Thưa Phó Tổng, Lần Này Thực Sự Ly Hôn Rồi!
Chương 369
CHƯƠNG 369
“Thôi đi.” Bạch Dương dở khóc dở cười nhìn anh ta.
Phó Kình Hiên ở cách đó không xa nhìn thấy cảnh này, hai tay siết chặt, vẻ mặt vô cùng u ám.
Cố Tử Yên cảm nhận được sự khác thường của anh, trong mắt có ánh sáng loé lên, tỏ vẻ ghen tị.
“Kình Hiên, tình cảm của cô Bạch và anh Lục tốt thật.” Cố Tử Yên cười nói.
Phó Kình Hiên thu hồi tầm mắt, rũ mắt xuống giấu đi ý lạnh trong mắt, lạnh nhạt nói: “Đi thôi.”
Anh sợ nếu mình còn không đi, mình thật sự sẽ không nhịn được tiến lên kéo Lục Khởi ra.
Dù anh không biết tại sao mình lại có suy nghĩ này.
Cố Tử Yên gật đầu: “Được.”
Một nhóm bảy người chia ra ba chiếc xe rời khỏi đây.
Bạch Dương và Lục Khởi đến nhà họ Lục.
Vừa đi vào, bà Lục đã thân thiết kéo tay Bạch Dương: “Tiểu Dương, hai ngày nay chơi thế nào?”
“Rất vui ạ” Bạch Dương nhận lấy trái cây bà Lục đưa tới, cười trả lời.
Bà Lục cũng cười: “Vui vẻ là được, vậy có xảy ra chuyện đặc biệt gì không?”
“Chuyện đặc biệt?” Bạch Dương nghi ngờ chớp mắt: “Bác gái muốn nói về cái gì?”
Nụ cười trên mặt bà Lục dần cứng đờ: “Ví dụ như rơi xuống hố hay cửa bị khoá ấy, chẳng lẽ cháu và A Khởi không gặp à?”
“Không có.” Bạch Dương lắc đầu: “Sao bác gái lại cảm thấy bọn cháu sẽ gặp chuyện đó vậy?”
Trong mắt bà Lục loé lên vẻ chột dạ, xua tay cười ha hả: “Bác chỉ đoán bừa thôi, hai ngày trước xem phim, thấy nam nữ chính trong phim ra ngoài chơi thường hay gặp phải chuyện như thế, cho nên bác mới hỏi hai đứa có gặp phải không.”
Bạch Dương hiểu ra gật đầu, sau đó lại bất cười: “Yên tâm đi bác gái, phim là phim, đời thực là đời thực, đời thực sao có thể giống với trong phim được.”
“Cũng đúng.” Bà Lục gượng cười, sau đó đứng lên: “Tiểu Dương, cháu ngồi đi, bác lên lầu lấy vài thứ.”
“Vâng.” Bạch Dương đáp lời.
Bà Lục lên lầu đi tới phòng của Lục Khởi.
Lục Khởi mới tắm xong, vừa thay quần áo đi ra từ trong phòng tắm, không phục hình tường đẹp trai tiêu sái bình thường, còn chưa kịp tự khen mình đã thấy mẹ Lục mở cửa đi vào.
Lục Khởi vội rụt tay, trợn mắt nhìn bà Lục: “Mẹ, mẹ vào đây làm gì?”
“Mẹ hỏi con, hai ngày nay con hẹn hò với Tiểu Dương có tiến triển gì không?” Bà Lục hỏi.
Trong mắt Lục Khởi thoáng hiện vẻ chán nản, sau đó bĩu môi: “Tiến triển đâu ra, các này hoàn toàn không phải hẹn hò.”
Bảy tám người tụm lại, rõ ràng là du lịch nhóm.
“Không phải hẹn hò?” Bà Lục liếc anh ta: “Trường đua ngựa của chú Trân con nhiều thứ để chơi như vậy, là một nơi tốt để hẹn hò, sao lại không phải hẹn hò chứ, vì xúc tiến tình cảm của con và Tiểu Dương, mẹ còn cố ý cho người bố trí ở bên kia, ai ngờ con vô dụng như vậy, không đạp trúng một cái bẫy nào hết!”
“Bố trí? Mẹ, mẹ bố trí cái gì?” Lục Khởi ngạc nhiên nhìn bà Lục.
Bà Lục liếc anh ta, trả lời: “Mẹ bảo người đào hang ở sân golf, cho rằng lúc mấy đứa đánh golf sẽ rơi xuống hang, tiếp xúc thân mật gì đó, còn bảo người khoá cửa phòng ngủ chính trên tầng ba, nhốt hai đứa ở bên trong, dù sao cô nam quả nữ ở chung một phòng rất dễ phát triển tình cảm mà, ai ngờ mấy đứa…”