Thưa Phó Tổng, Lần Này Thực Sự Ly Hôn Rồi!
Chương 1280
Chương 1280
“Đây là sự thật do chính miệng anh ấy đã nói.” Bạch Dương nhìn anh ta.
Đây là câu nói mà Phó Kình Hiên đã chín miệng nói với cô vào cái ngày mà anh tỉnh dậy.
Anh nói anh sẽ không theo đuổi cô, không ở bên cô nữa.
Không biết tại sao cô lại nhớ câu nói này rất rõ ràng, hơn nữa cô nên vui mừng mới đúng, dù sao thì người mà cô ghét không còn dây dưa với cô nữa.
Nhưng mà sự thật thì ngược lại, cô không có cảm giác vui mừng, mà trong lòng còn cảm thấy nặng nề, còn chua chát, không thể nói rõ nó có tư vị gì.
Nhìn ánh mắt ưu sầu của Bạch Dương, lần này Trình Minh Viễn đã hoàn toàn tin tưởng cô, tin tưởng lời nói của cô, Phó Kình Hiên thật sự không có ý định theo đuổi cô, thật sự muốn buông tay rồi.
Nhưng chính là bởi vì tin tưởng, cho nên Trình Minh Viễn mới càng cảm thấy không thể tưởng tượng nổi, cảm thấy rất kinh ngạc.
“Kình Hiên, cậu ấy… thế mà cậu ấy lại buông tay, chuyện này…’ Trình Minh Viễn lắp bắp cả nửa ngày, vẫn không thể lấy lại sự bình tĩnh.
Anh ta dám đảm bảo chắc chắn là trong này đã xảy ra chuyện gì rồi.
Nếu không thì Kình Hiên không thể nào từ bỏ được.
“Được rồi Trình Minh Viễn, thời gian không còn sớm nữa, tôi đi trước đây.” Bạch Dương đưa tay thoáng nhìn đồng hồ.
Trình Minh Viễn tạm thời đè nén sự kích động trong lòng, anh ta lại nở nụ cười: “Để †ôi đưa cô về.”
“Không cần đâu, tôi tự đón xe về là được rồi, anh với tôi cũng không tiện đường, đưa †ôi về nhà thì phiền phức quá.”
Nói xong, cô đi đến ven đường, đưa tay bắt một chiếc xe taxi, sau đó mở cửa xe rồi leo lên, còn vẫy tay với anh ta: “Tạm biệt anh.”
Cô làm mấy động tác này liền tù tì một mạch, căn bản không cho anh ta có cơ hội kiên trì đưa cô về.
Trình Minh Viễn bất đắc dĩ thở dài: “Tạm biệt.”
Bạch Dương đóng cửa sổ xe lại: “Bác tài, lái xe đi.”
“Vâng,.’ Tài xế nhấn ga phóng xe rời đi.
Trình Minh Viễn đứng bên đường nhìn xe taxi đã chạy xa, lông mày hơi nhíu lại, không biết là đang suy nghĩ cái gì.
Một lúc lâu sau, anh ta đột nhiên lấy điện thoại di động ra gọi cho Phó Kình Hiên.
“Có chuyện gì?” Đầu dây bên kia truyền đến chất giọng trầm thấp của Phó Kình Hiên.
Trình Minh Viễn trở lại trước xe mình, đứng dựa cửa xe: “Kình Hiên, có phải là cậu xảy ra chuyện rồi không?”
“Có ý gì?” Phó Kình Hiên đã thay đồng phục bệnh nhân màu xanh sọc trắng, ngồi trên ghế salon trong phòng bệnh, lông mày cau nhẹ, hỏi ngược lại.
Trình Minh Viễn hít vào một hơi: “Ý của tôi là, Bạch Dương nói cậu không có ý định theo đuổi cô ấy nữa, là thật hả?”
“Ừ” Phó Kình Hiên gật đầu thừa nhận, đúng là mình đã nói như vậy.