Thưa Phó Tổng, Lần Này Thực Sự Ly Hôn Rồi!
Chương 1252
Chương 1252
Có lẽ là lúc cô ngủ, cơ thể vô tình đụng vào nút tắt nguồn cho nên mới tắt máy.
Nghĩ vậy, Bạch Dương nhấn nút nguồn, chuẩn bị khởi động lại điện thoại.
Nhưng nhấn một hồi mà điện thoại vẫn không hề có phản ứng.
Bạch Dương trợn to mắt: “Không phải chứ?
Hỏng thật đấy à?
Nhưng sao có thể như vậy được, đây là điện thoại mới mài Bạch Dương không muốn chấp nhận sự thật này. Cô vội vén chăn xuống giường, †ìm sạc pin thử sạc một chút.
Nếu như kể cả cắm vào nguồn điện mà điện thoại cũng không có phản ứng thì đúng là hỏng thật rồi.
Bạch Dương tìm bộ sạc của mình, cắm vào ổ điện trước mặt để sạc.
Vừa sạc chưa được hai giây, điện thoại đã sáng lên, sau đó trên màn hình hiển thị một cục pin màu đỏ.
Pin màu đỏ có nghĩa là lượng pin trong điện thoại đang ở mức thấp nhất.
Cho nên lý do tại sao vừa rồi điện thoại không mở được đã rất rõ ràng, bởi vì không còn pin.
Nhưng Bạch Dương hơi không hiểu, tại sao điện thoại của cô lại không còn pin?
Tối qua trước khi ngủ, rõ ràng cô đã sạc đầy pin cơ mà, vậy lượng pin này đã đi đâu?
Cũng không thể là cô nghịch điện thoại trong mơ rồi nghịch đến hết pin chứ!
Đợi đã, nằm mơ?
Cơ thể Bạch Dương cứng đờ lại, chợt nhận ra điều gì đó.
Tối qua, quả thật cô đã nằm mơ, cô mơ thấy mình nhận một cuộc điện thoại.
Chẳng lẽ, đây không phải là mơ mà là thật sao?
Nghĩ đến đây, Bạch Dương vội vàng mở nhật ký cuộc gọi. Nhìn thấy nhật ký cuộc gọi đầu tiên, cô kinh ngạc đến mức suýt trợn lòi cả mắt.
“367 phút!” Bàn tay đang cầm điện thoại của Bạch Dương gần như run rẩy.
Thảo nào điện thoại hết sạch pin.
Bởi vì tối hôm qua cô và Phó Kình Hiên gọi điện thoại với nhau hơn ba trăm phút. Thế này… thế này đúng là…
Môi Bạch Dương giật giật, cũng không biết phải nói sao.
Cô cứ tưởng rằng lúc nghe điện thoại là đang nằm mơ, nhưng bây giờ đã chứng thực được đó không phải giấc mơ.
Mà quan trọng nhất là, cô không hề có cảm giác như mình đã nghe điện thoại một chút nào!
“Bảo bối.” Lúc này, ngoài cửa vang lên giọng nói của Lục Khởi: ‘Em vẫn chưa xong sao? Bữa sáng sắp nguội rồi đây này.”
Bạch Dương hít một hơi sâu, tạm thời bình tính lại đã: “Em xong ngay đây.”
“Nhanh lên nhé!” Lục Khởi giục.
Bạch Dương lên tiếng: “Vâng.”
Nghe thấy cô đáp lại, Lục Khởi bèn rời đi.
Bạch Dương cầm điện thoại đi tới phòng †ắm, vừa đi vừa gọi điện thoại cho Phó Kình Hiên.