Thưa Phó Tổng, Lần Này Thực Sự Ly Hôn Rồi!
Chương 1129
Chương 1129
“Bỏ đi, tôi lát nữa gọi điện cảm ơn bà nội, không cần anh chuyển đạt hộ nữa.” Bạch Dương bĩu môi nói.
Thuận tiện nói với bà nội, cô sẽ không làm bà nội thất vọng, nhất định sẽ ở trong bữa tiệc mừng thọ, lấy được mấy phi vụ hợp tác.
Đồng thời, cũng nói với bà nội, trang sức cô sẽ bảo quản thật kỹ, đợi sau khi tiệc mừng thọ kết thúc thì trả lại.
“Được, vậy em tự nói với bà nội đi, thời gian không còn sớm nữa, tôi nên đi rồi, em nghỉ ngơi cho tốt.” Phó Kình Hiên nhìn đồng hồ rồi đứng dậy.
Nếu không phải tiếp theo thật sự có cuộc họp rất quan trọng, anh tuyệt đối sẽ không chủ động nói cáo từ.
Bạch Dương gật đầu, cũng đứng dậy: “Sếp Phó đi thong thả, dì Trương, tiễn Sếp Phó.”
“Được cô Bạch.” Dì Trương đáp lại, sau đó làm một động tác mời đối với Phó Kình Hiên.
Phó Kình Hiên nhìn Bạch Dương: “Tôi đi đây.”
Bạch Dương ừ một tiếng.
Ánh mắt của Phó Kình Hiên nhìn vài giây trên mặt của cô mới không nỡ mà thu hồi, nhấc đôi chân dài đi về phía cửa.
Dì Trương đi đằng sau anh, tiễn anh ra cửa: “Cậu cả, đi đường cẩn thận.”
“Ừm, cố gắng chăm sóc cô ấy, còn nữa bộ trang sức không phải là bà nội, mà là trang sức của mẹ tôi, đừng để cô ấy biết.” Phó Kình Hiên dặn dò.
Bạch Dương biết, chắc chắn sẽ không đeo.
Trước khi mẹ tự sát đã từng viết trong di †hư, số trang sức châu báu mà mẹ để lại, đều tặng cho con dâu tương lai.
6 năm trôi qua, anh không có đưa cho Bạch Dương thứ vốn nên tặng cho cô, mà hiện nay, anh sẽ đưa cho cô từng món.
Ở trong lòng anh, bất luận có ly hôn hay không, Bạch Dương đều là vợ của anh, cũng chỉ có thể là vợ của anh.
Cho nên cho dù cả đời này Bạch Dương không tha thứ cho anh, anh cũng sẽ nhốt cô ở bên cạnh, tóm lại, anh tuyệt đối không cho phép cô ở bên cạnh người đàn ông khác, chỉ nghĩ như thế thì anh đã nổi điên rồi.
“Yên tâm đi cậu chủ, tôi biết.” Dì Trương mỉm cười đáp lại.
“Quay lại đi, cô ấy không nhìn thấy, đừng rời khỏi cô ấy quá lâu, cô ấy cần người.”
Phó Kình Hiên xua tay.
Dì Trương gật đầu, đóng cửa lại.
Phó Kình Hiên nghe thấy tiếng khóa cửa mới xoay người đi về phía thang máy.
Vừa đi vài bước thì điện thoại reo lên, rút ra xem, bà cụ gọi đến, anh trực tiếp nghe máy: “Bà nội.”
“Kình Hiên, bà sao không biết bà sẽ tổ chức tiệc mừng thọ 80 tuổi thế? Bà nhớ năm trước bà đã nói, đại thọ 80 không tổ chức tiệc tùng gì hết, cả nhà ăn một bữa cơm là được rồi, cháu cũng đồng ý rồi, sao bây giờ lại thay đổi, hơn nữa còn không để bà già này biết?”
Âm thanh cười giả tạo của bà cụ truyền đến: “Hơn nữa những chị em già đó của bà đều biết bà sắp tổ chức tiệc mừng thọ, mà bà già này lại là người biết cuối cùng, cháu thật là cháu trai ngoan của bà mà.”