Thưa Phó Tổng, Lần Này Thực Sự Ly Hôn Rồi!
Chương 1293
Chương 1293
Bàn tay đang cầm quai xách của hộp giữ nhiệt nắm chặt hơn một chút, giọng nói có chút không thoải mái hỏi: “Tại sao? Tại sao anh ấy không ăn?”
Trợ lý Trương đẩy kính trả lời: “Có lẽ là Phó †ổng không thích ăn”
“Không thích?” Bạch Dương ngước mắt lên nhìn anh ta, trong mắt rõ ràng viết không thể nào.
Lúc đó, ngày đầu tiên cô chăm sóc Phó Kình Hiên, đợi đến khi anh ta có thể ăn chút gì đó có mùi vị, cô đã hầm canh xương cho anh, có thể giúp vết thương mau lành.
Lúc đó trong mắt anh rõ ràng là sự vui sướng, mong đợi.
Bây giờ sao có thể nói không thích chứ?
Cô không tin!
Đương nhiên trợ lý Trương nhìn ra sự không tin ở trong mắt Bạch Dương, nói thật, anh ta nói ra cái lý do này, ngay cả bản thân anh ta cũng không tin.
Dù sao Phó tổng cũng yêu cô Bạch như vậy.
Cho dù cô Bạch nấu một bát thức thức ăn chó cho Phó tổng, Phó tổng cũng vui vẻ mà ăn.
Nên lý do lúc nãy của anh ta khiên cưỡng đến mức nào, đương nhiên không cần phải nói.
Nhưng không có cách nào khác, dù có khiên cưỡng, anh ta cũng phải nói rõ ràng với cô Bạch.
“Đúng vậy cô Bạch, Phó tổng nói anh ấy không thích, còn bảo cô say này đừng nấu canh cho anh ấy nữa, anh ấy sẽ không nhận đâu, đồng thời Phó tổng cũng nói, sau này cô đừng tìm anh ấy nữa.” Trợ lý Trương nhìn Bạch Dương, thuật lại những lời mà Phó Kình Hiên đã nói với anh ta.
Sau khi Bạch Dương nghe xong, trong lòng đột nhiên co lại, bàn tay nắm chặt: “Anh ấy có ý gì? Cái gì mà sẽ không nhận, đừng tìm anh ấy nữa? Tôi còn chưa đền ơn, anh ấy qR..
“Phó tổng nói, anh ấy không cần cô Bạch đền ơn anh ấy, Phó tổng cứu cô, là Phó tổng cam tâm tình nguyện, nên từ trước đến nay Phó tổng chưa từng muốn phải đền đáp gì đó, đồng thời Phó tổng còn nói sau này sẽ không quấn lấy cô Bạch nữa, cũng sẽ không nói những lời theo đuổi cô Bạch gì đó nữa, nên cô Bạch cứ yên tâm, sau này cô sẽ không cảm thấy Phó tổng phiền phức nữa, quấy nhiễu đuổi cũng không đi.” Trợ lý Trương cười, thờ ơ nói.
Bạch Dương cắn môi, trái tim co rút lại.
Quả thật, Phó Kình Hiên không quấn lấy cô nữa, không theo đuổi cô nữa, cô nên cảm thấy may mắn vì cuối cùng mình cũng đã thoát khỏi một người phiền phức rồi.
Nhưng… cô lại không thể vui nổi.
Thấy Bạch Dương rủ mắt, không nói gì, trợ lý Trương cúi người với cô, quay người muốn rời đi.
Bạch Dương nghe thấy tiếng bước chân, lập tức hoàn hồn lại, gọi anh ta lại: “Đợi đã”
“Cô Bạch còn có chuyện gì sao?” Trợ lý Trương dừng bước, quay đầu nhìn cô.
Bạch Dương hít một hơi, hai tay đang buông thõng nắm chặt lại: “Tôi muốn biết, nguyên nhân Phó Kình Hiên đột nhiên từ chối tôi chăm sóc cho anh ấy?”
Anh đột nhiên từ bỏ cô, cô có thể không hỏi, dù sao cô cũng không quan tâm, cô cũng chỉ mong sao được như vậy…
Nhưng duy nhất một điều là anh không để cho cô chăm sóc, cô phải làm rõ.
Trợ lý Trương không ngạc nhiên khi Bạch Dương hỏi câu này.