Thưa Phó Tổng, Lần Này Thực Sự Ly Hôn Rồi!
Chương 1314
Chương 1314
Không có lý do, đó là lý do lớn nhất.
Bởi vì ngày hôm trước anh còn đang thừa nhận sự chăm sóc của cô, thế mà ngày hôm sau đột nhiên thay đổi không cần cô chăm sóc, thay đổi quá mức đột ngột, nói không có nguyên nhân, thì ai sẽ tin chứ?”
“Vậy em muốn gì?” Phó Kình Hiên nhíu mày, dáng vẻ rất không kiên nhẫn.
Bạch Dương nhìn gương mặt này của anh, trong lòng có chút không thoải mái, mím môi đỏ trả lời: “Tôi chỉ muốn biết một nguyên nhân, hơn nữa còn muốn tiếp tục lo cho anh đến khi anh khôi phục, Phó †ổng, anh cũng biết, tôi muốn báo ân, cho nên…
“Chắc hẳn Trương Trình đã nói với em rồi nhỉ, tôi không cần em báo ân.” Phó Kình Hiên lạnh nhạt cắt ngang lời cô.
Trợ lý Trương đẩy kính, tiến lên một bước: “Tôi thật sự đã truyền lời với cô Bạch.”
“Đúng, trợ lý Trương quả thật đã nói rồi, nhưng tôi không chấp nhận, anh đã cứu †ôi, anh không cần tôi báo ân, nhưng tôi lại không thể thật sự không báo đáp, đây là nguyên tắc của tôi.” Bạch Dương nhìn Phó Kình Hiên, rất nghiêm túc nói cho anh biết.
Nếu như người khác giúp cô, không cần cô báo đáp, nếu cô thật sự nghe theo không làm gì cả, nếu sau này cứ vậy thì còn ai sẽ giúp cô đây?
Ai sẽ làm bạn với cô?
Phó Kình Hiên cũng không nghĩ tới Bạch Dương bướng bỉnh như vậy, anh hơi thở dài: “Nếu em kiên trì muốn báo ân, vậy em dùng phương thức khác đi, tóm lại tôi không cần em chăm sóc, sự chăm sóc của em làm tôi không được tự nhiên.”
“Không được tự nhiên?” Bạch Dương sửng sốt một chút: “Chỗ nào không được tự nhiên?”
Là việc không thể tiếp xúc thân mật hay sao?
Nhưng bởi vì chân anh đã tốt rồi, cho nên khi anh đi rửa mặt đi vệ sinh cũng không cần cô hỗ trợ, cho nên hẳn là cũng không †ồn tại vấn đề tiếp xúc thân mật nhỉ.
Vào lúc Bạch Dương như lọt vào sương mù, tay Phó Kình Hiên cắm trong túi quần nắm chặt, giọng nói trong trẻo lãnh đạm nói: “Chỗ nào cũng không được tự nhiên, sự chăm sóc của em khoan hãy nói về trình độ, xa lạ lại không chu đáo, cho nên tôi tình nguyện mời hộ lý, chứ cũng không bằng lòng để em chăm sóc, nguyên nhân này có đủ làm em hài lòng không?”
“..” Bạch Dương há miệng song vẫn nói không nên lời, khuôn mặt tươi cười đỏ bừng, hiển nhiên đang cảm thấy xấu hổ.
Đúng thật, cô cũng biết rằng cô chăm sóc người khác không được chu đáo cho lắm.
Dù sao chuyên môn của cô vốn không phải chăm sóc người khác, vả lại cô chưa từng chăm sóc bệnh nhân, cho nên lúc cô chăm sóc anh chắc chắn sẽ có rất nhiều khuyết điểm.
Chỉ là không ngờ rằng anh lại nói thẳng tuột như thế.
Suy đi tính lại, Bạch Dương hít sâu một hơi, điều chỉnh tốt tâm trạng của mình, để bản thân bình tĩnh lại, sau đó nhìn Phó Kình Hiên nói: “Tôi biết Phó tổng, tôi sẽ không nghĩ đến việc chăm sóc anh nữa, hai ngày nếu có gì không chu đáo thì xin anh thứ lỗi.
Cô cúi chào anh.
Phó Kình Hiên nhịn xúc động muốn kéo cô dậy, song chỉ nhìn cô không nói gì.
Bạch Dương đứng thẳng: “Anh làm quá đúng, nếu tôi chăm sóc không chu đáo, anh không cho tôi chăm sóc là việc hoàn toàn hợp tình hợp lý, sau này tôi nghĩ biện pháp khác đến báo đáp ân cứu mạng của anh”