Thưa Phó Tổng, Lần Này Thực Sự Ly Hôn Rồi!
Chương 1356
Chương 1356
“Ừa.” Bạch Dương gật đầu: “Anh bỗng dưng cảm xúc không đúng cúp máy, em có chút lo lắng, cho nên bèn đến công ty tìm anh trước, lễ tân công ty anh nói anh không ở đó, cũng không biết đã đi đâu, em liền gọi điện cho anh, nhưng điện thoại anh tắt máy, hết cách, em lại liên lạc với bác gái, hỏi anh có ở nhà không, kết quả anh cũng không ở nhà, cho nên cuối cùng em bèn tìm đến đây.”
Nghe thấy cô vì tìm anh mà chạy đi nhiều nơi như vậy, gọi nhiều cuộc điện thoại như thế, Lục Khởi thầm áy náy.
Anh cúi đầu, nhếch môi: “Xin lỗi, bảo bối, anh…”
“Nói đi, anh rốt cuộc làm sao vậy?” Bạch Dương không muốn nghe anh xin lỗi, nhấc †ay cắt ngang, hỏi.
Ánh mắt Lục Khởi lóe lên, sau đó lại ngồi xuống xích đu, cánh tay móc lấy hai sợi xích, giọng uể oải: “Không có gì, anh chỉ là cảm thấy mình quá vô dụng mà thôi, rõ ràng là đàn ông, nhưng làm chuyện lại không giống một người đàn ông nên làm, cho nên anh ra ngoài giải tỏa.”
“Là vậy sao?” Bạch Dương híp mắt, rõ ràng không tin lời của anh.
Cũng không trách cô không tin, thực ra câu trả lời của anh không trả lời đến trọng điểm.
Cô muốn biết anh rốt cuộc thế nào, sao cảm xúc lại đột nhiên trở nên như vậy.
Nhưng anh lại không trực diện trả lời cô, chỉ nói không có gì, chỉ nói vô dụng.
Nhưng lý do vô dụng anh lại không nói, điều này khiến cô vô cùng đau đầu.
Đồng thời cô cũng biết, anh cố ý không muốn nói, cho nên mới trả lời vòng vo như vậy.
Quả nhiên, Lục Khởi né tránh ánh mắt Bạch Dương, cười nói: “Đương nhiên là thật…
Anh càng nói càng nhỏ, càng nói càng chột dạ, cuối cùng dứt khoát cúi đầu, không nói gì nữa.
Bạch Dương thở dài, cũng ngồi lên xích đu khác cạnh anh.
Xích đu sạch sẽ, cô vừa rồi đã thấy, cho nên đương nhiên không cần lo lắng bẩn quần áo.
Sau khi ngồi xuống, Bạch Dương cầm xích sắt hai bên, nảy chân, xích đu liền lắc lư.
Cô hơi nghiêng đầu, tựa lên xích sắt, khẽ nói: “Nơi này vẫn như trước đây, không thay đổi.”
Lục Khởi khẽ cười: “Đương nhiên rồi, sáu năm này, anh luôn giữ gìn nơi này, để nó duy trì nguyên trạng, nếu không nó sớm đã dỡ rồi.”
“Tại sao lại làm vậy?” Bạch Dương nhìn anh.
Lục Khởi buông xích sắt: “Vì đây là căn cứ bí mật của chúng ta, cũng là một trong những bảo vật quan trọng nhất của chúng †a, cho nên anh đương nhiên phải giữ gìn thật tốt.”
Nghe anh nói vậy, khóe môi Bạch Dương cong lên đường cong áy náy: ‘Anh nói không sai, nhưng rõ ràng em không có tư cách gọi nó là bảo vật, vì em đã sắp quên mất nơi này rồi.”
Lục Khởi ngước mắt: “Anh biết, sau khi em và Phó Kình Hiên kết hôn thì chưa từng tới, anh cũng không nghe em nhắc tới nơi này, cho nên anh đã đoán được, e rằng em đã quên nơi này rồi, nhưng chuyện này cũng bình thường, đây là căn cứ bí mật lúc nhỏ của chúng ta, lớn rồi, đương nhiên không cần căn cứ bí mật nữa, nhưng em đã nhớ ra rồi, không phải sao?”
Anh quay đầu nhìn cô.
Bạch Dương cười cười, lại hỏi: “Sáu năm này, anh thường đến đây sao?”
“Cũng thường đi.” Lục Khởi gật đầu: “Có lúc mệt mỏi, hoặc có lúc nhớ một người, thì sẽ đến đây.”
“Nhớ một người? Ai vậy?” Bạch Dương tò mò hỏi.
Lục Khởi nhìn cô, không nói.