Thứ Tự Đến Trước Và Sau
Chương 33: Tư Tần cứng rắn được một hai lần, nhưng nếu số lần càng tăng khiến cô mềm lòng thì sao?
Editor: Yuu
Câu hỏi của Lục Ương trong quán cà phê khiến Tư Tần nhớ lại cảnh mà cô đã nhìn thấy qua cánh cửa vào ngày sinh nhật của anh ta.
Cô thừa nhận, cô hoàn toàn không có cách nào có thể quên được.
5 năm, Lục Ương nói 5 năm.
Làm sao cô không biết rằng 5 năm không chỉ là một con số trống rỗng, làm sao cô không biết trong khoảng đó đã xảy ra những tình tiết gì, biết bao nhiêu tình cảm chân thật đã dồn vào đó.
Cô cũng cảm thấy nuối tiếc, nhưng tuổi thanh xuân đẹp đẽ nhất của cô không phải cũng không thể quay lại sao? Mối tình đầu của cô thậm chí còn kết thúc một cách vô lý và nhục nhã như vậy.
Lục Ương tức giận, cô không tức giận sao?
Có ai biết cô đã cảm thấy thế nào khi nhìn thấy mọi thứ qua cánh cửa không?
Từ nhỏ đến lớn cô chưa bao giờ học cách chịu thua cả, bất kể là chuyện học tập, sự nghiệp hay là tình cảm. Cô có thể chấp nhận sự thất bại ngay thẳng, nhưng cô không bao giờ chấp nhận thất bại không thể phản kháng lại.
Từ trước đến nay cô luôn thích tự kiểm soát số phận của mình.
Có lẽ sẽ luôn có những chuyện ngoài ý muốn xảy ra.
Nếu không có Thượng Vân Xuyên, có lẽ cô đã không thể chia tay được với Lục Ương như vậy.
Cô sẽ lại lãng phí thời gian, lãng phí cho đến khi cô chuẩn bị kết hôn với Lục Ương, lãng phí cho đến khi La Thư không đạt được mục đích mà lại lần nữa gây khó dễ cô, lãng phí đến khi bị tra tấn đến thương tích đầy mình, cô mới nhẹ nhàng nói với Lục Ương rằng, cô đã ngủ cùng với người khác.
Lục Ương sẽ tan vỡ sao?
Có lẽ có, mà cũng có lẽ sẽ không. Nói thật, cô thậm chí chưa từng quá mong chờ vào phản ứng của anh ta.
Sau đó thì sao?
Cô chưa nghĩ tới. Mà cô cũng không muốn biết.
Cô không biết liệu mình có đặt chân vào những thương tích chồng chất không.
Trong một mối quan hệ mà không có tình yêu đối với cô mà nói, dường như cô không biết phải làm gì với một việc như vậy.
Cô chỉ không phục, không nghĩ sẽ thừa nhận thất bại trước chuyện này.
Nếu không phải Thượng Vân Xuyên, cô thậm chí sẽ không nghĩ tới đến cuối cùng mình đối với Lục Ương như vậy là đạo đức trách nhiệm, hay là đưa đẩy ỡm ờ, hay chỉ là sự lợi dụng thuần túy lúc ban đầu.
Chỉ trong những ngày cô sống chung với Thượng Vân Xuyên cô mới hiểu được, thì ra nếu người đó không thể làm mình động lòng ngay từ cái nhìn đầu tiên thì dù có làm thế nào cũng không thể lay chuyển trái tim mình được.
Điều này đúng với Lục Ương, mà cũng đúng với Thượng Vân Xuyên.
Tại sao sau nhiều năm như vậy mà cô vẫn còn nhớ tới lần đầu tiên gặp Thượng Vân Xuyên trong văn phòng chính sách tuyên truyền của trường đại học chứ?
Cô nhớ rõ cái góc độ khi cô ngẩng đầu lên nhìn anh, nhớ rõ khi đó anh mặc quần áo màu gì, nhỡ rõ những gì anh nói lúc đó, nhớ rõ từng bước đi của anh khi diễn tập.
Rõ ràng Lục Ương cũng xuất hiện cùng anh lúc đó, nhưng trong trí nhớ của cô lại rất mơ hồ.
Chỉ đến một tháng nay, cô mới dần hiểu ra tất cả mọi chuyện.
Cô mới biết được thì ra cô cũng thích chơi xấu người khác như vậy, thì ra cô cũng sẽ đi dỗ dành người khác như vậy, thì ra cô cũng muốn được chăm sóc như vậy, thì ra cô cũng mong chờ được nhìn thấy một người nào đó như vậy…
Cô nghĩ, Lục Ương và cô ở bên nhau cũng quá mệt mỏi rồi. Cô ngoại trừ bao dung với anh ta một chút thì chưa từng cho anh ta cái gì, cũng khiến anh ta mất mát khi chỉ có một mối tình trong nhiều năm như vậy.
Vì vậy nhiệt huyết đã cạn kiệt.
Chỉ là Tư Tần không hiểu, nếu đã không yêu, tại sao Lục Ương lại không đề cập đến chuyện chia tay?
***
Khi Tư Tần bước tới cổng tiểu khu liền nhìn thấy Thượng Vân Xuyên đang đứng ở đó, trên tay anh xách theo hai túi giấy, quần áo vẫn nhăn nhúm bẩn thỉu như vậy, rất giống vừa chui ra từ bãi rác.
Anh vẫn luôn nhìn về phía đầu phố, bởi vậy khi Tư Tần vừa xuất hiện anh đã nhìn thấy cô.
Anh nhìn chằm chằm Tư Tần tiến lại gần.
Tư Tần thấy chạnh lòng khi nhìn thấy vẻ mặt thống khổ của anh, cô cúi đầu vươn tay ra cầm lấy bữa sáng trong tay anh, vừa mở túi ra vừa hỏi: “Anh mua cái gì vậy?”
“Bánh bao, sữa đậu nành.”
Tư Tần gật đầu thản nhiên.
“Nhưng nguội mất rồi.” Thượng Vân Xuyên nhìn cô, có chút do dự nhưng vẫn nói ra: “Anh còn tưởng em sẽ trở về nhanh.”
Tư Tần nhướng mày, im lặng một hồi lâu, sau đó cười như không cười: “Trước khi anh ra ngoài em cũng đã nghĩ như vậy.”
Thượng Vân Xuyên: “…”
Tư Tần lập tức thu hồi nụ cười lại, xoay người bước vào trong tiểu khu.
Thượng Vân Xuyên nơm nớp lo sợ đi theo phía sau cô.
Trở lại trong phòng, Tư Tần đặt bữa sáng xuống bàn ăn, sau đó chống tay lên mép bàn nhìn chúng chằm chằm.
Cô đã đói từ lâu, giờ phải ăn trưa.
Thật là một ngày chủ nhật “tốt lành”, không những không được ngủ ngon, lại còn phải đến đồn cảnh sát, thậm chí còn phải giằng co với Lục Ương một hồi.
Lại nghĩ đến khuôn mặt sưng vù của Thượng Vân Xuyên, một ngọn lửa trong lòng cô lập tức trỗi dậy, hoàn toàn mất khẩu vị.
Tư Tần đứng bất động tại chỗ. Thượng Vân Xuyên nhìn cô hồi lâu, sau đó đi tới nói: “Để anh đi hâm nóng lại.”
Anh vừa mới cầm túi lên bước được một bước thì Tư Tần lại xoay người đi vào trong phòng ngủ.
Anh lập tức vươn tay ra giữ cô lại: “Tần Tần, em đi đâu vậy? Hâm nóng lại rất nhanh thôi.”
Tư Tần nhìn anh, giọng nói không giấu được sự tức giận, nhưng cô vẫn tỏ ra bình tĩnh: “Không ăn nữa.”
“Sao không ăn?” Thượng Vân Xuyên nắm lấy tay cô rồi ấn cô ngồi xuống ghế, nói đùa: “Vừa rồi ai nói đói muốn chết vậy?”
Tư Tần không có tâm tư nói đùa cùng với anh, thẳng đến khi anh hâm nóng lại đồ ăn và mang ra cho cô, cô vẫn lạnh mặt như vậy.
Anh còn tỏ vẻ không có việc gì sao.
Mặt bị thương như vậy rồi còn tỏ vẻ là không có việc gì, cô cũng phục anh thật.
Thượng Vân Xuyên gắp cái bánh bao nước trong suốt vào trong bát của cô: “Bánh bao nước của cửa hàng này rất ngon, em ăn thử xem.”
Thấy cô không động đũa, Thượng Vân Xuyên lại đẩy sữa đậu nành tới trước mặt cô: “Nếu không muốn ăn bánh bao thì uống chút sữa đậu nành đi. Anh cảm thấy sữa đậu nành bỏ thêm mè đen của cửa hàng này là uống ngon nhất, em uống thử xem có thích không.”
Tư Tần vẫn bất động.
Thượng Vân Xuyên nhận ra điều gì đó, cũng im lặng, anh cầm đũa nhưng không ăn một miếng nào.
Kể từ lúc nhìn thấy anh trong đồn cảnh sát, cô đã không muốn để ý đến anh nữa.
Tại sao? Anh không hiểu một điều đơn giản như vậy sao?
Thượng Vân Xuyên rũ mắt, cố gắng hết sức kìm nén nỗi buồn “sống động” trên mặt mình lại. Khi lên tiếng là một câu hỏi, nhưng lại trở thành một câu trần thuật: “Em trách anh.”
Tư Tần nghe vậy, mỉm cười nói: “Trách anh sao? Em không dám.”
Tim Thượng Vân Xuyên đập thình thịch, bàn tay cũng dần dần nắm chặt lại.
“Anh thật tuyệt vời.” Tư Tần nghiêng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, rất không khách khí mà nói: “Anh có thể đánh người, anh quá tuyệt vời, em đặc biệt khâm phục anh, nào dám trách anh chứ.”
Thượng Vân Xuyên nghe vậy liền cắn chặt răng, anh quay đầu đi không dám nhìn cô, hai mắt dần đỏ lên.
Im lặng một hồi, cuối cùng không phục mà cãi lại: “Có phải anh không đánh trả lại em mới vừa lòng đúng không?”
Tư Tần quay đầu nhìn anh, nhíu mày lại.
Trái tim Thượng Vân Xuyên siết chặt lại, thấp giọng hỏi: “Em đau lòng vì hắn ta, đúng không?”
Thật lâu cũng không thấy cô trả lời lại, anh mang một bụng đầy tủi thân quay đầu lại liền thấy Tư Tần đang nhìn anh chằm chằm.
Cô kìm nén cơn tức giận, thấp giọng nói: “Em quản được anh ta sao?”
Thượng Vân Xuyên nhìn cô bằng đôi mắt đỏ bừng, cô bị bộ dạng này của anh làm cho không thể tức giận được nữa, đột nhiên tăng âm lượng lên: “Em không muốn anh bị thương!”
Cả căn phòng im lặng trong giây lát.
Chút thù địch trong người Thượng Vân Xuyên dần dần biến mất vì câu nói này.
Một lúc sau, anh mang theo mặt mũi bầm dập đi tới nắm lấy tay Tư Tần: “Tần Tần…”
Tư Tần muốn gạt ra, anh liền đan tay vào tay cô, thận trọng nhìn cô.
Cô cảm thấy bực mình khi thấy anh buồn, hết lần này đến lần khác anh làm cô cáu kỉnh, nháo xong lại phải chịu thua với anh. Cô thật sự muốn bóp chết anh mà.
Tư Tần bình tĩnh lại, giương mắt nhìn.
“Đến sofa ngồi xuống cho em.” Cô lạnh lùng ra lệnh, sau đó nghiến răng nghiến lợi: “Phiền muốn chết.”
Nói xong cô rút tay ra rồi đi tới cửa phòng bếp.
Thượng Vân Xuyên ngoan ngoãn đi tới phòng khách ngồi xuống sofa, nhìn Tư Tần lấy hộp thuốc từ trên nóc tủ lạnh xuống, sau đó lại mang theo vẻ mặt không vui mà ôm hộp thuốc đi tới ngồi xuống bên cạnh anh, sau đó đặt mạnh hộp thuốc xuống bàn trà, nói: “Tiến gần đầu lại đây.”
Thượng Vân Xuyên lập tức khom lưng xuống tiến lại gần, nhìn thẳng vào mắt cô.
Tư Tần lấy cồn sát trùng và bông gạc lau sạch vết thương trên mặt anh. Lúc sát trùng đến khóe mắt anh, Thượng Vân Xuyên bất giác run lên, Tư Tần lập tức nhẹ nhàng hơn một chút, nhưng ngoài miệng lại không nhịn được mà than thở: “Bây giờ biết đau rồi sao? Tại sao lúc đánh nhau lại không nghĩ tới hả?”
Thượng Vân Xuyên ngậm chặt miệng nghe cô giáo huấn, ánh mắt anh vẫn luôn dừng trên mặt cô.
Sau khi bôi thuốc mỡ trên mặt xong, Tư Tần hỏi: “Có vết thương nào trên người không?”
Thượng Vân Xuyên thành thật chỉ vào ngực trái của mình: “Ở đây hơi đau.” Sau đó lập tức bổ sung: “Chỉ một chút thôi.”
Tư Tần nghe xong, cô phải nhẫn nhịn một hồi lâu để không mắng anh, ngẩng đầu nhìn thấy vẻ mặt như đang chờ bị mắng của anh ngồi ở đó, liền tức giận: “Cởi ra, chẳng lẽ còn muốn em giúp anh sao?”
Thượng Vân Xuyên lập tức cúi đầu cởi cúc áo.
Chỉ chốc lát sau, anh cởi áo sơ mi ra, nhìn cô bằng ánh mắt mong chờ.
Tư Tần nhíu mày khi nhìn thấy vết bầm tím lớn trên ngực anh.
Cô đẩy anh về phía sau ghế sô pha, lấy rượu thuốc trong hộp thuốc ra, đổ lên tay xoa xoa cho nóng rồi cúi người, dùng tay trái đỡ lấy vai anh, tay phải áp vào ngực anh.
Thượng Vân Xuyên theo phản xạ có điều kiện mà kêu lên một tiếng. Tư Tần lập tức dừng lại, nhưng rất nhanh sau đó bắt đầu dùng sức mà xoa bóp.
Thượng Vân Xuyên hơi ngẩng mặt nhìn cô. Mặc dù mùi rượu thuốc khá nồng, nhưng anh vẫn có thể thoáng ngửi thấy mùi thơm trên người cô.
Sắc mặt cô vẫn tệ như vậy, cau có, không được vui lắm.
Một lúc sau, Thượng Vân Xuyên đột nhiên vươn một bàn tay ra bao lấy bàn tay đang xoa bóp trên ngực mình của Tư Tần, giọng điệu có chút thận trọng lại dịu dàng: “Tần Tần, đừng giận nữa mà, người ta nói tức giận nhiều sẽ để lại nếp nhăn đó.”
Tư Tần vốn đã có chút mềm lòng vì động tác của anh, nhưng nghe anh nói vậy lập tức không thể tin được mà trừng mắt nhìn anh, giọng điệu đầy nguy hiểm: “Anh nói gì cơ?”
Thượng Vân Xuyên vốn chỉ muốn làm dịu bầu không khí, nhưng vừa nghe cô nói vậy lập tức dừng lại, phát giác được có gì đó không ổn, lập tức sửa miệng: “… Anh nói đùa đó. Em sẽ không có nếp nhăn, sẽ luôn xinh đẹp.”
Tư Tần dừng động tác tay lại, híp mắt: “Có nếp nhăn thì em sẽ không xinh nữa sao?”
Thượng Vân Xuyên vội vàng ôm lấy eo cô bằng tay kia: “Xinh đẹp, đặc biệt xinh đẹp, em đẹp nhất trên đời này.” Anh tiến lại gần, thấp giọng nói: “Em biết anh không có ý đó mà… Anh nói sai rồi, anh xin lỗi.”
Tư Tần vươn tay ra véo má phải không bị thương của anh, hung dữ nói: “Anh mà nói mấy lời như vậy lần nữa thì em sẽ quăng anh ra đường đó.”
Thượng Vân Xuyên nhìn cô, siết chặt bàn tay đang bao lấy tay cô lại, nói: “Không được, như thế anh chỉ có thể ăn ngủ ở đầu đường xó chợ thôi.”
Tư Tần hừ lạnh: “Thôi đi. Cũng đâu phải anh không có nhà ở đâu, nhà của anh còn lớn hơn nhà của em, em thấy anh ở đó sống còn thoải mái hơn.”
“Nếu em hỏi nghiêm túc như vậy, thì anh cũng sẽ trả lời nghiêm túc.” Thượng Vân Xuyên chớp mắt: “Cho dù em có đuổi anh đi thì anh cũng sẽ không về đó. Trừ khi em dọn đến ở cùng anh.”
Tư Tần buông mặt anh ra, trợn trừng mắt chuẩn bị đẩy anh ra: “Nhàm chán.”
Thượng Vân Xuyên lại siết chặt bàn tay đang ôm lấy eo cô: “Anh nghiêm túc đó. Có muốn dọn tới đó ở cùng anh vài ngày không?”
Khi nói điều này, anh thực sự hơi ích kỷ.
Lần này Lục Ương tìm tới thì lần sau cũng có thể tìm tới. Tư Tần cứng rắn được một hai lần, nhưng nếu số lần càng tăng khiến cô mềm lòng thì sao?
Nếu tới nhà anh thì khác, Lục Ương chắc chắn sẽ không đến mức tìm tới tận cửa.
Anh cá chắc da mặt Lục Ương không dày như vậy đâu.
Tư Tần im lặng.
Cô phần nào hiểu được những băn khoăn của anh, nhưng đối với cô, ở trong nhà mình vẫn thoải mái hơn.
Thượng Vân Xuyên nhìn vẻ mặt của cô, che giấu đi sự mất mát không thể giải thích được của mình: “Anh không có yêu cầu gì khác. Em không thích thì cứ quên đi, chỉ cần em vẫn cho anh ở lại đây, anh bảo đảm sẽ không nhiều lời.”
Tư Tần cắt ngang sự cân nhắc của anh, bực dọc lên tiếng: “Em không cho anh ở lại đây lúc nào chứ?”
Giọng của Thượng Vân Xuyên rất nhẹ nhàng: “Vừa rồi chẳng phải em nói muốn quẳng anh ra ngoài đường sao?”
Tư Tần trừng mắt véo eo anh: “Anh là người điếc có chọn lọc à? Anh không nghe thấy điều kiện tiên quyết của em sao?”
Trên mặt Thượng Vân Xuyên lộ ra một chút kinh ngạc, làm như được cái gì đó bảo đảm: “Vậy ý của em là chỉ cần anh không mắc sai lầm, anh có thể sống ở đây vĩnh viễn sao?”
“Em đâu nói như vậy đâu.” Tư Tần quay sang đẩy anh ra, bắt đầu thu dọn hộp thuốc lại.
Thượng Vân Xuyên: “…”
***
Mấy ngày qua quả thực La Thư cũng không khá hơn Lục Ương là mấy.
Con rắn độc ngủ đông trong lòng cô ta bao năm qua dường như bắt đầu khát máu.
Cô ta vẫn không cam lòng, cô ta không hề cam lòng chút nào.
Dựa vào đâu mà Tư Tần cái gì cũng đều có chứ?
Tư Tần có ngoại hình và thành tích đáng tự hào, cô luôn dễ dàng thu hút sự chú ý của người khác, cho dù đó là giáo viên, bạn học, người lạ, kể cả… Lục Ương.
La Thư cũng là một người kiêu ngạo, cô ta cũng có đủ thứ để khiến mọi người phải ghen tỵ.
Nhưng đối với Lục Ương, cô ta gần như phải nhún nhường để lấy lòng anh ta.
Lục Ương là chủ tịch câu lạc bộ trượt ván của trường khi còn học đại học, anh ta định từ chức vào năm cuối, nhưng lại bị lôi kéo “bán nhan sắc” để chiêu mộ thêm người mới.
Anh ta bị thành viên trong câu lạc bộ kéo đến bãi đất trống trước quầy chiêu mộ để trổ tài. Anh ta trượt qua trượt lại một vòng, chiếc áo sơ mi màu trắng bị gió thổi tung lên, nụ cười tươi xuất hiện trên môi. Khi anh ta dừng lại trên ván trượt vừa hay ngừng trước mặt La Thư đang đứng đó xem.
La Thư biết trái tim mình đập thình thịch lúc đó là có ý nghĩa gì.
Kể từ đó, cô ta đã cố gắng tìm hiểu mọi thứ về anh ta, buông bỏ sự rụt rè để vô tình gặp được anh ta, tham gia bất kỳ hoạt động nào mà anh ta tham gia, tạo ra nhiều giao điểm và sự kết nối với anh ta. Cô ta muốn có một mối quan hệ với anh ta.
Hành động của cô ta rất rõ ràng, mọi người xung quanh Lục Ương đều biết cô ta đang theo đuổi anh ta.
Nhưng anh ta lại không chấp nhận cô ta, anh ta đã kiên quyết mà cũng lịch sự từ chối cô ta.
Nhưng anh ta vẫn mỉm cười với cô ta, vẫn chào hỏi với cô ta.
La Thư nghĩ, chắc Lục Ương cũng không hoàn toàn chán ghét cô ta, đúng không? Chỉ cần cô ta kiên trì, một ngày nào đó anh ta cũng sẽ nhìn thấy điểm tốt của cô ta, sẽ ở bên cạnh cô ta.
Cô ta không biết làm thế nào mà Lục Ương quen được Tư Tần.
Lần đầu tiên Lục Ương gặp Tư Tần khi còn học đại học, anh ta giống như bị ma nhập, theo đuổi cô đến mức ai trong trường cũng biết.
Anh ta chưa bao giờ chủ động đuổi theo người khác, điều này La Thư đã biết rõ ràng từ lâu. Chính vì vậy cô ta mới gạt bỏ tất cả niềm kiêu hãnh của mình mà đến gần anh ta.
Nếu anh ta không chủ động để cô ta đến gần, để rồi xảy ra những chuyện như này.
Nhưng, hóa ra Lục Ương cũng sẽ chủ động, còn chủ động đến mức như vậy.
Thì ra anh ta cũng sẽ đi hỏi về thời khóa biểu của Tư Tần để bám theo cô tới lớp học. Thì ra anh ta cũng sẽ tìm cách tham gia các buổi tụ họp và hoạt động mà Tư Tần tham gia. Thì ra anh ta cũng sẽ tỏ tình ở dưới chân ký túc xá. Thì ra anh ta cũng sẽ dậy sớm mà đi bộ trên đường rồi làm bộ tình cờ gặp nhau. Thì ra anh ta cũng sẽ cùng Tư Tần đi xếp hàng lấy cơm…
Cái gì anh ta cũng biết, cái gì anh tay cũng hay, chỉ là từ trước đến nay anh ta chưa bao giờ bận tâm tới những điều đó thôi.
La Thư không hiểu tại sao Tư Tần không thể buông tha cho cô ta.
Tại sao Tư Tần không thể khiến cô ta sống thoải mái hơn một chút chứ?
Cô ta đã hao tâm tổn sức để bạn bè của Tư Tần nhìn thấy ảnh của cô ta trên trang cá nhân, hao tâm tổn sức để Lục Ương ở lại đảo Thặng Tứ thêm một tuần, hao tâm tổn sức để làm hài lòng Lục Ương ở trên giường…
Nhưng vừa trở về Kỳ An, vừa trở lại nơi có Tư Tần, tâm tình của Lục Ương lại bất ổn định.
Đã nhiều ngày liên tục, anh ta không tới tìm cô ta ở trường học, rời khỏi trường học anh ta cũng không nghe điện thoại của cô ta, cũng không nhắn tin cho cô ta.
Cô ta có thể nhìn ra mấy ngày nay tâm trạng của anh ta không được tốt, cô ta biết chuyện này hẳn là có liên quan đến Tư Tần.
Nhìn xem, chỉ có Tư Tần mới có thể khiến anh ta như vậy.
Làm sao cô ta có thể cam tâm được chứ?
Câu hỏi của Lục Ương trong quán cà phê khiến Tư Tần nhớ lại cảnh mà cô đã nhìn thấy qua cánh cửa vào ngày sinh nhật của anh ta.
Cô thừa nhận, cô hoàn toàn không có cách nào có thể quên được.
5 năm, Lục Ương nói 5 năm.
Làm sao cô không biết rằng 5 năm không chỉ là một con số trống rỗng, làm sao cô không biết trong khoảng đó đã xảy ra những tình tiết gì, biết bao nhiêu tình cảm chân thật đã dồn vào đó.
Cô cũng cảm thấy nuối tiếc, nhưng tuổi thanh xuân đẹp đẽ nhất của cô không phải cũng không thể quay lại sao? Mối tình đầu của cô thậm chí còn kết thúc một cách vô lý và nhục nhã như vậy.
Lục Ương tức giận, cô không tức giận sao?
Có ai biết cô đã cảm thấy thế nào khi nhìn thấy mọi thứ qua cánh cửa không?
Từ nhỏ đến lớn cô chưa bao giờ học cách chịu thua cả, bất kể là chuyện học tập, sự nghiệp hay là tình cảm. Cô có thể chấp nhận sự thất bại ngay thẳng, nhưng cô không bao giờ chấp nhận thất bại không thể phản kháng lại.
Từ trước đến nay cô luôn thích tự kiểm soát số phận của mình.
Có lẽ sẽ luôn có những chuyện ngoài ý muốn xảy ra.
Nếu không có Thượng Vân Xuyên, có lẽ cô đã không thể chia tay được với Lục Ương như vậy.
Cô sẽ lại lãng phí thời gian, lãng phí cho đến khi cô chuẩn bị kết hôn với Lục Ương, lãng phí cho đến khi La Thư không đạt được mục đích mà lại lần nữa gây khó dễ cô, lãng phí đến khi bị tra tấn đến thương tích đầy mình, cô mới nhẹ nhàng nói với Lục Ương rằng, cô đã ngủ cùng với người khác.
Lục Ương sẽ tan vỡ sao?
Có lẽ có, mà cũng có lẽ sẽ không. Nói thật, cô thậm chí chưa từng quá mong chờ vào phản ứng của anh ta.
Sau đó thì sao?
Cô chưa nghĩ tới. Mà cô cũng không muốn biết.
Cô không biết liệu mình có đặt chân vào những thương tích chồng chất không.
Trong một mối quan hệ mà không có tình yêu đối với cô mà nói, dường như cô không biết phải làm gì với một việc như vậy.
Cô chỉ không phục, không nghĩ sẽ thừa nhận thất bại trước chuyện này.
Nếu không phải Thượng Vân Xuyên, cô thậm chí sẽ không nghĩ tới đến cuối cùng mình đối với Lục Ương như vậy là đạo đức trách nhiệm, hay là đưa đẩy ỡm ờ, hay chỉ là sự lợi dụng thuần túy lúc ban đầu.
Chỉ trong những ngày cô sống chung với Thượng Vân Xuyên cô mới hiểu được, thì ra nếu người đó không thể làm mình động lòng ngay từ cái nhìn đầu tiên thì dù có làm thế nào cũng không thể lay chuyển trái tim mình được.
Điều này đúng với Lục Ương, mà cũng đúng với Thượng Vân Xuyên.
Tại sao sau nhiều năm như vậy mà cô vẫn còn nhớ tới lần đầu tiên gặp Thượng Vân Xuyên trong văn phòng chính sách tuyên truyền của trường đại học chứ?
Cô nhớ rõ cái góc độ khi cô ngẩng đầu lên nhìn anh, nhớ rõ khi đó anh mặc quần áo màu gì, nhỡ rõ những gì anh nói lúc đó, nhớ rõ từng bước đi của anh khi diễn tập.
Rõ ràng Lục Ương cũng xuất hiện cùng anh lúc đó, nhưng trong trí nhớ của cô lại rất mơ hồ.
Chỉ đến một tháng nay, cô mới dần hiểu ra tất cả mọi chuyện.
Cô mới biết được thì ra cô cũng thích chơi xấu người khác như vậy, thì ra cô cũng sẽ đi dỗ dành người khác như vậy, thì ra cô cũng muốn được chăm sóc như vậy, thì ra cô cũng mong chờ được nhìn thấy một người nào đó như vậy…
Cô nghĩ, Lục Ương và cô ở bên nhau cũng quá mệt mỏi rồi. Cô ngoại trừ bao dung với anh ta một chút thì chưa từng cho anh ta cái gì, cũng khiến anh ta mất mát khi chỉ có một mối tình trong nhiều năm như vậy.
Vì vậy nhiệt huyết đã cạn kiệt.
Chỉ là Tư Tần không hiểu, nếu đã không yêu, tại sao Lục Ương lại không đề cập đến chuyện chia tay?
***
Khi Tư Tần bước tới cổng tiểu khu liền nhìn thấy Thượng Vân Xuyên đang đứng ở đó, trên tay anh xách theo hai túi giấy, quần áo vẫn nhăn nhúm bẩn thỉu như vậy, rất giống vừa chui ra từ bãi rác.
Anh vẫn luôn nhìn về phía đầu phố, bởi vậy khi Tư Tần vừa xuất hiện anh đã nhìn thấy cô.
Anh nhìn chằm chằm Tư Tần tiến lại gần.
Tư Tần thấy chạnh lòng khi nhìn thấy vẻ mặt thống khổ của anh, cô cúi đầu vươn tay ra cầm lấy bữa sáng trong tay anh, vừa mở túi ra vừa hỏi: “Anh mua cái gì vậy?”
“Bánh bao, sữa đậu nành.”
Tư Tần gật đầu thản nhiên.
“Nhưng nguội mất rồi.” Thượng Vân Xuyên nhìn cô, có chút do dự nhưng vẫn nói ra: “Anh còn tưởng em sẽ trở về nhanh.”
Tư Tần nhướng mày, im lặng một hồi lâu, sau đó cười như không cười: “Trước khi anh ra ngoài em cũng đã nghĩ như vậy.”
Thượng Vân Xuyên: “…”
Tư Tần lập tức thu hồi nụ cười lại, xoay người bước vào trong tiểu khu.
Thượng Vân Xuyên nơm nớp lo sợ đi theo phía sau cô.
Trở lại trong phòng, Tư Tần đặt bữa sáng xuống bàn ăn, sau đó chống tay lên mép bàn nhìn chúng chằm chằm.
Cô đã đói từ lâu, giờ phải ăn trưa.
Thật là một ngày chủ nhật “tốt lành”, không những không được ngủ ngon, lại còn phải đến đồn cảnh sát, thậm chí còn phải giằng co với Lục Ương một hồi.
Lại nghĩ đến khuôn mặt sưng vù của Thượng Vân Xuyên, một ngọn lửa trong lòng cô lập tức trỗi dậy, hoàn toàn mất khẩu vị.
Tư Tần đứng bất động tại chỗ. Thượng Vân Xuyên nhìn cô hồi lâu, sau đó đi tới nói: “Để anh đi hâm nóng lại.”
Anh vừa mới cầm túi lên bước được một bước thì Tư Tần lại xoay người đi vào trong phòng ngủ.
Anh lập tức vươn tay ra giữ cô lại: “Tần Tần, em đi đâu vậy? Hâm nóng lại rất nhanh thôi.”
Tư Tần nhìn anh, giọng nói không giấu được sự tức giận, nhưng cô vẫn tỏ ra bình tĩnh: “Không ăn nữa.”
“Sao không ăn?” Thượng Vân Xuyên nắm lấy tay cô rồi ấn cô ngồi xuống ghế, nói đùa: “Vừa rồi ai nói đói muốn chết vậy?”
Tư Tần không có tâm tư nói đùa cùng với anh, thẳng đến khi anh hâm nóng lại đồ ăn và mang ra cho cô, cô vẫn lạnh mặt như vậy.
Anh còn tỏ vẻ không có việc gì sao.
Mặt bị thương như vậy rồi còn tỏ vẻ là không có việc gì, cô cũng phục anh thật.
Thượng Vân Xuyên gắp cái bánh bao nước trong suốt vào trong bát của cô: “Bánh bao nước của cửa hàng này rất ngon, em ăn thử xem.”
Thấy cô không động đũa, Thượng Vân Xuyên lại đẩy sữa đậu nành tới trước mặt cô: “Nếu không muốn ăn bánh bao thì uống chút sữa đậu nành đi. Anh cảm thấy sữa đậu nành bỏ thêm mè đen của cửa hàng này là uống ngon nhất, em uống thử xem có thích không.”
Tư Tần vẫn bất động.
Thượng Vân Xuyên nhận ra điều gì đó, cũng im lặng, anh cầm đũa nhưng không ăn một miếng nào.
Kể từ lúc nhìn thấy anh trong đồn cảnh sát, cô đã không muốn để ý đến anh nữa.
Tại sao? Anh không hiểu một điều đơn giản như vậy sao?
Thượng Vân Xuyên rũ mắt, cố gắng hết sức kìm nén nỗi buồn “sống động” trên mặt mình lại. Khi lên tiếng là một câu hỏi, nhưng lại trở thành một câu trần thuật: “Em trách anh.”
Tư Tần nghe vậy, mỉm cười nói: “Trách anh sao? Em không dám.”
Tim Thượng Vân Xuyên đập thình thịch, bàn tay cũng dần dần nắm chặt lại.
“Anh thật tuyệt vời.” Tư Tần nghiêng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, rất không khách khí mà nói: “Anh có thể đánh người, anh quá tuyệt vời, em đặc biệt khâm phục anh, nào dám trách anh chứ.”
Thượng Vân Xuyên nghe vậy liền cắn chặt răng, anh quay đầu đi không dám nhìn cô, hai mắt dần đỏ lên.
Im lặng một hồi, cuối cùng không phục mà cãi lại: “Có phải anh không đánh trả lại em mới vừa lòng đúng không?”
Tư Tần quay đầu nhìn anh, nhíu mày lại.
Trái tim Thượng Vân Xuyên siết chặt lại, thấp giọng hỏi: “Em đau lòng vì hắn ta, đúng không?”
Thật lâu cũng không thấy cô trả lời lại, anh mang một bụng đầy tủi thân quay đầu lại liền thấy Tư Tần đang nhìn anh chằm chằm.
Cô kìm nén cơn tức giận, thấp giọng nói: “Em quản được anh ta sao?”
Thượng Vân Xuyên nhìn cô bằng đôi mắt đỏ bừng, cô bị bộ dạng này của anh làm cho không thể tức giận được nữa, đột nhiên tăng âm lượng lên: “Em không muốn anh bị thương!”
Cả căn phòng im lặng trong giây lát.
Chút thù địch trong người Thượng Vân Xuyên dần dần biến mất vì câu nói này.
Một lúc sau, anh mang theo mặt mũi bầm dập đi tới nắm lấy tay Tư Tần: “Tần Tần…”
Tư Tần muốn gạt ra, anh liền đan tay vào tay cô, thận trọng nhìn cô.
Cô cảm thấy bực mình khi thấy anh buồn, hết lần này đến lần khác anh làm cô cáu kỉnh, nháo xong lại phải chịu thua với anh. Cô thật sự muốn bóp chết anh mà.
Tư Tần bình tĩnh lại, giương mắt nhìn.
“Đến sofa ngồi xuống cho em.” Cô lạnh lùng ra lệnh, sau đó nghiến răng nghiến lợi: “Phiền muốn chết.”
Nói xong cô rút tay ra rồi đi tới cửa phòng bếp.
Thượng Vân Xuyên ngoan ngoãn đi tới phòng khách ngồi xuống sofa, nhìn Tư Tần lấy hộp thuốc từ trên nóc tủ lạnh xuống, sau đó lại mang theo vẻ mặt không vui mà ôm hộp thuốc đi tới ngồi xuống bên cạnh anh, sau đó đặt mạnh hộp thuốc xuống bàn trà, nói: “Tiến gần đầu lại đây.”
Thượng Vân Xuyên lập tức khom lưng xuống tiến lại gần, nhìn thẳng vào mắt cô.
Tư Tần lấy cồn sát trùng và bông gạc lau sạch vết thương trên mặt anh. Lúc sát trùng đến khóe mắt anh, Thượng Vân Xuyên bất giác run lên, Tư Tần lập tức nhẹ nhàng hơn một chút, nhưng ngoài miệng lại không nhịn được mà than thở: “Bây giờ biết đau rồi sao? Tại sao lúc đánh nhau lại không nghĩ tới hả?”
Thượng Vân Xuyên ngậm chặt miệng nghe cô giáo huấn, ánh mắt anh vẫn luôn dừng trên mặt cô.
Sau khi bôi thuốc mỡ trên mặt xong, Tư Tần hỏi: “Có vết thương nào trên người không?”
Thượng Vân Xuyên thành thật chỉ vào ngực trái của mình: “Ở đây hơi đau.” Sau đó lập tức bổ sung: “Chỉ một chút thôi.”
Tư Tần nghe xong, cô phải nhẫn nhịn một hồi lâu để không mắng anh, ngẩng đầu nhìn thấy vẻ mặt như đang chờ bị mắng của anh ngồi ở đó, liền tức giận: “Cởi ra, chẳng lẽ còn muốn em giúp anh sao?”
Thượng Vân Xuyên lập tức cúi đầu cởi cúc áo.
Chỉ chốc lát sau, anh cởi áo sơ mi ra, nhìn cô bằng ánh mắt mong chờ.
Tư Tần nhíu mày khi nhìn thấy vết bầm tím lớn trên ngực anh.
Cô đẩy anh về phía sau ghế sô pha, lấy rượu thuốc trong hộp thuốc ra, đổ lên tay xoa xoa cho nóng rồi cúi người, dùng tay trái đỡ lấy vai anh, tay phải áp vào ngực anh.
Thượng Vân Xuyên theo phản xạ có điều kiện mà kêu lên một tiếng. Tư Tần lập tức dừng lại, nhưng rất nhanh sau đó bắt đầu dùng sức mà xoa bóp.
Thượng Vân Xuyên hơi ngẩng mặt nhìn cô. Mặc dù mùi rượu thuốc khá nồng, nhưng anh vẫn có thể thoáng ngửi thấy mùi thơm trên người cô.
Sắc mặt cô vẫn tệ như vậy, cau có, không được vui lắm.
Một lúc sau, Thượng Vân Xuyên đột nhiên vươn một bàn tay ra bao lấy bàn tay đang xoa bóp trên ngực mình của Tư Tần, giọng điệu có chút thận trọng lại dịu dàng: “Tần Tần, đừng giận nữa mà, người ta nói tức giận nhiều sẽ để lại nếp nhăn đó.”
Tư Tần vốn đã có chút mềm lòng vì động tác của anh, nhưng nghe anh nói vậy lập tức không thể tin được mà trừng mắt nhìn anh, giọng điệu đầy nguy hiểm: “Anh nói gì cơ?”
Thượng Vân Xuyên vốn chỉ muốn làm dịu bầu không khí, nhưng vừa nghe cô nói vậy lập tức dừng lại, phát giác được có gì đó không ổn, lập tức sửa miệng: “… Anh nói đùa đó. Em sẽ không có nếp nhăn, sẽ luôn xinh đẹp.”
Tư Tần dừng động tác tay lại, híp mắt: “Có nếp nhăn thì em sẽ không xinh nữa sao?”
Thượng Vân Xuyên vội vàng ôm lấy eo cô bằng tay kia: “Xinh đẹp, đặc biệt xinh đẹp, em đẹp nhất trên đời này.” Anh tiến lại gần, thấp giọng nói: “Em biết anh không có ý đó mà… Anh nói sai rồi, anh xin lỗi.”
Tư Tần vươn tay ra véo má phải không bị thương của anh, hung dữ nói: “Anh mà nói mấy lời như vậy lần nữa thì em sẽ quăng anh ra đường đó.”
Thượng Vân Xuyên nhìn cô, siết chặt bàn tay đang bao lấy tay cô lại, nói: “Không được, như thế anh chỉ có thể ăn ngủ ở đầu đường xó chợ thôi.”
Tư Tần hừ lạnh: “Thôi đi. Cũng đâu phải anh không có nhà ở đâu, nhà của anh còn lớn hơn nhà của em, em thấy anh ở đó sống còn thoải mái hơn.”
“Nếu em hỏi nghiêm túc như vậy, thì anh cũng sẽ trả lời nghiêm túc.” Thượng Vân Xuyên chớp mắt: “Cho dù em có đuổi anh đi thì anh cũng sẽ không về đó. Trừ khi em dọn đến ở cùng anh.”
Tư Tần buông mặt anh ra, trợn trừng mắt chuẩn bị đẩy anh ra: “Nhàm chán.”
Thượng Vân Xuyên lại siết chặt bàn tay đang ôm lấy eo cô: “Anh nghiêm túc đó. Có muốn dọn tới đó ở cùng anh vài ngày không?”
Khi nói điều này, anh thực sự hơi ích kỷ.
Lần này Lục Ương tìm tới thì lần sau cũng có thể tìm tới. Tư Tần cứng rắn được một hai lần, nhưng nếu số lần càng tăng khiến cô mềm lòng thì sao?
Nếu tới nhà anh thì khác, Lục Ương chắc chắn sẽ không đến mức tìm tới tận cửa.
Anh cá chắc da mặt Lục Ương không dày như vậy đâu.
Tư Tần im lặng.
Cô phần nào hiểu được những băn khoăn của anh, nhưng đối với cô, ở trong nhà mình vẫn thoải mái hơn.
Thượng Vân Xuyên nhìn vẻ mặt của cô, che giấu đi sự mất mát không thể giải thích được của mình: “Anh không có yêu cầu gì khác. Em không thích thì cứ quên đi, chỉ cần em vẫn cho anh ở lại đây, anh bảo đảm sẽ không nhiều lời.”
Tư Tần cắt ngang sự cân nhắc của anh, bực dọc lên tiếng: “Em không cho anh ở lại đây lúc nào chứ?”
Giọng của Thượng Vân Xuyên rất nhẹ nhàng: “Vừa rồi chẳng phải em nói muốn quẳng anh ra ngoài đường sao?”
Tư Tần trừng mắt véo eo anh: “Anh là người điếc có chọn lọc à? Anh không nghe thấy điều kiện tiên quyết của em sao?”
Trên mặt Thượng Vân Xuyên lộ ra một chút kinh ngạc, làm như được cái gì đó bảo đảm: “Vậy ý của em là chỉ cần anh không mắc sai lầm, anh có thể sống ở đây vĩnh viễn sao?”
“Em đâu nói như vậy đâu.” Tư Tần quay sang đẩy anh ra, bắt đầu thu dọn hộp thuốc lại.
Thượng Vân Xuyên: “…”
***
Mấy ngày qua quả thực La Thư cũng không khá hơn Lục Ương là mấy.
Con rắn độc ngủ đông trong lòng cô ta bao năm qua dường như bắt đầu khát máu.
Cô ta vẫn không cam lòng, cô ta không hề cam lòng chút nào.
Dựa vào đâu mà Tư Tần cái gì cũng đều có chứ?
Tư Tần có ngoại hình và thành tích đáng tự hào, cô luôn dễ dàng thu hút sự chú ý của người khác, cho dù đó là giáo viên, bạn học, người lạ, kể cả… Lục Ương.
La Thư cũng là một người kiêu ngạo, cô ta cũng có đủ thứ để khiến mọi người phải ghen tỵ.
Nhưng đối với Lục Ương, cô ta gần như phải nhún nhường để lấy lòng anh ta.
Lục Ương là chủ tịch câu lạc bộ trượt ván của trường khi còn học đại học, anh ta định từ chức vào năm cuối, nhưng lại bị lôi kéo “bán nhan sắc” để chiêu mộ thêm người mới.
Anh ta bị thành viên trong câu lạc bộ kéo đến bãi đất trống trước quầy chiêu mộ để trổ tài. Anh ta trượt qua trượt lại một vòng, chiếc áo sơ mi màu trắng bị gió thổi tung lên, nụ cười tươi xuất hiện trên môi. Khi anh ta dừng lại trên ván trượt vừa hay ngừng trước mặt La Thư đang đứng đó xem.
La Thư biết trái tim mình đập thình thịch lúc đó là có ý nghĩa gì.
Kể từ đó, cô ta đã cố gắng tìm hiểu mọi thứ về anh ta, buông bỏ sự rụt rè để vô tình gặp được anh ta, tham gia bất kỳ hoạt động nào mà anh ta tham gia, tạo ra nhiều giao điểm và sự kết nối với anh ta. Cô ta muốn có một mối quan hệ với anh ta.
Hành động của cô ta rất rõ ràng, mọi người xung quanh Lục Ương đều biết cô ta đang theo đuổi anh ta.
Nhưng anh ta lại không chấp nhận cô ta, anh ta đã kiên quyết mà cũng lịch sự từ chối cô ta.
Nhưng anh ta vẫn mỉm cười với cô ta, vẫn chào hỏi với cô ta.
La Thư nghĩ, chắc Lục Ương cũng không hoàn toàn chán ghét cô ta, đúng không? Chỉ cần cô ta kiên trì, một ngày nào đó anh ta cũng sẽ nhìn thấy điểm tốt của cô ta, sẽ ở bên cạnh cô ta.
Cô ta không biết làm thế nào mà Lục Ương quen được Tư Tần.
Lần đầu tiên Lục Ương gặp Tư Tần khi còn học đại học, anh ta giống như bị ma nhập, theo đuổi cô đến mức ai trong trường cũng biết.
Anh ta chưa bao giờ chủ động đuổi theo người khác, điều này La Thư đã biết rõ ràng từ lâu. Chính vì vậy cô ta mới gạt bỏ tất cả niềm kiêu hãnh của mình mà đến gần anh ta.
Nếu anh ta không chủ động để cô ta đến gần, để rồi xảy ra những chuyện như này.
Nhưng, hóa ra Lục Ương cũng sẽ chủ động, còn chủ động đến mức như vậy.
Thì ra anh ta cũng sẽ đi hỏi về thời khóa biểu của Tư Tần để bám theo cô tới lớp học. Thì ra anh ta cũng sẽ tìm cách tham gia các buổi tụ họp và hoạt động mà Tư Tần tham gia. Thì ra anh ta cũng sẽ tỏ tình ở dưới chân ký túc xá. Thì ra anh ta cũng sẽ dậy sớm mà đi bộ trên đường rồi làm bộ tình cờ gặp nhau. Thì ra anh ta cũng sẽ cùng Tư Tần đi xếp hàng lấy cơm…
Cái gì anh ta cũng biết, cái gì anh tay cũng hay, chỉ là từ trước đến nay anh ta chưa bao giờ bận tâm tới những điều đó thôi.
La Thư không hiểu tại sao Tư Tần không thể buông tha cho cô ta.
Tại sao Tư Tần không thể khiến cô ta sống thoải mái hơn một chút chứ?
Cô ta đã hao tâm tổn sức để bạn bè của Tư Tần nhìn thấy ảnh của cô ta trên trang cá nhân, hao tâm tổn sức để Lục Ương ở lại đảo Thặng Tứ thêm một tuần, hao tâm tổn sức để làm hài lòng Lục Ương ở trên giường…
Nhưng vừa trở về Kỳ An, vừa trở lại nơi có Tư Tần, tâm tình của Lục Ương lại bất ổn định.
Đã nhiều ngày liên tục, anh ta không tới tìm cô ta ở trường học, rời khỏi trường học anh ta cũng không nghe điện thoại của cô ta, cũng không nhắn tin cho cô ta.
Cô ta có thể nhìn ra mấy ngày nay tâm trạng của anh ta không được tốt, cô ta biết chuyện này hẳn là có liên quan đến Tư Tần.
Nhìn xem, chỉ có Tư Tần mới có thể khiến anh ta như vậy.
Làm sao cô ta có thể cam tâm được chứ?