Thưa Phó Tổng, Lần Này Thực Sự Ly Hôn Rồi!
Chương 546
CHƯƠNG 546
Bạch Dương đứng dậy cầm ly sạch đến máy đun nước rót cho cô một ly nước, sau khi đặt xuống trước mặt cho cô thì hỏi: “Đúng rồi, vừa rồi cô nói có việc gấp muốn hỏi tôi, chuyện gì thế?”
“Thì là khoản vay của Thiên Thịnh.” Trần Thi Hàm ném khăn giấy vào thùng rác, vẻ mặt nghiêm túc: “Sếp Bạch, rốt cuộc anh Trọng là ai, không ngờ lại trả hết tiền vay của chúng ta ở mấy ngân hàng, vừa rồi ngân hàng gọi điện thoại tới báo cho tôi biết, cả người tôi lập tức ngây ra.”
Bạch Dương nghe vậy thì không hiểu ra sao: “Chờ một chút, cô đang nói cái gì, ngài Trọng gì, trả hết khoản vay nào?”
Trần Thi Hàm nhìn phản ứng của cô thì trừng mắt nhìn: “Sếp Bạch không biết ngài Trọng?”
Bạch Dương lắc đầu: “Tôi chưa từng nghe nói.”
“Vậy thì quá kỳ lạ, cô cũng không nhận ra, vì sao anh ta lại giúp chúng ta trả tiền vay, hơn nữa còn viết rõ ràng là người quen của cô, cho nên rất rõ ràng là vì Sếp Bạch, vậy tại sao cô không biết, chẳng lẽ anh ta là người thầm mến Sếp Bạch sao?”
Trần Thi Hàm nói đến đây thì vẻ mặt ao ước: “Nếu thật sự thầm mến thì thật sự ra †ay quá hào phóng, Sếp Bạch đi theo người ta đi”
“Đi đi đi, nói bậy gì đó.” Bạch Dương nhíu mày lại: “Thi Hàm, cô nói ngài Trọng kia giúp chúng ta trả toàn bộ khoản bay của tất cả ngân hàng đúng không?”
“Đúng vậy, từ giờ trở đi Thiên Thịnh đã không nợ, sau này tiền kiếm được không cần đưa cho ngân hàng, mà thuộc về chúng ta” Trần Thi Hàm vui vẻ nói.
Bạch Dương lại không vui nổi, môi đỏ mím lại.
Cô không nghĩ ra được ai giúp Thiên Thịnh trả nợ, cô không cảm thấy đây là bánh từ trên trời rơi xuống, chỉ cảm thấy có âm mưu nào đó.
Mấy nghìn tỷ đó, ai lại hào phóng như vậy!
“Có thông tin trả nợ không?” Bạch Dương híp mắt hỏi.
Trần Thi Hàm võ trán một cái: “Có, tôi quên mất, chờ một chút, tôi đưa cho cô”
Cô nói xong thì lấy một chồng văn bản trả nợ trong cặp công sở ra đưa cho Bạch Dương.
Bạch Dương nhận lấy, cũng không lập †ức xem mà hỏi: “Cô có công bố ra ngoài chuyện đã trả hết nợ hay không?”
“Không có, tôi nói cho cô đầu tiên.” Trần Thi Hàm lắc đầu.
Bạch Dương thở phào: “Vậy là tốt rồi, cô về phòng tài vụ trước đi, giữ bí mật chuyện này đã, đừng rêu rao ra ngoài, chờ tôi biết rõ ai là người trả nợ thì tính tiếp.”
“Được” Trần Thi Hàm lên tiếng, ra ngoài.
Lúc này Bạch Dương mới bắt đầu xem thông tin trả nợ, muốn tìm manh mối người trả nợ là ai.
Cô nhanh chóng tìm được.
Trong một tờ văn bản nào đó có ký tự Z-H, cô lập tức biết được người trả nợ là ai.
Lúc này Bạch Dương cầm điện thoại di động lên mở mesenger của Z-H, không hề gửi tin nhắn như bình thường mà gọi qua.
Tập đoàn Phó Thị, Phó Kình Hiên đang họp, bỗng nhiên điện thoại vang lên cắt ngang cuộc họp.
Phó Kình Hiên không vui híp mắt: “Điện thoại của ai?”
Trong phòng họp không có ai nói chuyện.
Phó Kình Hiên thấy thế, sắc mặt khó coi, giọng cũng lạnh đi: “Tôi nhớ trước đó đã nói lúc họp phải cài chế độ im lặng, các người nghe xong tai này chui qua tai khác sao?”