Đọc truyện online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.

Thưa Phó Tổng, Lần Này Thực Sự Ly Hôn Rồi!

Chương 1365



Chương 1365

Chỉ cần cô và Lục Khởi không hẹn hò thì anh vui rồi.

“Vậy tôi đi trước đây.’ Trợ lý Trương nói xong liền cáo từ.

Phó Kình Hiên khẽ gật đầu: “Ừ”“

Trợ ký Trương quay người rời đi.

Hai ngày rất nhanh đã trôi qua, cuối cùng cũng tới tiệc mừng thọ 80 tuổi của bà Phó.

Tiệc mừng thọ sẽ được tổ chức ở trạch viên nhà họ Phó. Khi Bạch Dương tới nơi thì đã là tám giờ tối rồi.

Cô xuống xe rồi đưa chìa khoá cho nhân viên, sau đó cô lấy thiệp mời từ trong túi xách ra và đi về phía cửa chính.

Khi đến cửa chính, Bạch Dương đưa thiệp mời ra.

Sau khi bảo vệ xác nhận thiệp mời không có vấn đề xong thì anh ta liền mời cô vào.

Bạch Dương nhấc váy lên bước qua bậc cửa cao cao rồi đi vào đại sảnh.

Nhân viên bảo vệ kia nhìn theo bóng lưng yểu điệu của cô. Anh ta lấy bộ đàm trên thắt lưng ra rồi nói: “Trợ lý Trương, cô Bạch tới rồi ạ.”

Ở đầu bên kia, nghe bảo vệ nói thế, trợ lý Trương lập tức đáp lời: “Tôi biết rồi.”

Trợ lý Trương đặt bộ đàm xuống rồi đi về phía phòng nghỉ và gõ cửa phòng.

Cửa mở ra, má Phùng mỉm cười nhìn anh ta: ‘Là trợ lý Trương à.”

“Má Phùng, cháu tới tìm Phó tổng ạ-‘ Trợ lý Trương nói.

Má Phùng trả lời: “Cậu chủ đang nói chuyện với bà cụ, cậu cứ vào đi.”

“Cháu xin phép.” Trợ lý Trương gật đầu rồi bước vào phòng.

Khi thấy trợ lý Trương đi vào, anh liền ngừng nói chuyện với bà cụ. Phó Kình Hiên cầm ly trà lên, nhấp vài ngụm rồi bình tĩnh hỏi: “Có chuyện gì thế?”

“Cô Bạch tới rồi ạ” Trợ lý Trương trả lời.

Tay Phó Kình Hiên khựng lại một chút nhưng rất nhanh liền khôi phục dáng vẻ bình thường: “Tôi biết rồi.”

Nói xong, anh đứng dậy: ‘Bà nội, vậy cháu sang đó trước đây.”

“Đợi đã.” Bà cụ cầm lấy cây nạng mà má Phùng đưa sang rồi chống gậy đứng lên, bà cười haha: “Chúng ta đi cùng đi. Lâu lắm rồi bà không gặp Dương Dương, hôm nay lại là tiệc mừng thọ của bà, khách khứa cũng tới gần đủ rồi, bà cũng nên ra sảnh thôi.”

Phó Kình Hiên cười nhẹ: “Vâng, vậy chúng †a cùng đi thôi, để cháu đỡ bà.”

Bà cụ liếc nhìn cánh tay trái đang buông thõng của anh rồi ghét bỏ: “Cháu tự lo cho mình trước đi. Thật là, đã 30 tuổi rồi mà còn bất cẩn như vậy, có ra ngoài thôi mà cũng gấy tay.”

Phó Kình Hiên cắn rứt lương tâm, anh đưa mắt nhìn sang nơi khác.

Thậm chí trợ lý Trương còn quay đầu hẳn đi.

May mà bà cụ không quá chú ý đến bọn họ nên mới không phát hiện ra vẻ mặt quái dị của hai người. Sau đó, bà được má Phùng đỡ ra ngoài.

Chương trước Chương tiếp
Loading...