Thứ Tự Đến Trước Và Sau
Chương 3: “Em đừng hối hận.”
Editor: Yuu
Thượng Vân Xuyên nhìn Tề Song rời khỏi ghế sofa, Tư Tần thì ngồi đó mở hết lon bia này đến lon bia khác. Anh cũng không còn tâm trạng để tiếp tục chơi trò ma sói nữa, liên tục phạm sai lầm để ra ngoài sớm. Cuối cùng khi Tư Tần loạng choạng suýt ngã sang một bên, anh đã bước tới và đỡ lấy cô.
Tư Tần lắc lắc đầu, cô chống tay xuống ghế sofa điều chỉnh lại tư thế ngồi cho thẳng lại rồi dựa vào lưng ghế, sau đó ngẩng đầu nhìn người bên cạnh đang ôm lấy bả vai cô.
Hóa ra là Thượng Vân Xuyên.
Tư Tần nhớ lại lần đầu tiên gặp Thượng Vân Xuyên, cũng chính là ngày diễn ra sự kiện từ thiện đó, anh và Lục Ương đã cùng nhau xuất hiện.
Anh cũng là người mẫu tạm thời được đưa đến để cấp cứu. Thật ra ngày hôm đó Tư Tần có ấn tượng sâu sắc với Thượng Vân Xuyên hơn là Lục Ương, bởi vì anh là người duy nhất đeo kính trong số những người mẫu đã đến ngày hôm đó.
Hôm đó, lúc cộng tác viên lần đầu tiên giới thiệu Thượng Vân Xuyên là sinh viên năm cuối chuyên ngành Khoa học máy tính, Tư Tần đang sứt đầu mẻ trán với xấp giấy tờ trong tay ngẩng đầu lên liền vừa vặn đụng phải ánh mắt của Thượng Vân Xuyên.
Anh đeo một chiếc kính bản to có viền màu vàng, đôi mắt hẹp và dài, con ngươi sáng ngời, khuôn mặt lập thể sắc bén như dao, nét mặt không chút dao động.
Ngày hôm đó anh rất trầm lặng, ngoại trừ câu “Xin chào” lúc ban đầu ra, anh chỉ nói câu “Đừng cử động” khi giúp cô gỡ mái tóc vô tình mắc vào dây kéo áo khoác của anh lúc cô quay người lại, mang tới cho cô một cảm giác xa cách không thể giải thích được.
Nếu Lục Ương là mặt trời giữa những ngày mùa hè, ấm áp, tươi sáng, thì Thượng Vân Xuyên giống như sương sớm mùa đông, lạnh lùng và thờ ơ.
***
Thượng Vân Xuyên đỡ Tư Tần, anh ngẩng đầu lên nhìn thì thấy cô cũng đang ngước nhìn mình. Đôi mắt anh khẽ run lên, anh buông tay ra rồi cúi xuống nhặt lon bia cô vừa làm rơi xuống đất đặt lên trên bàn.
Tư Tần nhíu mày, vừa định vươn tay ra mở bia thì Thượng Vân Xuyên đã đẩy chúng ra xa, giọng nói có chút nghiêm túc: “Em uống nhiều quá rồi, đừng uống nữa.”
Đầu Tư Tần lúc này vô cùng choáng váng, men say dường như đang bốc lên, hình ảnh trước mặt cô không ngừng quay cuồng.
Cô còn muốn vươn tay lấy rượu ở bên kia, nhưng Thượng Vân Xuyên đã trực tiếp nắm lấy cổ tay cô: “Tư Tần, đừng uống nữa.”
Tư Tần theo tiếng nói mà nhìn sang, Thượng Vân Xuyên đang nhíu mày, nhưng cô lại bật cười.
“Em muốn uống. Em thích uống.”
Có lẽ bởi vì say, lông mày và khóe mắt của Tư Tần đều hiện lên vẻ ngây thơ hữu tình lại có chút mâu thuẫn. Khi cô cười rộ lên để lộ ra hàm răng trắng đều tăm tắp, hai má phúng phính, đôi mắt hình quả hạnh cong cong, cảm giác rất chân thật.
Thượng Vân Xuyên nhìn cô cười, giọng nói cũng bất giác trầm xuống: “Không chóng mặt sao?”
“Chóng mặt.” Tư Tần nghiêng đầu, vẻ mặt đột nhiên trở nên nghiêm túc trong một giây: “Nhưng em vẫn muốn uống.”
Thượng Vân Xuyên bất lực mỉm cười, nhưng cũng không đồng ý với ước muốn của cô: “Lần sau rồi uống tiếp, hoặc là về nhà rồi uống tiếp, uống xong thì đi ngủ luôn.”
Nghe đến đây, trước mặt Tư Tần bắt đầu mờ đi, lời nói của Thượng Vân Xuyên đến tai cô chỉ còn lại hai chữ “Đi ngủ”.
Cô chạm vào chiếc ghế sofa mềm dưới tay, nghĩ rằng đây chính là một nơi tốt.
“Đúng vậy, em đi ngủ đây.”
Giọng của Tư Tần nhỏ dần xuống, Thượng Vân Xuyên không thể nghe rõ giọng cô trong cái KTV hỗn độn này. Anh nghiêng người nói: “Cái gì cơ?”
Ngay khi Thượng Vân Xuyên đến gần Tư Tần, cô đã ngã sang chỗ khác chuẩn bị ngủ. Trước khi cô ngã vào người bên cạnh, Thượng Vân Xuyên đã nhanh chóng ôm lấy cô, sau đó vội vàng xin lỗi người đang hát.
Tư Tần bị kéo lại có phần tỉnh táo hơn, cô lắc lắc đầu rồi ngồi dậy.
“Tư Tần.” Thượng Vân Xuyên cúi đầu nhìn cô: “Hay là anh đưa em về nhé? Hay là… Gọi người tới đón em?”
“Anh định gọi ai đến đón em” Tư Tần nhắm mắt dựa vào ghế sofa, trong đầu có chút hỗn độn.
Thượng Vân Xuyên do dự một chút, nói: “Lục Ương.”
Tư Tần cười mỉa mai, cô từ từ mở mắt ra, sau đó đi lấy lon bia trên bàn trà. Thượng Vân Xuyên định cản cô lại, cô liền nhìn anh chằm chằm với đôi mắt đỏ hoe. Anh ngẩn người, không nói được lời nào nữa.
Tư Tần uống thêm ba lon nữa, lúc này cô mới cảm thấy có lẽ mình thật sự không chịu được nữa rồi. Cô sờ soạng lôi kéo vạt áo của người bên cạnh, người đó sát lại gần như muốn nghe kỹ lời cô nói. Hai tay cô ôm lấy cánh tay anh bằng trực giác, thì thầm vào lỗ tai anh: “Em buồn ngủ quá, em muốn về nhà.”
Cánh tay của Thượng Vân Xuyên đang bị cô ôm có chút cứng ngắc, một luồng gió nóng thoảng qua bên tai, vừa nhẹ lại vừa ngứa ngứa.
“Được, để anh đưa em về nhé?”
Tư Tần nghe tiếng liền trực tiếp đứng dậy, trước mặt cô liền tối sầm lại, thiếu chút nữa thì ngã xuống đất. Thượng Vân Xuyên vội vàng đỡ cô, chờ cô đứng thẳng lại liền cầm túi xách của cô ở trên sofa lên, đi theo bước chân xiêu vẹo của cô ra bên ngoài.
Thượng Vân Xuyên bảo Tư Tần ngồi ở sofa ngoài đại sảnh một lát để anh đi lấy xe. Nhưng lúc quay lại gọi cô, cô lại trực tiếp ngồi ở bậc thềm trước hộp đêm.
Thượng Vân Xuyên nhanh chóng xuống xe chạy tới đó, kéo cô từ dưới đất lên: “Em không sợ bị cảm lạnh sao?”
Tư Tần thuận thế dựa vào ngực Thượng Vân Xuyên để chống đỡ cơ thể của mình. Thượng Vân Xuyên đành phải nửa kéo nửa ôm cô đi tới ghế phụ.
Thật ra tửu lượng của Tư Tần cũng không tệ, ngoại trừ việc dính người sau khi uống rượu xong thì cô không khóc cũng không làm loạn. Suốt chặng đường, cô chỉ nói một câu khi Thượng Vân Xuyên hỏi địa chỉ nhà cô, thời gian còn lại đều dựa vào cửa sổ xe mà ngủ.
***
Thượng Vân Xuyên đã dừng xe ở trong gara dưới tòa nhà nơi Tư Tần ở được nửa tiếng nhưng cô vẫn không có dấu hiệu tỉnh lại, trong lúc ngủ không ngừng nhíu mày, trông có vẻ không được thoải mái lắm. Anh đành phải xuống xe, bế Tư Tần lên khỏi ghế phụ sau đó đi về phía nhà cô.
Trong lúc mơ hồ, Tư Tần có cảm giác mình được ai đó ôm chặt. Cơ thể cô có hơi nóng, lại tiếp xúc với lớp quần áo lạnh lẽo kia, cô vô thức vươn tay ra ôm cổ đối phương, rúc đầu vào vòng tay người đó.
Thượng Vân Xuyên đi tới trước cửa nhà liền đặt Tư Tần xuống, nhưng Tư Tần lại rầm rì không chịu buông tay khỏi cổ anh, cô vùi mặt vào lồng ngực anh. Anh đành phải vừa ôm cô vừa mở túi cô ra tìm chìa khóa mở cửa, sau đó lại bế cô vào trong nhà.
Tư Tần sống trong một căn nhà có hai phòng ngủ, Thượng Vân Xuyên phải xem xét xem đâu là phòng ngủ chính rồi mới đặt cô lên giường.
Vừa định đứng dậy, lực trên tay Tư Tần lại tăng lên, Thương Vân Xuyên chỉ có thể duy trì tư thế quỳ một gối ở mép giường, hai tay chống ở bên người cô, cúi đầu.
Thượng Vân Xuyên cũng không muốn phá vỡ sự im lặng lúc này, nhưng khi anh nghe thấy tiếng thở rối loạn bên tai, tinh thần và thể xác anh lập tức bị dày vò đến cực độ. Anh chỉ có thể mở miệng nói: “Tư Tần, về đến nhà rồi.”
“Ưm…” Tư Tần mơ hồ trả lời, nhưng không mở mắt ra.
Thượng Vân Xuyên bất lực, anh đưa tay lên định gỡ tay cô ra, nhưng vừa mới kéo một chút thì Tư Tần lại đột nhiên nổi giận.
“Anh làm gì vậy?” Giọng nói của cô mang theo giọng mũi cùng một chút tức giận.
Thượng Vân Xuyên cảm thấy buồn cười trước giọng điệu của cô, anh trầm giọng nói: “Không làm gì cả, nhưng anh phải đi rồi. Em như thế này sao anh có thể đi được chứ?”
Tư Tần siết chặt cánh tay một chút sau khi nghe lời này, bất mãn nói: “Anh đang trách em sao?”
Thượng Vân Xuyên vô tội nói: “Đâu có đâu, anh sao có thể trách em chứ?”
“Anh đang trách em!” Tư Tần cọ cọ vào cổ Thượng Vân Xuyên, hai chân không ngừng đạp: “Anh không cho em ôm anh…”
“Được rồi, được rồi ——” Thượng Vân Xuyên vội vàng đỡ cô dậy, để đầu cô hơi ngẩng lên: “Cho em ôm, cho em ôm. Đừng đạp nữa, nếu không chốc nữa sẽ rất đau đầu.”
“Anh không được đi.” Tư Tần nghiêng đầu nói vào tai Thượng Vân Xuyên.
Môi cô như có như không chạm vào vành tai của Thượng Vân Xuyên, trong lòng anh lập tức nổi lên phản ứng.
Cô buông tay ra khỏi cổ Thượng Vân Xuyên, chớp mắt, trong lòng Thượng Vân Xuyên hoàn toàn trống rỗng. Không đợi để anh kịp thất vọng, hai tay Tư Tần lại ôm lấy sườn mặt anh, quay đầu của anh lại đối diện với mình.
Thượng Vân Xuyên nhìn đôi mắt mờ mịt vì say của Tư Tần, ánh mắt của cô không có tiêu cự, nhưng vẻ mặt lại vô cùng bất mãn.
“Anh đang che giấu điều gì?” Tư Tần chất vấn. Lúc này, cô thật sự rất gần, gần đến nỗi Thượng Vân Xuyên có thể đếm được số lông mi của cô.
Hôm nay Thượng Vân Xuyên không uống rượu, nhưng lúc này đây, anh lại có chút chóng mặt.
Nghe Tư Tần nói vậy, tâm trạng của anh bỗng trở nên tồi tệ.
“Anh đang che giấu điều gì?” Giọng anh trầm xuống, nhưng lại có chút tức giận: “Em nói anh che giấu điều gì sao?”
Tư Tần lộ ra vẻ bối rối, Thượng Vân Xuyên lại càng tức giận không biết phải xả nó vào chỗ nào.
Âm thầm giấu đi sự ấm ức của mình, Thượng Vân Xuyên lại nhìn cô: “Anh đi đây.” Nói xong liền đứng dậy định rời đi.
Tư Tần vội vươn một tay ra sau đầu anh, tay kia nắm lấy vai anh để ngăn anh lại.
Trong một khoảnh khắc, không ai trong số hai người họ di chuyển chút nào.
Một lúc sau, bàn tay mà Tư Tần đang đặt ở sau đầu Thượng Vân Xuyên hơi dùng sức một chút, cô ấn đầu anh, ngẩng đầu khẽ hôn lên môi anh.
Thượng Vân Xuyên cứng đờ trong chốc lát, sau đó, anh hôn mạnh bạo lên môi cô, giống như lượng máu đang căng tràn trong đầu anh lúc này.
Tư Tần giống như đột nhiên bị cướp đi không khí để thở, cô đắm chìm trong nụ hôn như điên dại của người phía trên, từ đụng chạm thuần khiết liền chuyển sang liếm mút triền miên.
Không biết đã hôn bao lâu, Thượng Vân Xuyên nhẹ nhàng liếm khóe miệng Tư Tần rồi rời khỏi môi cô. Một tay anh giơ lên chạm vào tóc mai của cô rồi nhẹ nhàng vuốt ve nó, cuối cùng không cam lòng mà hỏi: “Tư Tần, em biết anh là ai không?”
Tư Tần nhắm mắt nằm trên giường thở dốc, cô nghe vậy thì thoáng mở mắt ra, một tay đưa lên đi vào cái cổ áo xộc xệch của anh, vuốt ve cái gáy của anh: “Em mặc kệ anh là ai, miễn không phải cái tên khốn nạn Lục Ương kia là được.”
Thượng Vân Xuyên có chút kinh ngạc, còn tưởng rằng mình nghe lầm. Nhưng cảm giác ngứa ngáy ở quanh cổ lại vô cùng chân thật, đôi môi lạnh ngắt đang hôn lên yết hầu anh cũng rất chân thật.
Thượng Vân Xuyên nghiện nó.
Anh cúi xuống hôn lên vành tai Tư Tần, áp lên da thịt của cô, nói: “Em đừng hối hận.”
Tư Tần tự hỏi làm sao cô có thể hối hận về điều đó chứ, khi cô nghĩ đến việc trả thù tên chó khốn nạn đó, cô liền thấy vô cùng phấn khích.
Mặc dù… Mặc dù cô thật sự không rõ người đang nằm ở trên người mình là ai.
Thượng Vân Xuyên cũng không cho cô thời gian để suy nghĩ cẩn thận, từng đợt công kích dữ dội ập tới.
Bởi vì anh thật sự không thể giữ được lý trí của mình khi hơi thở của Tư Tần đang đọng trên chóp mũi mình nữa.
Thượng Vân Xuyên nhìn Tề Song rời khỏi ghế sofa, Tư Tần thì ngồi đó mở hết lon bia này đến lon bia khác. Anh cũng không còn tâm trạng để tiếp tục chơi trò ma sói nữa, liên tục phạm sai lầm để ra ngoài sớm. Cuối cùng khi Tư Tần loạng choạng suýt ngã sang một bên, anh đã bước tới và đỡ lấy cô.
Tư Tần lắc lắc đầu, cô chống tay xuống ghế sofa điều chỉnh lại tư thế ngồi cho thẳng lại rồi dựa vào lưng ghế, sau đó ngẩng đầu nhìn người bên cạnh đang ôm lấy bả vai cô.
Hóa ra là Thượng Vân Xuyên.
Tư Tần nhớ lại lần đầu tiên gặp Thượng Vân Xuyên, cũng chính là ngày diễn ra sự kiện từ thiện đó, anh và Lục Ương đã cùng nhau xuất hiện.
Anh cũng là người mẫu tạm thời được đưa đến để cấp cứu. Thật ra ngày hôm đó Tư Tần có ấn tượng sâu sắc với Thượng Vân Xuyên hơn là Lục Ương, bởi vì anh là người duy nhất đeo kính trong số những người mẫu đã đến ngày hôm đó.
Hôm đó, lúc cộng tác viên lần đầu tiên giới thiệu Thượng Vân Xuyên là sinh viên năm cuối chuyên ngành Khoa học máy tính, Tư Tần đang sứt đầu mẻ trán với xấp giấy tờ trong tay ngẩng đầu lên liền vừa vặn đụng phải ánh mắt của Thượng Vân Xuyên.
Anh đeo một chiếc kính bản to có viền màu vàng, đôi mắt hẹp và dài, con ngươi sáng ngời, khuôn mặt lập thể sắc bén như dao, nét mặt không chút dao động.
Ngày hôm đó anh rất trầm lặng, ngoại trừ câu “Xin chào” lúc ban đầu ra, anh chỉ nói câu “Đừng cử động” khi giúp cô gỡ mái tóc vô tình mắc vào dây kéo áo khoác của anh lúc cô quay người lại, mang tới cho cô một cảm giác xa cách không thể giải thích được.
Nếu Lục Ương là mặt trời giữa những ngày mùa hè, ấm áp, tươi sáng, thì Thượng Vân Xuyên giống như sương sớm mùa đông, lạnh lùng và thờ ơ.
***
Thượng Vân Xuyên đỡ Tư Tần, anh ngẩng đầu lên nhìn thì thấy cô cũng đang ngước nhìn mình. Đôi mắt anh khẽ run lên, anh buông tay ra rồi cúi xuống nhặt lon bia cô vừa làm rơi xuống đất đặt lên trên bàn.
Tư Tần nhíu mày, vừa định vươn tay ra mở bia thì Thượng Vân Xuyên đã đẩy chúng ra xa, giọng nói có chút nghiêm túc: “Em uống nhiều quá rồi, đừng uống nữa.”
Đầu Tư Tần lúc này vô cùng choáng váng, men say dường như đang bốc lên, hình ảnh trước mặt cô không ngừng quay cuồng.
Cô còn muốn vươn tay lấy rượu ở bên kia, nhưng Thượng Vân Xuyên đã trực tiếp nắm lấy cổ tay cô: “Tư Tần, đừng uống nữa.”
Tư Tần theo tiếng nói mà nhìn sang, Thượng Vân Xuyên đang nhíu mày, nhưng cô lại bật cười.
“Em muốn uống. Em thích uống.”
Có lẽ bởi vì say, lông mày và khóe mắt của Tư Tần đều hiện lên vẻ ngây thơ hữu tình lại có chút mâu thuẫn. Khi cô cười rộ lên để lộ ra hàm răng trắng đều tăm tắp, hai má phúng phính, đôi mắt hình quả hạnh cong cong, cảm giác rất chân thật.
Thượng Vân Xuyên nhìn cô cười, giọng nói cũng bất giác trầm xuống: “Không chóng mặt sao?”
“Chóng mặt.” Tư Tần nghiêng đầu, vẻ mặt đột nhiên trở nên nghiêm túc trong một giây: “Nhưng em vẫn muốn uống.”
Thượng Vân Xuyên bất lực mỉm cười, nhưng cũng không đồng ý với ước muốn của cô: “Lần sau rồi uống tiếp, hoặc là về nhà rồi uống tiếp, uống xong thì đi ngủ luôn.”
Nghe đến đây, trước mặt Tư Tần bắt đầu mờ đi, lời nói của Thượng Vân Xuyên đến tai cô chỉ còn lại hai chữ “Đi ngủ”.
Cô chạm vào chiếc ghế sofa mềm dưới tay, nghĩ rằng đây chính là một nơi tốt.
“Đúng vậy, em đi ngủ đây.”
Giọng của Tư Tần nhỏ dần xuống, Thượng Vân Xuyên không thể nghe rõ giọng cô trong cái KTV hỗn độn này. Anh nghiêng người nói: “Cái gì cơ?”
Ngay khi Thượng Vân Xuyên đến gần Tư Tần, cô đã ngã sang chỗ khác chuẩn bị ngủ. Trước khi cô ngã vào người bên cạnh, Thượng Vân Xuyên đã nhanh chóng ôm lấy cô, sau đó vội vàng xin lỗi người đang hát.
Tư Tần bị kéo lại có phần tỉnh táo hơn, cô lắc lắc đầu rồi ngồi dậy.
“Tư Tần.” Thượng Vân Xuyên cúi đầu nhìn cô: “Hay là anh đưa em về nhé? Hay là… Gọi người tới đón em?”
“Anh định gọi ai đến đón em” Tư Tần nhắm mắt dựa vào ghế sofa, trong đầu có chút hỗn độn.
Thượng Vân Xuyên do dự một chút, nói: “Lục Ương.”
Tư Tần cười mỉa mai, cô từ từ mở mắt ra, sau đó đi lấy lon bia trên bàn trà. Thượng Vân Xuyên định cản cô lại, cô liền nhìn anh chằm chằm với đôi mắt đỏ hoe. Anh ngẩn người, không nói được lời nào nữa.
Tư Tần uống thêm ba lon nữa, lúc này cô mới cảm thấy có lẽ mình thật sự không chịu được nữa rồi. Cô sờ soạng lôi kéo vạt áo của người bên cạnh, người đó sát lại gần như muốn nghe kỹ lời cô nói. Hai tay cô ôm lấy cánh tay anh bằng trực giác, thì thầm vào lỗ tai anh: “Em buồn ngủ quá, em muốn về nhà.”
Cánh tay của Thượng Vân Xuyên đang bị cô ôm có chút cứng ngắc, một luồng gió nóng thoảng qua bên tai, vừa nhẹ lại vừa ngứa ngứa.
“Được, để anh đưa em về nhé?”
Tư Tần nghe tiếng liền trực tiếp đứng dậy, trước mặt cô liền tối sầm lại, thiếu chút nữa thì ngã xuống đất. Thượng Vân Xuyên vội vàng đỡ cô, chờ cô đứng thẳng lại liền cầm túi xách của cô ở trên sofa lên, đi theo bước chân xiêu vẹo của cô ra bên ngoài.
Thượng Vân Xuyên bảo Tư Tần ngồi ở sofa ngoài đại sảnh một lát để anh đi lấy xe. Nhưng lúc quay lại gọi cô, cô lại trực tiếp ngồi ở bậc thềm trước hộp đêm.
Thượng Vân Xuyên nhanh chóng xuống xe chạy tới đó, kéo cô từ dưới đất lên: “Em không sợ bị cảm lạnh sao?”
Tư Tần thuận thế dựa vào ngực Thượng Vân Xuyên để chống đỡ cơ thể của mình. Thượng Vân Xuyên đành phải nửa kéo nửa ôm cô đi tới ghế phụ.
Thật ra tửu lượng của Tư Tần cũng không tệ, ngoại trừ việc dính người sau khi uống rượu xong thì cô không khóc cũng không làm loạn. Suốt chặng đường, cô chỉ nói một câu khi Thượng Vân Xuyên hỏi địa chỉ nhà cô, thời gian còn lại đều dựa vào cửa sổ xe mà ngủ.
***
Thượng Vân Xuyên đã dừng xe ở trong gara dưới tòa nhà nơi Tư Tần ở được nửa tiếng nhưng cô vẫn không có dấu hiệu tỉnh lại, trong lúc ngủ không ngừng nhíu mày, trông có vẻ không được thoải mái lắm. Anh đành phải xuống xe, bế Tư Tần lên khỏi ghế phụ sau đó đi về phía nhà cô.
Trong lúc mơ hồ, Tư Tần có cảm giác mình được ai đó ôm chặt. Cơ thể cô có hơi nóng, lại tiếp xúc với lớp quần áo lạnh lẽo kia, cô vô thức vươn tay ra ôm cổ đối phương, rúc đầu vào vòng tay người đó.
Thượng Vân Xuyên đi tới trước cửa nhà liền đặt Tư Tần xuống, nhưng Tư Tần lại rầm rì không chịu buông tay khỏi cổ anh, cô vùi mặt vào lồng ngực anh. Anh đành phải vừa ôm cô vừa mở túi cô ra tìm chìa khóa mở cửa, sau đó lại bế cô vào trong nhà.
Tư Tần sống trong một căn nhà có hai phòng ngủ, Thượng Vân Xuyên phải xem xét xem đâu là phòng ngủ chính rồi mới đặt cô lên giường.
Vừa định đứng dậy, lực trên tay Tư Tần lại tăng lên, Thương Vân Xuyên chỉ có thể duy trì tư thế quỳ một gối ở mép giường, hai tay chống ở bên người cô, cúi đầu.
Thượng Vân Xuyên cũng không muốn phá vỡ sự im lặng lúc này, nhưng khi anh nghe thấy tiếng thở rối loạn bên tai, tinh thần và thể xác anh lập tức bị dày vò đến cực độ. Anh chỉ có thể mở miệng nói: “Tư Tần, về đến nhà rồi.”
“Ưm…” Tư Tần mơ hồ trả lời, nhưng không mở mắt ra.
Thượng Vân Xuyên bất lực, anh đưa tay lên định gỡ tay cô ra, nhưng vừa mới kéo một chút thì Tư Tần lại đột nhiên nổi giận.
“Anh làm gì vậy?” Giọng nói của cô mang theo giọng mũi cùng một chút tức giận.
Thượng Vân Xuyên cảm thấy buồn cười trước giọng điệu của cô, anh trầm giọng nói: “Không làm gì cả, nhưng anh phải đi rồi. Em như thế này sao anh có thể đi được chứ?”
Tư Tần siết chặt cánh tay một chút sau khi nghe lời này, bất mãn nói: “Anh đang trách em sao?”
Thượng Vân Xuyên vô tội nói: “Đâu có đâu, anh sao có thể trách em chứ?”
“Anh đang trách em!” Tư Tần cọ cọ vào cổ Thượng Vân Xuyên, hai chân không ngừng đạp: “Anh không cho em ôm anh…”
“Được rồi, được rồi ——” Thượng Vân Xuyên vội vàng đỡ cô dậy, để đầu cô hơi ngẩng lên: “Cho em ôm, cho em ôm. Đừng đạp nữa, nếu không chốc nữa sẽ rất đau đầu.”
“Anh không được đi.” Tư Tần nghiêng đầu nói vào tai Thượng Vân Xuyên.
Môi cô như có như không chạm vào vành tai của Thượng Vân Xuyên, trong lòng anh lập tức nổi lên phản ứng.
Cô buông tay ra khỏi cổ Thượng Vân Xuyên, chớp mắt, trong lòng Thượng Vân Xuyên hoàn toàn trống rỗng. Không đợi để anh kịp thất vọng, hai tay Tư Tần lại ôm lấy sườn mặt anh, quay đầu của anh lại đối diện với mình.
Thượng Vân Xuyên nhìn đôi mắt mờ mịt vì say của Tư Tần, ánh mắt của cô không có tiêu cự, nhưng vẻ mặt lại vô cùng bất mãn.
“Anh đang che giấu điều gì?” Tư Tần chất vấn. Lúc này, cô thật sự rất gần, gần đến nỗi Thượng Vân Xuyên có thể đếm được số lông mi của cô.
Hôm nay Thượng Vân Xuyên không uống rượu, nhưng lúc này đây, anh lại có chút chóng mặt.
Nghe Tư Tần nói vậy, tâm trạng của anh bỗng trở nên tồi tệ.
“Anh đang che giấu điều gì?” Giọng anh trầm xuống, nhưng lại có chút tức giận: “Em nói anh che giấu điều gì sao?”
Tư Tần lộ ra vẻ bối rối, Thượng Vân Xuyên lại càng tức giận không biết phải xả nó vào chỗ nào.
Âm thầm giấu đi sự ấm ức của mình, Thượng Vân Xuyên lại nhìn cô: “Anh đi đây.” Nói xong liền đứng dậy định rời đi.
Tư Tần vội vươn một tay ra sau đầu anh, tay kia nắm lấy vai anh để ngăn anh lại.
Trong một khoảnh khắc, không ai trong số hai người họ di chuyển chút nào.
Một lúc sau, bàn tay mà Tư Tần đang đặt ở sau đầu Thượng Vân Xuyên hơi dùng sức một chút, cô ấn đầu anh, ngẩng đầu khẽ hôn lên môi anh.
Thượng Vân Xuyên cứng đờ trong chốc lát, sau đó, anh hôn mạnh bạo lên môi cô, giống như lượng máu đang căng tràn trong đầu anh lúc này.
Tư Tần giống như đột nhiên bị cướp đi không khí để thở, cô đắm chìm trong nụ hôn như điên dại của người phía trên, từ đụng chạm thuần khiết liền chuyển sang liếm mút triền miên.
Không biết đã hôn bao lâu, Thượng Vân Xuyên nhẹ nhàng liếm khóe miệng Tư Tần rồi rời khỏi môi cô. Một tay anh giơ lên chạm vào tóc mai của cô rồi nhẹ nhàng vuốt ve nó, cuối cùng không cam lòng mà hỏi: “Tư Tần, em biết anh là ai không?”
Tư Tần nhắm mắt nằm trên giường thở dốc, cô nghe vậy thì thoáng mở mắt ra, một tay đưa lên đi vào cái cổ áo xộc xệch của anh, vuốt ve cái gáy của anh: “Em mặc kệ anh là ai, miễn không phải cái tên khốn nạn Lục Ương kia là được.”
Thượng Vân Xuyên có chút kinh ngạc, còn tưởng rằng mình nghe lầm. Nhưng cảm giác ngứa ngáy ở quanh cổ lại vô cùng chân thật, đôi môi lạnh ngắt đang hôn lên yết hầu anh cũng rất chân thật.
Thượng Vân Xuyên nghiện nó.
Anh cúi xuống hôn lên vành tai Tư Tần, áp lên da thịt của cô, nói: “Em đừng hối hận.”
Tư Tần tự hỏi làm sao cô có thể hối hận về điều đó chứ, khi cô nghĩ đến việc trả thù tên chó khốn nạn đó, cô liền thấy vô cùng phấn khích.
Mặc dù… Mặc dù cô thật sự không rõ người đang nằm ở trên người mình là ai.
Thượng Vân Xuyên cũng không cho cô thời gian để suy nghĩ cẩn thận, từng đợt công kích dữ dội ập tới.
Bởi vì anh thật sự không thể giữ được lý trí của mình khi hơi thở của Tư Tần đang đọng trên chóp mũi mình nữa.