Thưa Phó Tổng, Lần Này Thực Sự Ly Hôn Rồi!
Chương 239: Chương 239
Tại tập đoàn Thiên Thịnh, Bạch Dương và Lục Khởi nhìn thấy động thái trên mạng mà sảng khoái hết cả người.
Lục Khởi khui một chai vang đỏ chúc mừng: “Cố Việt Bân gây ra chuyện thế này, các lão già cổ đông của tập đoàn Tam Thịnh có lẽ sẽ nghi ngờ năng lực quản lý của ông ta.”
Bạch Dương lắc lắc ly rượu: “Đáng tiếc em không đủ vốn, nếu không em sẽ nhân cơ hội này mua lại cổ phiếu tập đoàn Tam Thịnh.”
Lúc này giá cổ phiếu của tập đoàn Tam Thịnh đang bất ổn, là thời điểm dễ mua lại cổ phần nhất.
Lục Khởi cười hì hì sáp lại gần cô: “Anh đưa cho em.”
“Thôi bỏ đi, dù bây giờ em mua lại đi nữa thì cũng không hữu ích cho lắm.” Bạch Dương nhún vai.
“Được thôi.” Lục Khởi có hơi thất vọng ngồi trở về chỗ cũ: “Nói đi nói lại, nếu không phải người bạn trên mạng kia của em móc nối cho em và cơ quan nhà nước hợp tác thì lần này chúng ta không dễ gì mà lật đổ được Cố Việt Bân.”
“May mà anh nhắc em.” Bạch Dương lấy điện thoại ra.
Lục Khởi nhìn cô: “Làm sao vậy?”
“Nói lời cảm ơn với anh ấy.” Bạch Dương mỉm cười, tìm tên Z-H, nhập vào dòng tin nhắn: ‘Cảm ơn anh’ Phó Kình Hiên đang họp thì bỗng điện thoại ở bên cạnh reo lên một tiếng.
Âm thanh không lớn nhưng ở trong phòng họp yên tĩnh thì âm thanh đó khá là vang.
Tất cả mọi người đổ dồn ánh mắt về phía anh.
Ánh mắt anh hơi lấp lánh một tý, hờ hững lên tiếng: “Mọi người cứ tiếp tục báo cáo.”
“Vâng.” Mọi người đáp một tiếng, sau đó cúi đầu xuống như cũ.
Bây giờ Phó Kình Hiên mới cầm lấy điện thoại mở ra xem, nhìn thấy tin nhắn cảm ơn của Bạch Dương, chốc lát cũng hiểu là cô đang cảm ơn việc gì, nhưng lại cố ý vờ như không biết mà phản hồi: ‘Cảm ơn việc gì?’ Bạch Dương gửi qua dòng tin nhắn: ‘Cảm ơn anh lần trước đã đưa ra gợi ý cho tôi, nếu không bây giờ tôi cũng khó mà đối phó được với Cố Việt Bân.’ Z-H: ‘Thì ra là việc này sao, cô không cần cảm ơn đâu, lần trước cô đã nói cảm ơn rồi còn gì.’ Bạch Dương mỉm cười: ‘Bất kể thế nào đi nữa thì tôi cũng phải cảm ơn anh, khi nào anh trở về nước.’ Về nước?
Phó Kình Hiên nghi hoặc cau mày.
Mặc dù không biết vì sao cô lại cho rằng anh đang ở nước ngoài, nhưng cũng không hề phủ nhận, thuận theo ý của cô mà trả lời: ‘Tạm thời vẫn chưa biết được.’ Không biết tại sao Bạch Dương lại cảm thấy hơi tiếc nuối: ‘Được rồi, khi nào anh về nước thì cho tôi biết, tôi mời anh bữa cơm, xem như cảm ơn anh đã giúp đỡ mấy lần.’ Phó Kình Hiên hơi cong khóe môi: ‘Được.’
Sau đó Bạch Dương cũng không trò chuyện tiếp nữa mà đặt điện thoại xuống.
Lục Khởi bĩu môi vì hơi ghen tị: “Chuyện trò lâu quá nhỉ?”
Bạch Dương nghe thấy sự ghen tị trong giọng nói của anh, không nhịn được mà liếc anh ta: “Được rồi, không phải anh phải về công ty của mình sao? Còn chưa đi à?”
“Ôi đàn bà, biết đuổi anh đi rồi đấy!” Lục Khởi đứng dậy, quái gở nói một câu.
Bạch Dương dở khóc dở cười, chẳng buồn để ý anh ta nữa mà cầm một xấp tài liệu lên xem.
...!
Nhà họ Cố.
Bà Cố biết Cố Việt Bân bị bắt nên bối rối ngay tại chỗ, chẳng biết làm gì cả mà chỉ biết khóc.
Bà ta ngồi trên sofa, trên đầu gối là một hộp khăn giấy.
Trên chiếc bàn uống trà trước mặt bà ta, giấy đã chất thành một đống nhỏ.
“Tử Yên à, con nói giờ phải làm sao đây?” Bà Cố khóc, mắt đỏ hoe nhìn con gái ngồi ở đối diện..