Thủ Tướng Mời Xem Đơn Ly Hôn - Trang 3
Chương 108: - Chương 108 TRƯNG CẦU DÂN Ý (1)
Chương 108 TRƯNG CẦU DÂN Ý (1)
Rachel năm nay hai mươi lăm tuổi, là một nhân viên siêu thị.
Cô làm việc tại một siêu thị nằm gần trường đại học thành phố Goose, cách Cung điện Goose bởi Công viên Nữ hoàng. Quy mô của siêu thị không lớn, chỉ có một cửa hàng trưởng và bốn nhân viên cố định. Siêu thị này chủ yếu phục vụ học sinh sinh viên và khách du lịch.
Vào một ngày cuối tuần giữa tháng Hai.
Tháng Hai là mùa du lịch, hầu hết sinh viên đều về nhà vào cuối tuần, cả siêu thị rộng hai trăm mét vuông chỉ có vài ba vị khách ở cả tầng trên và tầng dưới.
Tầng dưới là khu vực thực phẩm và nhu yếu phẩm hàng ngày. Tầng trên là đồ lưu niệm, đồ thể thao, sản phẩm giải trí, sản phẩm điện tử, v.v... Rachel phụ trách tầng trên của siêu thị, việc của cô là hướng dẫn mua sắm, kiểm soát hàng tồn trên kệ và giám sát.
Cách đây hơn một tuần hệ thống giám sát khu vực mặt hàng thể thao và giải trí có sự cố. Kỹ thuật viên nói sẽ đến kiểm tra sớm nhưng mãi vẫn không thấy tăm hơi, chuyện này quá gấp nên chiều nay cửa hàng trưởng phải lái xe tới đó.
Vì camera giám sát mãi vẫn chưa được sửa nên Rachel trở thành chiếc camera nhân tạo bất đắc dĩ. Vẫn may suốt một tuần qua chẳng có chuyện gì xảy ra, nhưng...
Có thể là sắp có chuyện rồi đấy.
Bên kia khoảng trống giữa các kệ, Rachel thấy một phụ nữ trẻ mặc áo khoác trùm đầu màu xanh lá cây xé bỏ tem dán mã vạch của một chiếc bút ký, rồi chậm rãi thả chiếc bút ký vào túi.
Người phụ nữ trẻ ấy đã thu hút sự chú ý của Rachel ngay từ khi mới xuất hiện. Cô ta mặc một chiếc áo trùm kín quá nửa mặt màu xanh đậm, còn đeo một cặp kính to quá khổ, muốn người khác không chú ý tới cũng khó.
Lúc đầu, người phụ nữ đó cũng lựa chọn hàng hóa một cách đàng hoàng. Từ khu vực điện tử đến khu lưu niệm, cô đi vòng quanh lối đi giữa các kệ hàng thể thao và giải trí rồi cầm lên một cây bút ký.
Đánh giá từ việc cô ta cố tình xé tem mã vạch của cây bút ký đó, có thể thấy dù cho cô ta không phải tay lão luyện thì chắc chắn cũng là tên trộm có kinh nghiệm.
Người phụ nữ thả chiếc bút ký vào túi áo khoác rồi điềm nhiên rời khỏi kệ hàng như không có chuyện gì xảy ra. Cô không hề e sợ khi gặp người khác, thậm chí còn tỏ ra tốt bụng, nhanh nhẹn cúi xuống nhặt món đồ chơi trẻ em rơi trên sàn nhà.
Đặt món đồ chơi đắt tiền đó vào tay đứa trẻ, người phụ nữ đó cúi đầu, tiếp tục đi về phía lối ra.
Rachel đã đứng chặn ở đó.
"Cô đang chắn đường của tôi đấy." Người phụ nữ cất giọng thiếu kiên nhẫn.
Rachel liếc nhìn trang phục của người phụ nữ. Không thể nhận ra thương hiệu của chiếc áo khoác, nhưng đôi giày khá đắt tiền, đó là sản phẩm phiên bản giới hạn rất khó mua kể cả với người thừa tiền.
Đêm qua có một trận mưa lớn. Sau cơn mưa lớn mà đi kiểu giày này ra ngoài, cộng thêm cây bút mới ăn trộm được. Không phải 90% thì cũng đến 85% đôi giày phiên bản giới hạn kia là hàng nhái. Xác suất 15% còn lại là Rachel bắt gặp tên trộm vặt huyền thoại, xuất thân từ một gia đình giàu có hoặc quý phái.
Năm ngoái Rachel đã gặp tình huống này một lần rồi. Đó chính là tên trộm viên kẹo có giá một đô rưỡi.
Vì đã có kinh nghiệm, nên Rachel tự nhủ chắc chắn cô sẽ không để chuyện này tiếp diễn lần thứ hai.
Không thèm nhiều lời với người phụ nữ đó, Rachel thọc thẳng tay vào túi áo khoác của cô ta.
Trong túi áo khoác cũng không có nhiều đồ lắm, Rachel mau chóng tìm thấy chiếc bút ký.
Nhân chứng vật chứng đủ cả rồi. Sợ làm kinh động đến khách hàng khác, Rachel lôi người phụ nữ đó về phía kho hàng.
Từ đầu đến cuối, người phụ nữ kia khiến cho Rachel có cảm giác cô vô cùng mong manh nhạt nhòa, thậm chí, đến cả sự hiện diện của Jessica cũng còn mạnh mẽ hơn cả cô gái kia nữa. Jessica là chú chó cưng mà Rachel đang nuôi.
Vừa đưa tay chào đồng nghiệp, Rachel vừa mở cửa nhà kho.
Cửa mở ra, rồi đóng lại, cô đưa tay tháo chiếc kính mắt trên mặt người phụ nữ kia xuống, sau đó là đến chiếc áo khoác có mũ đang che kín mặt và đầu của cô.
Thời nay, siêu sao và siêu trộm đi ra ngoài trang bị phụ kiện giống nhau thật đó.
Ngay khi áo khoác và mũ được cởi xuống.
Hiện ra trước mắt Rachel là một mái tóc đen dài, và một gương mặt vô cùng quen thuộc.
Những khung ảnh, bản đồ và hàng hóa khác đang được bày đầy rẫy trên các kệ hàng phục vụ khách du lịch bên ngoài kia đều in gương mặt này.
Nhưng mà, khuôn mặt đứng trước mặt Rachel bây giờ không phải là khuôn mặt trên những bức hình in ấn đó.
Nhìn thật kỹ khuôn mặt của người phụ nữ trẻ, Rachel không nhịn được mà thầm chửi thề.
Làm nhân viên siêu thị, chỉ trong vòng nửa năm cô đã gặp phải hai vụ trộm cắp vặt, mà thủ phạm trong hai vụ việc này lại là cùng một người.
Đây là một cô gái mắc bệnh ăn cắp vặt, cô gái này… nhìn từ khuôn mặt đến vóc dáng đều rất giống Nữ hoàng Thâm Tuyết.
Nhưng tất nhiên, chỉ là có diện mạo giống Nữ hoàng mà thôi.
Rachel nhìn kỹ người phụ nữ đó một lượt từ trên xuống dưới.
Đúng là càng nhìn càng thấy giống, nhưng vẫn có một chút khác biệt. Ví dụ như cô ta gầy hơn Nữ hoàng một chút, hơn nữa cô ta còn có dáng người rất đẹp. Trong ấn tượng của Rachel, một Nữ hoàng có ba vòng bốc lửa thì có vẻ không được hợp lý cho lắm, mặc dù anh trai của cô luôn nhấn mạnh rằng Nữ hoàng có một thân hình khiến đàn ông phải phụt máu mũi.
Đợi đã, lạc đề rồi.
Rachel nheo mắt nhìn. Người phụ nữ trước mặt cô sẽ không được ưu ái gì đâu, dù cho cô ta có đôi mắt to và mái tóc đen dày.
Đúng là một mỹ nhân.
Nhưng mà mỹ nhân phạm tội trộm cắp thì cũng phải tuân thủ luật pháp.
"Thưa cô, cô còn nhớ tôi không?" Rachel hỏi cô ta.
Người phụ nữ gật đầu.
Lần trước là một viên kẹo trị giá một đô rưỡi, lần này là chiếc bút ký có giá tám đô la. Chỉ có điều lần trước Rachel không hề gọi cho nhân viên an ninh, còn lần này thì cô đã gọi rồi.
Nhân viên an ninh của siêu thị sẽ tới đây nhanh thôi.
Dù có mang túi trị giá hàng triệu đô la và đi giày phiên bản giới hạn thì chung quy vẫn là một tên trộm.
Nhân viên an ninh của siêu thị sẽ đến ngay thôi, Rachel thông báo cho người phụ nữ đó như vậy, nhưng cô ta có vẻ không hề nao núng. Nhìn kỹ, dường như trong mắt cô ta còn lóe lên cảm xúc mơ hồ.
Cảm xúc đó có vẻ như là sự mong đợi.
Mong đợi được đưa đến đồn cảnh sát ư?
Đây là một đặc điểm điển hình của những tên trộm kiểu này.
Mấy người này thật sự là mấy kẻ rảnh rỗi cả ngày không có việc gì để làm.
"Thưa cô, đồn cảnh sát không phải là nơi để chúng ta vui chơi đùa cợt." Mắt Rachel nhìn chằm chằm vào đôi giày phiên bản giới hạn của người phụ nữ đó, nói giọng mỉa mai, "Tôi thấy cô cũng không còn trẻ nữa, cô dùng cách này để khẳng định bản thân sao?"
Rachel càng nói càng tức giận: "Chỉ vì cô được sống trong một ngôi nhà to như cái sân vận động, chỉ vì bố cô có một vài đứa con ngoài giá thú, hay vì mẹ cô có bạn trai xấp xỉ tuổi cô, hay vì bạn trai cô không cùng cô uống trà chiều mỗi ngày? Hoặc là vì chồng cô luôn về nhà rất muộn, trên áo sơ mi của anh ta thường xuyên có mùi nước hoa nữ..."
Trong lúc Rachel đang nói, cửa kho được mở ra, một người đàn ông bước vào.
Quên mất mình đang nói gì, Rachel nhìn chằm chằm vào khuôn mặt của người đàn ông đó. Cô không thể không nhận ra khuôn mặt này.
Cả bốn người trong gia đình Rachel đều là những người ủng hộ trung thành của chủ nhân khuôn mặt này. Cô thường xếp hàng suốt đêm trong công viên đối diện số Một đường Jose trước lễ Giáng sinh chỉ để có cơ hội gặp chủ nhân của số Một đường Jose. Mặc dù cô chưa có cơ hội được gặp trực tiếp anh ấy, nhưng trong ví của cô luôn để ảnh của anh...
Đúng rồi, đúng rồi, ví.
Rachel vội vàng lấy ví của mình ra, tìm kiếm bức ảnh đó.
Người thật còn đẹp trai cao lớn hơn cả trong hình nữa, a… a… a...
"Ngài Thủ tướng?" Cô lắp ba lắp bắp.
Người đàn ông đưa tay ra dấu "suỵt" với Rachel. Như vậy thì... được, được, im lặng, im lặng… Ánh mắt cô vẫn dán chặt vào khuôn mặt người đàn ông đó.
Anh bước từng bước thật nhẹ nhàng đến trước mặt người phụ nữ kia, dùng một chiếc lược chải lại mái tóc cô cho thật gọn gàng, rồi lại kéo áo khoác và mũ lên che đầu cô đi, không quên đưa tay với lấy chiếc kính râm to quá khổ kia.
Chiếc kính râm to đùng lại trở về trên khuôn mặt người phụ nữ ấy.
Người đàn ông thực hiện một loạt các hành động liên tiếp.
Sau khi đeo kính lên cho người phụ nữ, người đàn ông kéo tay cô, nhưng cô nhanh chóng giấu tay ra sau lưng né tránh. Người đàn ông nhìn quanh quất, cuối cùng ánh mắt dừng lại vào thứ mà Rachel đang cầm trên tay.
Nương theo ánh mắt anh, Rachel nhìn xuống chiếc bút ký trong tay mình.
Rachel vội càng đưa chiếc bút tới trước mặt người đàn ông đó.
Người đàn ông nhận lấy chiếc bút, bỏ vào trong túi áo khoác ngoài của người phụ nữ kia.
Xong xuôi, người đàn ông lại kéo tay cô. Lần này người phụ nữ không hề từ chối, tự nhiên nắm tay người đàn ông và cùng anh rời đi.
Cửa nhà kho nhẹ nhàng đóng lại.
Tất cả mọi chuyện đều diễn ra trong im lặng.
Sau vài phút trôi qua, bởi vì nhất cử nhất động của người đàn ông đều vô cùng thận trọng, nên Rachel cũng bất giác kìm nén cả hơi thở của chính mình.
Lúc này cảm giác như sắp nghẹt thở, cô mới thở hắt ra một hơi.
Rachel là người duy nhất còn lại trong nhà kho.
Định thần lại, Rachel nhìn chằm chằm tay trái của mình. Tay cô đang cầm tấm ảnh nhà lãnh đạo tối cao của đất nước này trong buổi lễ nhậm chức. Người đàn ông trong tấm ảnh đó vừa tới đây.
Đúng vậy, anh vừa ở đây, cô chắc chắn.
Nhìn hết tay trái cô lại nhìn sang tay phải. Tay phải cô trống rỗng, cây bút ký đã bị lấy đi mất rồi.
Người đàn ông vừa mới mở cửa nhà kho kia là Thủ tướng Chính phủ. Vậy thì, người phụ nữ vừa bị cô lôi vào nhà kho này là Nữ hoàng sao?
Suy nghĩ của cô tua nhanh, tua đến hình ảnh người phụ nữ kia điềm nhiên thả chiếc bút ký vào túi và làm như chưa có chuyện gì xảy ra. Nói như vậy thì...
Rachel đưa tay bịt chặt miệng mình, sợ rằng nếu không cẩn thận, câu "Nữ hoàng mắc bệnh ăn trộm vặt" sẽ buột ra khỏi miệng cô mất.
Cửa nhà kho được mở ra một lần nữa, nhân viên an ninh của siêu thị xuất hiện trước cửa.
Rachel vội vàng giải thích với nhân viên an ninh rằng đó chỉ là một sự hiểu nhầm.
Nhân viên an ninh siêu thị cằn nhằn vài câu rồi rời đi.
Ra khỏi nhà kho, Rachel nhìn thấy đồng nghiệp của mình đang đứng chết lặng trong ngỡ ngàng.
Đồng nghiệp nói với cô, mấy phút trước, cô ấy nhìn thấy một người đàn ông trông rất giống Thủ tướng, hỏi cô ấy rằng có nhìn thấy một người phụ nữ mặc áo khoác màu xanh lục đậm hay không.
Nhưng có một điều khác là, ngài Thủ tướng không đeo kính, còn người đàn ông hỏi thăm cô thì có đeo kính.
Bình tĩnh trở lại, Rachel nói với đồng nghiệp, cô cũng nhìn thấy người đàn ông đeo kính kia rồi. Có điều, đó chỉ là một người đàn ông có ngoại hình trông giống Thủ tướng mà thôi.
Sau đó, Rachel bổ sung một chiếc bút khác vào vị trí chiếc bút ký bị đánh cắp.
Trên đường trở về nhà, Rachel nhìn thấy lực lượng an ninh phản ứng nhanh của Thủ tướng đang đứng gác tại công viên gần nhà cô.
Một người đàn ông đưa cho Rachel số tiền bằng với giá trị của cây bút bị đánh cắp cùng danh thiếp cá nhân của anh ta, nói với cô rằng, sau này nếu còn có sự việc tương tự xảy ra thì hãy liên lạc với anh ta.
"Cô có thể coi như sự việc vừa rồi chưa từng xảy ra không?" Người đàn ông đó hỏi cô bằng giọng chân thành.
"Được, tôi có thể." Cô đáp.
Ngay cả khi nhân viên an ninh khẩn cấp của Thủ tướng không yêu cầu, Rachel cũng sẽ làm như mọi chuyện chưa từng xảy ra.
Cô cũng giống người cha của mình, vô cùng yêu nước, cũng như vô cùng yêu quý lãnh tụ, và cả Nữ hoàng của đất nước này nữa.
Tất cả những điều Thủ tướng và Nữ hoàng làm vì Goran đều xứng đáng có được sự tín nhiệm và lòng trung thành của mọi công dân Goran.
Đêm đó.
Rachel đã xóa bài đăng kể về việc cô gặp được một tên trộm vặt mang túi hàng hiệu mà lại ăn trộm viên kẹo có giá một đô rưỡi trên mạng xã hội vào năm ngoái. Cũng may là có rất ít người chú ý đến thông tin của bài đăng này.
Rachel bước tới trước cửa sổ, hướng về phía Cung điện Jose.
Đó là nơi ở của Nữ hoàng.
Kể từ khi bước sang năm mới, đã tròn năm mươi hai ngày, Nữ hoàng không hề xuất hiện trước công chúng.
Rachel nhớ đến cảnh tượng xảy ra trong nhà kho chiều nay, khi được Thủ tướng dắt tay rời đi, Nữ hoàng trông giống hệt một con rối vô hồn. Đồng thời cô cũng nghĩ về tin tức Nữ hoàng đã không xuất hiện ở Cung điện Jose trong một thời gian dài. Rachel cảm thấy có gì đó bứt rứt.
Hơn nữa, vài ngày trước, một phụ nữ trung niên tự xưng là người ủng hộ Nữ hoàng đã ngồi lặng lẽ trong công viên đối diện số Một đường Jose, cầm một tấm biển có dòng chữ "Xin ngài Thủ tướng hãy dừng việc giam lỏng Nữ hoàng trong nhà!"
Một người tốt bụng bước tới hỏi người phụ nữ sao lại biết được điều này. Người phụ nữ đó nói mình biết được nhờ phân tích ngôn ngữ cơ thể của Nữ hoàng khi Người xuất hiện vào dịp năm mới, kết hợp với sự vắng mặt lâu dài của Nữ hoàng, và cuối cùng là nhờ trực giác.
Trực giác? Trực giác của một kẻ tâm thần không ổn định ư?
Tại sao lại nói vậy? Bởi vì chẳng bao lâu sau, người phụ nữ trung niên này được xác nhận là một bệnh nhân tâm thần.
Rachel cũng được xem đoạn video ghi lại cảnh người phụ nữ trung niên này được các nhân viên của trại tâm thần đưa đi. Cô ta yên lặng đến mức không giống như có bệnh, yên lặng để cho người ta nắm tay đưa đi... giống như... giống hệt như cảnh tượng Thủ tướng nắm tay Nữ hoàng dắt đi trong chiều nay vậy.
Nghĩ đến đây, Rachel bất giác rùng mình.
Giây tiếp theo, một số ý nghĩ kỳ lạ vừa nổi lên đã bị Rachel gạt bỏ ngay lập tức.
Năm ngoái, Cung điện Jose đã công khai chia sẻ tình trạng tâm lý của Nữ hoàng. Nữ hoàng đã ăn trộm một cây bút ký. Đây chỉ là một cách để giải tỏa áp lực mà thôi.
Đúng vậy, đúng là như vậy.
Hơn nữa, nếu Nữ hoàng bị Thủ tướng quản thúc, thì sao Người có thể xuất hiện tại siêu thị được chứ?
Luôn luôn là vậy đấy.
Ngay cả những điều tầm thường xung quanh Hoàng gia, một khi được lan truyền ra công chúng thì sẽ trở thành một chuỗi các bí mật kinh thiên động địa.
Rachel quyết định tắt đèn đi ngủ.
Cùng lúc đó, tại số Một đường Jose.
Tô Thâm Tuyết đặt cây bút ký màu xanh vào hộp trang điểm. Tính cả cây bút ký này, có tổng cộng chín món trong hộp trang điểm.
Cô coi đó như báu vật, cứ đếm đi đếm lại cả chục lần.
Món đầu tiên được đặt vào hộp là một thanh kẹo cao su trị giá một đô la rưỡi, lần thứ hai là một quả trứng sô cô la, và sau đó, là một cái bật lửa, bánh quy, kẹo, sách, một muỗng súp nhỏ, ống hút nhựa và bút ký.
Thấy thỏa mãn, cô thở nhẹ một hơi.
Cô chạm vào hình ảnh phản chiếu của mình trong gương, nhanh chóng cất hộp trang điểm vào một vị trí xa xa. Đúng rồi, cô còn chưa tắm. Cô quay lưng lại với hình ảnh phản chiếu kia, đi đến phòng trang phục.
Mọi thứ diễn ra trong lặng lẽ.
Một ngày nọ, một cánh cửa được đục ra trên bức tường ngay sát phòng trống cạnh gian phòng này. Phòng khách trống liền trở thành phòng trang phục của cô. Tiếp sau đó là đến hộp trang điểm và rất nhiều những đồ vật liên quan đến Tô Thâm Tuyết được đưa vào căn phòng ngủ này.
Dần dần, thời gian cô ở lại số Một đường Jose càng ngày càng nhiều. Cuối cùng cô chuyển qua ở hẳn tại số Một đường Jose. Tất cả mọi chuyện cứ lặng lẽ diễn ra như thế.
Cô có muốn quay trở lại Cung điện Jose hay không ư?
Cô muốn chứ, nhưng mà trước đó, cô phải thoát ra khỏi khuôn viên của số Một đường Jose đã.
Lúc ban đầu, cô cũng làm ầm ĩ náo loạn cả lên.
Cô chỉ vào những người canh chừng từng cử chỉ hành động của cô: "Các người có biết các người đang làm gì không?"
"Các người đang hạn chế, tước đoạt quyền tự do cá nhân của một Nữ hoàng đấy!"
Nhưng những người đó cứ như tượng gỗ, nhắm mắt làm ngơ trước những lời cay nghiệt mà cô nói.
Có lần cô còn cầm một chiếc giày cao gót đập vào đầu một tượng gỗ trong số họ. Trán anh ta bị chảy máu. Anh ta nhanh chóng được đưa đi, và một người gỗ khác được điều tới để thay thế vị trí ngay lập tức.
Khi mặt trời dần lặn xuống, chồng của cô sẽ trở về, bế cô từ chiếc tràng kỷ trong vườn hoa trở về phòng ngủ.
Cô hỏi anh, tại sao lại giám sát, hạn chế hoạt động cá nhân của cô, hạn chế việc cô tiếp xúc với thế giới bên ngoài?
"Anh cũng không biết nữa." Anh thẳng thừng trả lời.
Vậy nên, cô nói với anh: "Tụng Hương, em không hề mắc bệnh, người luôn có bệnh chính là anh."
"Đúng vậy, anh biết." Anh hôn nhẹ cô, dường như cũng chỉ có lý do "Utah Tụng Hương mắc bệnh rồi" mới có thể gải thích cho toàn bộ hành vi trước giờ của ngài Thủ tướng mà thôi.
Anh làm ra vẻ ngẫm nghĩ, sau đó nói một cách vô cùng nghiêm túc:
"Cũng có thể chứng bệnh mà anh mắc phải có tên là ‘Bệnh nan y Tô Thâm Tuyết’, triệu chứng nổi bật nhất của căn bệnh nan y Tô Thâm Tuyết này chính là, bất cứ lúc nào, bất cứ ở đâu, cô ấy cũng phải xuất hiện trước mắt anh."
Ấy thế mà anh còn hùng hồn trách cứ đổ lỗi cho cô kìa.
Vốn dĩ anh đã định trả lại tự do cho cô. Vào cái ngày anh gặp tai nạn xe, văn bản thủ tục ly hôn đã chuẩn bị xong xuôi hết cả rồi. Nếu như Tô Thâm Tuyết nghe tin anh bị tai nạn xe mà có thể bình thản như không, thì anh sẽ ngay lập tức ký tên vào đơn ly hôn.
"Nhưng nào ngờ, chưa đầy nửa tiếng sau em đã xuất hiện." Nói đến đây, anh cười như đứa trẻ. "Thâm Tuyết, em chỉ đang giận dỗi anh mà thôi."
Cô lý luận với anh, nói rằng đó chỉ là tình cảm bình thường giữa người với người, còn liệt kê hàng đống ví dụ, anh vẫn điềm tĩnh để mặc cho cô nói. Cô nói một hồi, anh liền chọc tức cô chỉ bằng một câu, "Tô Thâm Tuyết, em thật đáng yêu." Cô tức tối vừa cắn vừa đánh anh. Đêm đó anh đã muốn cô tận ba lần.
Hôm sau, cô lại ăn trộm một chiếc bật lửa. Đó đã là lần thứ ba rồi. Lúc cô lén lút bỏ chiếc bật lửa ăn trộm được vào túi của mình, Tô Thâm Tuyết bất chợt hoang mang. Cô mơ hồ cảm thấy có lẽ bản thân mình cũng giống như những gì mà người ta đang đồn đại: Cô mắc bệnh tâm lý rồi.
Những người này bao gồm cả cha và em gái cô. Có lần Tô Văn Hãn khóc lóc kể lể nói rằng do ông ta không tốt. Còn Tô Jenny dặn dò cô phải nghe lời bác sĩ. Những người này đều nói rằng Nữ hoàng nên ở bên cạnh ngài Thủ tướng thật nhiều. Đó là chồng của Nữ hoàng. Đó là một người chồng luôn tham công tiếc việc, nhưng anh đã bỏ bớt công việc của mình để có thể ở bên cạnh cô. Từ một người luôn tan làm muộn nhất, giờ đây anh luôn là người ra về sớm nhất.
Nhưng Hà Tinh Tinh vẫn luôn nói với cô rằng, "Nữ hoàng không mắc bệnh tâm lý."
"Nữ hoàng chỉ đang trong giai đoạn cảm thấy chán chường, mệt mỏi với tất cả mọi thứ. Cảm giác mệt mỏi này khiến tinh thần Nữ hoàng sa sút một chút thôi."
"Nữ hoàng cần thời gian để lấy lại cân bằng." Cuối cùng, Hà Tinh Tinh còn nói:
"Xin Nữ hoàng bệ hạ hãy tin tưởng vào chính bản thân mình."
Kể từ khi Hà tinh Tinh nói những lời ấy cho đến nay cũng đã hơn hai tháng rồi.
Cơ hội để Tô Thâm Tuyết gặp gỡ Hà Tinh Tinh cũng ngày một ít đi, mỗi lần gặp nhau cũng có cả đống người đi theo trông chừng.
Sau đó, cô lại lén lén lút lút đi trộm một vài món đồ.
Những việc này đều diễn ra vào sau đêm anh và cô làm chuyện đó. Nói ra kể cũng thấy lạ, giữa anh và cô dường như có một giao ước ngầm. Chỉ cần đêm nào anh muốn cô, thì ngay ngày hôm sau cô sẽ có được cơ hội để lẻn ra ngoài.
Ngoài ra, vào cuối tuần, anh đều dẫn cô ra ngoài. Anh hóa trang cho cô một lượt rồi lại tự hóa trang cho mình, để nhìn bề ngoài hai người bọn họ chẳng hề giống Nữ hoàng và Thủ tướng của đất nước này chút nào.
Cuối tuần này cũng vậy. Sau khi đi dạo một vòng, vào buổi trưa, bọn họ cùng vào một nhà hàng Trung Hoa để dùng bữa.
Nhà hàng Trung Hoa này nằm trên một con phố đi bộ. Sau khi đi được nửa con phố, họ liền thấy một họa sĩ vẽ tranh kiếm tiền trên vỉa hè. Tô Thâm Tuyết không kìm được, dừng bước trò chuyện với người họa sĩ kia đôi ba câu.
Rời khỏi con phố đi bộ, anh liền dừng xe tại bãi đỗ xe.
Áo khoác còn chưa cởi mà anh đã bắt đầu đòi hỏi, cho nên trong chiếc hộp trang điểm kia mới có thêm một cây bút ký. Tô Thâm Tuyết đứng trong phòng để quần áo ngơ ngẩn như mất hồn. Trong một thoáng cô không nhớ ra mình đứng trong phòng chứa quần áo này để làm gì.
Sau một hồi ngẫm nghĩ, cô mới nhớ ra, cô còn chưa tắm, cô đến đây là vì muốn đem theo quần áo để thay.
Chọn lựa xong đồ để thay, Tô Thâm Tuyết mở cửa phòng tắm ra.
Vừa mới cởi đồ, đứng trước bồn tắm, Tô Thâm Tuyết lại đờ đẫn.
Những ngày gần đây, Tô Thâm Tuyết nảy sinh sự hứng thú kỳ lạ với bồn tắm, mỗi lần đi qua đều không kiềm được mà lưu luyến liếc nhìn. Kỳ thực thì cũng đâu có gì đáng xem đâu, không phải vậy sao?
Tiếng chuông điện thoại vang lên cắt ngang dòng suy nghĩ miên man của Tô Thâm Tuyết.
Cô để điện thoại di động ở ngoài kia.
Quấn tạm chiếc khăn tắm, Tô Thâm Tuyết mở cửa phòng tắm bước ra.
Một bóng người đang đứng bên ngoài cửa sổ, vờ như không thèm để ý tới chiếc điện thoại vẫn đang kêu liên hồi.
Là điện thoại của Lịch gọi tới.
Cô bắt máy...
Trong khoảng một phút đầu trò chuyện, Tô Thâm Tuyết cảm thấy phát âm cũng như từ ngữ của mình rất khó khăn chật vật.
Trong điện thoại, Lịch nói cũng phải gần hai tháng rồi Nữ hoàng bệ hạ không hề xuất đầu lộ diện. Cô chỉ cười đáp lại rằng Nữ hoàng bệ hạ chỉ đang mải chơi lười biếng một chút thôi.
Trò chuyện liên tục trong khoảng mười lăm phút, bọn họ ôn lại một số chuyện cũ. Lịch nói với Tô Thâm Tuyết, một tháng trước, anh đã trở thành hàng xóm của Vivian.
Cuối cùng, Lịch có vẻ ấm ức nói, con gái lớn là Healther thật sự là một cô nàng "máu lên não chậm."
Đúng còn gì nữa, cô cũng biết bệnh này do đâu mà có.
Sau khi cúp máy, cô quay lại nhìn người đang đứng bên cửa sổ kia.
Không biết bắt đầu từ khi nào, Utah Tụng Hương đang đứng đối diện cửa sổ đã quay lưng lại. Cô nhún vai. Tô Thâm Tuyết cho rằng cuộc trò chuyện qua điện thoại giữa cô và Lịch cũng chẳng có gì đặc biệt. Cũng may ngài Thủ không diễn vai một ông chồng nổi cơn ghen trước mặt cô.
Đúng rồi, cô còn chưa tắm nữa.
Cô đứng dưới vòi hoa sen, nhắm chặt hai mắt, mặc cho nước chảy từ đỉnh đầu trở xuống.
Khi dùng khăn để lau tóc, cô bị trượt chân. Cô hét lên một tiếng theo phản xạ, nhưng rất may lúc suýt ngã nhào thì cô lại vịn được vào tay nắm cửa.
Cô vừa đứng vững lại, Utah Tụng Hương đã xông vào nhà tắm.
Chân còn chưa đứng vững, anh đã luôn miệng hỏi cô xem đã xảy ra chuyện gì.
Cô mím môi, muốn bước đi, nhưng người cô lại bất ngờ ngã nhào vào vòng tay anh. Như thế này không thoải mái chút nào. Phải biết rằng, lúc này cô chỉ đang quấn mình bằng khăn tắm thôi. Cô giãy giụa phản kháng, nhưng anh lại ôm cô chặt hơn.
Cô thấy đau, nhưng thật kỳ lạ, cô lại không hề nói gì với Utah Tụng Hương về điều đó. Cũng không biết có đúng như những gì cô đã nói với Lịch hay không, những cơ quan chức năng trong cơ thể cô đang dần trở nên lười biếng.
Rất may là, anh cũng ý thức được điều đó, nhanh chóng buông cô ra, rồi lùi về sau một bước.
Lúc đầu, ánh mắt anh chắc chắn rằng cô không hề hấn gì, nhưng dần dần thì không thấy vậy nữa.
Anh từng bước dồn cô vào góc phòng tắm, hạ giọng cực thấp, "Thâm Tuyết, dáng vẻ lúc này của em... rất cuốn hút." Tiếp đó, anh nói thêm, "Thâm Tuyết, anh biết là em cố tình rồi, em cố ý hét to lên. Tại sao em phải làm như vậy chứ... trừ phi là..."
Anh chạm vào má cô, khàn giọng nói:
"Trừ phi... em muốn nhìn thấy dáng vẻ đói khát của anh. Trừ phi... em muốn nhìn thấy dáng vẻ bị hút hồn của anh, muốn chứng kiến anh vì em mà hồn vía đảo điên rồi làm trò cười." Vietwriter.vn
Tô Thâm Tuyết mím chặt môi.
Utah Tụng Hương chậm rãi cong lưng xuống, hai tay nâng hai bầu má cô lên, ấm áp dịu dàng, ngọt ngào nâng niu, nói, "Em muốn Tụng Hương sẽ gây ra trò cười náo loạn nào? Hử? Nói cho anh biết đi. Trước kia có phải em luôn nằng nặc muốn anh làm diễn viên hài ảo thuật đúng không, kiểu như dùng mũi để giữ chiếc thìa ấy hả?"
Nói đến đây, anh khẽ bật cười.
"Lúc đó, em đã chắc chắn rằng phần lớn những người có sống mũi cao đều sẽ làm được điều này. Lúc đó anh đã nói với em thế nào nhỉ. Anh đã nói, Tô Thâm Tuyết nếu em còn tiếp tục nói mấy câu như vậy nữa thì anh sẽ đánh đòn em. Bây giờ, nếu em yêu cầu, anh thật sự có thể thử làm điều đó. Hơn nữa, mũi anh có thể giữ được chiếc thìa đó thật đấy. Nếu em muốn xem, anh sẽ biểu diễn ngay cho em xem, chỉ cần..."
Ánh mắt anh dừng lại ở đôi môi đang mím chặt của cô.
"Chỉ cần em chịu nói với anh một câu thôi."
Đôi môi cô vẫn tiếp tục mím chặt.
Anh thở dài.
"Không chịu nói chuyện với anh cũng được, chỉ cần em gọi anh một tiếng "Tụng Hương", chỉ cần em chịu nói gì đó với anh, chịu gọi anh một tiếng Tụng Hương, em muốn anh làm trò hề trò mèo gì, anh cũng sẽ dốc tâm dốc sức làm." Utah Tụng Hương nói như nài nỉ.
Cô mím chặt môi, hướng ánh mắt nhìn qua chỗ khác.
Anh lại thở dài.
"Thâm Tuyết, xin em hãy nói với anh một câu thôi, giống như em nói chuyện với Lịch ấy, nói rằng hồi bé em muốn nuôi một chú cừu có bộ lông xoăn tít, em muốn dùng lông đó để làm áo len. Hoặc giống như lúc em trò chuyện cùng Hà Tinh Tinh vậy. Thậm chí là giống như hôm kia, em hét lên chửi rủa mấy vệ sĩ đã canh gác hạn chế không cho em ra ngoài ấy. Em nói gì cũng được hết."
"Thâm Tuyết, đã rất lâu rồi em không nói chuyện với anh nữa."
Cụ thể bắt đầu từ khi nào mà Tô Thâm Tuyết luôn mím chặt môi trước mặt anh, Utah Tụng Hương cũng không nhớ nữa. Chỉ là bỗng nhiên vào một ngày, anh phát hiện con gái lớn nhà họ Tô đã bắt đầu trở nên trầm mặc.
Một kiểu trầm mặc như thể cô đột nhiên mất khả năng ngôn ngữ vậy.
Cô nói chuyện với Hà Tinh Tinh, nói chuyện với Thư ký đời sống của anh, nói chuyện với những thị vệ của cô. Cô nói chuyện với bạn của anh, nói chuyện với Lịch, cô chỉ không muốn nói chuyện với anh mà thôi.
Chuyện này nghe qua có vẻ giống như trẻ con giận dỗi ăn vạ. Utah Tụng Hương cũng hy vọng Tô Thâm Tuyết chỉ đang giận dỗi anh mà thôi.
Nhưng Utah Tụng Hương biết là không phải như vậy. Utah Tụng Hương còn biết, chứng chướng ngại ngôn ngữ này của Tô Thâm Tuyết từ đâu mà có.
Đã từng, có những lúc, anh cũng muốn được như những cặp đôi khác trên thế giới này, đến lúc phải chia ly, thì sẽ buông tay nhau ra.
Nghe thì có vẻ dễ dàng, nghĩ thôi thì cũng chấp nhận được, nhưng khi thực hiện lại khó khăn nhường nào thì chỉ Utah Tụng Hương mới hiểu rõ.
Có ai nhìn thấy anh sau khi Nữ hoàng bệ hạ thông báo tin tức sẽ kết thúc cuộc hôn nhân của mình trên trang cá nhân chưa?
Anh nắm chặt lá đơn ly hôn, định trở thành một người tốt trước mặt Tô Thâm Tuyết, một người đàn ông tử tế ngu ngốc chiều theo ý cô. Khó khăn lắm Tô Thâm Tuyết mới thật sự muốn làm một việc lớn lao, vậy thì anh sẽ giúp cô hoàn thành ước nguyện.
Anh lái xe đi về hướng Cung điện Jose, tranh thủ lúc chờ đèn đỏ, anh uống một chút rượu.
Tửu lượng của anh không tốt.
Rất nhanh sau đó, cảnh vật trước mắt bắt đầu trở nên mơ hồ nhập nhằng. Vậy nên, sau đó mới xảy ra vụ tai nạn xe. Lần đầu tiên anh cảm nhận được đây là một vụ tai nạn xe từ trong tiềm thức.
Anh được đưa vào bệnh viện, chưa đầy ba mươi phút sau thì Tô Thâm Tuyết xuất hiện, quần áo xộc xệch.
Cô nhóc đáng thương này còn đi cả giày trái, đôi mắt đỏ hoe, đầu tóc rối tung.
Bộ dạng như vậy mà còn nói muốn chấm dứt cuộc hôn nhân với anh.
Đừng có mà ngốc nghếch nữa.
Tô Thâm Tuyết, hãy tin anh, em chỉ nhất thời lạc đường mà thôi. Utah Tụng Hương, mày cũng phải tin tưởng chính mình, cả mày và Tô Thâm Tuyết chỉ đang nhất thời hoang mang lạc lối mà thôi.
Bởi vì, anh đã không thể nào rời xa Tô Thâm Tuyết được nữa rồi, không thể nào rời xa tất cả mọi thứ thuộc về cô, từ gót chân cho đến từng sợi tóc.
Cô gái ngốc nghếch này đến tận bây giờ vẫn cho rằng chỉ dáng vẻ khi không mặc gì của cô mới có thể khiến cho Utah Tụng Hương mê đắm.
Không, không, dù cho cô không hoàn hảo, dù cho cô có ăn trộm một chiếc bút ký và bỏ vào túi áo, dù cho cô có chuyện trò với con trai trưởng nhà Julliard, thì cũng đủ để trái tim anh chao đảo rồi.
Đã gần nửa năm trôi qua rồi.
Utah Tụng Hương biết rằng mọi chuyện đều đang phát triển theo chiều hướng không thể kiểm soát được nữa. Mãi cho đến khi người phụ nữ mắc bệnh tâm thần kia xuất hiện và giơ cao tấm biển có dòng chữ "Xin ngài Thủ tướng hãy ngừng giam lỏng Nữ hoàng trong nhà", Utah Tụng Hương mới ý thức được rằng, anh đang vô tình mà cố ý tước đoạt quyền tự do cá nhân của Tô Thâm Tuyết.
Anh mất cả một buổi tối để ngắm nhìn cô, nhìn cô say trong giấc ngủ, lại dùng thêm cả một buổi tối để tự hỏi về những việc mình đã làm.
Hôm nay là cuối tuần, anh quyết định sẽ dành ngày cuối tuần này để cùng cô đi dạo trong công viên, tắm dưới ánh nắng mặt trời. Nhưng khi cô dừng bước trước gian hàng của người họa sĩ, anh đã không thể chịu đựng nổi.
Trong không gian chật hẹp của buồng xe, có tiếng gào thét trong đầu anh, Tô Thâm Tuyết, hãy nhìn anh đi, nhìn cho kỹ người đàn ông của em đi, nhìn kỹ người đàn ông đang phát điên lên vì em đi. Thế nhưng, cô vẫn không hề nhìn anh. Những lọn tóc mướt mồ hôi bết dính vào cổ cô, cô cắn chặt môi, đôi má ửng đỏ. Cô hoàn toàn không muốn nhìn anh. Không muốn nhìn anh, cũng không muốn gọi tên anh, cơ thể cô mềm oặt, ập xuống lồng ngực anh như thể không có xương. Anh lại lần nữa phát điên vì cô. Vốn dĩ kế hoạch là sau khi cùng cô đi dạo công viên, anh sẽ nói cho cô biết rằng, cái tên khiến cô có muốn đi đâu cũng không thể đi được từ nay về sau sẽ không còn nữa.
Nhưng, cho đến tận bây giờ, anh vẫn không hề nói ra.
Anh chăm chú nhìn cô.
Đôi môi cô vẫn mím lại thật chặt.
Utah Tụng Hương biết, người thật sự mắc bệnh chính là anh.
Anh cúi đầu, hôn lên bờ môi mọng, đôi môi ngọt ngào ấm áp và mềm mại của riêng Tô Thâm Tuyết, rồi mặc váy ngủ lên cho cô.
Mặc dù, lúc này đây anh rất khao khát cô, nhưng hôm nay khi ở trong xe cô đã bị giày vò đủ rồi. Hơn nữa, anh không muốn ngày mai cô lại đi trộm thêm mấy món lặt vặt nữa.
Anh mặc đồ cho cô xong, liền bế cô lên.
Đặt cô xuống nơi có ánh sáng sáng sủa hơn, anh cẩn thận, tỉ mẩn kiểm tra những vết bầm tím anh để lại trên thân thể cô ở trong xe chiều hôm nay. Anh nhẹ nhàng bôi thuốc lên từng vết một, rồi anh lại sấy tóc giúp cô.
Đến bây giờ, Utah Tụng Hương đã quen tay thành thạo tất cả những việc này rồi.
Xong xuôi, anh đặt cô xuống giường.
Anh điều chỉnh lại độ sáng của đèn, quay người nằm xuống bên cạnh cô, nhẹ nhàng hôn lên trán cô.
Thâm Tuyết yêu dấu, ngủ ngon.
Ngày đầu tiên của tháng Ba, trong lúc nghỉ trưa, Tô Thâm Tuyết bị một tiếng động lớn bất ngờ đánh thức.
Tiếng động đánh thức cô chính là tiếng sấm.
Cô mở cửa sổ, trời quang mây tạnh.
Trời quang mây tạnh mà lại có tiếng sấm ư?
Chiều hôm đó, Tô Thâm Tuyết cứ đứng mãi ở bên cửa sổ, cho đến khi mặt trời bị mây đen che kín, cho đến khi mây đen ùn ùn kéo tới rồi biến thành trận mưa lớn ngợp trời.
Trong tiếng mưa rơi rào rào, sắc trời cũng dần tối lại.
Trong buổi chiều ảm đạm đó, một ông lão đứng cầm chiếc ô, bước qua cửa sổ. Rất nhanh sau đó, bên cạnh ông lão cầm ô xuất hiện thêm một bóng dáng cao lớn, hai người họ bước ngang qua cửa sổ mà cô đứng, liền dừng chân.
Bóng dáng cao lớn ấy hướng về cửa sổ cô đang đứng, ông lão đứng bên cạnh bị mưa xối ướt mất nửa người.
Đúng thật là, nhìn gì mà nhìn, còn chẳng thèm quan tâm quản gia của mình cũng đã nhiều tuổi rồi hay sao?
Còn không mau đi đi.
Nhưng anh không đi, mà cứ đứng đó nhìn cô bên cửa sổ.
Mưa rơi càng lúc càng nặng hạt.
Trong chớp mắt, cô đóng rèm cửa sổ lại.
Rèm cửa đã kéo lại, nhưng người vẫn đứng đó.
Mấy phút sau, Tô Thâm Tuyết từ từ vén một góc rèm lên.
Trước cửa sổ đã chẳng còn thấy ai nữa.
Cô thở phào nhẹ nhõm.
Không đến năm phút sau, bên ngoài vang lên tiếng động.
"Ngài Thủ tướng về rồi." Có người ở bên ngoài kia cất tiếng.
Ngài Thủ tướng về thì có gì to tát đâu cơ chứ, chẳng qua chỉ là đi công tác vài ngày thôi mà.
Năm ngày trước, Utah Tụng Hương đi công tác tại Đức.
Theo kế hoạch thì phải ngày mai anh mới về. Nhưng thật không ngờ, hôm nay anh đã về rồi, vừa về đến nơi thì gặp ngay một cơn mưa lớn.
Tô Thâm Tuyết đi đến bên chiếc hộp trang điểm. Dạo gần đây cô đều ở lại số Một đường Jose, bởi vì mặt nặng mày nhẹ với Utah Tụng Hương, cho nên cô cũng lười trang điểm.
Nghĩ ngợi một hồi, cô liền mở hộp trang điểm ra.
Đêm khuya hôm đó.
Đồng hồ trên tường chỉ còn hai phút nữa là tới mười một giờ, tiếng sấm tiếng mưa làm nhiễu loạn sự yên tĩnh trong phòng làm việc. Ly rượu trên bàn giấy đã vơi đi một phần ba, trên bàn cũng có khoảng chục hồ sơ tài liệu song ngữ Goran và Đức. Những tài liệu này là đối sách chiến lược hợp tác giữa hai nước Goran và Đức, ngày mai sẽ đệ trình lên Quốc hội.
Tiếng mưa xen tiếng sấm vang lên liên hồi.
Một tiếng mở cửa không lớn không nhỏ vang lên, có ai đó bước vào phòng làm việc.
Utah Tụng Hương khẽ nhíu mày. Anh đã nói với Thư ký đời sống của anh rồi, tốt nhất đừng làm phiền anh.
Mùi trà bạc hà thoang thoảng bay tới.
Thôi cũng được, anh vừa mới uống rượu, uống một chút trà bạc hà cũng có thể tỉnh táo hơn một chút.
Người đó đặt tách trà lên bàn làm việc.
Tiếng gọi "Tụng Hương" cất lên giữa hương trà thơm, như gần như xa.
Utah Tụng Hương thầm cười khổ.
Anh đã bị hoang tưởng đến mức tưởng tượng ra tiếng gọi "Tụng Hương" của con gái lớn nhà họ Tô rồi.
Mới mấy tiếng trước, anh còn phải dỗ dành nài nỉ cô hãy trò chuyện với anh, năn nỉ cô gọi anh một tiếng "Tụng Hương", nhưng cô vẫn một mực mím chặt môi. Chỉ vì một câu "Tụng Hương" của con gái lớn nhà họ Tô mà con trai trưởng nhà Utah đã mất hết thể diện.
Anh day trán, ngẩng đầu lên.
Một hình ảnh đập vào mắt anh.
Đầu óc Utah Tụng Hương trống rỗng.