Thứ Tự Đến Trước Và Sau
Chương 45: Lừa dối em là anh không đúng, nhưng anh không có ác ý gì cả, cũng không muốn tính kế gì với em
Editor: Yuu
Tư Tần hoàn toàn phục.
Thượng Vân Xuyên gần đây hầu như ngày nào cũng có các đơn hàng chuyển phát lớn nhỏ về nhà. Cô đã thuyết phục anh đừng đặt nữa, nhưng anh nghe xong liền lo lắng và đáng thương nói: “Tần Tần, em cứ để anh mua đi, anh không thể lựa chọn được.”
Cô còn có thể làm gì nữa? Cô chỉ biết thở dài để mặc anh.
Vì vậy, cô ở nhà mỗi ngày đều có thể nhìn thấy anh ngồi giữa một đống hộp to nhỏ, lấy đồ ra rồi lại xếp lại, kiểm tra hết lần này đến lần khác.
Đôi khi Tư Tần còn có ảo giác —— Thượng Vân Xuyên đang chuẩn bị sính lễ sao…
Đúng là đau đầu mà.
Bởi vì hành động của anh gần đây rất kỳ lạ, khi anh ôm một món đồ chơi hình thú dài màu xanh lá cây khổng lồ đi tới gần, trái tim Tư Tần thậm chí còn không hề dao động, cô chỉ liếc mắt nhìn anh rồi tiếp tục dựa vào đầu giường đối mặt với máy tính.
Anh đặt một đầu món đồ chơi lên chân Tư Tần, háo hức nhìn cô: “Tần Tần, em thấy cái này có đáng yêu không?”
Tư Tần nghiêng đầu nhìn nó rồi lại tiếp tục nhìn vào màn hình máy tính: “Đáng yêu.”
Thượng Vân Xuyên liền cười: “Đây là quà cho em.”
Tư Tần kinh ngạc nhướng mày nhìn anh, giọng điệu có chút chua ngoa: “Còn có phần của em nữa sao?”
Anh mím môi, rũ mắt xuống bày ra bộ dạng hối hận. Tư Tần nhịn cười: “Được rồi, em nhận. Thật sự rất đáng yêu.”
Thượng Vân Xuyên rất thích mua quà cho cô, nào là vòng tay, vòng cổ rồi cả túi xách, giày dép, búp bê. Thật ra anh không giỏi chọn đồ lắm, nhưng anh luôn mua tặng nó cho cô khi nhìn thấy người khác dùng nó đẹp.
Tư Tần không thể sử dụng hầu hết các món quà, nhưng cô biết anh đã rất cẩn thận khi chọn chúng, vì vậy cô thích tất cả chúng.
Cũng bởi vậy, cô cũng biết gần đây anh đã khó khăn trong việc chọn quà như thế nào. Bởi vì anh cũng hiểu rất rõ cô, cho dù anh có vất vả chọn đến đâu thì những món quà đó vẫn không vừa ý người kia.
Cho dù cô đã góp ý với anh, nhưng anh vẫn không yên tâm, sợ càng ngày càng sai sót hơn, làm ba mẹ cô cảm thấy anh thiếu hiểu biết.
Tư Tần cho rằng anh thật sự lo lắng vô lý, bởi vì cô cảm thấy người cư xử thấu tình đạt lý nhất trên đời này chính là anh, ai gặp anh cũng đều sẽ thích anh, tất nhiên bao gồm cả ba mẹ cô.
Tư Tần tưởng rằng anh chỉ tặng quà là xong rồi, nào ngờ anh vẫn ngồi ở trên giường trong cái tư thế đó, có chút do dự khi nói chuyện.
Cô tò mò, chớp chớp mắt nhìn anh: “Anh sao vậy?”
Ánh mắt của Thượng Vân Xuyên có chút né tránh: “Em nói em sẽ đưa anh về nhà gặp chú dì, em sẽ không đổi ý, đúng không?”
Tư Tần cảm thấy câu hỏi này thật sự rất kỳ quặc, khứu giác nhạy bén của cô khiến cô không thể làm ngơ chuyện này được: “Không nhất định phải như vậy.”
Thượng Vân Xuyên hơi mở to mắt khi nghe thấy điều này, anh có chút không thể tin được.
Tư Tần đặt máy tính xuống, nghiêng đầu nhìn anh chằm chằm: “Nếu trong khoảng thời gian này anh làm điều gì sai khiến em tức giận, anh còn nghĩ đến chuyện em đưa anh về gặp ba mẹ em sao, anh cứ nằm mơ đi.”
“Điều sai gì sao?”
Tư Tần nghi hoặc: “Vậy thì phải đợi đến khi anh làm sai rồi em mới đánh giá. Anh không thể hỏi một cái tiêu chuẩn trước, sau đó liên tục ở bên cạnh thử đi thử lại được.”
Cô cho rằng anh chắc chắn sẽ mở miệng phủ nhận, nào ngờ anh lại do dự mà lẩm bẩm: “Không phải…”
Cô cau mày: “Anh đã làm gì rồi?”
Anh chột dạ ngước mắt lên: “Anh sẽ nói, nhưng em có thể đồng ý với anh, không được trách anh, vẫn đưa anh đi gặp chú dì…”
Anh thật sự còn dám nói điều kiện với cô.
Tư Tần nhíu mày, trả lời rất kiên quyết: “Không được.”
Thượng Vân Xuyên cứng đờ người, anh ngẩn người vài giây, sau đó vươn tay ra nắm lấy tay cô, chờ đến khi bàn tay mềm mại của cô nằm gọn trong tay anh, anh mới thấp giọng gọi cô: “Tần Tần…”
Tư Tần không vui: “Anh phải nói cho em biết, anh làm sao có thể như vậy chứ.”
Anh đã làm gì? Phản ứng này là sao vậy? Nếu cô phát hiện ra anh đã thay lòng đổi dạ, dù thế nào cô cũng phải lột sạch đồ của anh và bắt anh khỏa thân trên đường phố.
Thượng Vân Xuyên nhìn thấy sắc mặt của cô đã có chút thay đổi, anh căng thẳng nói: “Anh chưa nói một chuyện với em.”
Anh dừng lại vài giây, sau đó nói tiếp: “Tần Tần, anh thật sự rất vui khi em bằng lòng đưa anh tới gặp ba mẹ em.” Trong giọng nói của anh pha lẫn cảm xúc phức tạp, trong ánh mắt hiện lên sự đau xót: “Nhưng, anh thì không thể đưa em tới gặp ba mẹ anh được.”
Tư Tần yên lặng lắng nghe, như linh cảm được điều anh sắp nói ra.
Anh lại dừng lại, mím môi, một lúc sau mới khàn giọng nói: “Ba mẹ anh, họ đã ra đi khi anh mới 13 tuổi.”
Tư Tần khẽ cong ngón tay lại, trái tim có chút co thắt lại.
Anh thu lại vẻ mặt đau khổ của mình, lo lắng giải thích: “Anh không có ý định giấu em, anh chỉ là…”
Chỉ là, nói ra rồi lại càng khó giải thích hơn.
Tư Tần nghiêng người, nắm lấy tay anh, dịu dàng hỏi: “Đã có chuyện gì xảy ra vậy?”
Thượng Vân Xuyên lập tức nắm chặt tay cô, đôi mắt anh đỏ hồng, ngẩng đầu nhìn cô.
“Bọn họ tới nơi khác để bàn công việc, trên đường trở về thì xảy ra tai nạn giao thông. Xe bị lật ở trên đường cao tốc, tử vong tại chỗ.”
Một tay Tư Tần vuốt ve gáy anh, nghiêm túc nhìn anh.
“Trước khi bọn họ quay lại, bọn họ đã nói với anh rằng bọn họ đã mang cho anh những món đặc sản ở đó, kết quả…” Thượng Vân Xuyên cười khổ, giọng nói cố gắng kìm chế lại có chút đau đớn: “Cảnh sát nói, ngoại trừ cái xác và chiếc xe đổ nát ra, thì không còn cái gì cả.”
Tư Tần cảm nhận được bàn tay đang nắm lấy tay cô của Thượng Vân Xuyên ngày càng siết chặt hơn, cô nhanh chóng nắm lấy tay anh, siết chặt lại để an ủi anh.
Ở bên cạnh hơi thở quen thuộc của Tư Tần, anh dần giảm bớt sức lực của bàn tay, sau đó buông tay ra, ôm lấy eo cô, vùi đầu vào cổ cô.
Tư Tần tiếp tục vuốt ve gáy anh, thấp giọng nói: “Không sao, mọi chuyện đều đã qua rồi.”
Đã hơn 10 năm trôi qua, Thượng Vân Xuyên cảm thấy ký ức đó của mình đã dần dần mờ đi, tâm tình cuồng loạn lúc đấy dường như càng ngày càng xa hơn, nhưng ở đâu đó trong trái tim anh vẫn có phản xạ có điều kiện.
Anh dần bình tĩnh hơn trong vòng tay của Tư Tần. Lần đầu tiên anh biết được, thì ra anh cũng cũng có thể ổn hơn một chút.
Tư Tần cảm nhận được cơ thể căng cứng của anh bắt đầu có xu hướng thả lỏng ra, cô vuốt ve lưng anh, nhẹ giọng dỗ dành: “Em tin rằng chú dì sẽ rất hài lòng nếu biết bây giờ anh vẫn khỏe mạnh và bình an như vậy.”
Thượng Vân Xuyên ôm cô chặt hơn một chút. Trong lòng cô không khỏi xót xa, liền hỏi: “Cho nên nhiều năm như vậy, anh đều sống ở đây một mình sao?”
“Ừ.” Anh cọ cọ cằm lên bả vai của cô: “Vốn dĩ tòa án đã sắp xếp để người thân nuôi nấng anh, nhưng bọn họ đều không muốn nuôi cái đống hỗn độn là anh. Bọn họ cũng đã lấy đi tài sản của ba mẹ anh để lại.”
Tư Tần nghe vậy liền thấy tức giận, trực tiếp chửi bới: “Bọn họ là hạng người gì vậy, sao có thể rác rưởi như vậy chứ. Bắt nạt trẻ nhỏ thì có cái năng lực gì chứ, thật muốn cho bọn họ biết tay mà.”
Thượng Vân Xuyên không thể nhịn cười được khi nghe giọng điệu của cô, anh trấn an cô: “Đừng tức giận, không đáng đâu. Lúc trước anh cũng rất tức giận, nhưng anh cũng đã cắt đứt liên hệ với bọn họ từ lâu, giờ cũng coi như là chưa bao giờ quen biết cả.”
Tư Tần vừa cố gắng bình ổn lại tâm trạng của mình theo động tác vỗ nhẹ lưng của anh, vừa kìm nén ý muốn chém người khác vì đã bắt nạt người của cô.
Một lúc sau, Thượng Vân Xuyên ngồi thẳng dậy, nắm lấy tay cô: “Tần Tần, đây chính là điều anh muốn nói. Lừa dối em là anh không đúng, nhưng anh không có ác ý gì cả, cũng không muốn tính kế gì với em… Em đừng trách anh, có được không?”
“Anh nói linh tinh cái gì vậy? Cái gì mà tính kế với cả không tính kế chứ?” Tư Tần hung hăng trừng mắt nhìn anh: “Đây vốn là chuyện riêng tư của anh, chẳng lẽ anh buộc phải nói với em ngay từ đầu sao? Sao em có thể trách anh được chứ?”
Thượng Vân Xuyên nghe xong vẫn không thể thả lỏng được, anh cảm thấy dường như cô không hiểu ý của anh. Anh rũ khóe mắt xuống, nói: “Không… Ý anh là, chuyện của gia đình anh… Anh…”
Lúc đầu Tư Tần không hiểu được, nhưng sau một hồi suy nghĩ, dường như cô mới loáng thoáng hiểu được ý của anh.
Cô do dự hỏi: “Không phải anh sợ em có thành kiến với anh vì chuyện của ba mẹ anh chứ?”
Anh không trả lời, chỉ cẩn thận nhìn cô.
Lúc này Tư Tần mới biết được, thì ra cái suy nghĩ này của Lục Ương, trong lòng Thượng Vân Xuyên cũng có.
Cô hít một hơi thật sâu, đôi tay ôm lấy đầu anh lắc qua lắc lại hai lần, giọng điệu vô cùng dữ tợn: “Anh có phải đồ ngốc không vậy? Sao em có thể nghĩ vậy được chứ?”
Thượng Vân Xuyên ôm chặt cô, hỏi lại: “Em thật sự không để ý sao?”
Nếu cô không để ý, kể cả khi ba mẹ cô làm như vậy, anh cũng có thể không sợ hãi và buồn bã như vậy.
Tư Tần nhíu chặt lông mày: “Rốt cuộc là để ý cái gì chứ? Em nhìn giống sẽ để ý những chuyện đấy lắm sao?”
“Ý anh không phải vậy, Tần Tần.” Thượng Vân Xuyên rũ mắt: “Anh nói ra không phải sợ em chê cười anh, em vẫn luôn muốn bước tiếp cùng em, dù em có kế hoạch như vậy hay không. Thật ra anh đã suy nghĩ rất nhiều…”
Tư Tần còn chưa kịp nói gì thì anh đột nhiên ngẩng đầu lên, thận trọng nói: “Anh biết anh không nên như vậy, em cũng không cần phải thấy gánh nặng về chuyện này. Đây chỉ là suy nghĩ của riêng anh thôi, anh không có ý muốn ép buộc em. Anh thật sự biết, thời gian chúng ta ở bên nhau còn rất ngắn, còn phải xa lắm mới nói đến chuyện đó, em không cần phải quan tâm anh…”
Tuy ngoài miệng anh nói không cần phải quan tâm đến anh, nhưng đôi mắt anh vẫn luôn dán chặt vào Tư Tần, chờ cô đáp lại.
“Ý anh là,” Tròng mắt của Tư Tần đảo hai lần: “Kết hôn với em?”
Bị thẳng thắng đánh vào tâm tư như vậy, Thượng Vân Xuyên dừng lại một chút, lẩm bẩm: “Anh thừa nhận là anh đã nghĩ như vậy…” Sau đó anh lập tức bổ sung: “Nhưng anh thật sự không muốn ép em, tuyệt không không có. Kết hôn hay không kết hôn đều được. Nếu chỉ chơi cho vui… Cũng không sao.”
Tư Tần nhướng mày, cố tình hỏi lại: “Chơi cho vui cũng được sao?”
Thượng Vân Xuyên vốn chỉ hỏi thử như vậy, lúc nghe xong sắc mặt lập tức lộ ra vẻ cảnh giác: “… Em chơi cho vui thôi sao?”
“Anh nghĩ sao?”
Thượng Vân Xuyên quan sát sắc mặt của cô, nhẹ giọng nói: “Nhưng, em đã đồng ý sẽ đưa anh đi gặp chú dì…”
Tư Tần chế nhạo: “Không phải anh hỏi trước sao? Em có đổi ý hay không.”
Nhịp tim của Thượng Vân Xuyên đột nhiên lệch một nhịp: “Em muốn đổi ý sao?”
Anh hoảng loạn mà siết chặt tay cô, ánh mắt vô cùng hoang mang: “Em thật sự để ý… Anh biết mà…”
Nhìn bộ dạng hốt hoảng của anh, Tư Tần đau lòng không nói nên lời: “Em đã nói với anh là em không ngại, em không để ý. Em không ngại, không phiền, thật sự không thấy phiền.”
Sắc mặt của cô vô cùng nghiêm túc, sau nhiều lần xác nhận và an ủi, cuối cùng Thượng Vân Xuyên cũng cảm thấy nhẹ nhõm.
Sau khi suy nghĩ một hồi về điều đó, Tư Tần quyết định nói cho Thượng Vân Xuyên biết những suy nghĩ thật sự của mình. Cô xoa xoa mu bàn tay của anh: “Em muốn nói rõ ràng với anh chuyện này, về chuyện kết hôn, không phải là em không suy xét đến, nhưng trước mắt tạm thời em chưa có suy nghĩ này. Anh có thể hiểu được không?”
Thượng Vân Xuyên vội vàng gật đầu: “Anh hiểu, anh thật sự hiểu.”
Tư Tần liếc mắt nhìn anh: “Thật sự hiểu sao?”
Anh lại gật đầu: “Kết hôn là chuyện lớn, cần phải suy nghĩ rất kỹ. Hơn nữa, cũng có khả năng em không thích chuyện kết hôn, cho nên không cần phải kết hôn cũng được.”
Tư Tần cười: “Anh hiểu rất rõ chuyện đấy sao?”
Anh cũng cười, nhưng lại thương lượng với cô: “Chỉ cần em đừng tùy tiện vứt bỏ anh là được.”
Tư Tần bật cười, cô giơ tay lên nhéo vành tai của anh.
Sau đó, cô thu nụ cười tươi lại, dịu dàng mà nghiêm túc nói với anh: “Vân Xuyên, so với chuyện có để ý hay không, em muốn anh biết rằng em quan tâm đến việc anh đã cô đơn như thế nào trong nhiều năm qua hơn. Anh có thể nói cho em biết được không?”
Thượng Vân Xuyên nhìn cô thật sâu, cuối cùng khóe miệng nhếch lên thành một nụ cười nhẹ, nhẹ nhàng gật đầu.
***
Vì Thượng Vân Xuyên đã đề cập với cô về chuyện của ba mẹ anh, nên Tư Tần quyết định thứ bảy này sẽ nói trực tiếp với Tư Giang Hải và Tần Gia chuyện này trước. Mặc dù cô không để ý lắm, nhưng cô không biết liệu bọn họ có suy nghĩ như vậy không.
Thật ra Tư Tần cũng có chút lo lắng, nhưng cô không cho Thượng Vân Xuyên biết. Bất kể thái độ của ba mẹ cô như thế nào, cô vẫn nhất định phải đưa Thượng Vân Xuyên về nhà một lần.
Dù hiện tại cô chưa có kế hoạch kết hôn, nhưng ý muốn được sánh đôi cùng Thượng Vân Xuyên là sự thật. Cũng vì nguyên nhân đó, cô hoàn toàn không bài xích chuyện thảo luận với Thượng Vân Xuyên về vấn đề kết hôn.
Tối thứ 6, Tư Tần có chút lo lắng nôn nao, mãi đến 12 giờ cô mới có thể ngủ được. Cho nên, không bao lâu sau khi bị tiếng chuông điện thoại đánh thức, đầu óc cô có chút hỗn loạn.
Cô khó khăn mở to hai mắt, nhìn dãy số lạ gọi đến rồi lại nhìn thời gian.
… 2 giờ sáng.
Ai còn có thể gọi vào lúc nửa đêm chứ?”
Cô do dự một chút rồi nghe máy: “Alo?”
Đầu dây bên kia chỉ có tiếng thở yếu ớt, Tư Tần vừa định cúp máy thì một giọng nói quen thuộc và mỏng manh truyền vào tai cô.
“… Tần Tần.”
Tư Tần im lặng một hồi, có chút không chắc chắn mà hỏi lại: “Lục Ương?”
Vẫn chỉ có tiếng thở ở bên tai nghe, nhưng một lúc sau cô dường như nhận ra có tiếng khóc nức nở trong đêm tĩnh mịch.
Tư Tần thấy lạ, cầm điện thoại lắng nghe.
Từ lúc nghe thấy cô gọi tên Lục Ương, Thượng Vân Xuyên ở phía sau liền tỉnh táo hẳn. Tay anh ôm chặt cô dưới lớp chăn bông, mặt áp vào tóc cô.
Tư Tần cảm nhận được động tĩnh ở phía sau, cô cầm lấy tay anh, vuốt ve trấn an anh.
Dường như thật lâu sau, nếu không phải vì tiếng khóc nức nở càng ngày càng rõ ràng, Tư Tần sẽ cho rằng đầu dây bên kia đã cúp điện thoại.
“Tần Tần…” Giọng nói nghẹn ngào đứt quãng của Lục Ương truyền đến: “Anh tiêu rồi…”
Tư Tần kinh ngạc nhíu mày lại, giọng nói còn có chút khàn khàn: “Anh làm sao vậy?”
Giọng mũi của Lục Ương càng mãnh liệt hơn: “Hôm nay anh bị trường học mời tới nói chuyện, có người báo cáo anh có hành vi sai trái trong nghiên cứu…”
Tư Tần nhất thời không hiểu được: “Mời tới nói chuyện?”
Cái gì… Hành vi sai trái trong nghiên cứu…
Hành vì sai trái trong nghiên cứu?
Cuối cùng Tư Tần cũng tỉnh táo hẳn, cô chống khuỷu tay ngồi dậy, vươn tay bật đèn đầu giường. Tay của Thượng Vân Xuyên vẫn còn đặt trên eo cô, anh cũng ngồi dậy theo cô, nghiêng người nhìn cô.
Tư Tần cảm nhận được ánh mắt của Thượng Vân Xuyên, cô đưa tay còn lại sờ lên tóc anh, ánh mắt dừng trên khuôn mặt anh có vài phần cảnh giác.
Một lúc sau, Thượng Vân Xuyên nghe thấy giọng nói nhẹ nhàng của cô hỏi anh ta: “Bây giờ anh thế nào?”
Lúc này, Lục Ương đang cuộn tròn mình ở góc cửa sổ, vùi mặt vào đầu gối. Nghe thấy giọng của Tư Tần, anh ta càng không thể kiềm chế được cảm xúc của mình, vài lần suýt bật khóc thành tiếng, nhưng cuối cùng vẫn giữ lại được chút thể diện, yếu ớt nói: “Đình chỉ để điều tra.”
Tư Tần bình tĩnh nói: “Trước tiên anh đừng lo lắng, chắc không xảy ra chuyện gì đâu. Bây giờ anh đang ở đâu?”
“Ở nhà.” Lục Ương nghẹn ngào nói: “Nhà của chúng ta.”
Tư Tần im lặng chớp mắt một cái, sau đó mới mở miệng: “Chú Lục và dì Văn có biết chuyện này không?”
“Không biết.” Lục Ương hơi ngẩng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ tối đen, nước mắt vẫn còn đọng lại trên mi: “Anh không muốn bọn họ biết.”
Tư Tần nhất thời không biết nên nói gì, cô dừng lại một chút: “Lục Ương, hay là anh về nhà với chú dì trước đi, đừng ở một mình.”
“Tần Tần…” Lục Ương lại vùi đầu vào đầu gối, cầu xin: “Em có thể tới ở bên cạnh anh được không?”
Căn phòng rất yên tĩnh, cho nên dù âm lượng điện thoại của Tư Tần không lớn, nhưng giọng nói của Lục Ương vẫn lọt vào tai Thượng Vân Xuyên. Trong nháy mắt cả người anh cứng đờ lại, vô thức dùng sức bấm móng tay vào lòng bàn tay mình.
Tư Tần cố gắng hết sức để giọng điệu mình chậm lại: “Tôi không thể đi được. Bây giờ tâm trạng của anh không được ổn, tôi giúp anh liên lạc với dì Văn được chứ?”
“Đừng!” Lục Ương đột nhiên tức giận hét lên, sau đó lại nghẹn ngào: “Tần Tần, anh muốn gặp em… Anh thật sự rất muốn gặp em…”
Tư Tần có chút bất lực: “Lục Ương, chúng ta đã chia tay rồi, tôi không…”
“Thượng Vân Xuyên không cho em tới sao?” Lục Ương tuyệt vọng nắm lấy tóc mình: “Có phải hắn ta không cho em tới…”
Thượng Vân Xuyên nghe vậy thì mím chặt môi, ánh mắt không dám rời khỏi gương mặt của Tư Tần dù chỉ là trong chốc lát, chỉ sợ cô sẽ mềm lồng.
Im lặng một hồi, Tư Tần lại mở miệng một lần nữa.
“Lục Ương, đúng là tôi thật sự rất quan tâm đến cảm xúc của Thượng Vân Xuyên, nhưng anh cũng đừng lôi anh ấy vào chuyện không liên quan chứ.” Tư Tần cũng không muốn giải thích quá nhiều với anh ta, thay vào đó, cô thuyết phục anh ta: “Bây giờ cũng muộn rồi, anh đi nghỉ ngơi trước đi. Sáng mai tôi sẽ liên lạc với Tiểu Ngũ.”
Tiểu Ngũ là bạn thân nhất của Lục Ương từ thời còn đi học đại học cho đến bây giờ. Tư Tần cho rằng chắc sẽ không có chuyện gì xảy ra với anh ta cả.
Lục Ương biết Tư Tần chắc chắn sẽ không chịu cho nên anh ta nghiến răng nghiến lợi không nói gì nữa. Tư Tần thấy anh không có động tĩnh gì, một lát sau cô cũng cúp máy.
Tuy rằng nói sẽ liên lạc vào buổi sáng, nhưng Tư Tần vẫn còn có chút lo lắng về tinh thần của Lục Ương. Vì vậy, mặc kệ thời gian bây giờ có thích hợp hay không, cô vẫn tìm số điện thoại của Tiểu Ngũ một hồi rồi trực tiếp gọi điện cho anh ta để giải thích tình hình. Tiểu Ngũ nói sẽ tới đó tìm Lục Ương xem như thế nào.
Lúc cúp máy, Tư Tần vẫn còn chút hoang mang, nhưng chợt nghĩ ra điều gì đó, cô nhìn người bên cạnh. Thượng Vân Xuyên yên lặng ngả người ra sau, cổ áo ngủ còn hơi cong lên.
Tư Tần duỗi tay ra chỉnh lại cổ áo cho anh, sửa sang xong lại ngừng ở cổ anh, ngón tay cái vuốt ve cằm của anh: “Anh giận sao?”
Thượng Vân Xuyên không nói lời nào, cũng không nhìn Tư Tần, chỉ ngồi như vậy. Anh cũng không bật đèn ở đầu giường bên kia lên, nửa người anh chìm trong bóng tối, không thể nhìn rõ sắc mặt.
Tư Tần cúi người lại gần, giọng nói có chút áy náy: “Em xin lỗi.”
Thượng Vân Xuyên vẫn bất động, rũ mắt nhìn chằm chằm xuống chăn bông.
Tư Tần biết, nếu không dỗ dành anh, người này chắc chắn sẽ ôm mối hận này trong một thời gian dài.
Cô bò tới ngồi lên đùi anh, đối mặt với anh, chạm vào mặt anh, nhẹ giọng nói: “Vân Xuyên…”
Lông mi của Thượng Vân Xuyên khẽ run lên, nhưng sắc mặt vẫn thờ ơ như vậy.
“Anh đừng giận mà.” Tư Tần nhéo vành tai của anh: “Hôm nay là tình huống đặc biệt nên em mới để tâm tới. Hình như Lục Ương xảy ra chuyện gì đó, không phải anh cũng nghe thấy sao?”
Tư Tần giơ tay vuốt mái tóc mềm mại của anh, lắc lắc đầu anh hai cái: “Vân Xuyên…”
Thượng Vân Xuyên không phối hợp mà giữ hai tay của cô lại, kéo nó xuống ấn ở hai bên người cô, nhìn cô chằm chằm: “Vậy sao lúc đầu em lại nghe điện thoại?”
Tư Tần vô tội, thành thật nói: “Em nào biết là anh ta chứ, lúc trước em đã chặn số điện thoại của anh ta rồi, đây là số mới. Hơn nữa, cho dù là ai, thời gian này gọi tới chắc chắn là có chuyện gì đó gấp gáp, đương nhiên em phải nghe nó rồi.”
Lời nói này nói ra không chút trở ngại nào.
Tuy rằng nó khá hợp lý, nhưng anh vẫn không thể vượt qua rào cản tâm lý lúc này.
Thấy Thượng Vân Xuyên vẫn không nói gì, Tư Tần dựa vào vai anh, bàn tay bị anh nắm chặt dùng sức một chút để thoát ra, sau đó kéo cổ tay anh về phía sau lưng mình rồi gập lại.
Thượng Vân Xuyên không phản kháng chút nào, chỉ ôm cô như vậy. Tư Tần có chút đau lòng mà ngẩng đầu lên hôn cằm anh.
“Vân Xuyên.” Tư Tần nghiêm túc dán vào lỗ tai anh: “Em yêu anh.”
Lông mi của Thượng Vân Xuyên lại run lên, hơi thở cũng ngưng trệ, bàn tay đặt trên eo Tư Tần siết chặt lại.
Hồi lâu sau, anh mới nhẹ giọng nói: “Anh muốn em chỉ yêu mình anh.”
Tư Tần ôm chặt lấy cổ anh: “Được, chỉ yêu mình anh.”
Thượng Vân Xuyên đưa một tay lên gáy Tư Tần, ôm cô vào lòng mình, cho đến khi không còn một kẽ hở nào, anh mới lẩm bẩm bên tai cô: “Anh yêu em.”
Tư Tần ôm anh, thấp giọng nói “Vâng”.
Cô biết điều đó, cô đương nhiên là biết điều đó, từ rất lâu, rất lâu rồi.
Cô cũng mong rằng kiếp này mình có thể từ từ đáp lại tình yêu của anh.
Tư Tần hoàn toàn phục.
Thượng Vân Xuyên gần đây hầu như ngày nào cũng có các đơn hàng chuyển phát lớn nhỏ về nhà. Cô đã thuyết phục anh đừng đặt nữa, nhưng anh nghe xong liền lo lắng và đáng thương nói: “Tần Tần, em cứ để anh mua đi, anh không thể lựa chọn được.”
Cô còn có thể làm gì nữa? Cô chỉ biết thở dài để mặc anh.
Vì vậy, cô ở nhà mỗi ngày đều có thể nhìn thấy anh ngồi giữa một đống hộp to nhỏ, lấy đồ ra rồi lại xếp lại, kiểm tra hết lần này đến lần khác.
Đôi khi Tư Tần còn có ảo giác —— Thượng Vân Xuyên đang chuẩn bị sính lễ sao…
Đúng là đau đầu mà.
Bởi vì hành động của anh gần đây rất kỳ lạ, khi anh ôm một món đồ chơi hình thú dài màu xanh lá cây khổng lồ đi tới gần, trái tim Tư Tần thậm chí còn không hề dao động, cô chỉ liếc mắt nhìn anh rồi tiếp tục dựa vào đầu giường đối mặt với máy tính.
Anh đặt một đầu món đồ chơi lên chân Tư Tần, háo hức nhìn cô: “Tần Tần, em thấy cái này có đáng yêu không?”
Tư Tần nghiêng đầu nhìn nó rồi lại tiếp tục nhìn vào màn hình máy tính: “Đáng yêu.”
Thượng Vân Xuyên liền cười: “Đây là quà cho em.”
Tư Tần kinh ngạc nhướng mày nhìn anh, giọng điệu có chút chua ngoa: “Còn có phần của em nữa sao?”
Anh mím môi, rũ mắt xuống bày ra bộ dạng hối hận. Tư Tần nhịn cười: “Được rồi, em nhận. Thật sự rất đáng yêu.”
Thượng Vân Xuyên rất thích mua quà cho cô, nào là vòng tay, vòng cổ rồi cả túi xách, giày dép, búp bê. Thật ra anh không giỏi chọn đồ lắm, nhưng anh luôn mua tặng nó cho cô khi nhìn thấy người khác dùng nó đẹp.
Tư Tần không thể sử dụng hầu hết các món quà, nhưng cô biết anh đã rất cẩn thận khi chọn chúng, vì vậy cô thích tất cả chúng.
Cũng bởi vậy, cô cũng biết gần đây anh đã khó khăn trong việc chọn quà như thế nào. Bởi vì anh cũng hiểu rất rõ cô, cho dù anh có vất vả chọn đến đâu thì những món quà đó vẫn không vừa ý người kia.
Cho dù cô đã góp ý với anh, nhưng anh vẫn không yên tâm, sợ càng ngày càng sai sót hơn, làm ba mẹ cô cảm thấy anh thiếu hiểu biết.
Tư Tần cho rằng anh thật sự lo lắng vô lý, bởi vì cô cảm thấy người cư xử thấu tình đạt lý nhất trên đời này chính là anh, ai gặp anh cũng đều sẽ thích anh, tất nhiên bao gồm cả ba mẹ cô.
Tư Tần tưởng rằng anh chỉ tặng quà là xong rồi, nào ngờ anh vẫn ngồi ở trên giường trong cái tư thế đó, có chút do dự khi nói chuyện.
Cô tò mò, chớp chớp mắt nhìn anh: “Anh sao vậy?”
Ánh mắt của Thượng Vân Xuyên có chút né tránh: “Em nói em sẽ đưa anh về nhà gặp chú dì, em sẽ không đổi ý, đúng không?”
Tư Tần cảm thấy câu hỏi này thật sự rất kỳ quặc, khứu giác nhạy bén của cô khiến cô không thể làm ngơ chuyện này được: “Không nhất định phải như vậy.”
Thượng Vân Xuyên hơi mở to mắt khi nghe thấy điều này, anh có chút không thể tin được.
Tư Tần đặt máy tính xuống, nghiêng đầu nhìn anh chằm chằm: “Nếu trong khoảng thời gian này anh làm điều gì sai khiến em tức giận, anh còn nghĩ đến chuyện em đưa anh về gặp ba mẹ em sao, anh cứ nằm mơ đi.”
“Điều sai gì sao?”
Tư Tần nghi hoặc: “Vậy thì phải đợi đến khi anh làm sai rồi em mới đánh giá. Anh không thể hỏi một cái tiêu chuẩn trước, sau đó liên tục ở bên cạnh thử đi thử lại được.”
Cô cho rằng anh chắc chắn sẽ mở miệng phủ nhận, nào ngờ anh lại do dự mà lẩm bẩm: “Không phải…”
Cô cau mày: “Anh đã làm gì rồi?”
Anh chột dạ ngước mắt lên: “Anh sẽ nói, nhưng em có thể đồng ý với anh, không được trách anh, vẫn đưa anh đi gặp chú dì…”
Anh thật sự còn dám nói điều kiện với cô.
Tư Tần nhíu mày, trả lời rất kiên quyết: “Không được.”
Thượng Vân Xuyên cứng đờ người, anh ngẩn người vài giây, sau đó vươn tay ra nắm lấy tay cô, chờ đến khi bàn tay mềm mại của cô nằm gọn trong tay anh, anh mới thấp giọng gọi cô: “Tần Tần…”
Tư Tần không vui: “Anh phải nói cho em biết, anh làm sao có thể như vậy chứ.”
Anh đã làm gì? Phản ứng này là sao vậy? Nếu cô phát hiện ra anh đã thay lòng đổi dạ, dù thế nào cô cũng phải lột sạch đồ của anh và bắt anh khỏa thân trên đường phố.
Thượng Vân Xuyên nhìn thấy sắc mặt của cô đã có chút thay đổi, anh căng thẳng nói: “Anh chưa nói một chuyện với em.”
Anh dừng lại vài giây, sau đó nói tiếp: “Tần Tần, anh thật sự rất vui khi em bằng lòng đưa anh tới gặp ba mẹ em.” Trong giọng nói của anh pha lẫn cảm xúc phức tạp, trong ánh mắt hiện lên sự đau xót: “Nhưng, anh thì không thể đưa em tới gặp ba mẹ anh được.”
Tư Tần yên lặng lắng nghe, như linh cảm được điều anh sắp nói ra.
Anh lại dừng lại, mím môi, một lúc sau mới khàn giọng nói: “Ba mẹ anh, họ đã ra đi khi anh mới 13 tuổi.”
Tư Tần khẽ cong ngón tay lại, trái tim có chút co thắt lại.
Anh thu lại vẻ mặt đau khổ của mình, lo lắng giải thích: “Anh không có ý định giấu em, anh chỉ là…”
Chỉ là, nói ra rồi lại càng khó giải thích hơn.
Tư Tần nghiêng người, nắm lấy tay anh, dịu dàng hỏi: “Đã có chuyện gì xảy ra vậy?”
Thượng Vân Xuyên lập tức nắm chặt tay cô, đôi mắt anh đỏ hồng, ngẩng đầu nhìn cô.
“Bọn họ tới nơi khác để bàn công việc, trên đường trở về thì xảy ra tai nạn giao thông. Xe bị lật ở trên đường cao tốc, tử vong tại chỗ.”
Một tay Tư Tần vuốt ve gáy anh, nghiêm túc nhìn anh.
“Trước khi bọn họ quay lại, bọn họ đã nói với anh rằng bọn họ đã mang cho anh những món đặc sản ở đó, kết quả…” Thượng Vân Xuyên cười khổ, giọng nói cố gắng kìm chế lại có chút đau đớn: “Cảnh sát nói, ngoại trừ cái xác và chiếc xe đổ nát ra, thì không còn cái gì cả.”
Tư Tần cảm nhận được bàn tay đang nắm lấy tay cô của Thượng Vân Xuyên ngày càng siết chặt hơn, cô nhanh chóng nắm lấy tay anh, siết chặt lại để an ủi anh.
Ở bên cạnh hơi thở quen thuộc của Tư Tần, anh dần giảm bớt sức lực của bàn tay, sau đó buông tay ra, ôm lấy eo cô, vùi đầu vào cổ cô.
Tư Tần tiếp tục vuốt ve gáy anh, thấp giọng nói: “Không sao, mọi chuyện đều đã qua rồi.”
Đã hơn 10 năm trôi qua, Thượng Vân Xuyên cảm thấy ký ức đó của mình đã dần dần mờ đi, tâm tình cuồng loạn lúc đấy dường như càng ngày càng xa hơn, nhưng ở đâu đó trong trái tim anh vẫn có phản xạ có điều kiện.
Anh dần bình tĩnh hơn trong vòng tay của Tư Tần. Lần đầu tiên anh biết được, thì ra anh cũng cũng có thể ổn hơn một chút.
Tư Tần cảm nhận được cơ thể căng cứng của anh bắt đầu có xu hướng thả lỏng ra, cô vuốt ve lưng anh, nhẹ giọng dỗ dành: “Em tin rằng chú dì sẽ rất hài lòng nếu biết bây giờ anh vẫn khỏe mạnh và bình an như vậy.”
Thượng Vân Xuyên ôm cô chặt hơn một chút. Trong lòng cô không khỏi xót xa, liền hỏi: “Cho nên nhiều năm như vậy, anh đều sống ở đây một mình sao?”
“Ừ.” Anh cọ cọ cằm lên bả vai của cô: “Vốn dĩ tòa án đã sắp xếp để người thân nuôi nấng anh, nhưng bọn họ đều không muốn nuôi cái đống hỗn độn là anh. Bọn họ cũng đã lấy đi tài sản của ba mẹ anh để lại.”
Tư Tần nghe vậy liền thấy tức giận, trực tiếp chửi bới: “Bọn họ là hạng người gì vậy, sao có thể rác rưởi như vậy chứ. Bắt nạt trẻ nhỏ thì có cái năng lực gì chứ, thật muốn cho bọn họ biết tay mà.”
Thượng Vân Xuyên không thể nhịn cười được khi nghe giọng điệu của cô, anh trấn an cô: “Đừng tức giận, không đáng đâu. Lúc trước anh cũng rất tức giận, nhưng anh cũng đã cắt đứt liên hệ với bọn họ từ lâu, giờ cũng coi như là chưa bao giờ quen biết cả.”
Tư Tần vừa cố gắng bình ổn lại tâm trạng của mình theo động tác vỗ nhẹ lưng của anh, vừa kìm nén ý muốn chém người khác vì đã bắt nạt người của cô.
Một lúc sau, Thượng Vân Xuyên ngồi thẳng dậy, nắm lấy tay cô: “Tần Tần, đây chính là điều anh muốn nói. Lừa dối em là anh không đúng, nhưng anh không có ác ý gì cả, cũng không muốn tính kế gì với em… Em đừng trách anh, có được không?”
“Anh nói linh tinh cái gì vậy? Cái gì mà tính kế với cả không tính kế chứ?” Tư Tần hung hăng trừng mắt nhìn anh: “Đây vốn là chuyện riêng tư của anh, chẳng lẽ anh buộc phải nói với em ngay từ đầu sao? Sao em có thể trách anh được chứ?”
Thượng Vân Xuyên nghe xong vẫn không thể thả lỏng được, anh cảm thấy dường như cô không hiểu ý của anh. Anh rũ khóe mắt xuống, nói: “Không… Ý anh là, chuyện của gia đình anh… Anh…”
Lúc đầu Tư Tần không hiểu được, nhưng sau một hồi suy nghĩ, dường như cô mới loáng thoáng hiểu được ý của anh.
Cô do dự hỏi: “Không phải anh sợ em có thành kiến với anh vì chuyện của ba mẹ anh chứ?”
Anh không trả lời, chỉ cẩn thận nhìn cô.
Lúc này Tư Tần mới biết được, thì ra cái suy nghĩ này của Lục Ương, trong lòng Thượng Vân Xuyên cũng có.
Cô hít một hơi thật sâu, đôi tay ôm lấy đầu anh lắc qua lắc lại hai lần, giọng điệu vô cùng dữ tợn: “Anh có phải đồ ngốc không vậy? Sao em có thể nghĩ vậy được chứ?”
Thượng Vân Xuyên ôm chặt cô, hỏi lại: “Em thật sự không để ý sao?”
Nếu cô không để ý, kể cả khi ba mẹ cô làm như vậy, anh cũng có thể không sợ hãi và buồn bã như vậy.
Tư Tần nhíu chặt lông mày: “Rốt cuộc là để ý cái gì chứ? Em nhìn giống sẽ để ý những chuyện đấy lắm sao?”
“Ý anh không phải vậy, Tần Tần.” Thượng Vân Xuyên rũ mắt: “Anh nói ra không phải sợ em chê cười anh, em vẫn luôn muốn bước tiếp cùng em, dù em có kế hoạch như vậy hay không. Thật ra anh đã suy nghĩ rất nhiều…”
Tư Tần còn chưa kịp nói gì thì anh đột nhiên ngẩng đầu lên, thận trọng nói: “Anh biết anh không nên như vậy, em cũng không cần phải thấy gánh nặng về chuyện này. Đây chỉ là suy nghĩ của riêng anh thôi, anh không có ý muốn ép buộc em. Anh thật sự biết, thời gian chúng ta ở bên nhau còn rất ngắn, còn phải xa lắm mới nói đến chuyện đó, em không cần phải quan tâm anh…”
Tuy ngoài miệng anh nói không cần phải quan tâm đến anh, nhưng đôi mắt anh vẫn luôn dán chặt vào Tư Tần, chờ cô đáp lại.
“Ý anh là,” Tròng mắt của Tư Tần đảo hai lần: “Kết hôn với em?”
Bị thẳng thắng đánh vào tâm tư như vậy, Thượng Vân Xuyên dừng lại một chút, lẩm bẩm: “Anh thừa nhận là anh đã nghĩ như vậy…” Sau đó anh lập tức bổ sung: “Nhưng anh thật sự không muốn ép em, tuyệt không không có. Kết hôn hay không kết hôn đều được. Nếu chỉ chơi cho vui… Cũng không sao.”
Tư Tần nhướng mày, cố tình hỏi lại: “Chơi cho vui cũng được sao?”
Thượng Vân Xuyên vốn chỉ hỏi thử như vậy, lúc nghe xong sắc mặt lập tức lộ ra vẻ cảnh giác: “… Em chơi cho vui thôi sao?”
“Anh nghĩ sao?”
Thượng Vân Xuyên quan sát sắc mặt của cô, nhẹ giọng nói: “Nhưng, em đã đồng ý sẽ đưa anh đi gặp chú dì…”
Tư Tần chế nhạo: “Không phải anh hỏi trước sao? Em có đổi ý hay không.”
Nhịp tim của Thượng Vân Xuyên đột nhiên lệch một nhịp: “Em muốn đổi ý sao?”
Anh hoảng loạn mà siết chặt tay cô, ánh mắt vô cùng hoang mang: “Em thật sự để ý… Anh biết mà…”
Nhìn bộ dạng hốt hoảng của anh, Tư Tần đau lòng không nói nên lời: “Em đã nói với anh là em không ngại, em không để ý. Em không ngại, không phiền, thật sự không thấy phiền.”
Sắc mặt của cô vô cùng nghiêm túc, sau nhiều lần xác nhận và an ủi, cuối cùng Thượng Vân Xuyên cũng cảm thấy nhẹ nhõm.
Sau khi suy nghĩ một hồi về điều đó, Tư Tần quyết định nói cho Thượng Vân Xuyên biết những suy nghĩ thật sự của mình. Cô xoa xoa mu bàn tay của anh: “Em muốn nói rõ ràng với anh chuyện này, về chuyện kết hôn, không phải là em không suy xét đến, nhưng trước mắt tạm thời em chưa có suy nghĩ này. Anh có thể hiểu được không?”
Thượng Vân Xuyên vội vàng gật đầu: “Anh hiểu, anh thật sự hiểu.”
Tư Tần liếc mắt nhìn anh: “Thật sự hiểu sao?”
Anh lại gật đầu: “Kết hôn là chuyện lớn, cần phải suy nghĩ rất kỹ. Hơn nữa, cũng có khả năng em không thích chuyện kết hôn, cho nên không cần phải kết hôn cũng được.”
Tư Tần cười: “Anh hiểu rất rõ chuyện đấy sao?”
Anh cũng cười, nhưng lại thương lượng với cô: “Chỉ cần em đừng tùy tiện vứt bỏ anh là được.”
Tư Tần bật cười, cô giơ tay lên nhéo vành tai của anh.
Sau đó, cô thu nụ cười tươi lại, dịu dàng mà nghiêm túc nói với anh: “Vân Xuyên, so với chuyện có để ý hay không, em muốn anh biết rằng em quan tâm đến việc anh đã cô đơn như thế nào trong nhiều năm qua hơn. Anh có thể nói cho em biết được không?”
Thượng Vân Xuyên nhìn cô thật sâu, cuối cùng khóe miệng nhếch lên thành một nụ cười nhẹ, nhẹ nhàng gật đầu.
***
Vì Thượng Vân Xuyên đã đề cập với cô về chuyện của ba mẹ anh, nên Tư Tần quyết định thứ bảy này sẽ nói trực tiếp với Tư Giang Hải và Tần Gia chuyện này trước. Mặc dù cô không để ý lắm, nhưng cô không biết liệu bọn họ có suy nghĩ như vậy không.
Thật ra Tư Tần cũng có chút lo lắng, nhưng cô không cho Thượng Vân Xuyên biết. Bất kể thái độ của ba mẹ cô như thế nào, cô vẫn nhất định phải đưa Thượng Vân Xuyên về nhà một lần.
Dù hiện tại cô chưa có kế hoạch kết hôn, nhưng ý muốn được sánh đôi cùng Thượng Vân Xuyên là sự thật. Cũng vì nguyên nhân đó, cô hoàn toàn không bài xích chuyện thảo luận với Thượng Vân Xuyên về vấn đề kết hôn.
Tối thứ 6, Tư Tần có chút lo lắng nôn nao, mãi đến 12 giờ cô mới có thể ngủ được. Cho nên, không bao lâu sau khi bị tiếng chuông điện thoại đánh thức, đầu óc cô có chút hỗn loạn.
Cô khó khăn mở to hai mắt, nhìn dãy số lạ gọi đến rồi lại nhìn thời gian.
… 2 giờ sáng.
Ai còn có thể gọi vào lúc nửa đêm chứ?”
Cô do dự một chút rồi nghe máy: “Alo?”
Đầu dây bên kia chỉ có tiếng thở yếu ớt, Tư Tần vừa định cúp máy thì một giọng nói quen thuộc và mỏng manh truyền vào tai cô.
“… Tần Tần.”
Tư Tần im lặng một hồi, có chút không chắc chắn mà hỏi lại: “Lục Ương?”
Vẫn chỉ có tiếng thở ở bên tai nghe, nhưng một lúc sau cô dường như nhận ra có tiếng khóc nức nở trong đêm tĩnh mịch.
Tư Tần thấy lạ, cầm điện thoại lắng nghe.
Từ lúc nghe thấy cô gọi tên Lục Ương, Thượng Vân Xuyên ở phía sau liền tỉnh táo hẳn. Tay anh ôm chặt cô dưới lớp chăn bông, mặt áp vào tóc cô.
Tư Tần cảm nhận được động tĩnh ở phía sau, cô cầm lấy tay anh, vuốt ve trấn an anh.
Dường như thật lâu sau, nếu không phải vì tiếng khóc nức nở càng ngày càng rõ ràng, Tư Tần sẽ cho rằng đầu dây bên kia đã cúp điện thoại.
“Tần Tần…” Giọng nói nghẹn ngào đứt quãng của Lục Ương truyền đến: “Anh tiêu rồi…”
Tư Tần kinh ngạc nhíu mày lại, giọng nói còn có chút khàn khàn: “Anh làm sao vậy?”
Giọng mũi của Lục Ương càng mãnh liệt hơn: “Hôm nay anh bị trường học mời tới nói chuyện, có người báo cáo anh có hành vi sai trái trong nghiên cứu…”
Tư Tần nhất thời không hiểu được: “Mời tới nói chuyện?”
Cái gì… Hành vi sai trái trong nghiên cứu…
Hành vì sai trái trong nghiên cứu?
Cuối cùng Tư Tần cũng tỉnh táo hẳn, cô chống khuỷu tay ngồi dậy, vươn tay bật đèn đầu giường. Tay của Thượng Vân Xuyên vẫn còn đặt trên eo cô, anh cũng ngồi dậy theo cô, nghiêng người nhìn cô.
Tư Tần cảm nhận được ánh mắt của Thượng Vân Xuyên, cô đưa tay còn lại sờ lên tóc anh, ánh mắt dừng trên khuôn mặt anh có vài phần cảnh giác.
Một lúc sau, Thượng Vân Xuyên nghe thấy giọng nói nhẹ nhàng của cô hỏi anh ta: “Bây giờ anh thế nào?”
Lúc này, Lục Ương đang cuộn tròn mình ở góc cửa sổ, vùi mặt vào đầu gối. Nghe thấy giọng của Tư Tần, anh ta càng không thể kiềm chế được cảm xúc của mình, vài lần suýt bật khóc thành tiếng, nhưng cuối cùng vẫn giữ lại được chút thể diện, yếu ớt nói: “Đình chỉ để điều tra.”
Tư Tần bình tĩnh nói: “Trước tiên anh đừng lo lắng, chắc không xảy ra chuyện gì đâu. Bây giờ anh đang ở đâu?”
“Ở nhà.” Lục Ương nghẹn ngào nói: “Nhà của chúng ta.”
Tư Tần im lặng chớp mắt một cái, sau đó mới mở miệng: “Chú Lục và dì Văn có biết chuyện này không?”
“Không biết.” Lục Ương hơi ngẩng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ tối đen, nước mắt vẫn còn đọng lại trên mi: “Anh không muốn bọn họ biết.”
Tư Tần nhất thời không biết nên nói gì, cô dừng lại một chút: “Lục Ương, hay là anh về nhà với chú dì trước đi, đừng ở một mình.”
“Tần Tần…” Lục Ương lại vùi đầu vào đầu gối, cầu xin: “Em có thể tới ở bên cạnh anh được không?”
Căn phòng rất yên tĩnh, cho nên dù âm lượng điện thoại của Tư Tần không lớn, nhưng giọng nói của Lục Ương vẫn lọt vào tai Thượng Vân Xuyên. Trong nháy mắt cả người anh cứng đờ lại, vô thức dùng sức bấm móng tay vào lòng bàn tay mình.
Tư Tần cố gắng hết sức để giọng điệu mình chậm lại: “Tôi không thể đi được. Bây giờ tâm trạng của anh không được ổn, tôi giúp anh liên lạc với dì Văn được chứ?”
“Đừng!” Lục Ương đột nhiên tức giận hét lên, sau đó lại nghẹn ngào: “Tần Tần, anh muốn gặp em… Anh thật sự rất muốn gặp em…”
Tư Tần có chút bất lực: “Lục Ương, chúng ta đã chia tay rồi, tôi không…”
“Thượng Vân Xuyên không cho em tới sao?” Lục Ương tuyệt vọng nắm lấy tóc mình: “Có phải hắn ta không cho em tới…”
Thượng Vân Xuyên nghe vậy thì mím chặt môi, ánh mắt không dám rời khỏi gương mặt của Tư Tần dù chỉ là trong chốc lát, chỉ sợ cô sẽ mềm lồng.
Im lặng một hồi, Tư Tần lại mở miệng một lần nữa.
“Lục Ương, đúng là tôi thật sự rất quan tâm đến cảm xúc của Thượng Vân Xuyên, nhưng anh cũng đừng lôi anh ấy vào chuyện không liên quan chứ.” Tư Tần cũng không muốn giải thích quá nhiều với anh ta, thay vào đó, cô thuyết phục anh ta: “Bây giờ cũng muộn rồi, anh đi nghỉ ngơi trước đi. Sáng mai tôi sẽ liên lạc với Tiểu Ngũ.”
Tiểu Ngũ là bạn thân nhất của Lục Ương từ thời còn đi học đại học cho đến bây giờ. Tư Tần cho rằng chắc sẽ không có chuyện gì xảy ra với anh ta cả.
Lục Ương biết Tư Tần chắc chắn sẽ không chịu cho nên anh ta nghiến răng nghiến lợi không nói gì nữa. Tư Tần thấy anh không có động tĩnh gì, một lát sau cô cũng cúp máy.
Tuy rằng nói sẽ liên lạc vào buổi sáng, nhưng Tư Tần vẫn còn có chút lo lắng về tinh thần của Lục Ương. Vì vậy, mặc kệ thời gian bây giờ có thích hợp hay không, cô vẫn tìm số điện thoại của Tiểu Ngũ một hồi rồi trực tiếp gọi điện cho anh ta để giải thích tình hình. Tiểu Ngũ nói sẽ tới đó tìm Lục Ương xem như thế nào.
Lúc cúp máy, Tư Tần vẫn còn chút hoang mang, nhưng chợt nghĩ ra điều gì đó, cô nhìn người bên cạnh. Thượng Vân Xuyên yên lặng ngả người ra sau, cổ áo ngủ còn hơi cong lên.
Tư Tần duỗi tay ra chỉnh lại cổ áo cho anh, sửa sang xong lại ngừng ở cổ anh, ngón tay cái vuốt ve cằm của anh: “Anh giận sao?”
Thượng Vân Xuyên không nói lời nào, cũng không nhìn Tư Tần, chỉ ngồi như vậy. Anh cũng không bật đèn ở đầu giường bên kia lên, nửa người anh chìm trong bóng tối, không thể nhìn rõ sắc mặt.
Tư Tần cúi người lại gần, giọng nói có chút áy náy: “Em xin lỗi.”
Thượng Vân Xuyên vẫn bất động, rũ mắt nhìn chằm chằm xuống chăn bông.
Tư Tần biết, nếu không dỗ dành anh, người này chắc chắn sẽ ôm mối hận này trong một thời gian dài.
Cô bò tới ngồi lên đùi anh, đối mặt với anh, chạm vào mặt anh, nhẹ giọng nói: “Vân Xuyên…”
Lông mi của Thượng Vân Xuyên khẽ run lên, nhưng sắc mặt vẫn thờ ơ như vậy.
“Anh đừng giận mà.” Tư Tần nhéo vành tai của anh: “Hôm nay là tình huống đặc biệt nên em mới để tâm tới. Hình như Lục Ương xảy ra chuyện gì đó, không phải anh cũng nghe thấy sao?”
Tư Tần giơ tay vuốt mái tóc mềm mại của anh, lắc lắc đầu anh hai cái: “Vân Xuyên…”
Thượng Vân Xuyên không phối hợp mà giữ hai tay của cô lại, kéo nó xuống ấn ở hai bên người cô, nhìn cô chằm chằm: “Vậy sao lúc đầu em lại nghe điện thoại?”
Tư Tần vô tội, thành thật nói: “Em nào biết là anh ta chứ, lúc trước em đã chặn số điện thoại của anh ta rồi, đây là số mới. Hơn nữa, cho dù là ai, thời gian này gọi tới chắc chắn là có chuyện gì đó gấp gáp, đương nhiên em phải nghe nó rồi.”
Lời nói này nói ra không chút trở ngại nào.
Tuy rằng nó khá hợp lý, nhưng anh vẫn không thể vượt qua rào cản tâm lý lúc này.
Thấy Thượng Vân Xuyên vẫn không nói gì, Tư Tần dựa vào vai anh, bàn tay bị anh nắm chặt dùng sức một chút để thoát ra, sau đó kéo cổ tay anh về phía sau lưng mình rồi gập lại.
Thượng Vân Xuyên không phản kháng chút nào, chỉ ôm cô như vậy. Tư Tần có chút đau lòng mà ngẩng đầu lên hôn cằm anh.
“Vân Xuyên.” Tư Tần nghiêm túc dán vào lỗ tai anh: “Em yêu anh.”
Lông mi của Thượng Vân Xuyên lại run lên, hơi thở cũng ngưng trệ, bàn tay đặt trên eo Tư Tần siết chặt lại.
Hồi lâu sau, anh mới nhẹ giọng nói: “Anh muốn em chỉ yêu mình anh.”
Tư Tần ôm chặt lấy cổ anh: “Được, chỉ yêu mình anh.”
Thượng Vân Xuyên đưa một tay lên gáy Tư Tần, ôm cô vào lòng mình, cho đến khi không còn một kẽ hở nào, anh mới lẩm bẩm bên tai cô: “Anh yêu em.”
Tư Tần ôm anh, thấp giọng nói “Vâng”.
Cô biết điều đó, cô đương nhiên là biết điều đó, từ rất lâu, rất lâu rồi.
Cô cũng mong rằng kiếp này mình có thể từ từ đáp lại tình yêu của anh.