chị nào chê em trai phiền.”