Thưa Phó Tổng, Lần Này Thực Sự Ly Hôn Rồi!
Chương 572
Trình Minh Viễn trợn mắt: “Có bằng chứng không? Không có bằng chứng thì cô còn nói cái gì. Không có não, ngu ngốc, người khác nói sao làm vậy, kết quả cuối cùng vẫn là cô chịu thiệt”
“Anh…”
“Đủ rồi!” Bà Lương cau mày, mất kiên nhẫn ngắt lời Cố Tử Yên: “Đây là địa bàn của tôi, muốn gây chuyện thì về nhà họ Cố của cô. Được rồi, mời cô Cố và ông Cố ra ngoài đi, bữa tiệc của tôi không hoan nghênh họ.”
“Vâng.” Mấy nhân viên phục vụ không biết đến từ lúc nào, họ gật đầu rồi làm động tác mời với Cố Việt Bân và Cố Tử Yên.
Tuy Cố Việt Bân rất phẫn nộ nhưng đã mất sạch mặt mũi, ông ta cũng không muốn ở đây thêm nữa đành cố nặn ra một nụ cười: “Vậy tôi không làm phiền bà Lương nữa, tôi xin phép đi trước. Tử Yên, đi”
“Bal” Cố Tử Yên vẫn hơi không cam lòng.
Cố Việt Bân kéo cánh tay cô ta, kéo cô ta ra khỏi vòng tay của Phó Kình Hiên, trừng mắt với anh rồi cưỡng ép đưa cô ta đi.
Còn không đi sẽ chỉ càng thêm xấu hổ.
“Mẹ kiếp, cứ thế đi luôn à? Còn chưa xin lỗi bé cưng mà” Lục Khởi bĩu môi.
Bạch Dương cười khẽ: “Em không thèm lời xin lỗi của họ, hơn nữa dù tối nay bọn họ mất hết mặt mũi, tin rằng ngày mai vẫn có thể nhìn thấy chuyện cười của họ trên mạng.”
“Cũng đúng.” Lục Khởi cười hả hê sung Sướng.
Phó Kình Hiên liếc nhìn anh ta, hơi cau mày chứ không nói gì.
“Cô là con gái nhà họ Mạnh đúng không?” Lúc này bà Lương đột nhiên chuyển sự chú ý sang Mạnh San.
Mạnh San ngẩng đầu lên: “Vâng… Đúng rồi… Mạnh Kiến Quốc là ba tôi.”
“Cô cũng là một người có nghĩa khí, có điều đầu óc không được thông minh, bị người khác coi là bia đỡ đạn mà vẫn không biết.” Bà Lương hờ hững nhận xét.
Lục Khởi và Trình Minh Viễn cười chế nhạo.
Mặt Mạnh San đỏ bừng vì xấu hổ.
Bị người lớn tuổi có thân phận cao quý nói trước mặt mọi người rằng đầu óc không thông minh, điều này còn khó chịu hơn giết cô ta.
“Được rồi, cô cũng đi đi, tôi nhớ tôi không mời nhà họ Mạnh, cô theo cô chủ nhà họ Cố tới, bây giờ cô ta đi rồi, cô cũng không cần ở lại nữa.” Bà Lương xua tay, hạ lệnh đuổi khách.
Mạnh San gật đầu liên tục, đáp lại một tiếng rồi cúi đầu bước nhanh về phía cửa tiệc.
Dọc theo đường đi, cô ta có thể cảm nhận được rất nhiều ánh mắt kỳ lạ đổ dồn về phía mình, khiến cô ta không dám ngẩng lên.
Đêm nay Tử Yên nổi tiếng, sao cô ta lại không nổi?
Tin rằng ngày mai trong giới sẽ toàn tiếng cười nhạo cô ta.
“Đi hết rồi, chúng ta cũng đi thôi” Lục Khởi để tay sau gáy rồi nói.
Lương Triết nhìn lễ phục của Bạch Dương: “Lễ phục của chị dính rượu vang rồi, thay đi”
“Tôi chưa đi được, lát nữa còn phải tìm người bàn chuyện.” Trình Minh Viễn thở dài tiếc nuối.
Lục Khởi cười tươi như hoa:”Vậy anh cứ †ừ từ bàn nhé, không vội, bàn đến khi biển cạn đá mòn cũng được.”
Anh ta vỗ vai Trình Minh Viễn, chỉ mong Trình Minh Viễn đừng bao giờ xuất hiện bên cạnh bé cưng nữa.
Đừng tưởng anh ta không nhìn ra tên này có ý với cục cưng.