Thưa Phó Tổng, Lần Này Thực Sự Ly Hôn Rồi!
Chương 1210
Chương 1210
“Vâng thưa tổng giám đốc Bạch.” Thư ký Đồng gật đầu.
Bạch Dương lấy một tập tài liệu đặt trước mặt rồi mở ra: ‘Nếu không còn chuyện gì thì cô đi làm việc đi.”
“Vâng.” Thư ký Đồng xoay người ra ngoài.
Bạch Dương bắt đầu xử lý tài liệu.
Tới buổi chiều, cô kết thúc công việc trước rồi bảo tài xế đưa mình tới bệnh viện Đệ Nhất.
Cùng lúc đó, trong phòng bệnh VỊP tại bệnh viện Đệ Nhất, Phó Kình Hiên húng hắng vài tiếng, cuối cùng cũng mở mắt.
Vì lâu không nhìn thấy ánh sáng, khi mở mắt ra bị ánh sáng chiếu vào, một lúc lâu sau mới có thể thích ứng lại.
Trợ lý Trương đang ở sẵn ngoài phòng bệnh, nghe thấy tiếng động truyền ra từ phòng thì ngẩn cả người, sau đó vội vàng vứt nửa điếu thuốc lá trong tay ra, giãm nát rồi bước nhanh vào phòng bệnh.
“Tổng giám đốc Phó!” Thấy người đàn ông mở mắt trên giường bệnh, trợ lý Trương kích động gọi một tiếng.
Phó Kình Hiên nghiêng đầu nhìn lại: “Trương Trình.”
“Tôi đây, tổng giám đốc Phó.” Trợ lý Trương đi tới bên cạnh giường bệnh, giọng nói khó nén nổi nỗi vui mừng: “Tốt quá rồi tổng giám đốc Phó. Mất ba, bốn ngày, cuối cùng anh cũng tỉnh lại.”
“Ba, bốn ngày?” Phó Kình Hiên nhíu mày, rõ ràng không biết mình đã hôn mê lâu như vậy.
Anh chỉ biết, nửa sau đêm hôm đó ở hang núi, đầu anh bắt đầu nóng lên, càng lúc càng nặng, sau đó thì ngất đi.
Không ngờ, ngất một mạch những ba, bốn ngày!
Anh trở nên yếu ớt như vậy từ khi nào?
Đôi môi mỏng của Phó Kình Hiên mím chặt, cảm thấy rất bất mãn với trạng thái cơ thể của mình.
Đôi tay anh chống lên ga giường, định ngồi dậy.
Trợ lý Trương thấy vậy vội vàng ngăn cản: “Tổng giám đốc Phó, đừng cử động. Miệng vết thương sau lưng anh sẽ rách mất. Nội †ạng anh cũng chưa bình phục, cần phải nằm tĩnh dưỡng.”
“Nội tạng?” Sắc mặt Phó Kình Hiên khế thay đổi: “Nội tạng tôi làm sao?”
7⁄11 “Để tôi nói cho. Vấn đề này, tôi là bác sĩ, tôi nói sẽ chuyên nghiệp hơn.” Lúc này, ngoài cửa truyền tới giọng Lâm Diệc Hàng.
Phó Kình Hiên và trợ lý Trương cùng nhìn lại.
Lâm Diệc Hàng dựa vào khung cửa phòng bệnh, trong tay cầm một con dao phẫu thuật, không biết tới đây từ lúc nào, chẳng có chút tiếng động nào cả.
Thấy hai người nhìn mình, Lâm Diệc Hàng đẩy gọng kính, cũng không mất đi tạo hình, cất dao phẫu thuật rồi bước, sau đó ánh mắt dừng ở phía ngực trái của Phó Kình Hiên: “Cơ thể cậu đã chịu va chạm rất mạnh, không nói tới vết thương sau lưng, gan và lá lách cậu có vết nứt nhỏ, đương nhiên, nghiêm trọng nhất vẫn là tim của cậu.
“Tim tôi?” Nghe được lời này, đồng tử Phó Kình Hiên hơi co lại, giơ tay đặt lên ngực mình: “Tim tôi làm sao?”
“Tim của cậu…”