Thưa Phó Tổng, Lần Này Thực Sự Ly Hôn Rồi!
Chương 1291
Chương 1291
Cô đưa chiếc cặp lồng giữ nhiệt: “Trong này là canh tôi hầm cho anh ấy, giúp ích cho xương, chỉ là để lâu như vậy, khả năng có hơi lạnh, khi cô đưa cho anh ấy, thuận tiện nói với anh ấy, khi uống thì hâm nóng rồi hãng uống”
“Được cô Bạch.” Lễ tân nhận lấy chiếc cặp lồng giữ nhiệt.
“Cảm ơn.” Bạch Dương nói cảm ơn, xoay người đi ra ngoài.
Về đến xe, cô rút điện thoại ra, tìm nick zalo của Phó Kình Hiên, gửi tin nhắn cho anh: Tôi hầm canh cho anh, để ở chỗ lễ †ân, anh họp xong thì cho người xuống cầm lấy.
Ở tầng trên cùng của tập đoàn Phó Thị, †rong văn phòng tổng giám đốc.
Từ sau khi trợ lý Trương đi ra ngoài, cả người Phó Kình Hiên bắt đầu có chút phân †âm, văn kiện để ở trước mắt một lúc cũng không có lật sang trang sau, cả người hoàn toàn không có sức sống, tinh thần hoàn toàn không tập trung.
Lúc này, điện thoại anh để ở bên cạnh đột nhiên rung lên, màn hình tự động sáng lên.
Cái rung này khiến Phó Kình Hiên có chút tinh thần trở lại, anh day mi tâm, đưa tay cầm lấy chiếc điện thoại, vừa nhìn thì sắc mặt ngây ra.
Thế mà là tin nhắn Bạch Dương gửi tới!
Phó Kình Hiên vội vàng mở khóa, ấn vào zalo, xem nội dung mà Bạch Dương gửi.
Nhìn thấy Bạch Dương nói hầm canh cho mình, đôi mắt Phó Kình Hiên sáng lên, trong lòng không khỏi cảm thấy vui mừng.
Nhưng rất nhanh, Phó Kình Hiên đã đè sự vui mừng này xuống, bàn tay nắm chặt điện thoại.
Món canh này…anh không thể nhận!
Cùng với cách anh lựa chọn rời khỏi Bạch Dương, lựa chọn không gặp Bạch Dương nữa.
Nếu như anh nhận món canh này, vậy Bạch Dương sẽ không biết, anh đang rời khỏi cô, lần sau, cô sẽ tiếp tục đưa những thứ này đến.
Mà anh có thể liên tục từ chối được sao?
Không, anh chắc chắn sẽ không làm được, dù sao đó cũng là món canh mà người con gái mình yêu nấu cho mình, không có người đàn ông nào thật sự nhẫn tâm từ chối hết lần này đến lần khác.
Đến lúc đó, việc anh rời xa và từ bỏ Bạch Dương lúc này sẽ trở thành trò cười.
Nên cho dù như thế nào, món canh này anh sẽ không nhận.
Từ đầu anh chỉ có thể nhẫn tâm, cùng với cô kéo dài khoảng cách tất cả mọi thứ, nếu không đến sau này, chỉ càng thêm không nỡ.
Nghĩ vậy, Phó Kình Hiên nhắm mắt lại, day day thái dương.
Qua một lúc sau, anh lại mở mắt ra, trong mắt chỉ còn lại sự kiên định.
“Trương Trình.” Phó Kình Hiên cầm ống nghe của điện thoại bàn lên, gọi điện thoại đến văn phòng trợ lý Trương.
Trợ lý Trương đang bận rộn xử lý công việc của mình, nghe thấy điện thoại bàn reo lên, đặt bút ở trong tay xuống, nhận điện thoại: “Phó tổng.”
“Bạch Dương gửi canh ở quầy lễ tân cho tôi, cậu đi nhận, sau đó đưa lại cho cô ấy, nói với cô ấy, sau này đừng lãng phí chút tâm tư này nữa, tôi sẽ không nhận đâu.”