Thủ Tướng Mời Xem Đơn Ly Hôn - Trang 3
Chương 85: - Chương 85
Chương 85 NỬA TÒA THÁP BABEL (7)
Ngày thứ hai sau khi trở về Cung điện Jose, Tô Thâm Tuyết đến bệnh viện thăm Tang Nhu.
Chỉ có vài người biết nguyên nhân Tang Nhu nằm viện. Kính chống đạn trên tầng thượng số Một đường Jose bị sập xuống đã loại bỏ nguyên nhân do tai nạn.
Nói cách khác, nguyên nhân phá hoại do con người.
Mấy ngày trước, người dân thành phố Goose không biết rằng: Mức độ an toàn của thành phố này đã được âm thầm đặt đến mức cao nhất.
Những khu phục vụ công cộng dành cho du khách gần số Một đường Jose bị gián đoạn do sự cố đã hoạt động trở lại. Hải quan tiến hành sàng lọc và hạn chế số người nhập cảnh vào Goran. Dân nhập cư từ châu Phi và Ả Rập khi sử dụng phương tiện giao thông công cộng phải bị lục soát với mức độ khác biệt.
Tấm kính chống đạn ở số Một đường Jose đột ngột rơi xuống cũng dẫn đến việc Nữ hoàng trở về Cung điện Jose trước dự định.
Tối qua Tô Thâm Tuyết mới biết được những chuyện trên, mà có lẽ cô chỉ hiểu được một phần năm hoặc một phần mười chuyện này thôi.
Một ngày sau khi tỉnh lại, Tang Nhu đã được đưa về phòng bệnh bình thường. Hộ lý chịu trách nhiệm chăm sóc Tang Nhu chỉ biết người bệnh là thực tập sinh ở số Một đường Jose.
Tô Thâm Tuyết thăm Tang Nhu với danh nghĩa bạn của anh trai bệnh nhân. Trước khi đến, Hà Tinh Tinh đã liên lạc trước với bệnh viện. Lúc cô đến, phòng bệnh chỉ có một mình Tang Nhu.
Vừa nhìn qua, Tô Thâm Tuyết đã thấy rõ sự thay đổi của Tang Nhu.
Dù Tang Nhu luôn che giấu theo bản năng, nhưng chỉ một cái liếc, một lần ngoái nhìn, một ánh mắt chăm chú đã không thể che khuất tia sáng long lanh dưới đôi mắt ấy.
Cô gái trước mặt đã bảo vệ chồng cô bình yên vô sự, cũng bảo đảm cho mọi cơ quan của đất nước này có thể vận hành một cách an toàn cho đến tận bây giờ.
Tiếng "Cảm ơn" đối với Tang Nhu xuất phát từ tấm lòng.
Ngoài tiếng "Cảm ơn", Tô Thâm Tuyết không nghĩ ra nổi mình nên nói gì với Tang Nhu.
Cô biết, trong không gian chỉ có cô và Tang Nhu này, mọi ngôn từ kéo dài câu chuyện đều là lời nói không thật lòng.
Nhưng dù gì cô cũng đến thăm bệnh nhân, không thể chỉ nói một từ cảm ơn rồi ra về được. Tô Thâm Tuyết quyết định đứng trước cửa sổ, chờ thời gian trôi đi, Tang Nhu cũng đi đến cửa sổ.
Mấy lần gặp gỡ trước, Tô Thâm Tuyết toàn là người hỏi, và Tang Nhu trả lời.
Lần này thì ngược lại.
"Nữ hoàng bệ hạ, nghe nói khoảng thời gian trước cô bị ốm à?"
"Ừ."
"Bây giờ cô đã khỏe hơn chưa?"
"Khỏe rồi."
"Nữ hoàng bệ hạ, cô nhớ phải chú ý nghỉ ngơi."
"Tôi sẽ chú ý, cảm ơn."
Tô Thâm Tuyết nán lại phòng bệnh khoảng mười lăm phút.
Lúc rời đi, Tô Thâm Tuyết nghe thấy câu nói "Xin lỗi" khe khẽ từ Tang Nhu qua cánh cửa phòng bệnh.
Không lâu sau đó, Tô Thâm Tuyết đã biết câu "Xin lỗi" của Tang Nhu mang ý nghĩa gì.
Trong đêm thoang thoảng mùi thuốc sát trùng, cô gái trẻ tỉnh lại từ giấc chiếm bao. Cảnh tượng trong mơ làm trái tim cô đập thình thịch.
Trong mơ, cô khoe trọn cơ thể trẻ trung của mình trước người đàn ông ấy. Hãy nhìn em, ôm em, gọi em "Tiểu Nhu" như đêm lửa trại ấy, như tiếng thét "Tiểu Nhu" lẫn trong tiếng xe cứu thương. Anh có muốn không? Có muốn em không? Nếu muốn, Tiểu Nhu có thể cho anh tất cả. Tiểu Nhu bằng lòng cho anh tất cả, không cần bất kỳ sự đền đáp nào.
Choàng tỉnh giấc, cô ôm trái tim đập rộn rã đến đứng trước gương.
Người trong gương có một đôi mắt sáng long lanh, thậm chí ánh sáng trong đôi mắt long lanh ấy không thể nào che giấu nổi, dù là ban ngày hay đêm tối.
Sau đêm đó, cô mơ mộng hão huyền.
Là giấc mộng đột phá tâm lý xâm chiếm cả sinh lý.
Trên đường trở về Cung điện Jose, Tô Thâm Tuyết thấy trung tâm thương mại đang bán các sản phẩm liên quan đến sinh nhật Nữ hoàng.
Cô chợt nhớ ra, chỉ còn chưa đầy hai mươi ngày nữa là đến sinh nhật hai mươi chín tuổi của cô.
Hà Tinh Tinh nói với cô, gần đây Văn phòng Thư ký của Nữ hoàng đã tổ chức mấy cuộc họp khẩn cấp vì sinh nhật hai mươi chín tuổi của cô. Nguyên nhân đến từ vấn đề an toàn của thành phố Goose dạo gần đây.
Trong lúc chờ đèn đỏ, Tô Thâm Tuyết nhìn thấy biển chỉ đường ghi tên một con phố. Con phố này khá quen thuộc. Ngẫm nghĩ một lát, Tô Thâm Tuyết mới nhớ ra đó là con phố nơi Lục Kiêu Dương đang sinh sống.
Không biết Lục Kiêu Dương có ăn vụng hết đồ cô gửi lại nhà anh không nữa?
Bây giờ còn chút thời gian, cô nên kiểm tra đột xuất mới phải.
Kiểm tra đột xuất, nghe thật thú vị.
Nhưng Hà Tinh Tinh từ chối cô bằng khuôn mặt lạnh tanh: Nữ hoàng bệ hạ, bây giờ không an toàn.
Đúng rồi, từ sáu giờ sáng nay, mọi lịch trình cá nhân của Nữ hoàng đều phải thông qua Trung tâm Hành chính của Thủ tướng. Nữ hoàng ra ngoài phải có từ sáu đến tám người tháp tùng. Ngoài ra, còn tăng thêm hai vệ sĩ riêng.
Thực hiện chủ trương "không lãng phí tiền thuế của nhân dân", ngài Thủ tướng đã bỏ tiền túi ra để thuê hai vệ sĩ này.
Ngài Thủ tướng thật chu đáo, hai vệ sĩ riêng đó là một nam một nữ.
Lúc ở bệnh viện, Tô Thâm Tuyết đã thử thăm dò, nữ vệ sĩ kia thậm chí còn theo cô vào tận nhà vệ sinh.
Đêm đó, Utah Tụng Hương đến Cung điện Jose, chưa được mười lăm phút đã có người gọi anh đi. Anh hôn trán cô dặn dò cô chú ý nghỉ ngơi.
Cô gật đầu.
Tháng Ba đến.
"Vì vấn đề sức khỏe, mười ngày tới Nữ hoàng tạm thời không có kế hoạch làm việc." Đây là tin tức được cập nhật trên trang web chính thức của Nữ hoàng.
Đầu tháng Ba, ekip của Nữ hoàng sắp xếp rất nhiều thời gian đọc sách ngoại văn cho Nữ hoàng. Đọc sách sáu tiếng, bơi sáu mươi phút và tản bộ sáu mươi phút.
Quả thật Tô Thâm Tuyết trải qua mấy ngày đầu của tháng Ba trong trạng thái thảnh thơi.
Buổi tối, Utah Tụng Hương không gọi điện bảo cô đến chỗ anh. Ban ngày vẫn có điện thoại theo thông lệ. Nếu ngài Thủ tướng có thời gian, anh sẽ nói vài lời ong bướm trêu ghẹo Phu nhân Thủ tướng.
Chiều hôm ấy, Tô Thâm Tuyết vừa tỉnh giấc đã nhận được điện thoại từ Utah Tụng Hương. Cô luôn uể oải sau khi ngủ trưa dậy, không chỉ uể oải mà còn thường xuyên ngẩn ngơ.
Trong mơ màng, Tô Thâm Tuyết nghe thấy tên Tang Nhu.
Nếu là bình thường, cái tên này chắc chắn sẽ làm cô tỉnh như sáo. Nhưng chiều hôm đó, cái tên Tang Nhu cũng y như không khí nặng nề trong căn phòng này, làm cho người ta không sao lên được tinh thần.
"Tang Nhu xuất viện hôm kia, hôm qua đã trở lại số Một đường Jose điểm danh." Đây là tin tức Tô Thâm Tuyết nhận được vào buổi chiều nặng nề đó.
Nói xong, Utah Tụng Hương im lặng chốc lát, còn cô tranh thủ lúc anh im lặng mà ngơ ngẩn nhìn tấm rèm cửa sổ không hề lay động.
Khoảng một phút sau, cuộc gọi kết thúc.
Tô Thâm Tuyết nhìn lịch, ngày Năm tháng Ba.
Đêm đó, Tô Thâm Tuyết nhận được điện thoại từ Utah Tụng Hương. Utah Tụng Hương gọi điện cho cô vào lúc này còn có thể vì nguyên nhân nào nữa chứ.
"Tụng Hương, em không khỏe." Cô nói với anh.
Trước kia, những lúc thế này cô cũng nói lời tương tự với anh, nhưng anh luôn có cách riêng của mình để cô phải lên xe đến chỗ anh. Lần này, con trai trưởng nhà Utah chu đáo hiếm thấy. Anh dặn dò qua điện thoại, nhắc cô chú ý ăn uống nghỉ ngơi, ngày mai anh sẽ sắp xếp thời gian đến gặp cô.
"Vâng, được, tạm biệt."
"Tạm biệt."
Cúp máy, Tô Thâm Tuyết sờ khóe mắt, nơi đó vẫn khô ráo.
Không đúng, ba tiếng trước, Tô Thâm Tuyết vừa mới nhìn thấy tấm ảnh Utah Tụng Hương dùng bữa tối cùng Tang Nhu, chụp vào bảy giờ năm phút tối nay.
Tấm ảnh Utah Tụng Hương dùng bữa tối cùng Tang Nhu xuất phát từ một tình nguyện viên.
Tình nguyện viên đó là một quản trị viên không chính thức của Cộng đồng Nữ hoàng. Tất cả thành viên trong cộng đồng hội nhóm kiểu này đều mang tính tự phát. Để đền đáp họ, Hà Tinh Tinh trao đổi địa chỉ thư điện tử cá nhân với quản trị viên của nhóm.
Khoảng bảy giờ hai mươi phút, hòm thư cá nhân của Hà Tinh Tinh xuất hiện tấm ảnh ngài Thủ tướng đi ăn tối cùng một cô gái trẻ.
Và cô gái ngài Thủ tướng đi ăn cùng có tên là Tang Nhu.
Hà Tinh Tinh lập tức liên hệ với người gửi thư.
Người gửi thư có tên Amy, là một trong những quản trị viên của Cộng đồng Nữ hoàng.
Ảnh do Amy chụp.
Amy là nhân viên của nhà hàng nơi ngài Thủ tướng và cô gái trẻ cùng ăn tối. Sáu giờ hôm nay, quản lý nhà hàng bỗng nhận được điện thoại báo tin có khách quý sắp đến thăm.
Nhà hàng nơi Amy làm việc là nhà hàng kiểu Pháp gần số Một đường Jose, nên thường xuyên có khách chính trị tầm cỡ đến thăm. Họ đề cao không gian riêng tư, khi ăn cơm cùng người nhà thì hoặc phong tỏa nhà hàng, hoặc bao trọn cả tầng.
Khoảng sáu giờ bốn mươi phút, Amy không thể nào ngờ người xuất hiện ở lối đi dành cho khách VIP lại là ngài Thủ tướng, điều làm Amy bất ngờ hơn cả là ngài Thủ tướng lại dẫn theo một cô gái trẻ.
Khu vực ngài Thủ tướng dùng cơm cùng cô gái trẻ không thuộc phạm vi Amy phục vụ. May là khu vực họ ngồi được thiết kế theo phong cách bán lộ thiên. Amy đã tìm cơ hội chụp lại ảnh Thủ tướng dùng cơm với cô gái.
Ngài Thủ tướng và cô gái trẻ dùng bữa khoảng nửa tiếng, sau khi ăn thì rời đi luôn.
Đích thân quản lý nhà hàng phục vụ Thủ tướng. Amy không biết lúc ngài Thủ tướng dùng cơm với cô gái trẻ, hai người có cử chỉ thân mật gì không.
Một nhân viên lâu năm nói cho Amy biết không cần phong tỏa trong thời gian này, và thông thường dùng cơm ở nơi bán lộ thiên như vậy thì không việc gì phải lo lắng cả.
Cuối cùng, suy đi tính lại, Amy đã gửi ảnh Hà Tinh Tinh.
Chính Tô Thâm Tuyết đã gửi thư trả lời Amy.
Tô Thâm Tuyết nói với Amy qua thư: Cô cũng quen cô gái trẻ dùng cơm cùng ngài Thủ tướng. Cô ấy là em gái một người bạn chung của ngài Thủ tướng và cô. Vì một số nguyên nhân, cô và ngài Thủ tướng cùng nhận trách nhiệm chăm sóc cô gái trẻ đó, vốn dĩ cô cũng xuất hiện tại bữa tối ấy.
"Amy thân mến, bạn cũng biết dạo gần đây sức khỏe tôi không tốt." Cô viết trong thư gửi Amy.
Cuối cùng, Tô Thâm Tuyết hy vọng Amy có thể xóa ảnh đi.
Không tới một phút sau, tấm ảnh Utah Tụng Hương dùng bữa cùng Tang Nhu đã biến mất hoàn toàn.
Cô giáo ơi, ảnh Tụng Hương dùng bữa tối cùng Tang Nhu đã biến mất rồi.
Nhưng, nó lại ghim chặt vào tâm trí em. Anh mặc áo len cổ cao nhạt màu, Tang Nhu tóc dài xõa vai, sắc màu lốm đốm xung quanh trang phục hệt như những con đom đóm. Cách bàn ăn, hai người khẽ khàng nói chuyện.
Cô ơi, họ đang nói gì nhỉ?
Trong lúc nói chuyện, họ còn nhìn nhau thêm biết bao lần.
Cô giáo ơi.
Em sợ lắm, trong lúc hai người đó đắm đuối nhìn nhau, có xảy ra chuyện gì không?
Hôm sau, Tô Thâm Tuyết nhận được điện thoại của Utah Tụng Hương.
Hôm nay vốn là ngày Utah Tụng Hương ở Cung điện Jose. Thông thường vào ngày phải đến Cung điện Jose, tám trên mười lần anh dùng lý do "bận việc" để cô phải lên xe sang số Một đường Jose.
Trong điện thoại, Utah Tụng Hương lại tiếp tục viện cớ công việc bận rộn.
Lần này, anh bận thật.
Vùng Tây Bắc Goran mưa lớn gây ra thiên tai. Utah Tụng Hương đã đến đó từ sớm, trận mưa đã làm sáu người gặp nạn.
Cô dặn dò anh chú ý an toàn.
Cuộc điện thoại ấy không kéo dài nổi một phút.
Tô Thâm Tuyết rất nghi ngờ, trận ốm đột ngột ở Bắc Âu không chỉ mang đi sức khỏe của cô, mà chắc chắn còn tước đoạt những thứ khác.
Utah Tụng Hương ở vùng Tây Bắc hai ngày liên tiếp. Trận mưa ở vùng Tây Bắc xối xả không ngừng. Số nhân viên mất liên lạc cũng liên tục tăng lên. Đội ngũ đến vùng thiên tai nhanh nhất là đoàn xe vật tư của Cung điện Jose.
Tối mùng Tám tháng Ba, cuối cùng cơn mưa ở Tây Bắc cũng dừng lại. Mùng Chín tháng Ba, mặt trời lên cao, số nhân viên bị mất liên lạc cũng dần dần được tìm thấy. Tính đến sáu giờ chiều, trận mưa đột ngột ở Tây Bắc đã làm tám người thiệt mạng, mười người mất tích.
Mùng Mười tháng Ba, Thủ tướng trở lại số Một đường Jose làm việc.
Đêm đó, Tô Thâm Tuyết đi đến số Một đường Jose. Tính ra cô và Utah Tụng Hương đã một tuần không gặp mặt, mười đêm không ở bên nhau.
Mười một giờ rưỡi, Utah Tụng Hương kết thúc công việc trở về phòng.
Cô nhìn ngắm anh dưới ánh đèn. Chỉ mới một tuần không gặp, sao lại có cảm giác như một tháng. Trừ cảm giác nhớ thương da diết, hình như còn thêm nhiều thứ khác.
Cô xoa bóp thư giãn cho anh xong, anh ôm cô vào lòng.
Hai người nằm sát nhau trên chiếc ghế dài, anh nhắm mắt, cô nằm nghiêng bên cạnh anh. Ngẩng mặt từ góc độ này, ánh đèn để lại dưới hàng mi dày của anh bóng đen nhàn nhạt, đẹp quá đỗi.
Cô khẽ nói với anh: "Tụng Hương, chúng ta sinh con nhé?"
Cô giáo ơi, em không thể khoanh tay đứng nhìn rồi.
Buổi trưa, Hà Tinh Tinh mang tin tức từ số Một đường Jose đến: Thực tập sinh đến số Một đường Jose học tập từ tháng Hai kéo dài thời gian thực tập từ bảy tuần lên chín tuần.
Cứ như vậy, kỳ thực tập vốn kết thúc vào trung tuần tháng Ba lại kéo dài đến cuối tháng Ba.
Bởi vì Tang Nhu là một trong những thực tập sinh đó, tin tức vốn không thuộc phạm vi quan tâm của Tô Thâm Tuyết lại làm cô nảy sinh nhiều liên tưởng.
Liệu có phải... là quyết định của chủ nhân số Một đường Jose không?
"Tụng Hương, chúng ta sinh con nhé?" Câu nói làm hàng mi khép chặt của Utah Tụng Hương chậm rãi mở ra.
Dù nhìn thế nào đi nữa, cô vẫn không thể nhìn thấy chút mong đợi và hân hoan từ đôi mắt ấy. Ngược lại, dù anh đang cố sức che giấu, nhưng cô vẫn nhận ra sự mất kiên nhẫn thoáng qua gương mặt anh.
Cô giáo ơi, em biết, bây giờ người đàn ông này thậm chí còn không đảm đương nổi vị trí một người chồng, sao có thể làm cha được?
Nhưng, cô cũng thấy đấy, em không còn trẻ như trước nữa.
Bởi vì không còn trẻ, nên em sợ phải đi trên một con đường gian truân.
Chắc chắn, tiếp đó anh sẽ hỏi: "Tại sao bỗng nhiên muốn có con?"
"Tại sao bỗng nhiên muốn có con?" Giọng anh giống y như suy nghĩ của cô.
Bỗng nhiên là sao? Không phải họ đã công bố ba năm sau sẽ cân nhắc đến chuyện có con ư?
Cô nói không ngừng, nhấn mạnh không phải trước đó chúng ta đã nhắc đến chuyện này rồi à?
"Phu nhân Thủ tướng, chúng ta công bố là cân nhắc. Cân nhắc và muốn là hai chuyện khác nhau." Anh giở giọng dọa dẫm, "Tô Thâm Tuyết, sinh con đau lắm đấy."
Cô giáo ơi, anh ấy là chồng em đấy.
"Anh có sinh đâu." Cô lườm anh.
"Cũng phải."
Hình như giọng điệu đó đã nhẹ nhõm hơn chút rồi. Cô lật người, ngả lên người anh: "Chúng ta sinh con đi, sinh một đứa trẻ có hàng mi dài giống cha nhé."
Anh không hề dao động.
Cô cựa quậy thắt lưng: "Tụng Hương, chúng ta sinh con đi, nhé nhé?"
Anh vẫn không đáp lại.
Một giây sau, cô biết tại sao anh không đáp lại rồi.
Đôi mắt của người đàn ông này không hề ngơi nghỉ. Hôm nay cô mặc bộ ngủ cổ chữ U, mặc anh ôm vào phòng ngủ.
Chỉnh ánh đèn trên tường tối lại, Utah Tụng Hương mở ngăn kéo tủ đầu giường.
Đương nhiên cô biết anh định lấy gì, bèn gạt tay anh ra.
Hai người nhìn nhau.
Khóe mắt cô dâng trào ánh nước nhạt nhòa.
Trước khi ánh nước ấy biến mất, anh hôn cô, dịu dàng gọi cô "Thâm Tuyết yêu dấu" rồi nói: "Anh phải nói thật với em, anh vẫn chưa sẵn sàng làm cha." Nguồn : Vietwriter.vn
"Thậm chí, anh hơi bài xích trẻ con."
"Tô Thâm Tuyết, việc này là lỗi của em."
Sao lại là lỗi của em?
Cô nhìn anh chằm chằm.
"Chắc chắn đứa bé sẽ giành mất sức lực và sự quan tâm của Tô Thâm Tuyết."
"Liệu có khi nào bỗng dưng Tô Thâm Tuyết không cần anh lớn tiếng hát 'Mamma mia, let me go Beelzebub has a devil put aside for me, for me, for me!' nữa không?"
"Liệu có khi nào ánh mắt của cô ấy chỉ quan tâm tới chuyện hôm nay con đã mọc răng chưa, mà không để ý hôm nay ngài Thủ tướng mặc bộ vest hai hàng cúc?"
"Trong khi thân mật với anh, liệu cô ấy có dựng thẳng tai nghe xem có tiếng khóc trẻ con vang lên không?"
"Thâm Tuyết yêu dấu, anh thích nghe tiếng khóc của em hơn."
Hai gò má cô đỏ ửng.
"Thâm Tuyết yêu dấu, anh thích dáng vẻ của em lúc này." Ánh mắt anh say đắm nhìn má cô.
"Dáng vẻ gì?"
"Dáng vẻ như bây giờ này." Ngón tay anh vuốt nhẹ má cô, "Dáng vẻ đáng yêu như cô bé vụng trộm tô son của mẹ đi gặp người yêu."
Cứ như vậy, cô tiếp tục chìm đắm, sa vào biển từ dịu dàng của anh. Lúc anh mở ngăn kéo ra, cô không ngăn cản anh nữa, mặc dù lòng cô hiểu thấu, những lời anh nói chỉ là cách diễn đạt khác của câu nói: Tô Thâm Tuyết, bây giờ anh không định có con.
Tô Thâm Tuyết lại không nhận được điện thoại của Utah Tụng Hương hai ngày liên tiếp.
Chiều hôm đó, cô chợt nhớ đến Tô Jenny đang thực tập ở số Một đường Jose.
Mấy ngày trước, Tô Thâm Tuyết đề nghị được ra ngoài vì việc cá nhân ba lần liên tiếp nhưng đều bị bác bỏ. Có lẽ họ cảm thấy tiếp tục bác bỏ đề nghị ra ngoài của Nữ hoàng như vậy là không tôn trọng Nữ hoàng, hoặc những người đó có lẽ cho rằng đi đến số Một đường Jose sẽ không gặp vấn đề gì.
Tô Thâm Tuyết và Hà Tinh Tinh cùng hai vệ sĩ đến khu làm việc tại số Một đường Jose.
Cùng buổi chiều hôm đó, trong lòng cô đã chôn hạt giống mang tên "ly hôn".