Thưa Phó Tổng, Lần Này Thực Sự Ly Hôn Rồi!
Chương 1229
Chương 1229
Bạch Dương ngơ ra.
Đúng là cô không nghĩ tới điều này.
Nhưng mà bây giờ lời cũng nói ra rồi, nếu rút về thì lại thành ra vẻ hơi cố ý.
Cảm giác cứ như họ thực sự có gì đó, cố ý tránh hiềm nghỉ vậy.
Nghĩ vậy, Bạch Dương hít vào một hơi, ánh mắt rơi trên cánh tay trái của anh: “Anh là người bệnh còn tôi là người đặc biệt tới chăm sóc cho anh, cho nên đút cho bệnh nhân ăn cũng là một chuyện hết sức bình thường thôi, càng không phải hành vi thân mật gì cả. Được rồi, tổng giám đốc Phó, há miệng ra nào.”
Cô bưng chiếc bát anh vừa đặt ở đầu giường lên, múc một thìa lên thổi, đưa tới bên miệng của anh.
Phó Kình Hiên nhìn cô, rồi lại nhìn thìa cháo thịt nạc thơm phức bên miệng, cuối cùng cũng há miệng.
Nhìn anh ăn xong, Bạch Dương bỏ thìa về lại bát, giọng có chút mong chờ: “Mùi vị thế nào?”
“Ngon lắm.” Phó Kình Hiên nuốt cháo xuống, gật đầu.
Bạch Dương cười: “Vậy thì tốt.”
Không uổng công cô để cháo được sền sệt mà vừa ngâm gạo, vừa đun lửa nhỏ, vừa quấy.
“Tiếp tục nào.” Bạch Dương lại múc một thìa đưa qua.
Cứ một người đút, một người ăn như vậy, chẳng mấy chốc bát cháo đã thấy đáy.
Bạch Dương đứng dậy: ‘Ăn nữa không?”
“Đã no rồi.” Phó Kình Hiên lắc lắc đầu.
Bạch Dương nhìn cái bát trong tay, khế nhíu mày: “Vậy mà đã no rồi á? Anh chưa ăn bao nhiêu mà?”
Hơn nữa cái bát này cũng không lớn.
Một người đàn ông cao 1m9 như anh, cô không tin là một bát cháo đã no rồi đâu.
“No rồi.” Phó Kình Hiên uống một ngụm nước do điều dưỡng đưa tới để tráng miệng, nói: “Buổi chiều lúc em không có ở đây, tôi đã uống gần hết cả bình nước.
Nước thuốc kia sẽ khiến người ta có cảm giác lửng bụng.”
“Là vậy à.” Bạch Dương hiểu ra, hơi ngước cằm: “Thế tôi cũng không khuyên anh nữa, phần còn lại tôi đặt vào tủ lạnh, sáng ngày mai nhờ cô điều dưỡng hâm nóng lại cho anh làm bữa sáng.”
“Ừ”” Phó Kình Hiên đồng ý một tiếng.
Bạch Dương cầm hộp giữ nhiệt đi vào gian bếp nhỏ trong phòng bệnh, cất đồ xong mới quay lại.
Phòng bệnh chỉ còn một mình Phó Kình Hiên, cô nhìn trái nhìn phải, hỏi: “Cô điều dưỡng đâu?”
“Tôi cho bà ấy tan làm rồi.” Phó Kình Hiên một tay cầm quyển sách đáp.
Bạch Dương đi qua: “Anh để bà ấy tan làm thì buổi tối anh phải làm sao?”
“Chân tôi cũng chưa què, không cần người khác phải chăm cả đêm.” Phó Kình Hiên ngước mắt nói.
Bạch Dương khẽ gật đầu, cảm thấy cũng đúng, cô lau tay rồi cầm lấy túi xách đi về phía trước.
Phó Kình Hiên thấy thế, ánh mắt anh thoáng động: “Em phải đi rồi sao?”
“Đã chín giờ rồi, tôi cũng nên về thôi.” Bạch Dương thu dọn lại túi xách trả lời.